Cầu vồng của ai

Chương 6
Có phải là duyên

Tháng 12, kết thúc thời gian thử việc, Nhã Linh chính thức được ký hợp đồng nhân viên chính thức. Không thể dấu nổi cảm xúc phấn khích của mình, cô ôm lấy chị Phùng, hồ hởi nói: “Em nhất định sẽ cống hiến hết mình vì sự nghiệp phát triển của công ty, nhất định cuối tuần sẽ mời mọi người một chầu ra trò nữa chứ”.

Chị Phùng vui vẻ tiếp lời: “Đồ ngốc, thân là Trưởng Phòng chị sẽ tổ chức tiệc liên hoan chính thức chào mừng em với vai trò mới chứ”. Nhã Linh đưa tay dơ kiểu “Fighting” của mấy Idol Hàn Quốc, tự tin hứa: “Em chắc chắn sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để không phụ lòng chị, nhóm khách hàng tiềm năng ơi ta tới đây”. Năm nay cô may mắn rồi, có thể ăn Tết vui vẻ rồi, cả nhà không ai nói gì được cô nữa nhé.



Chiều cuối tuần, cô đang cuộn trong chăn ấm, thì nhận được điện thoại của Chi Chi, gọi như cháy nhà, bắt cô phải dậy ngay, đi bơi cùng cô nàng và Khả Hân. Đang định làu làu đi bơi gì tầm này, Chi Chi nhanh nhảu nhất định phải đi, bể bơi khu liên hợp thể thao dưới nước có hệ thống điều hòa, nước cũng ấm, đi bơi cho đẹp dáng, khỏe người rồi ba đứa đi ăn lẩu luôn.

Nghe có vẻ rất hợp lý. Nhã Linh lồm cồm bò dậy chuẩn bị đồ bơi.

Gì chứ bơi là sở trường của cô rồi. Ngày bé, ba cô luôn đầu tư dạy kỹ năng cho chị em cô. Ba cô nói cảm giác bị đuối nước đáng sợ lắm, con thử bịt mũi một lúc mà xem khó chịu đến mức nào, không biết bơi đồng nghĩa với việc con phải đối mặt với khả năng bị đuối nước, thay vì chờ người khác cứu đã chết sặc thì tốt nhất hãy tập bơi để tự cứu lấy chính mình và biết cứu người khác khi gặp nạn.


Lúc đó mẹ cô còn nói thêm: “Bệnh hen phế quản cũng khiến người ta như chết đuối trên cạn, hơi thở mới mang lại sự sống, không thở được dù trên cạn hay dưới nước cũng đều rất đáng sợ”.

Cô đã nghiêm túc học bơi và học võ, tuy nhiên cô tiếp nhận môn bơi tốt hơn, còn em gái cô thì theo đuổi học võ đến bây giờ.

Nó giờ là sinh viên năm cuối Đại học, nhưng đã đi dạy thêm Teakwondo từ lâu, kiếm tiền từ võ trước lúc cô đi làm. Ba là giáo viên dạy Toán phổ thông, nhờ có sự giảng dạy hết sức kiềm chế và bĩnh tĩnh của ba mà cô miễn cưỡng vượt qua được trung bình môn Toán để đủ điều kiện thi đại học.

Cô chọn ngành thiết kế thời trang theo đúng sở thích và thuận lợi tốt nghiệp đại học. Tuy nhiên đến lúc đi làm thì hơi khó khăn. Nhã Linh thi tuyển rồi được nhận vào làm, nhưng thời gian đi làm cô gặp không ít rắc rối, chủ yếu từ đồng nghiệp. Lần đầu nghỉ việc vì luôn thấy bị đối xử bất công, dù cô cố gắng thế nào thì vẫn luôn được phân công những việc không tên. Cô biết rằng bản thân phải bắt đầu từ những việc nhỏ, phải biểu hiện thật tốt trước mọi người.

Đến lúc cô tình cờ nghe được hai chị cùng phòng nói chuyện về cô trong nhà vệ sinh: “Cô ta thật đáng ghét, tưởng mang khuôn mặt xinh đẹp ấy, giả vờ ngoan hiền rồi muốn nhảy lên đầu ai thì được đấy, chị Từ Phòng nhân sự nói cô ta sớm muộn gì cũng bị đá ra khỏi công ty”.

Nhã Linh thật không hiểu mình làm gì sai mà đám phụ nữ trong công ty ghét mình đến vậy, cô cũng ít tiếp xúc với đồng nghiệp nam dù nhiều người ngỏ ý theo đuổi nhưng cô đều từ chối. Sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, cô quyết định cố gắng làm mọi người thay đổi thái độ với bản thân.


