Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ


Trong khi hai bà mẹ đang vô cùng lo lắng tìm cách hóa giải cuộc giận dỗi của các cô con gái, thì kết quả là, ngày hôm sau người ta đã lại sớm thân thiết cùng nhau đi chung một chiếc xe đi học.

Hôm nay Tề Tranh mang theo một chiếc khẩu trang.

Trên đường đi Bùi Thanh Phi đã tìm cách đem chiếc khẩu trang này tháo xuống, vậy nhưng dù đã thử đến vài lần lại không một lần thành công.

Sau khi đến trường, Tề Tranh ồm ồm dặn dò Bùi Thanh Phi hai câu.

"Nghe không rõ." Vẻ mặt Bùi Thanh Phi rất nghiêm túc, thậm chí lại còn hơi nhíu mày nữa.

Dù rất bất đắc dĩ nhưng Tề Tranh cũng chỉ có thể dựa vào gần hơn chút ít, nhắc lại thêm một lần.

"Nghe không rõ." Bùi Thanh Phi lắc đầu, cô đi về phía trước một bước.

Rút cuộc kế vặt cũng thành công.

Vì ghé vào gần vừa đủ, bằng một lần ra tay, Bùi Thanh Phi cũng lấy ra được khẩu trang của Tề Tranh.

Tề Tranh vội vàng đưa tay che miệng lại, cô còn tránh qua ánh mắt của Bùi Thanh Phi.

"Tề Tranh!" Bùi Thanh Phi kêu lên: "Để yên cho tớ xem đi!"
Dù rất không muốn, nhưng Tề Tranh vẫn phải nghe lời mà bỏ tay xuống.

Tề Tranh phát sốt thật rồi.

Thật sự là sốt rất cao a! Trên khóe miệng của cô bị nứt ra một đường.

Bùi Thanh Phi không khỏi đau lòng, cô nhẹ nhàng hỏi: "Đau không?"
Tề Tranh gật gật đầu: "Về sau đừng tránh mặt tớ.

Coi như là có giận tớ thì cũng nói cho tớ biết, có được không? Bởi tớ sẽ suy đoán lung tung."
Vừa vuốt ve khuôn mặt Tề Tranh, Bùi Thanh Phi vừa nói: "Tớ biết rồi, thực xin lỗi."
Tề Tranh thừa cơ truy vấn: "Cho nên tớ hỏi này, ngày hôm qua đến cùng là vì cái gì mà cậu lại tức giận đến không muốn gặp tớ như vậy hả?"
Bùi Thanh Phi lắc đầu: "Tớ không có giận! Tề Tranh, thật sự đấy! Tớ chỉ là muốn một mình yên lặng một chút mà thôi."
Tề Tranh sán lại gần hơn: "Vậy hôm nay thì sao, cậu sẽ lại tới chứ?"
"Không tới!"
"Vì cái gì?" Cả Tề Tranh lại như sắp phát hỏa.

Bùi Thanh Phi nở nụ cười: "Bởi vì hôm nay là thứ bảy, sau khi tan học xong tớ muốn cùng ba mẹ đi ra ngoài một chút."
Tảng đá trong lòng Tề Tranh rơi xuống đất: "Vậy ngày mai tớ đi tìm cậu."
"Được."
Tại trường cấp ba Thượng Thanh này, buổi học chiều thứ bảy cũng chỉ xếp có hai tiết học.

Sau khi về đến nhà, Tề Tranh đem bản thân mình nhốt ở trong phòng làm bài.

Đêm qua vì vội vàng xoát diễn đàn, cho nên hôm nay cô phải cặm cụi làm bài để mà bù đắp lại.

Mẹ Tề mua về cho cô một liều thuốc hạ sốt, thế nhưng sau khi uống vào bệnh tình Tề Tranh vẫn không có chuyển biến thật rõ ràng.

Ngay đến cả mồm mép cũng không thể ăn nói cho lưu loát được.

Trong hai ngày này, mỗi lần cùng Tề Hồng giao phong, Tề Tranh đều phải ở vào thế yếu.

Vì không muốn để cho đối phương quá kiêu ngạo, Tề Tranh dứt khoát câm miệng, triệt để áp dụng phương sách lấy tịnh chế động.

Chỉ là mẹ Tề lại không phải là con giun trong bụng Tề Tranh.

Bà chỉ có cảm giác là con gái của mình đang cùng nhỏ bạn cãi nhau, đến cơm cũng ăn ít đi, lại còn không nói một lời nào, hiển nhiên là một cây cải thìa thật đáng thương.

Vì vậy mẹ Tề lại càng kiên định hơn với kế hoạch trong ngày chủ nhật này.

Vốn là Tề Tranh đã có kế hoạch của riêng mình cho ngày chủ nhật hôm nay: buổi sáng để cho Bùi Thanh Phi tới nhà mình, trong buổi sáng hôm đó hai đứa sẽ đem bài tập do thầy cô giao cùng bài tập trong sách giáo khoa ra làm cho xong.

Còn buổi chiều, hai đứa có thể nghỉ ngơi một chút, lúc đó có thể là đọc sách, giải trí một lúc.

Thời gian còn lại dùng để bổ sung phần mình cần phụ đạo thêm.

Tất cả các môn thành tích của Tề Tranh đều rất xuất sắc, nếu như nói còn môn nào cô chưa hài lòng hơn cả thì chính là toán học rồi.

Thật may mắn, toán học lại là môn thế mạnh của Bùi Thanh Phi.

Cô cầm lên thời khóa biểu của mình xem lại một lần nữa.

Hoàn mỹ!
Bản thân Tề Tranh tự khẳng định.

Thế nhưng ngay sau khi cái phần khẳng định này còn chưa trôi qua được đến hai phút thì sự xuất hiện của mẹ Tề đã bất ngờ phá hỏng tất cả.

"Dạo chơi ngoại thành nha! Đương nhiên là phải ăn mặc cho mới mẻ một chút rồi!"
Tề Tranh: "..."
Nhìn cái áo gió màu đỏ chót, Tề Tranh cảm thấy cái áo này không có chút nào mới mẻ cả.

Bởi vì đồng phục xuân thu của trường Thượng Thanh chính là màu đỏ rực như vậy, lại còn rộng thùng thình.

Bây giờ nhìn đến cái màu đỏ này cô chỉ thấy một màu máu a.

Rất thuần thục, Tề Tranh được trang điểm trông rất xinh đẹp.

Thật vất vả cô mới tìm được cơ hội mở miệng định hỏi đôi câu đây là đang làm gì thì đã lại bị mẹ Tề kéo đi chải lại mái tóc.

Bởi vì tay chân vụng về nên Tề Tranh phải dựa cả vào tay nghề của mẹ mình.

Sau một trận nhe răng trợn mắt kêu la thảm thiết, rút cuộc thì mẹ Tề cũng đã hoàn thành tác phẩm nghệ thuật của mình, trừ đi việc mái tóc của Tề Tranh bị mất đi một nắm tóc, hiện tại nhìn qua thì thấy là rất đáng yêu.

"Đây là đi chỗ nào vậy a?" Tề Tranh hỏi.

"Hỏi nhiều như thế để làm gì?" Mẹ Tề hỏi.

"Hôm nay con đã có kế hoạch khác rồi a, mẹ!" Tề Tranh khoa trương mà ôm lấy bắp đùi mẹ Tề.

"Hì..." Mẹ Tề khẽ cười một tiếng rồi đem người này xách ra ngoài.

Trên hành lang, tình cảnh của hai nhà họ Tề cùng họ Bùi đều là giống nhau.

Ra khỏi nhà, nài ép, lôi kéo...!tất cả chỉ là để cả nhà cùng nhau đi ra ngoài.

Sau khi vừa kéo vừa đẩy để Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi đến cùng nhau rồi, hai người này cũng đã phần nào hiểu ra: thật đúng là một năm một đại Ô long! Năm trước là ở ngay trước cửa ra vào vô tình gặp được nhau, sau một hồi lúng túng trò chuyện thì cùng nhau đi dạo phố, hôm nay lại là bình mới rượu cũ.

Chỉ sợ cái gọi là hoạt động cả nhà cùng đi dạo chơi ngoại thành này chỉ là do hai bà mẹ cùng nhau an bài mà thôi.

Nếu đã là như vậy, các cô còn có thể nói cái gì?
Đương nhiên là cùng nhau vui vẻ chơi đùa nha!
Núi Bạch Tháp của thành phố Lăng Giang nằm ở bờ phía tây của con sông Lăng Giang, bởi vì trên núi có một cái tháp 'tứ phương các' từ trên xuống dưới đều là một màu trắng nên mới có tên gọi như vậy.

Tòa bạch tháp này cũng có số phận giống như cầu Đoạn Kiều, cũng từng bị bom đạn trong thời chiến tranh hủy diệt, mọi người được chứng kiến bộ dạng hiện tại là nhờ trải qua phục chế lại.

Công viên Giang Tây nổi tiếng của thành phố Lăng Giang nằm dưới chân núi Bạch Tháp, ở đây thành phố cho trồng rất nhiều cây phong, tạo nên những cánh rừng phong nối tiếp nhau trải rộng.

Đây là nơi được mọi người dân của thành phố Lăng Giang yêu thích nhất.

Cứ mỗi lần, khi cuối mùa thu kéo đến, lá đỏ kết thành mây bao phủ toàn bộ hết cả sườn núi.

Vào dịp đó, có đến ba năm phần người dân Lăng Giang đến nơi này trèo lên cao mà nhìn ra xa.

Mẹ Tề cùng mẹ Bùi quyết định chọn địa điểm giải sầu ở chỗ này, cũng là vì cầu mong lấy được điềm may mắn.

Bọn họ đều ngóng trông cho hai cô nhóc trong kỳ thi Đại học sắp tới có thể đạt được thành tích tốt.

Tề Tranh vẫn treo lên chiếc khẩu trang như trước.

Gần đây vì bị phát sốt mà trong cuống họng luôn có cảm giác khô rát, vì thế mà Bùi Thanh Phi cố ý mang theo một cái bình giữ nhiệt, rót đầy nước nóng vào đó và vẫn luôn một mực cầm ở trên tay.

Căn bản cũng không cần đến người lớn phải giảng hòa, hai cô gái đã lại tay trong tay đi ở phía trước thưởng thức rừng phong.

Mẹ Tề vội vàng đẩy cậu con trai một cái: "Đi đi, đuổi cho kịp.

Nhiều quan tâm, nhiều để ý một chút."
Tề Hồng dùng vẻ mặt của quan tòa: "Con đi làm cái gì vậy a! Con không muốn! Con mới không đi làm cái bóng đèn nha.

Hai người người ta vốn là vẫn bình thường, ai cần đến các bà cứ phải ăn củ cải trắng mà quan tâm chứ."
Ba Tề nghe xong liền nhấc chân đạp cậu một cái, còn may là Tề Hồng phản ứng nhanh, cậu vội vàng xin được khoan dung: "Được, thôi được rồi! Con đi, con đi là được chứ gì."
Nói xong tâm không cam lòng, tình không nguyện ý cậu chạy nhanh về phía trước.

(làm em trai khó (khổ) thật đấy!)
Tề Hồng hướng về phía hai bà chị nhà mình chạy tới.

Đến nơi cậu liền thấy hai người đang tụ cùng một chỗ, lại không biết là bọn họ họ cùng tròng lên cổ cái thứ gì đó.

Đến gần mới biết được, thì ra là hai người kia đã lấy ra một bộ tai nghe, mỗi người một cái, tựa hồ đang nghe ca nhạc.

Các cô mặt đối mặt ghé vào nhau rất gần, cái trán gần như dán lên nhau.

Tề Hồng nghe thấy Tề Tranh hỏi: "Thấy hay không?"
Bùi Thanh Phi gật gật đầu: "Rất hay."
Hai mắt Tề Tranh lập tức sáng lên: "Để tớ coppy cho cậu thì như thế nào?"
"Không muốn!" Bùi Thanh Phi kiên quyết cự tuyệt.

Tề Tranh chu chu mỏ: "Vì cái gì người khác thì lại có thể?"
"Đó là vì cậu ta lại không có ở trước mặt tớ nhắc đến.

Nếu như cậu ta mà làm như vậy, tớ sẽ không cho phép nha." Bùi Thanh Phi ngửa mặt lên nghênh đón ánh mắt của Tề Tranh.

Tề Tranh suy nghĩ một chút, cô cảm thấy đối phương cũng không nói sai nên nói lại với người ta: "Đúng vậy.

Đánh vỡ cái đầu cậu ta đi."
"Có thể văn minh một chút được hay không?" Bùi Thanh Phi bất đắc dĩ nói.

Tề Tranh thỏa hiệp: "Vậy được rồi, cắt cổ của cậu ta đi."
Bùi Thanh Phi: "..."
Ai muốn quan tâm hai người bọn họ nói gì chứ! Hiện tại Tề Hồng vẫn còn đắm chìm trong cái màn bà chị nhà mình chu chu cái mỏ kia.

Tề Tranh, chu chu mỏ...!
Ọe...!
Tề Hồng cảm thấy dạ dày có chút nôn nao.

"Bài hát này tên gọi là gì?" Bùi Thanh Phi hỏi.

"Vòng xoáy." Tề Tranh trả lời.

Vòng xoáy?
Tề Hồng nghe xong thì có dũng khí trở lại, bài hát này cậu rất quen thuộc a.

"Em biết, là Bành..."
Căn bản là không có người nào quan tâm đến việc Tề Hồng đang nói cái gì.

Tề Tranh trả lới: "Là do Bành Linh sáng tác."
Đây là bản tình ca luôn được xếp hàng đầu, nam nữ song ca.

Chỉ là hiện tại Tề Tranh đang muốn Bùi Thanh Phi học thuộc bài hát này, bởi vì cô rất muốn được cùng hát với cậu ấy.

"Tập bài này nha?" Tề Tranh cẩn thận từng li từng tí một đề xuất kỳ vọng.

"Hợp xướng?" Khóe miệng Bùi Thanh Phi khẽ cong, là độ cong đẹp mắt nhất.

"Phần lời dành cho nam, em có thể hát a!" Rút cuộc Tề Hồng cũng tìm được khoảng trống để xen vào.

Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi giật nảy mình một cái.

Khoa trương nhất phải kể tới Tề Tranh.

Cô vỗ ngực của mình mấy cái rồi mới cẩn thận chỉ vào Tề Hồng hỏi: "Em tới từ lúc nào vậy hả?"
Tề Hồng: "..."
Mình là không khí hay sao?!
Người ta đến từ lâu rồi, được chưa!
Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi trở lại chủ đề sau khi Tề Hồng hiếm khi có được một lần cắt ngang như vậy.

"Tớ lại không hiểu gì về tiếng Quảng Đông a." Bùi Thanh Phi nói.

"Với cậu đó tuyệt đối không thành vấn đề!" Tề Tranh đánh cược.

Tề Hồng khó chịu a.

Đề nghị vừa nãy của mình cứ như vậy lại không được để ý tới nha.

Hai bà chị cứ một đường vừa đi vừa nghỉ, cười cười nói nói.

"Nghe nói Tiểu Tống của đài phát thanh trường bị gọi lên nói chuyện?" Tề Tranh hỏi.

Bùi Thanh Phi gật gật đầu: "Hẳn nhiên là như vậy.

Dù sao hôm đó lão Hồ cực kỳ nghiêm mặt."
Đối với Tiểu Tống của đài phát thanh trường Tề Hồng cũng khá là quen thuộc, cậu ta chính là người bạn cùng chơi bóng khá thân.

Còn việc nói về chuyện này ấy mà, cậu cũng khá là rõ ràng.

Sở dĩ cuộc tranh luận về việc chọn bài hát kia của chương trình phát thanh trường vẫn còn kéo dài tới tận bậy giờ, cũng bởi vì thế hệ phát thanh viên này, trong đó có Tiểu Tống, vẫn luôn tuân theo điểm mấu chốt: mỗi khi có bài viết yêu cầu, bọn họ sẽ phải đưa ra phán đoán hợp lý nhất, nếu đổi thành một người khác, phong thư tỏ tình này căn bản là không có khả năng được bọn họ đọc đến.

Chỉ có điều, hết lần này tới lần khác có chết hay không khi đối tượng lại là Bùi Thanh Phi.

Đây là người có thể làm cho tất cả nam sinh của trường Thượng Thanh sẵn sàng bất chấp việc có thể thiên hạ sẽ cho mình là người sai trái.

Có ai trong lòng không có một giấc mộng, có ai lại không muốn trước khi Bùi Thanh Phi rời khỏi trường Thượng Thanh làm cho người này biết được tâm ý của mình đâu chứ.

Cho nên ma xui quỷ khiến, lần này Tiểu Tống mới bất cứ giá nào cũng phải đem lá thư này đọc lên.

"Em biết, em biết..." Trong lòng Tề Hồng có bao nhiêu ham muốn được nói ra dự đoán của riêng mình, bao gồm cả việc cậu bạn thân kia của mình cũng đã từng có lần trong vòng một phút máu nóng xông lên đầu mà táo bạo muốn xông lên thổ lộ.

Kết quả là, vừa mới nói được mấy chữ này, Tề Tranh ngại cậu lắm lời, một chưởng đẩy cậu về phía trước, bắt cậu phải ngậm miệng lại.

Sau khi hai người cùng nói về bài hát tạo nên cơn sốt trong thời gian này xong, lại trò chuyện về tin đồn thú vị trong lớp mỗi người, đương nhiên trong thời gian này nhân vật chính được hai người nhắc đến nhiều nhất sẽ là Giang Sở rồi.

Sau đó chính là kế hoạch cùng những sắp xếp trong buổi tối hôm nay: xem cái gì, học cái gì, bộ môn nào cần phải tập trung vào ôn tập nhất.

Có vô số chủ đề, lần nào Tề Hồng cũng thử mở miệng, kết quả là toàn bộ đều cùng dùng tới chữ thất bại để kết thúc.

Trong khi đó, tại rừng cây phong hai bà mẹ của chúng ta cùng nhau kết bạn chụp được rất nhiều bức ảnh đẹp, xem như là đang thưởng thức kết quả thực hiện tâm nguyện của những ngày qua.

Ánh mặt trời dần dần hạ xuống phía Tây, trước lúc biến mất một vòng nửa vòng tròn còn lại ở phía chân trời, mẹ Tề gọi bọn nhỏ trở về.

"Ôi, bọn con tới rồi." Tề Tranh hướng về phía đám người lớn vẫy vẫy tay, cô kéo theo Bùi Thanh Phi chuẩn bị đi qua.

Khi cô quay đầu lại thì phát hiện ra Tề Hồng đang xanh cả mặt.

"Làm sao vậy? Mệt mỏi hay sao? Em thế này cũng không được a, có đá bóng cũng thành vô dụng." Đại khái là tinh thần Tề Tranh trở lại no đủ, không còn phát hỏa nữa, công lực cái miệng pháo những ngày qua cũng đã quay trở về.

Tề Hồng vừa mới nhấc đầu chuẩn bị làm cái phản bác lại thì Bùi Thanh Phi ở phía bên kia lại bổ thêm một đao chí mạng.

"Tề Hồng, có phải là em có chỗ nào không thoải mái hay không? Sao bỗng nhiên hôm nay lại trở nên nói ít như vậy?"
Ít nói...!
Ít nói!?!
Hai người thật ra đã từng cho người ta cơ hội nói chuyện hay không a!
Tề Hồng một góc bốn lăm độ ngước nhìn lên bầu trời, để lại cho hai bà chị một bóng lưng cô độc, trống rỗng, cô đơn, lạnh lẽo.

Giờ này Tề Hồng cậu chính là một bức điêu khắc hoàn mỹ.

Tác giả có lời muốn nói: đại gia có nhìn phục liên tam ư
Tác giả tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh.

Tâm như tro tàn, còn muốn tiếp tục chờ một năm mới có khả năng triệt để hết hy vọng.

Sau đó nói vừa nói văn sự tình.

Có bảo bảo cảm thấy nhịp điệu chậm, cũng có bảo bảo nói là vì cái gì còn không có cùng một chỗ
Tui thấy mình vẫn nên nói một chút ý nghĩ của tui:
Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chênh lệch chỉ có ba ngày.

Sinh ra chính là láng giềng, từ nhỏ đã là bạn chơi
Các cô cùng một chỗ sinh sống đã được gần vài chục năm
Kể từ khi hiểu chuyện về sau, hai người vẫn luôn lớn lên trong hoàn cảnh bình thường như vậy, đối với nhau nhận thức khẳng định chính là bằng hữu
Dù cho vài chục năm qua cảm tình này đã vượt qua giới hạn bằng hữu, nhưng khả năng bởi vì trải qua tập mãi thành thói quen với phương thức ở chung như vậy mà không hay biết.

Cho nên mới không có cái gì phát sinh, trong sinh hoạt không có chút nào sóng gió, trong khi đó lại không có bất luận kẻ nào chỉ điểm, làm sao Tề Tranh sẽ lại bỗng nhiên thoáng một cái lại hiểu ra được tình cảm của mình đây?
Còn về Thanh Phi vì cái gì lại trở thành người thông suốt trước, tui sẽ giải thích sau, cũng không phải là không có lý do như trên.

Rất nhiều thứ không phải một lần là xong, tui cảm thấy được cảm tình cũng lại càng không là như vậy.

Cuối cùng, tui muốn nói với mọi người là, hãy biết quý trọng điềm điềm thanh xuân trong thời gian hiện tại cùng cuộc sống hằng ngày của các cô ấy, cũng như các bạn cũng sẽ hoài niệm về những điều này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui