- Nè bà Ba Lài, làm mai con bé Hướng Dương cho thằng út nhà tui đi, tui thích nó quá.
- Ui thôi chèn ơi, nó yêu đương ai kệ nó chứ tui biết đâu mà mai mối chị bảy.
- Thiệt chứ hồi nó ở Sài Gòn zìa, nó cứ buồn buồn, có mấy thằng tán nó mà nó có chịu ai đâu.
- Ơi kệ nó chứ tui có biết đâu.
- Thôi tui zìa, nói nó mai mang đồ qua cho tui nghe hôm.
- Dạ chị.
Tiễn bà bảy về, bà Ba Lài ra sau vườn thấy nó đang nằm võng đọc sách, bà mang cho nó mấy trái ổi với chén muối ớt. Bà lấy cái quạt quạt cho nó.
- Nè ăn đi con, học hành gì mà suốt ngày cắm đầu cắm cổ vậy con.
- Mẹ à, con đang ôn lại mấy cái ngoại ngữ á. Thời gian nữa con xin đi làm.
- Ơi, đi làm đi con, ra ngoài cho khuây khỏa. Chứ hồi con ở trển zìa, mẹ thấy con buồn hoài, mẹ lo lắm. Hay nhà họ la rầy gì con hả
- Ko có gì đâu mẹ, mọi người họ thương con lắm, chỉ có điều... chỉ có điều con nhớ mẹ nên về á mà.
Nó ôm lấy bà cười khì.
- Thôi ngó quán tui đi chợ nghe hôm.
- Dạ.
Từ đợt trước ấy số tiền nó đưa bà đủ để sửa lại căng nhà, mở thêm tiệm tạp hóa nhỏ nên cuộc sống gia đình bà Ba Lài cũng ổn định. Con trai bà Ba Lài cũng học hành đến nơi đến chốn và có việc làm ổn định.
Nhìn từ xa có chiếc xe con chạy về hướng này, ai vậy ta, sao chạy xe xịn vậy. Chiếc xe dừng trước cổng nhà nó, 1 thanh niên ăn mặc chững chạc bước ra, nó đứng lên mồm chữ o. Là... là... Hạo Phong, sao cậu ta lại đến đây chứ.
- Làm gì mà ngạc nhiên vậy, ko định mời tôi vào nhà sao.
- Hạo Phong sao cậu lại đến đây, sao tìm được nhà tôi vậy. Mời vào.
- Tôi hỏi bà vú Năm á mà, bà ấy nhớ cô lắm.
Nó chỉ cười nhoẻn miệng, nó rót nước mời khách, sẵn có mấy trái ổi lúc nãy chưa kịp ăn nên nó mời khách lun.
- Cậu đến tìm tôi có việc gì à.
- Tôi đã biết chuyện của cậu rồi. Tôi tới đây có 1 lời đề nghị.
- Chuyện của tôi... bỏ qua đi. Đề nghị gì vậy.
- Nhà tôi mở 1 nhà hàng bên Trung Quốc và 1 quầy lưu niệm sát bên. Ba tôi bảo tôi qua đó quản lý. Tôi muốn mời cậu qua đó quản lý quầy lưu niệm cho tôi, chế độ rất hậu hĩnh.
- Thật sao, chúc mừng cậu nha. Tôi sợ làm ko được lại ảnh hưởng đến cậu.
- Tôi biết cậu làm được, hãy suy nghĩ đi và gọi cho tôi, tôi phải về lại sài gòn rồi.
- Um, chào cậu.
Tiễn khách về nó mới suy nghĩ về lời đề nghị đó. Đi Trung Quốc sao, có lẽ đi xa hơn sẽ làm nó bớt nhớ thương chăng.
.....
Tiếng nhạc xập xình, mùi rượu, mùi khói thuốc vây quanh.
- Nè Gia Khang, Thu Phương, 2 người quen lâu vậy rồi định chừng nào cho bọn tôi ăn bánh hồng vậy.
- Sắp rồi, nào, zo.
Gia Khang không nói gì chỉ uống thôi, từ khi bị tai nạn hắn lại trở lại là hắn, bướng bỉnh cáu gắt, bất cần. Nhưng có lời nói của Thu Phương hắn sẽ dịu đi.
Thu Phương say rồi,hắn đưa cô về căn hộ cao cấp - nơi mà hắn đã mua cho cô.
Cô bước đi loạng choạng, hắn dìu cô về giường. Hắn đắp chăn cho cô, hắn về. Hắn bị cô kéo lại ngã xuống giường. Cô hôn hắn, hắn vẫn nằm im vậy ko đáp trả, cô cởi bỏ nút áo sơ mi của hắn, cô cởi bỏ xiêm y của mình. Cô ngồi trên người hắn, lõa lồ vậy đó,body cô rất đẹp, đẩy đà hơn Hướng Dương nhiều, nhưng hắn lại ko có ý gì với cô. Quen nhau hơn 1 năm rồi, nhiều lần như vậy rồi, nhưng hắn vẫn ko thèm đáp lại cảm xúc của cô. Cô nhìn hắn, cô ôm hắn.
- Anh ko yêu em sao.
- Anh có yêu em.
- Yêu em mà tại sao chưa 1 lần anh đụng đến em vậy.
- Anh để dành cho ngày cưới.
- Vậy khi nào anh cưới em.
- Khi nào anh chín chắn.
- Lại câu nói đó.
Cô nằm xuống giường, câu nói cô nghe ko biết bao nhiêu lần. Cô nghĩ chỉ cần có thời gian sẽ vun đắp được tình cảm, có lẽ cô sai rồi chăng. Có lẽ cô cần 1 kế hoạch nữa chăng, vì bây giờ cô có hắn nhưng ko có trái tim hắn.
.....
- Con chào mẹ, mẹ chưa ngủ ạ.
- Mẹ chờ con, lại đây nào con.
Bà Như Hoa nhìn hắn âu yếm, vỗ tay lên ghế ngay cạnh bà ngồi. Hắn ngồi bên, bà xoa đầu hắn, sờ mặt hắn, bà nghĩ hắn vẫn còn là đứa trẻ.
- Tuần sau có mừng thọ 1 người làm ăn lớn với ba con, con đi với bọn ta nhé.
- Sao lại là con, anh Gia Khang đâu ạ.
- Con biết đó, Bảo Lam đang có em bé nhưng yếu nên anh con phải bên cạnh chăm sóc cho cô ấy. Con hãy đi cùng ba mẹ.
- Dạ, con ngủ đây, mẹ ngủ đi.
Hắn trở về phòng, thả mình mệt mỏi lên chiếc giường quen thuộc. Rượu giờ đã ngấm vào hắn rồi, hắn thấy cô đơn trống trải quá. Hắn thò tay vào dưới gối nằm lấy ra sợi dây chuyền mà Hướng Dương đưa cho hắn. Cô ấy là ai, sao mỗi lần nghĩ về cô ấy tim hắn lại nghẹn lại thế này, khó thở quá đi mất.
.....
- Thu Phương sao em lại ở đây, nay anh đi Trung Quốc mà.
Thu Phương đưa thứ nãy giờ cô đang dấu sau lưng ra.
- Tèn ten, em cũng có vé mời mà.
- Chúng ta đi thôi nào
Bà Như Hoa lên tiếng, Gia Khang ko muốn Thu Phương đi cùng, nhưng cô cũng có vé mời nên bà Như Hoa cũng ko làm được gì.
Tấm vé mời ấy là điều kiện thứ 2 của cô với Hữu Toàn.
.....
Tiệc được tổ chức tại 1 plaza lớn nhất của Trung Quốc, hội tụ những ông trùm bà trùm, những người giàu có gia thế. Nơi để những người làm ăn lớn mong gặp gỡ nhau. Thu Phương mang 1 sườn xám đỏ, tóc bối, luôn choàng tay hắn trong bữa tiệc. Hắn cũng mang vest đen cực chất.
Thu Phương đi ra ngoài nên đã rời tay hắn đi. Hắn thấy ở đây ngột ngạt quá nên xuống tầng dưới, ra ngoài đi dạo.
Hắn nhìn qua bên kia đường sao có bóng lưng quen thuộc quá, cô gái bên kia đường vừa mua xong món ăn vặt nên định rời gót đi, hắn ngớ người, tim đập nhanh, đó là... là Hướng Dương. Hắn chạy theo cô gái đó, đường đông lại có đèn giao thông qua đường nên hắn ko thể nhìn thấy cô gái nữa. Hắn chạy đi chạy lại, thời tiết ban đêm lại lạnh, hắn thở ra khói. Hắn cố kiếm tìm hình bóng đó, nhưng bất lực rồi. Hắn chạy ngang qua và dừng lại 1 con đường nhỏ, thấy cô gái đang nhìn vào 1 tiệm gì đó. Khoảng cách hơi xa, cô gái lại rời đi trước khi hắn kịp chạy tới. Hắn bở hơi tai rồi, hắn chống 2 tay lên gối và thở, quay về hướng cô gái vừa nhìn. Hắn trố mắt, đi chậm chậm đến sờ tay lên tấm kính. Là hình cưới của hắn và Hướng Dương. Sao vậy, sao lại có hình này ở đây, hắn đã bỏ qua gì rồi sao. Đau đầu quá, có gì đó cứ mơ hồ hiện về, hắn ré to lên giữa trời tuyết đầu mùa đang rơi.
.....
Thu Phương nãy giờ không thấy Gia Khang đâu nên cũng đi quanh quanh tìm kiếm. Vô tình va phải 1 người phụ nữ, án chừng bằng tuổi bà Như Hoa. Thu Phương xin lỗi và định bỏ đi nhưng bị níu tay lại.
- Chiếc vòng này... cô gái con bao nhiêu tuổi rồi.
- Con sắp 22 tuổi rồi.
- Con... con...
Người phụ nữ xúc động như muốn khóc.
- Con... con ở đâu, ta có thể ôm con 1 cái không.
Thu Phương ngây ra ko biết gì, à thì ôm thì ôm.
- Con đang ở đâu, ta có thể gặp con nữa ko.
- Con hiện tại ở trong plaza này. Nhà con ở Việt Nam. Chắc 2 3 bữa nữa con về lại rồi.Cô gặp con có việc gì.
- Có việc quan trọng lắm, mai ta hẹn con ở quán cafe này nhé. 9h sáng con nhớ xuống,ta phải đi đây.
Người phụ nữ toát lên phong thái cao quý ấy sao lại gặp nó. Ko phải là vì chiếc vòng này sao.
.....
Đúng hẹn, Thu Phương đến gặp người phụ nữ lạ mặt kia. Bên ngoài có 2 vệ sĩ, trong quán chỉ có 1 mình bà ta.
- Chào cô.
- Con tới rồi, ta lo con sẽ ko tới, hãy ngồi đây với ta.
Người đàn bà mừng rỡ kéo ghế bên cạnh cho cô ngồi.
- Ta có thể xem cái vòng của con không.
Thu Phương tháo vòng đưa cho người đàn bà xem. Bà ta xem xong thì rơi nước mắt ôm lấy cô.
- Con ơi là mẹ đây, con vẫn còn sống,mẹ mừng quá.
Người đàn bà khóc ôm lấy cô. Mẹ? Mẹ sao, là mẹ của Hướng Dương.
- Cô ơi, con ko hiểu gì hết.
Người phụ nữ kể lại toàn bộ sự việc cho cô nghe, bà ấy đã trốn chạy thế nào, mai danh ẩn tích thế nào và tìm con thế nào.
- Ta là Ngọc Hiên là mẹ của con, con chính là Triệu Triệu Phượng Hoàng.Người thừa kế của gia tộc họ Triệu.Mẹ đã điều tra được kẻ hại cha con, và mẹ đang lên kế hoạch trả thù.
- Con... con...
Ngọc Hiên nắm lấy tay Thu Phương vỗ vỗ.
- Mẹ xin lỗi vì lúc bé đã bỏ con lại, nếu mẹ ko làm thế thì mẹ ko thể giữ được mạng của con.
- Con...
- Con hiện nay ở đâu, hãy về với mẹ.
- Con ở với cha mẹ nuôi ở sài gòn.
- Hãy về với mẹ, mẹ ko muốn xa con thêm nữa.
- Mẹ à chuyện này quá bất ngờ, con phải suy nghĩ, con chưa sẵn sàng.
- Vậy con hãy tìm mẹ khi con sẵn sàng. Đây là số điện thoại của mẹ
Họ chào tạm biệt nhau, Thu Phương vẫn còn ngồi đó, tay nắm chặt. Con nhỏ đó sao lại tốt phước như thế chứ. Lại là người kế thừa gia tộc họ Triệu. Vậy... vậy chẳng phải bọn họ là anh em sao?
Bây giờ Thu Phương đang khó nghĩ lắm. Nếu chọn Triệu gia thì cô sẽ mất đi Gia Khang, người mà cô cố sức giành lấy. Nhưng nếu chọn Gia Khang, người ko hề yêu cô thì cô lại mất đi danh tiếng, mất đi tài sản kết xù. Làm sao, phải làm sao cho thỏa đáng.