Nhưng dù cô có làm gì đối với họ cũng là ngứa mắt thì phải, không ai nhìn nhận đánh giá những gì cô đã làm. Cố được tròn năm thì cô xin nghỉ việc. Chuyển công ty mới, cô đem quyết tâm làm lại mọi thứ, lần này đồng nghiệp cũng khá hơn nhiều, không còn để ý, ganh ghét với cô. Nhưng rắc rối đến từ chỗ khác, Giám đốc muốn giới thiệu con trai của ông ta với cô. Lúc đầu cô tưởng ông ta đùa, nào ngờ ông ta đưa con trai mình tới công ty để gặp cô thật.

Làm ơn đi, cô muốn đi làm chứ đâu muốn kiếm chồng đâu. Thế là mới có chuyện cô nhảy việc sang đây. Nhã Linh tự cảm thán bản thân thật thê thảm, cô tự nhủ mình nào phải xinh đẹp tuyệt trần, hoa nhường nguyệt thẹn cái nỗi gì, nào phải hồng nhan họa thủy cái nỗi gì mà sao rắc rối cứ tìm đến cô hoài vậy. Tới giờ, khi chính thức tiếp nhận công việc này cô tự hứa với bản thân phải nỗ lực nhiều hơn nữa, dù kết quả có thế nào cô sẽ không hối hận.



Mang tâm trạng rất thoải mái, cô đến bể bơi cùng các bạn. Nhã Linh mặc bộ đồ bơi hai mảnh màu đen kín đáo, trên là áo ôm dài tay, dưới quần giả váy xếp ly, dù không lộ nhiều da thịt nhưng thu hút không ít ánh nhìn.

Làn da trắng sứ của cô lộ rõ nơi eo, đôi chân thon thả càng nổi bật dưới làn váy, dù chỉ cao m64 nhưng với tỷ lệ cơ thể cân đối, Nhã Linh có đủ tự tin làm mẫu cho chính thiết kế của mình.

Nhanh chóng bắt gặp hai cô bạn ở bể bơi như đã hẹn, lại gần mới thấy cô phải ố á vì Chi Chi.

Khả Hân đứng bên cạnh Chi Chi, bắt găp ánh mắt của cô cũng phì cười. Lại một người nữa đồng quan điểm, Khả Hân nói: “Chi Chi mày xem, hôm nay mày gọi chị em tốt đến đây để đi bơi hay đi diễn với mày? Mày nhìn đi, tao với Nhã Linh mặc cái gì, rồi mày mặc cái gì vậy trời?” Chi Chi cúi đầu nhìn ngắm bản thân. Bộ bikini màu vàng nổi bật được nó khoác khăn choàng tắm họa tiết lá cọ xanh che hờ hững cảm thán nói: “Tao thấy ổn mà, đẹp ấy chứ”.


Khả Hân và Nhã Linh không chịu nổi phì cười. Khả Hân tiếp lời: “Mày làm tao tưởng tao lạc đến Hawaii ngắm mấy cô em úp gáo dừa vào ngực, quàng chuỗi hoa trên cổ đang không ngừng nhảy múa”.

Nhã Linh phụ họa luôn: “Tao lại thấy giống cốc sinh tố dứa có cài mấy cái lá ở trên trang trí vậy”. Hai cô bạn thi nhau cười đùa mặc Chi Chi dậm chân phụng phịu, giận dỗi: “Chả bít gì về đẹp mà bày đặt chê tao, hứ”. Nói rồi, Khả Hân và Nhã Linh không trêu cô nữa và cùng nhau khởi động để chuẩn bị bơi.Chi Chi bảo hai người bơi đi, mình đến đây mục đích thả dáng không phải bơi.

Hai cô nàng nhìn nhau cười rồi mặc kệ Chi Chi, khởi động xong đâu đấy rồi cùng nhảy xuống bể. Bơi được ba vòng bể, Nhã Linh quyết định lên bờ nghỉ ngơi một lúc, bơi sải khiến cô khá tốn sức. Vừa trở lên thành bể cô bắt gặp Chi Chi đang nói chuyện với ba người đàn ông. Khả Hân cũng lên ngay sau cô, hai cô nàng cùng nhìn phía Chi Chi.

Không nhìn rõ mặt nhưng người thì có thể thấy được, các anh chàng thân hình có qua luyện tập, cơ bắp không kiểu vạm vỡ, đô con mà rất cân đối, khỏe khoắn, có bảo làm người mẫu cô cũng tin. Thấy hai cô Chi Chi nhiệt tình gọi lại. Tình thế đã rồi, hai đứa đành tiến lại nhóm người. Và thật tình cơ là nhóm của Tuấn Trần.

Cô nhanh mắt thấy Dương Vũ thì khẽ đầu cúi chào: Dương Tổng, anh Tuấn, Anh Bách. Tuấn Trần nhanh nhảu: “Coi kìa, đây đâu phải Công ty, Dương Vũ cũng đâu ăn thịt em”. Dương Vũ tiếp lời: Cứ gọi tôi là Vũ. Cô nhẹ nhàng gật đầu nói khẽ “Vâng, anh Vũ”. Mọi người lại cười ha ha và thoải mái nói chuyện. Tuấn Trần nói, họ cũng bơi bể bên kia, giờ nếu mọi người không muốn bơi nữa thì cùng nhau đi ăn lẩu cho ấm. Chi Chi rất nhanh đồng ý, cô nói không muốn bơi nữa mà đi ăn luôn, thế là cả hội thay đồ rồi chờ nhau ở cổng khu thể thao.


Khả Hân và Nhã Linh nhìn Chi Chi dò xét: “Là tình cờ sao, thành phố rộng thế này, xác suất gặp lại không thể cao thế chứ?”. Chi Chi cười ha ha: “Đã bảo duyên số đến cản không kịp mà, đi ăn, đi quẩy thôi các nàng”.

Nói rồi cô nàng vẫy tay với Tuấn Trần ở đằng xa. Họ thống nhất địa điểm, Chi Chi lái xe đưa Khả Hân và Nhã Linh đến quán, Tuấn Trần đưa Dương Vũ và Tùng Bách lái xe phía sau như hộ tống các nàng.


Rất nhanh nhóm 6 người đã có mặt ở quan lẩu, trời lạnh ăn lẩu lại chẳng hợp quá đi. Vì cũng đã coi như có quen biết mọi người bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Chẳng hiểu vô tình hay cô ý bàn tròn 6 người chia thành Chi Chi- Tuấn Trần- Khả Hân- Tùng Bách- Dương Vũ và bất đắc dĩ Nhã Linh ngồi gần Dương Vũ, dù bên kia cô là Chi Chi đi nữa thì phía này ngồi gần Dương Vũ cũng cảm thấy khá áp lực. Vốn ba cô ngồi gần nhau nhưng Khả Hân ngồi đúng hướng hơi nồi lẩu lên đã nhảy ra phía đối diện thế là họ có chỗ ngồi như hiện tại. Nhã Linh thấy má nóng nóng không biết do ăn lẩu cay hay ngồi cạnh sếp tổng nữa đây.

Dương Vũ lần này không còn gây áp lực với cô, anh chủ động gắp thức ăn cho mọi người và trả lời Chi Chi khi cô nàng hỏi. Nhã Linh chẳng biết nói gì nên lẳng lặng ăn.

Tuấn Trần bắt đầu nói về thời đi học và không quên kể chuyện của các anh em tốt. Nhã Linh chăm chú lắng nghe, đến đoạn Chi Chi hỏi anh Dương Vũ và anh Tùng Bách có nhiều bạn gái bên ấy như anh không thì cô càng để ý hóng hớt, chờ nghe đáp án từ họ.

Tuấn Trần cười ha ha nói “Bọn anh toàn trai ngoan, nào có chơi bời gì bên đó, điển hình trai ngoan còn là Dương Vũ nữa kìa”. Câu nói này thật khó hình dung, có thể hiểu hai nghĩa chăng, một là ngoan thật sự hai là trai hư.

Thôi kệ đi, chả nghe ra thông tin gì cả. Nhã Linh lại tiếp tục ăn. Chợt Dương Vũ quay sang nói chuyện với Nhã Linh: “Ăn thịt vào đi, ít ăn rau thôi, tôi thấy em hơi gầy”. Nhã Linh hơi ngạc nhiên, gật đầu vâng, rồi lại cúi đầu ăn.

Trong đầu liên tục nhảy số: “gầy cái đầu anh, người ta đây là cân đối, chỉ số BMI đang ở điểm lý tưởng, gầy ở đâu cơ chứ?”. Cả nhóm ăn xong thì chào tạm biệt, Tuấn Trần chủ động hứa hẹn sẽ mời các cô đi hát karaoke vào dịp gần nhất.

Chi Chi vui vẻ lái xe đưa bạn về, trên xe bật nhạc lại nghêu ngao hát khiến Khả Hân và Nhã Linh không khỏi thắc mắc có phải đang làm nền cho cuộc hẹn của ai kia không, tình hình mùa xuân của Chi Chi thực sự đến gần rồi chăng? Rất nhanh thôi mọi người sẽ biết đáp án.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận