Cầu Vòng Trên Thiên Đường

Thế gian này có rất nhiều thứ không thể phân định rạch ròi giữa trắng và đen, giữa cái không thể và có thể.

Có những người vì tình yêu mà bất chấp tất cả để đến được với nhau

Cũng có những người thật lòng yêu thương nhau…

Nhưng đôi khi, chỉ có tình yêu thôi thì chưa đủ…



Nếu tình yêu thật sự là tin tưởng và yêu thương đối phương vô điều kiện thì Hải Như có thể tự hào nói rằng cô đã yêu Dĩnh Phong theo đúng cái cách như thế.

Khi Như gặp Dĩnh Phong lần đầu, hắn chỉ là một tên sinh viên trói gà không chặt, thân mang khoản nợ lớn và thậm chí suýt bị đuổi học. Cô không bạn bè, không người thân, chỉ có một số tiền đã tích góp cả nửa đời nhưng vì hắn, cô chấp nhận đánh đổi tất cả. Và cô biết cô đã không chọn lầm người.

3 năm sau đó, dù hắn thay đổi rất nhiều, nhưng thứ tình cảm hắn dành cho cô thì không đổi. Với một người con gái mà nói, bạn trai cô ta là người thế nào, đẹp xấu ra sao… tất cả đều không quan trọng, chỉ cần anh ta thật lòng với cô, đối tốt với cô là đủ.

Ấy vậy mà nay, ngay cả thứ hạnh phúc nhỏ nhoi ấy cô cũng cảm thấy không trọn vẹn.

Cô ngồi trước mặt Dĩnh Phong, mặt đối mặt. Hắn ta đang ở rất gần cô, chỉ cần chạm tay một cái là có thể đến được, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn thấy mông lung. Dường như một tháng cô nằm trong bệnh viện này, thuốc men không chỉ giúp cô khỏi bệnh tật mà nó còn kéo bạn trai cô đi rất xa… Đến mức thứ duy nhất cô có thể níu giữ lại là thể xác hắn ta cũng không còn trọn vẹn nữa.

-Thật ra anh đang làm gì bên ngoài? –Cô hỏi, mắt ngấn nước –Tại sao lại bảo bác sỹ nói dối em? Rõ ràng bệnh của em đã khỏi, anh vẫn không cho em xuất viện. Nếu không phải lúc nãy tình cờ nghe được 2 y tá nói chuyện với nhau, có phải anh sẽ nhốt em ở đây mãi không?

Dĩnh Phong đứng bất động, đôi mắt đau đáu nhìn Hải Như. Tối nay xảy ra rất nhiều việc khiến hắn mệt mỏi, muốn buông xuôi tất cả, nhưng trách nhiệm với Hải Như một lần nữa vực hắn dậy. Hắn không thể dối Hải Như. Dối người duy nhất trên thế gian này đã cưu mang, giúp đỡ và yêu thương mình thì chẳng khác nào tội ác.

-1 tuần nữa thôi –Hắn nói –Cho anh một tuần, khi làm xong mọi việc anh sẽ trở lại đón em.

-Anh… làm gì bên ngoài?

-Anh không nói được

-Không phải là giết người, đốt nhà, cướp giật… chứ? –Như hỏi, vẻ không mấy tin

-Em nghĩ anh là hạng người đó sao?

Hắn nói rồi bất ngờ ôm lấy cô, ấn cô vào lồng ngực của mình. Giọng hắn nhẹ nhàng:

-Hãy tin anh. Dù anh có làm bất cứ điều gì, xuất phát điểm cũng là vì muốn tốt cho em.

Như lưỡng lự áp tai vào tim hắn, rồi cô quyết định đặt niềm tin vào hắn một lần nữa. Cô nói:

-Em tạm tin anh lần này. Nhưng sau này có bất cứ gì cũng không được giấu em nữa.

-Anh hứa –Hắn đáp gượng gạo.

-Gì thì gì chứ ngày mốt anh phải vào thăm em đó –Cô mỉm cười, đập đập tay vào ngực hắn.

-Ngày mốt?

-Anh không nhớ à, hôm đó là sinh nhật anh.

-Anh đãng trí quá –Hắn cười –Được rồi, hôm đó anh sẽ vào thăm em

-Tha cho anh đó

Như ngẩng người, véo lấy hai má hắn. Trước đây mỗi khi cô làm vậy dẫu thấy đau đến đâu hắn cũng sẽ ráng cười, nhưng giờ cả cảm giác đau hắn cũng không thấy.



