Chương 12 Câu trả lời
Chín giờ tối, Nhã Linh chân gác gấu bông, nằm trên giường tay nhắn tin điện thoại lia lịa buôn với chị em tốt trong nhóm, thi thoảng nhìn sang em mèo thần tài đang đưa tay vẫy vẫy bên bàn máy tính cách đó không xa mỉm cười ngây ngốc. Cô có nên nói với hội chị em chuyện này không ta, chuyện cô nhận quà người ta ấy. Chợt cô bừng tỉnh nhớ ra, chuyện anh hẹn cô trả lời anh khi trước. Cô có nên mở lời, hay kệ, quà cứ nhận, lời không nói à, làm sao đây, chẳng lẽ nhắn tin, hay gọi điện cho anh à, không đủ thành ý. Đang suy nghĩ thì điện thoại chợt reo, là số của anh. Cô giật mình, chả lẽ tần sóng não của cô mạnh thế, bắn sang não anh, hay anh đọc được suy nghĩ của cô đây ta.
Mang theo mớ suy diễn ngây ngô cô nhấc máy, rất nhanh anh nói: “Mười phút nữa anh ở bên ngoài đợi, em mặc ấm vào rồi ra nhé”. Cô vội nói: “Ấy khoan khoan, anh đợi đâu cơ, đón em ở nhà á, thôi thôi chờ em đi bộ ra công viên hôm trước rồi đón em nhé?”. Anh đồng ý rồi cúp máy. Cô loay hoay bật dậy, nhìn lại bộ đồ ngủ đang mặc, dép bông dưới sàn, suy tính mặc gì đây ta. Không mất nhiều thời gian, cô thay bộ đồ thể thao đơn giản, khoác thêm áo bông có mũ gấu mầu nâu to sụ đi ra khỏi phòng. Ba mẹ ngồi ung dung xem ti vi ngoài phòng khách thấy cô hỏi đi đâu tầm này con? Cô nhe răng cười hi hi: “Con đi ăn đồ nướng với bạn ạ, con đi xíu con về”. Em gái cô cầm đĩa táo đi từ phòng ăn phi ào ra: “Cho em đi với”.
Cô vội xua tay: “Mày ở nhà đi, chị đi hội bạn khác, mày không quen”. Nó liến thoắng: “Trước lạ sau quen, cho ăn ké bữa chứ nhiu?” Cô né nó như tà vội chào ba mẹ rồi phi nhanh ra khỏi nhà. Ngoài trời khá rét, cô lạch bạch đi bộ ra công viên, đi hai trăm mét nữa là tới chứ mấy, đi cho ấm người, cô kéo kín mũ áo rồi co ro bước đến điểm hẹn. Xa xa đã thấy xe anh ở đó. Không cần anh đón, cô nhanh nhẹn mở cửa ghế lái phụ chui tọt vào xe, làu bàu nói: “Lạnh chết em”. Anh nhìn bộ dạng của cô phì cười: “Anh tưởng bé nào đi lạc vào đây”. Cô lại phóng ánh mắt trừng trừng phía anh: “Anh lại còn mong ai đến nữa ah? Anh lại bật cười: “Anh phát hiện càng ngày em càng đáng yêu chết được”.
Cô hậm hừ không thèm nói, hai tay không ngừng xoa xoa, rồi lại đưa miệng hà hơi cho bớt lạnh. Anh chỉnh nhiệt độ trong xe rất ấm, cô mới từ ngoài đó lạnh rõ thương. Anh hỏi: “Em đi bộ có mệt không, anh bảo đón mà không nghe”. Cô phân trần: “Em ngại ở nhà còn ba mẹ và em gái, biết em đi hẹn hò cười em chết, anh lại bị lôi vào nhà cho xem”. Anh không khỏi vui mừng: “Em nói gì cơ, đi đâu cơ?”. Cô giật mình, biết mình nói hớ, vội phân bua: “Thì đi với anh nên ngại mọi người thấy”. Anh càng truy vấn: “Không, anh nghe khác cơ, rõ ràng em nói đi hèn hò”. Nhã Linh bị bắt bí, vội làu bàu: “Em nói nhầm ấy”. Anh vội xụ mặt, tỏ vẻ buồn: “Thì ra thế, là anh mơ tưởng xa quá phải không?” Nói rồi, cúi gằm mặt, lấy từ túi áo anh ra, máy sưởi hình chân mèo của cô, bật chế độ ấm nhất. Anh ngước ánh mắt buồn nhìn cô và nói: “Của em nè, anh lái xe đưa em về nhé”. Cô giật mình nhìn anh, ngơ ngác hỏi: “Ủa là về luôn à?” Anh nhìn cô không khỏi bật cười thành tiếng: “Không về nữa, anh đưa em đi hẹn hò luôn”. Nhã Linh lấy tay hạ mũ áo khoác ngoài, không khỏi tủm tỉm cười.
Xe chạy bon bon ra đường lớn, anh hỏi: “Nhã Linh, em muốn ăn khuya không?” Nhã Linh lo ngại vòng eo ngày một phát tướng vội xua tay: “Em không muốn ăn, đi uống gì ấm ấm được không anh?” Anh lại hỏi: “Trà sữa Ấn Độ nhé”. Cô gật đật đầu, trong lòng tự nhủ béo tí chắc không sao, một cốc chứ nhiêu đâu. 10 phút sau, anh đưa cô đến quán Trà Ấn nổi tiếng nhất thành phố, thuần thục đỗ xe, rồi mở cửa cho cô. Nhã Linh xuống xe, thấy anh vẫn đứng đó chưa muốn dời đi, chưa hiểu ý anh là gì thì bất chợt anh đưa một tay ra, năm chặt bàn tay dắt cô như dắt em bé vào quán, Nhã Linh chẳng biết phản ứng sao, một tay cầm máy sưởi, một tay mặc anh nắm kéo đi, bàn tay anh ấm áp bao phủ lấy tay cô, một cảm giác không biết gọi tên chợt gợi lên đột ngột khiến Nhã Linh bối rối ửng hồng cả má. Anh đi trước dắt cô đi nên không nhìn thấy mặt cô lúc này, có khi sắp đủ nhiệt để luộc trứng đến nơi, hội chị em mà biết cô đến cầm tay cũng ngại thế này chắc cô đập đầu vào gối mà giấu mặt đi mất.
Lên tầng 2 của quán, anh chọn góc khá riêng tư, hai người cùng ngồi một bên sô pha, anh không có ý định buông tay cô, lại còn cố tình nhét tay cô vào túi áo măng tô khoác ngoài của anh. Anh còn quay ra cô, nhe răng cười: “Anh cất tạm bảo bối ở đây cho ấm”. Trong túi áo, tay anh vẫn bao bọc lấy tay cô, Nhã Linh cảm thấy sắp nóng bỏng tay mất rồi, chả mấy mà tay cô rịn mồ hôi, cô nhìn anh bất đắc dĩ: “Tay em còn muốn tách hướng dương”. Anh mỉm cười như mấy năm mới gộp lại để cười, rút tay cô ra khỏi túi rồi tuyên bố: “Trả lại em lúc này thôi đấy”. Cô cạn lời, anh mà cũng có mặt ấu trĩ thế này, nhưng mà cùng rất đáng yêu nha. Lúc sau trà được mang lên, còn có một đĩa Chà là khô, nho khô và hạt hướng dương. Mùi trà thơm thoang thoảng hương quế, ngậy ngậy của sữa thật khiến Nhã Linh muốn thử ngay lập tức, cô vừa cúi xuống định uống thì Dương Vũ vội ngăn: “Nóng đó em, sẽ bị bỏng, để anh khuấy cho nguội bớt”. Hic, xấu hổ chết cô, sao hành động như trẻ con trước mặt anh thế này. Nhã Linh đưa hai tay lên xoa hai má nóng bừng. Một lát sau, Dương Vũ đẩy cốc trà sang cho cô: “Em thử đi”.
Nhã Linh nhận lấy, cầm cốc trà bằng hai tay cho chắc. Cốc vẫn còn nóng ấm bên ngoài, mùa đông thế này cầm thích tay thật, hương trà, hương quế vương vấn nơi đầu mũi, nhấp một ngụp trà thưởng thức càng sảng khoái hơn. Mắt Nhã Linh sáng bừng như phát hiện ra điều mới mẻ, quay sang phía anh không khỏi cảm thán: “Tuyệt ngon anh ạ”. Anh cười hài lòng: “Anh sẽ đưa em đến đây bất cứ lúc nào em muốn”.
Cô gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Anh nhìn Nhã Linh ánh mắt sâu xa, chợt hỏi: “Em có bất kỳ câu hỏi nào với anh không? Cô từ từ trả lời:
-Em không biết hỏi gì, nhưng em thắc mắc, sao một tuần qua anh không liên lạc với em?
- Anh muốn cho em khoảng thời gian để suy nghĩ, anh sợ gây áp lực cho em. Anh xin lỗi, nếu điều đó làm em thấy không thoải mái, đến bây giờ em có giận anh không?
- Không, em không giận đâu.
- Anh tuy không hoàn hảo nhưng sẽ cố gắng khiến em cảm nhận thành ý của anh, anh nói được làm được, sẽ không khiến em thất vọng đâu.
- Em cũng khá đơn giản, trước giờ em chưa từng suy nghĩ vấn đề gì lâu. Trong chuyện tình cảm chỉ mong người ta tốt với mình, an an, ổn ổn đồng hành cùng nhau. Em biết bản thân đôi lúc còn trẻ con, lớn đầu mà còn ngốc dại nhưng em sẽ cố, nếu anh thấy em phiền thì nói em biết nhé.
- Không phiền, không phiền chút nào.
- À, anh giữ bí mật nhé, ở Công ty em không muốn mọi người biết. Bạn bè thì từ từ em nói được không anh?
- Chiều theo ý em, em thấy khi nào thích hợp anh nghe em.
- Vâng, muộn rồi mình về đi anh, ba mẹ em không muốn em về khuya quá.
- Ừ mình về thôi em.
Hai người đứng dậy ra về, lần này Nhã Linh chủ động khoác tay anh. Hai người tựa sát vào nhau cùng ra chỗ đậu xe.
Dương Vũ lái xe đưa Nhã Linh về, tới cửa nhà cô anh dừng lại, Nhã Linh quay sang anh: “Em về nhé, anh đi cẩn thận”, tay đang định mở cửa chợt anh nhanh tay kéo lại. Anh mắt tinh nghịch nhìn cô: “Em không hôn tạm biệt anh à, thấy trong phim tình cảm đều như thế?”. Cô cười: “Anh mà cũng xem mấy phim ấy sao, nhắm mắt vào, em hôn nhanh thôi nhé”. Anh ngoan ngoãn nhắm mắt, cô xấu hổ nhanh nhanh chóng chóng lướt nhẹ môi qua má anh, rồi mở cửa chạy biến. Anh bật cười, nhất định lần sau sẽ đòi lại công bằng với cô. Nhìn cô vào nhà, anh lái xe chầm chậm dời đi.