Cầu Vồng Sau Mưa

- Cậu 3 nè..

Hắn lườm nó.

- À cậu... anh Gia khang nè,Thu Phương á, vừa xinh đẹp lại dịu dàng, học cũng giỏi, chỉ có điều nhà hơi nghèo thôi. Hôm qua tôi thấy cậu với cô ấy sao mà xứng đôi quá, cậu lại chưa có người yêu nữa. Mà cậu cũng khó tính quá, cau có quá, cậu ko sửa là ế tới già đó cậu nha.

- Nhiều chuyện, lo ủi xong đồ cho tôi đi, nó mà hư là cả đời này cô trả ko hết nợ đâu.

Ko phải là hắn ko iu ai, vì trái tim hắn nó nằm chà bá trong đó rồi. Xunh quanh hắn biết bao nhiêu cô gái nguyện chết, bao nhiêu cô gái tham sắc, tham tiền. Hắn khinh lắm, nhưng nó thì khác, nó làm hắn thay đổi suy nghĩ về người đàn bà nghèo.

- Thứ 7 tôi đi sinh nhật bạn, cô đi với tôi.

Hắn nói như ra lệnh cho nó.

- Cậu rủ Thu Phương đi, tôi chưa bao giờ đi tiệc của người giàu đâu.

- Con ở mà dám cãi lời chủ hả.

Nó nín thin, cái đồ hách dịch.

.....

Nay nó cũng đi khám sức khỏe để xin việc. Nó rủ Thu Phương đi cùng.

- Thứ 7 tớ đi tiệc với cậu chủ, plaza B á, tớ ko muốn đi đâu nhưng bị ép, khộ quá.

- Cậu đi đi, tớ sẽ cho cậu mượn váy.

- Thật á, cảm ơn cậu nha.

Plaza B sao, cô sẽ rủ Hạo Phong đi cùng. Hạo Phong là bạn học của 2 người, nhà Hạo Phong cũng thuộc loại khá giả, nhà mở được 1 cửa hàng ăn. Hạo Phong thích nó lắm, nhưng chưa có cơ hội bày tỏ cùng nó. Nay cô sẽ giúp Hạo Phong và giúp lun chính mình.


....

Nó mang váy trễ vai màu đỏ đuôi cá của Thu Phương đưa, ra tiệm tiệm nhỏ trang điểm 1 tí, nó thấy nó cũng xinh ghê.

- Cậu 3 ơi, thấy tôi cũng được ghê ha.

- Lòe loẹt.

Nói rồi hắn giụt 2 cái túi trên tay cho cô, kéo cô ra chiếc BMW màu đen mới cáu. Chở cô đến 1 salon đắc tiền, có lẽ chỉ dành cho nhà giàu.Hắn đi trước, nó đi sau, tay ôm theo 2 túi đồ.

- Đẹp hết nấc cho tôi, ko được lòe loẹt.

- Dạ thưa cậu

Sau hơn 2 giờ vừa làm tóc vừa trang điểm, nó ko còn nhận ra chính mình. Ai đây là nó sao, sao đẹp dữ vậy nè. Nó xoay qua xoay lại trong cái xòe tầng, cổ chéo, chân váy có đính hạt lấp lánh, tóc nó được uốn thả dài, 1 bên cuốn qua gắn thêm phụ kiện. Nó nghĩ thầm, cậu 3 là con trai mà mua đồ đẹp quá chứ, cả giày nữa, vừa y á. Nó tí tởn ra khoe hắn.

- Nó gọi to, cậu 3 ơi.. cậu 3 nhìn tôi nè, đẹp ko? Cái anh kia trang điểm cho tôi đẹp quá.

Hắn nhìn sững nó, hắn biết nó xinh, nhưng ko ngờ lại xinh thế khiến hắn ngẩn ngơ. Nó lấy điện thoại ra định nhờ hắn chụp lại thì hắn cản. Hắn tiến lại sát nó, choàng 2 tay ra sau nó, tim nó trật đi 1 nhịp.

- Mất là chết đó nghe.

1 sợi dây chuyền hướng dương khác, đằng sau có chữ KD. À chắc là hãng sản xuất. Nói rồi hắn lại lại kéo nó đi, nó có phải thú nuôi của hắn đâu mà ưng lôi kéo lúc nào thì kéo.

- Nè, cậu ơi, tôi muốn nhờ cậu chụp dùm tôi tấm hình.

- Rách việc.

- Nè, cậu ko chụp thì tôi nhờ người khác.

- Gọi tôi là Gia Khang.

Hắn ẵm nó lên dưới cái mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người, rồi vứt nó lên xe phóng đi.

.....

Ui, sao ở đây đông thế này nhỉ, toàn là người ăn mặc đẹp, trang trí cũng sang trọng, mà đồ ăn lại ngon ghê. Hắn lấy tay nó khoác vào tay mình đi đến chỗ chủ nhân bữa tiệc. Xung quanh chủ nhân bữa tiệc nam có, nữ cũng có, toàn giới nhà giàu.

- Ôi, Gia Khang cậu đến rồi à.

Họ bắt tay nhau và ngạc nhiên với cô gái đi cùng, họ chưa thấy Gia Khang đi vơia cô gái nào bao giờ.

- Nhân vật nào đây, chào cô gái.

Chủ nhân bữa tiệc đưa tay ra định bắt tay nó, nhưng hắn dành bắt tay dùm.

- Chào, tôi là Hướng Dương, tôi là người ở...

- Ở trong trái tim tôi.

Hắn chen ngang ko cho nó nói hết.

- Em iu qua kia chơi đi, tí a qua.


Nó mắt tròn hết cỡ, miệng cũng tròn hết cỡ. Cậu 3 nó hôm nay ăn trúng cái gì mà ngôn ngữ cũng có vấn đề mà thái độ cũng có vấn đề vậy. Nó rùng mình nổi hết da gà, đi qua chỗ bàn tiệc. Nhiều món quá nó biết ăn gì trước đây, nó suy nghĩ rồi chọn vài món, đồ ăn ở đây ngon thật. Đang miên man ăn thì có bàn tay nào đó đặt lên vai nó, bất giác nó quay người lại.

- Hạo Phong, sao cậu ở đây, còn coa Thu Phương nữa.

- Tớ cũng được mời mà.

- Ờ há, toàn giới nhà giàu.

Họ nói chuyện vui vẻ với nhau thì Gia Khang đi tới, sao nó dám nói chuyện với trai lạ chứ. Hắn nắm tay nó kéo đi, ko chào ai hết.

- Nè, cậu 3 đó là bạn tôi mà.

- Gọi tôi là Gia Khang.

- Cậu.. anh Gia Khang, đó là bạn tôi, có Thu Phương nữa, tôi muốn nói chuyện với họ.

- Con gái gì mà thấy đàn ông là sáng mắt thế kia, mồm ko ngậm được vào.

Nó giựt tay lại.

- Anh hay thật đấy, đó

là bạn tôi mà. Anh quá đáng lắm đó.

- Xin lỗi.

Nói rồi nó lại đi về chỗ kia nói chuyện với họ. Hắn cũng đi tới.

- Thu Phương hôm nay cậu xinh quá.

- Thật á, cảm ơn cậu.

Cô lại nhìn sang Gia Khang bẽn lẽn. Tới lúc nhạc lên, Hạo Phong mời nó nhảy nhưng nó từ chối vì nó ko biết nhảy, nhưng rồi cũng bị ép. Hắn và Thu Phương ngồi đó mắt nhìn về 2 người.

- 2 người bọn họ đẹp đôi ghê, lại thân mật nữa.

Hắn ko nói gì, chỉ uống rượu.


- Trong lớp học họ thân nhau lắm đấy, mà Hạo Phong lại còn thích Hướng Dương nữa.

Hắn lại ko nói gì và uống rượu tiếp.

- Hay chúng ta ghép đôi giúp họ.

Nói đến đây hắn đứng lên và đến kéo nó về. Nó vừa bị kéo vừa quay lui chào bạn.

- Nè, nè tôi vẫn chưa chào bạn mà. Nè..

Nó lại bị vứt lên xe, nó có phải món đồ đâu mà muốn vứt đâu là vứt vậy nè, nó giận rồi nghe, nhưng nó đâu biết hân giận hơn.

Hắn bất ngờ phanh xe kít lại.

- Tôi cấm em ko được lại gần trai lạ nào hết.

Nó nhìn hắn, nó sờ trán hắn, nó lại sờ trán nó. Cậu ấy bị ốm à, hay là say quá rồi. Hắn hất tay nó ra.

- Anh là gì mà có quyền cấm tôi chứ.

- Quyền là chủ của em được chưa.

- Anh vô lý vừa thôi nha.

Hắn tiến sát lại gần nó, nhìn vào mắt nó, nó hồi hộp ghê lắm,như muốn nín thở vậy đó. Hắn đặt nhẹ lên môi nó 1 nụ hôn.

- Con nhỏ ngốc kia, em giả vờ hay ngốc thật đấy hả.tôi sẽ cho phép em đặt tôi vào trái tim em.

Cả 2 ngượng ngùng quay đi, ko ai nói với ai lời nào. Nó biết nó chưa thể chấp nhận 1 ai khác, vì trái tim nó khẳng định là chỉ có Gia Hy, nhưng nó biết tình cảm anh Gia Hy dành cho chị Bảo Lam là duy nhất, nó chỉ được xem như em gái mà thôi. Nó ko muốn làm kẻ thứ 3 chen ngang dẫu biết ko có kết quả. Còn với Gia Khang thì nó đang định làm mối cho Thu Phương. Hắn làm thế này thật khiến nó trở tay ko kịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận