Chương 14 Hẹn hò
Chờ Nhã Linh lên xe, thắt dây an toàn xong xuôi, xe từ từ lăn bánh. Dương Vũ nhìn Nhã Linh ánh mắt đầy âu yếm hỏi: “Em có muốn thử tay nghề nấu nướng của bạn trai không?” Nhã Linh vui vẻ đáp lời: “Được chứ anh, nấu nướng tuy em không giỏi, nhưng thẩm định thì chắc chắn giỏi”. Dương Vũ như chỉ chờ có thế: Vậy về nhà anh nhé, anh nấu bữa tối cho em thẩm định”. Nhã Linh thoáng chút e dè nhưng cuối cùng đồng ý. Cô áy náy hỏi: “Anh sống cùng gia đình ạ?”. Hiểu được tâm tư trong lòng cô Dương Vũ đáp lời: “Anh sống một mình, thi thoảng có về nhà ăn cơm với ông bà nội và bố anh”. Nhã Linh gật đầu, nghe chừng hiểu, rồi từ từ cô sẽ tìm hiểu thêm, không nên vội thắc mắc sao không thấy anh nhắc đến mẹ.
Dương Vũ lái xe tầm 20 phút về tới khu chung cư cao cấp anh sống. Đỗ xe xong, hai người vào siêu thị ngay trong tòa nhà. Nhã Linh đề xuất làm sườn sốt me, canh chua thịt nạc và salad dưa chuột. Dương Vũ vẻ nghiền ngẫm nhìn nhã Linh đang lựa sườn trong tủ mát siêu thị hỏi: “Bạn gái anh có vẻ thích vị chua ngọt nhỉ?” Nhã Linh nhìn anh cười: “Em dễ nuôi lắm ấy, ngoài mấy món chua ngọt là sở trường ấy ra, chỉ trừ đồ cay quá thì em chịu chứ nấu gì em cũng ăn hết”. Dương Vũ đẩy xe, ra thanh toán chỗ đồ đã chọn rồi đưa Nhã Linh lên nhà. Anh ở tầng 26, căn góc, view hai mặt, Nhã Linh không khỏi thích thú, cảnh thành phố lên đèn nhìn từ nhà anh quả là quá đẹp. Dương Vũ đưa cho cô đôi dép lót lông đi trong nhà, vì dép theo số chân anh nên hơi rộng, nhất định anh sẽ mua cho cô đôi mới vừa vặn hơn.
Nhã Linh nhìn đôi dép, cười tít mắt, nhanh nhẹn cùng anh mang đồ qua bếp. Không gian bếp mở, thông với phòng khách. Đặt đồ lên bàn đảo bếp xong xuôi, Nhã Linh bắt đầu công cuộc thăm nhà. Cô hướng ánh mắt quan sát khắp phòng khách. Tông màu chủ đạo đen, xám hợp với cá tính đàn ông của anh. Trên bức tường phòng khách nổi bật một bức tranh vẽ cầu vồng rực rỡ, khiến tổng thể căn phòng nhìn có phần sinh động hơn. Thấy cô hướng mắt vào bức tranh, anh giải thích: “Tranh anh vẽ đấy, mẹ anh rất thích cầu vồng nên anh cũng thích”. Nhã Linh không khỏi cảm thán: “Anh vẽ đẹp thật đấy, sinh động và rạng rỡ, như làm bừng sáng phòng khách luôn ấy”. Anh cười: “Tâm ý cả ấy, anh có treo đèn led hướng vào tranh mà, em thấy đẹp là anh cũng tự tin vào khả năng của bản thân hơn, nào lại đây, giúp anh chuẩn bị nhé”. Nhã Linh mau chóng cởi áo khoác ngoài, mặc tạp dề anh đưa, nhanh tay rửa rau, nhặt sach hành, tỏi. Cô nghiêng đầu, ghé vai anh hóm hỉnh: “Nay em chờ xem Masterchef Dương Vũ trổ tài”. Dương Vũ tay đang rửa sườn trả lời đầy tự tin: “Hân hạnh được phục vụ quý khách, sự hài lòng của quý khách là thước đo đánh giá chất lượng của nhà hàng, xin quý khách chờ trong ít phút nữa”. Nói rồi hai người cùng nhìn nhau cười, một buổi tối hẹn hò hai người rất riêng tư mà đầy niềm vui.
Với sự trợ giúp của phụ bếp Nhã Linh, bếp trưởng Dương Vũ sau 45 phút khẩn trương đã hoàn thành bữa tối hai người với các món ăn đầy màu sắc. Sườn non sốt me thơm nức mũi; salad dưa chuột, cà chua được cắt tỉa khéo léo, không hề sơ sài trông cũng khá bắt mắt; canh chua thịt nạc nấu cùng hoa hiên, cà chua thêm ít nấm và mọc đang bốc khói, tỏa mùi hương như mời gọi. Hai người hít hà mùi thức ăn, không khỏi dâng lên cảm giác thành tựu.
Ánh đèn bàn ăn khá lung linh, không cần nến, hoa cũng đã đủ ấm cúng. Hai người nhìn nhau rồi nhìn mấy món ăn bầy trên bàn, tinh thần dâng chào, anh tuyên bố: “Vì đồ ăn quá hấp dẫn nên đầu bếp xin phép ăn cùng thực khách”. Cô cười hi hi, đặt muôi canh vào bát, rồi nhanh nhẹn cầm đũa: “Ăn thôi, ăn thôi, đói chết em rồi”.
Hai người nhanh chóng diệt gọn đồ ăn. Dương Vũ rót trà lúa mạch, mang đĩa hoa quả ra phòng khách. Nhã Linh ngồi trên sô pha, cảm thán: “No quá, em không ăn nổi hoa quả nữa đâu”. Anh nhìn cô cười hiền từ: Uống trà lúa mạch trước, em nghỉ đi đã, rồi tí ăn thêm hoa quả cũng được. Nhận trà từ anh xong, làm một ngụm thật sảng khoái, Nhã Linh lại ngắm tranh anh vẽ. Cô nhìn Dương Vũ hỏi: “Anh có biết ý nghĩa của cầu vồng không?”.
Anh nhìn cô ánh mắt thâm trầm, sâu xa và nói: “Anh nghĩ bất kỳ ai khi nhìn thấy cầu vồng cũng sẽ ngắm nhìn nó và coi đó như một sự tốt lành trong cuộc sống”. Nhã Linh đồng tình với anh: “Em cũng có đọc đâu đó cầu vồng tượng trưng cho những điều đẹp đẽ và may mắn, đối với em cầu vồng mang lại niềm hy vọng, cầu vồng mang vẻ đẹp không ai có thể chối từ. Anh có nhớ lần em cầm đồng hồ cát của anh không, em không kiềm chế được, nó quá đẹp, cát trong đó thực sự rất đặc biệt”. Vừa nói, ánh mắt cô vừa sinh động, lấp lánh không hề để ý ánh mắt anh vẫn đang nhìn cô từ nãy. Dương Vũ cất tiếng gọi: “Nhã Linh, em có muốn nghe chuyện của anh không?”. Nhã Linh quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy chờ mong: “Em luôn sẵn lòng”.
Tối đó, Dương Vũ kể cho Nhã Linh nghe về mẹ anh, về tuổi thơ và thời gian anh du học. Cuộc đời ba mươi hai năm của anh gói gọn trong câu chữ đơn giản mà anh kể cho Nhã Linh. Không biết từ lúc nào hai người ngồi sát nhau trên sô pha, Nhã Linh chăm chú nghe Dương Vũ kể, cũng tựa vào vai anh. Dương Vũ chợt hỏi: “Nhã Linh, hôm đó em có giận anh không?”. “Em không, em cũng biết em sai, vào phòng anh còn đụng đồ linh tinh, khi đó em cũng nghĩ nó rất quan trọng với anh nên anh mới phản ứng như vậy”. Dương Vũ ôm vai Nhã Linh kéo cô gần anh hơn nữa và nói: “Khi nào đi cùng anh ra thăm mộ mẹ nhé, anh tin mẹ sẽ rất vui khi anh đưa em đến”. Nhã Linh dụi vào vai anh trả lời: “Vâng, anh đi lúc nào thì em đi cùng anh lúc ấy”.
Dương Vũ hài lòng, nhìn sang cô hỏi: “Đã hết no bụng chưa em, có ăn thêm hoa quả cùng anh không?” Nhã Linh bật dậy bưng đĩa hoa quả, nhanh tay đưa quả dâu tây vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Em ăn hết đĩa này cho anh coi”. Dương Vũ thích thú nhìn cô cười: “Chia cho anh với chứ”. Nói rồi cô đưa đĩa hoa quả ra sau giả bộ giấu, anh vòng tay qua người cô, tiện tay ôm luôn vào lòng. Anh ghé tai cô thì thầm: “Nay đừng về nữa, ở lại đây với anh đi”. Bên tai truyền đến câu nói khiến Nhã Linh nóng bừng mặt, cô ngước mắt lên nhìn anh, anh ở quá gần hơi thở còn vương vấn trên chóp mũi cô. Nhã Linh không biết mở lời sao, cô cúi mặt, dụi đầu vào vai anh khẽ nói: “Để em điện về nhà”. Khỏi phải nói, Dương Vũ mừng như điên.
Trời mới biết, anh vui đến độ mọc cánh là bay lên luôn được. Dương Vũ đưa tay xoa đầu Nhã Linh phân phó: “Anh đi chuẩn bị phòng và đồ cho em nhé”. Anh vọt đi nhanh chóng, tâm tình vui như đứa trẻ. Nhã Linh nhìn theo bóng lưng anh trầm ngâm, anh đối với cô đến tận cùng là thế nào cô không cần biết đáp án, chỉ cần biết rằng thời khắc này cô muốn ở bên anh. Và tất nhiên, cô phải tìm cách nói dối gia đình. Nhã Linh bụng bảo dạ: “Ngàn lần xin lỗi ba mẹ, con gái 26 tuổi đầu nói dối vì bạn trai”. Hít hơi thật sâu, thở ra từ từ, Nhã Linh mở di động gọi cho mẹ. Sau mấy hồi chuông, tâm trạng đang lơ lửng tầng mây, mẹ cô bắt máy, Nhã Linh có phần chột dạ vội nói: “Mẹ, tối nay con ngủ nhà Khả Hân, ba mẹ nó đi du lịch Hàn Quốc”. Mẹ cô ừ à, dặn cô đừng phá nhà bạn xong cúp máy. Nhã Linh vuốt ngực, thở hổn hển, cuối cùng cũng xong.
Dương Vũ quay lại, đưa cô bộ đồ thu đông mặc nhà của anh: “Anh được bạn mua tặng, mà nhỏ quá, em mặc tạm nhé, anh chuẩn bị nước cho em rồi đấy, em vào tắm đi, anh đã để sẵn khăn mới và bàn chải đánh răng cho em”. Nhã Linh nhận đồ anh đưa, lững thững đi vào phòng tắm. Khá rối rắm, cô đâu có đồ lót để thay chứ, tắm xong giặt đồ luôn trong máy, rồi nhét tủ sấy, may ra mai cô có đồ mặc. Nghĩ vậy xong nhã Linh yên tâm đi tắm. Tắm xong xuôi mặc đồ của anh mới thấy kỳ, không có nội y, ngại chết cô rồi. Nhã Linh cố tình khoác thêm áo choàng tắm rồi mới ra ngoài.
Anh cũng đã tắm xong ở phòng tắm khác và thay bộ pijama đen, tóc cũng vừa sấy. Đàn ông sau khi tắm toát ra vẻ hấp dẫn kỳ lạ, mà đàn ông đẹp trai như anh thì độ hấp dẫn còn tăng lên gấp mấy lần. Nhã Linh khựng lại trong giây lát rồi nhìn xuống bộ dạng bản thân không khỏi bật cười. Dương Vũ cũng nhìn cô, anh gọi: “Nhã Linh lại đây”. Nhã Linh lê bước chân chậm chậm như đang vào hang cọp. Dương Vũ không nhịn được cười: “Lại anh xem tóc khô hẳn chưa?” Nhã Linh đến trước mặt anh, anh kéo cô xuống ngồi lên đùi anh, tay anh đưa lên tóc cô kiểm tra rồi đưa ra kết luận phải sấy thêm.
Thế là cô ngồi xếp bằng lên sô pha, ngoan ngoãn để anh sấy tóc. Tóc cô khá dài, uốn sóng xoăn nhẹ, máy sấy thồi ù ù ấm ấm, tóc cô được thổi bay, bồng bềnh trong tay anh. Nhã Linh thấy dáng vẻ khá nghiêm túc của anh khi sấy tóc cho cô không khỏi phì cười, cô lên tiếng hỏi: “Anh xem sấy tóc em giống đầu sư tử chưa?” Dương Vũ không cần suy nghĩ mà trả lời: “Bạn gái anh trông giống con mèo nhỏ hơn là sư tử.” Nhã Linh thắc mắc: “Có giống sao anh?”. Dương Vũ tắt máy sấy. Anh trở lại ngồi gần Nhã Linh, anh nói: “Rất giống, lần đầu gặp em anh đã thấy thế, mắt em có màu hổ phách rất thu hút, linh hoạt như một chú mèo vậy”. Nhã Linh nghiêng đầu trầm ngâm: “Ở Công ty cũ mấy chị đồng nghiệp còn nói sau lưng em, ví mắt em như mắt hồ ly, có tướng phá hoại hạnh phúc nhà người ta cơ đấy, mà không phải một lần bị nói là hồ ly mới khổ tâm em không cơ chứ!”. Dương Vũ bị câu nói của cô chọc cười thành tiếng: “Thì ra em hớp hồn anh!”. Nhã Linh giả bộ giơ móng vuốt về phía anh: “Chờ đấy, ta sẽ ăn thịt mi”. Nói rồi hai tay cô cào cào vào anh như gãi ngứa, không khí ở chung của cả hai thật dễ chịu làm sao.
Chợt nhớ ra điều gì Dương Vũ túm chặt hai tay đang làm loạn của cô nghiêm túc hỏi “Suýt thì quên,vừa nãy em báo gia đình sao rồi?”. Nhã Linh thuật lại câu nói dối mẹ. Dương Vũ phì cười: “Nhà em khá gần nhà Khả Hân, xác suất phụ huynh gặp nhau không phải không có đâu nhé”. Nhã Linh nhìn anh cắn cắn môi: “Thế sao giờ anh? Em lỡ nói thế rồi”. Dương Vũ xoa vai cô trấn an: “Không sao cả, tội vạ đâu anh nhận hết, anh sẽ đến nhà xin lỗi cô, chú”. Nhã Linh nghe vậy nhẹ lòng không ít, cô nhào vào lòng anh: “Dương Vũ, đúng là anh, em chọn đúng người mà”. Dương Vũ hài lòng, ôm chặt người đẹp trong lòng thì thầm vào tai cô : “Anh xứng đáng nhận thưởng được chưa?” Hiểu ra ẩn ý trong câu nói của anh Nhã Linh bất giác nóng bừng mặt. Rất nhanh cô tự trấn an: “26 tuổi rồi mà, anh với cô đều là người lớn cơ mà, có gì phải sợ chứ”. Nghĩ vậy chứ Nhã Linh không khỏi khẩn trương.
Dương Vũ không chờ cô trả lời mà vòng tay bế thốc cô lên, hướng phòng ngủ chính mà đi. Nhã Linh vùi mặt trong ngực anh, im thin thít, không dám thở mạnh. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhanh chóng đắp chăn bao bọc cô. Xong xuôi anh chui vào chăn nằm bên cạnh. Nhã Linh thắc mắc trong đầu: “Ủa sao không như tưởng tượng của mình ta, anh ấy không hành động gì sao?” Nhanh chóng có đáp án trả lời cho thắc mắc trong đầu Nhã Linh. Dương Vũ vòng tay ôm cô vào thì thầm: “Nhã Linh, em có thể bỏ bớt áo choàng tắm ra cho dễ ngủ không?”. Nhã Linh ậm ừ, rồi bật dậy cởi áo choàng tắm. Ánh đèn trong phòng ngủ khá ấm áp, nhưng mọi thứ nhìn khá rõ. Nhã Linh e thẹn: “Anh có thể bật đèn ngủ không, điện thế này vẫn sáng e không ngủ không quen”.
Ngay sau đó, anh vỗ tay hai cái, đèn phòng tắt, thay vào đó là ánh đèn ngủ le lói, khiên Nhã Linh yên tâm nằm xuống”. Nhã Linh vừa đặt lưng xuống thì Dương Vũ lại áp sát, tay vòng qua eo cô, anh ghé vào tai cô, hơi thở nóng bỏng: “Nhã Linh, vận động trước khi ngủ sẽ ngủ sâu giấc hơn”. Nhã Linh lật người, quay mặt ra đối diện với anh, trong ánh sáng mờ mờ, cô vẫn nhìn rõ đường nét gương mặt anh, cô đưa tay sờ lên má anh rồi lần theo xương hàm xuống đến vùng cổ, kéo anh gần hơn, cô thì thầm vào tai anh: “Dương Vũ, không cần lừa trẻ con, bà đây đủ lớn để thịt anh”. Nói rồi, cô víu tay, kéo anh xuống sát hơn. Đôi môi nhắm trúng đích môi anh hôn tới. Môi, lưỡi cuốn quýt khôi rời. Dương Vũ nhanh chóng đảo khách thành chủ, vòng tay ôm cô đặt dưới thân. Cơn mưa nụ hôn lại tiếp tục rơi xuống Nhã Linh.
Chẳng cần nói gì lúc này, ngôn ngữ cơ thể là minh chứng rõ nét nhất. Nụ hôn kéo dài rất sâu, khiến Nhã Linh thở hổn hển. Biết cô không chịu đựng thêm được nữa anh mới dừng. Nhìn Nhã Linh hít thật sâu để thở, Dương Vũ cười cười hài lòng. Anh lại sáp tới, giữ chặt hai tay Nhã Linh đưa lên đỉnh đầu, anh ghé xuống thì thầm: “Nhớ anh nói gì không, chắc chắn sẽ không làm em thất vọng”. Nói rồi đôi môi lại lấn lướt trên cổ cô, một tay không ngừng làm loạn dưới lớp áo của cô. Cô không mặc nội y, quá tiện. Ngoài trời thì lạnh mà trong này hai người không ngừng đốt nóng màn đêm. Cơ thể hòa hợp đến không ngờ, Nhã Linh để mặc anh dẫn dắt cô đi trên con đường tìm khoái cảm hết lần này đến lần khác. Không gian im ắng chỉ còn tiếng thở dốc của hai người.
6h00’ sáng, tiếng chuông hẹn báo thức từ di động Nhã Linh không ngừng vang. Dương Vũ với tay tìm máy rồi tắt vội. Anh lại vòng tay kéo cơ thể ấm nóng của Nhã Linh sát người. Nhã Linh lúc này ậm ừ không rõ tiếng: “Dương Vũ, cho em ngủ, mệt chết đi được”. Dương Vũ gặm gặm vào vai cô rồi nói: “Nhã Linh em cần rèn luyện thân thể thêm nữa”. Nhã Linh so vai rồi lại rúc rúc chăn cuộn tròn như con mèo lười uể oải đáp: “Mặc xác anh, bà đây muốn ngủ”. Dương Vũ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô không khỏi tự trách bản thân nên nhẹ nhàng với cô hơn, anh ôm cô lần nữa rồi ghé tay thì thầm: “Nghỉ đi nhé, sáng nay đừng đi làm anh sẽ báo nghỉ cho”. Nhã Linh nghe vậy tỉnh thêm mấy phần vội nói: “Không, tự em xin, anh không cần báo nghỉ giúp em đâu”.
Anh biết cô muốn giữ bí mật hẹn hò nên không phản bác: “Ừ, vậy em ngủ thêm chút nữa rồi nhớ báo nghỉ trước 8h00’ sáng nhé. Nhã Linh “Vâng” một tiếng rồi yên tâm chìm vào mộng đẹp. Dương Vũ để cô an yên ngủ, nhẹ nhàng dậy tắm rửa, thay đồ đi làm. Trước khi đi không quên xuống tầng mua bữa sáng cho Nhã Linh và hẹn giờ cho cô dậy báo nghỉ. Nhìn cô say ngủ trong phòng, anh yên tâm dời đi.