Hắn đi loạng choạng. Con đường từ quán rượu về nhà chỉ có mấy bước vậy mà hắn suýt té ngã mấy lần. Hôm nay hắn đã cố uống rất nhiều, hắn hy vọng rượu có thể khiến hắn tạm quên đi mọi thứ, vậy mà càng uống hắn càng tỉnh ra. Hồi ức ngày trước cứ ào ạt hiện về, hắn nhớ Văn Tường, nhớ Hiểu Đồng, nhớ ba hắn, nhớ cả mẹ, cái hình ảnh mẹ hắn nằm sóng xoài trên sàn xe cứ bám riết lấy hắn. Hắn uống tới đâu nhớ tới đó, rồi lại òa khóc. Hắn không quên, rõ là hắn không quên, cả ba hắn nếu còn sống hẳn cũng không quên.

Mẹ hắn chết để bảo vệ hắn…

Hắn nhớ khi toa tàu bị trật bánh, quệt vào một đoàn tàu khác, hắn, một thằng thanh niên 17 tuổi khỏe mạnh lại co rúc vào lòng mẹ. Mẹ hắn ôm lấy hắn, lấy cái thân còm cõi che chắn cho hắn khỏi va đập. Cuối cùng thì mẹ hắn mất, chấn thương sọ não, trong khi hắn chỉ bị vài vết xây xát nhỏ.. Hắn khóc, ba hắn cũng khóc. Ông mắng hắn, chửi bới hắn là đồ ăn hại. Kể từ đó, hồ như ngày nào ông cũng chửi như thế. Hắn bơ đi, cố gắng mà sống. Không phải vì hắn tham sống, chỉ là vì hắn biết cái mạng này là do mẹ hắn đánh đổi. Nhưng hầu như đêm nào hắn cũng gặp ác mộng. Hắn biết hắn không xứng với sự hy sinh đó.

Hắn ngã vật xuống trước nhà, nước mắt cứ tuôn rơi. Hắn khóc tức tưởi. Một gã như hắn, chẳng ra gì, thậm chí cả đến làm người cũng chẳng xong.

Hắn ôm chai rượu, lại uống. Máu nóng dâng lên nhưng hắn không muốn tỉnh. Hắn ước gì mình có thể say. Nếu say thì không cần phải lựa chọn nữa…

Tự dưng hắn thấy người nhẹ bỗng. Hình như có ai đó vừa lôi hắn dậy, kéo hắn đi. Hắn thấy nước tưới đầy người mình. Rồi kẻ đó nhúng đầu hắn xuống nước. Hắn ngạt thở,. Hắn la lên oái oái cho đến khi kẻ đó bỏ hắn ra. Hắn ngồi bệt xuống, thở hồng hộc.

-Dĩnh Phong, cậu đã tỉnh chưa vậy?

Là Văn Tường, người cậu ta cũng ướt sũng, trông như kẻ vừa hết hơi. Ra cậu ta chính là người đã lôi hắn đi

-Sao cậu lại ở đây? –Hắn hỏi, vẫn còn chóng mặt nhưng ít ra hắn đã nhìn rõ mọi thứ.

-Tới tìm cậu, còn phải hỏi à? 2 ngày nay cậu đi đâu thế hả?

-Sao lại tìm tớ? Mà tìm tớ có việc gì? –Hắn vẫn ngơ ngác.

-Đồ ngốc. Cậu mất tích mà không nói lại với ai, Hiểu Đồng tìm cậu suốt, nó làm cả Gia Hy cũng quýnh lên –Văn Tường nói –Là Gia Hy chỉ tớ chỗ của cậu. Hiểu Đồng vẫn chờ cậu ở nhà. Nó bảo hôm nay sinh nhật cậu, thể nào cậu cũng đến.

Hắn xoa xoa lấy đầu, cố gắng định thần lại. Hiểu Đồng. Iris. Phải rồi. Hắn à lên.

-Khoan đã, cậu bảo hôm nay là ngày gì? –Hắn hỏi

-Sinh nhật cậu. 4- 5 đấy cậu khỉ.

Hắn thấy có gì đó là lạ, thơ thẩn một hồi mới nhớ ra.

-Không phải cậu sắp cưới Iris sao? Sao lại bảo tớ đi tìm con bé? Không sợ tớ giành mất vợ sắp cưới của cậu à?

Văn Tường thoáng ngập ngừng nói:

-Thỏa thuận của cậu và Gia Hy tớ đã nghe rồi

-Rồi sao? Cậu thấy buồn cười lắm à? –Hắn chọc ngoáy

-Không… chỉ là…–Văn Tường ấp úng –Dĩnh Phong này, tớ hỏi cậu. Nếu phải lựa chọn giữa bạn gái cậu và Hiểu Đồng, cậu sẽ chọn ai?

Hắn cúi gầm mặt xuống, không đáp.

-Cậu biết là, tớ đã thích Hiểu Đồng từ hồi ấy –Chí Tướng nói –Suốt bao nhiêu năm nay con bé vẫn không đồng ý tớ vì vẫn nhớ cậu. Giờ Hiểu Đồng đã tìm được cậu. Ok. Nếu cậu chọn Hiểu Đồng, tớ sẽ chấp nhận rút lui và chúc phúc cho hai người. Nhưng trong trường hợp ngược lại, thì đừng phí thời gian của đôi bên nữa. Hãy dứt khoác một lần, cho Hiểu Đồng biết mọi thứ, trả lại cuộc sống bình yên cho nó có được không?

Hắn hiểu ý, mỉm cười cay đắng. Việc Văn Tường thích Iris không phải bây giờ hắn mới biết. Lẽ dĩ nhiên, hắn cũng hiểu cho dù bắt hắn lựa chọn thêm trăm lần, ngàn lần thì kết quả cũng chỉ có một. Hắn nói:

-Văn Tường, cậu yên tâm. Tớ biết mình phải làm gì rồi.



Lúc hắn đến nhà Iris cũng đã khá muộn, men rượu vẫn còn chếnh choáng. Con bé đang ngủ gà gật trên bàn, nhìn thấy hắn liền vội vã chạy vào bưng ra một ổ bánh kem, bắt hắn ngồi im rồi hát bài chúc mừng sinh nhật. Hắn tuần tự làm theo lời nó.

Những gì cần phải nói hắn đều đã chuẩn bị. Hắn kiên nhẫn chờ thời cơ thuận lợi. Hắn sẽ nói hết một lần. Có lẽ cú sốc lần này sẽ khiến nó rất đau, cả hắn cũng vậy, nhưng như thế lại là cách giải quyết tốt nhất cho tất cả mọi người.

-Dĩnh Phong ca, chúc mừng sinh nhật anh

Cuối cùng Iris cũng hát xong. Nó chìa ổ bánh lung linh nên đến trước mặt hắn. Hắn chu mỏ, vừa định thổi thì nó hét toáng lên.

-Không được không được. Anh chưa ước mà.

Hắn nhìn nó rồi lại nhìn ổ bánh, chắp tay lại. Trước giờ hắn vốn không có thói quen ước vào ngày sinh nhật, hắn nghĩ điều đó thật vô ích. Nếu quả thật có một ông thượng đế trên đời thì chắc hẳn số phận hắn đã chẳng bi thảm như vậy. Nhưng hôm nay, trước mặt Iris, cũng chính hắn đã phá vỡ quy tắc đó. Hắn ước rằng Iris sẽ mãi mãi sống hạnh phúc.

-Anh ước xong rồi –Hắn mở mắt ra, thổi hết nến trên bánh. Iris vẫn tủm tỉm nhìn hắn, gương mặt con bé hân hoan đến khó tả.

-Em cũng ước xong rồi –Nó nói

-Sinh nhật anh sao em lại ước? –Hắn ngạc nhiên hỏi.

-Gì chứ, miễn là sinh nhật, ai ước cũng được mà –Nó bễu môi đáp –Thế anh vừa ước gì vậy?

Hắn cười

-Không nói được, nói rồi sẽ mất linh.

-Xí, Dĩnh Phong ca xấu, không như Iris –Nó chống tay lên cằm, cười nói –Dĩnh Phong ca biết Iris vừa ước gì không?

Hắn nhìn nụ cười của nó, rất ngây thơ, rất cuốn hút. Đột nhiên hắn thấy nóng ran ở cổ. Cái cảm giác dai dẳng đó khiến hắn chột dạ. Hắn xoa xoa cổ áo, cố gắng trấn tĩnh. Hắn phải nói phải nói, nói ngay bây giờ.

-Iris à, anh…

-Năm nay Dĩnh Phong ca 22 tuổi, còn Iris 19 tuổi –Iris nói, vô tình khiến lời hắn bị cắt ngang – Iris hy vọng có thể cùng anh trải qua sinh nhật 32… 42… 52… 62… 72… 100 tuổi, đến khi không còn hiện diện trên cõi đời này nữa.

Iris chồm tới trước bàn, bất luận là giọng điệu hay cách nói đều rất thành thật nhưng lại khiến tim hắn đau nhói. Hắn muốn nói cũng không nói được, lưỡi hắn như mắc nghẹn, ú ớ. Mắt hắn nhòe lệ. Sao hắn lại có thể làm tổn thương Iris?

-Dĩnh Phong ca, em nói gì sai à?

Hắn lắc đầu, lý trí một lần nữa thôi thúc hắn. Nếu bây giờ hắn không nói thì hắn sẽ quỵ ngã mất.

-Iris à, anh…

-Aaa, em nhớ ra một chuyện. Anh đợi em chút.

Iris đột ngột thốt lên rồi chạy ù khỏi bàn, thổi bay luôn chút dũng khí còn sót lại nơi hắn. Hắn thở dài đánh thượt. Muốn nói rõ với Iris chẳng phải là chuyện đơn giản như hắn nghĩ.

Vài phút sau, Iris đi tập tễnh ra, trên tay nó là hai con thú rối. Nó ngồi xuống trước mặt Dĩnh Phong, tự diễn tự lồng tiếng cho con rối của mình

-Kiu kiu nè, em biết gì không. Hôm nay là sinh nhật anh Dĩnh Phong của chúng mình đó -“Con rối thứ nhất” nói

-Ừm, em nhớ mà. Nhưng sao Miu Miu lại nói lớn thế, chị Iris đã nói mình không được cho anh Dĩnh Phong biết mà. Như vậy sẽ làm lộ bí mật mất–“Con rối thứ hai” đáp lời

-Vậy Kiu Kiu tính tặng anh Dĩnh Phong cái gì vậy?

-Chúng mình cùng tặng anh ấy một bài hát nha…

Iris vẫn say sưa đạo diễn cho vở kịch lan man của nó, còn Dĩnh Phong thì mải nhìn. Iris có một nụ cười rất đẹp, gương mặt liếng thoắt không ngừng của nó khiến hắn ngây ra. Một lần nữa cái cảm giác cổ họng bỏng rát, tay chân như có hàng vạn con kiến bò lại thôi thúc hắn

Thịch. Thịch.

Hắn nhắm mắt lại, cố điều hòa nhịp tim. Hắn tự nhắc mình phải trấn tĩnh.

Thịch. Thịch.

Hắn mở mắt. Nó vẫn đang cười nói vui vẻ. Hắn lấy tay xoa xoa quả tim, nhưng… vẫn là cảm giác đó.

Như một con nghiện tìm cách thoát thân, hắn đứng bật dậy, túm lấy chiếc áo khoác ngoài nói vội

-Iris, anh có chuyện, anh về trước.

Hắn đi một mạch ra cửa nhưng Iris đã chạy theo. Nó đứng chắn ngay cửa, ngăn hắn lại.

-Sao anh lại về? Có phải vở kịch của Iris khiến anh chán lắm không? –Nó hỏi thật.

Thịch. Thịch.

Tay hắn co rút lại. Hắn né cái nhìn của nó.

-Anh có việc gấp –Hắn nói vội

-Nói dối. Nhìn thẳng vào mắt em mà nói này.

Hắn từ từ ngước mặt lên. Ma lực của người con gái trước mặt hắn thật đáng sợ. Hắn thở khó nhọc, đôi tay run rẩy như bóp nghẹn mọi nỗ lực của hắn.

Và hắn quyết định buông xuôi…

.

Hải Như lật nghiêng đồng hồ tay, mới đó đã hơn 11 giờ, các bệnh nhân đều đã lục đục đi ngủ. Dĩnh Phong đã hẹn với cô. Tại sao hắn lại chưa đến?

.

Dĩnh Phong lao vào Iris như một cơn lốc. Đôi tay giữ chặt lấy gương mặt ngơ ngác của nó, ấn vào môi nó nụ hôn mãnh liệt. Nó đứng sững như vừa tiêm liều thuốc mê cực mạnh, mùi rượu phảng phất trong trong miệng hắn khiến nó lâng lâng. Hắn ôm chầm lấy nó.

-Tại sao lại như vậy? Cứ đứng trước mặt em là anh lại không còn là mình nữa. Nói cho anh biết. Làm cách nào anh mới có thể thoát khỏi cơn bạo bệnh này đây?

Giọng hắn rất thành khẩn, rất thực. Nó áp đầu vào ngực hắn, không phải đến bây giờ nó mới nhận ra người hắn đang run bần bật. Đôi mắt nó nhìn hắn chăm chú:

-Anh bảo em là căn bệnh của anh?

Hắn gật gật, không đáp.

-Anh muốn bỏ về chỉ vì muốn thoát khỏi căn bệnh này thôi sao?

Hắn lưỡng lự, không gật, không lắc. Mắt hắn liếc bờ vai nó, cái bờ vai được hắn đặt tay lên vốn không còn bình thường khi dây áo nó bị kéo trễ xuống, lộ một phần áo bên trong. Nó nhìn xuống khuôn ngực mình rồi lại nhìn hắn. Nó nheo mắt, vẻ mặt rất hình sự.

-Dĩnh Phong ca à, không phải anh đang có ý đồ xấu với em đó chứ?

Hắn bậm môi, có vẻ hơi sượng sùng vì bị dò trúng tim đen nhưng tay hắn vẫn không rời khỏi bờ vai trần của nó mà ngược lại, tay kia còn mon men đặt lên bờ vai còn lại của nó. Hắn nhìn nó, hồi hộp chờ đợi.

-Dĩnh Phong ca ngốc –Nó vươn người đến sát mặt hắn, cười láu cá –Iris có phản đối ý đồ xấu của anh đâu.

Hắn cười tươi hơn, để lộ ra một bên lúm đồng tiền. Với đôi tay của mình, hắn bế xốc nó lên, hôn dồn dập vào khóe môi nó. Sức nóng của hắn làm từng thớ thịt trong người nó nóng ran. Nó choàng tay ôm lấy hắn, luồn sâu vào làn da nơi cổ áo, đáp lại nụ hôn ấy bằng sự nồng nhiệt nhất có thể của mình.



Hải Như lại xem đồng hồ, quanh cô ánh đèn phòng đã tắt hẳn. Cô nhấc điện thoại, quyết định gọi nhưng bên kia đầu dây chỉ là những tiếng bip bip kéo dài.



Hắn loạng choạng thả nó xuống ghế bành, nó vẫn rướn người lên để hôn hắn. Chuông điện thoại hắn réo hồi dài, nhưng hắn mặc. Trong mắt hắn lúc này chỉ có Iris. Hắn yêu nó, mân mê nó, cần có nó… vô điều kiện.

Hắn thở sâu, gấp gáp. Đôi mắt nó nhìn hắn mãn nguyện. Hắn giật phăng hàng cúc áo ra, lao vào nó như không còn rào cản nào nữa. Đôi môi hắn nhấn chìm nó trong nụ hôn dài vô tận…



Đồng hồ đã bước qua 12 giờ, Hải Như nằm vật xuống giường. Chưa bao giờ cô cảm thấy lo lắng đến vậy.

Dĩnh Phong chưa từng thất hứa với cô. Lòng cô bỗng thấy bất an. Hay là… hắn đã xảy ra chuyện gì?



Hắn mở toan cửa phòng Iris bằng chân, sức nặng của nó khiến hắn chệnh choạng. Hắn đi lảo đảo, môi vẫn không rời vùng cổ nó. Mùi hương toát ra từ nó khiến hắn lâng lâng. Nếu hắn là một con nghiện thì Iris chính là loại thuốc phiện thăng hoa nhất, hoàn hảo nhất mà hắn từng nếm trải.

Hắn đặt nó xuống giường, sức nóng từ hắn khiến cơ thể nó như muốn vỡ tung ra. Hắn giúp nó giải phóng khỏi chiếc áo vướng víu rồi tự mình cởi nốt chiếc sơ mi. Hắn nhìn nó, ánh mắt nồng nàn

-Cứ như anh đã sống cả đời chỉ để đợi điều này.

-Vậy chắc là anh đợi lâu lắm rồi –Nó đùa

-Từ trước khi em sinh ra

Hắn đáp, rồi hắn cúi xuống hôn lên môi nó. Tay hắn ghì sát mái tóc thơm dày, nụ hôn bắt đầu lan xuống cổ, xuống nơi trái tim nó đang rộn rã từng hồi. Nó thở mạnh, hôn lên vành tai hắn, cánh tay choàng qua quấn chặt vòm cổ hắn. Hắn hiểu ý, luồn tay xốc mạnh bờ eo nó lên. Hơi thở của hắn và nó hòa quyện vào nhau, thêm một nụ hôn nữa, sâu hơn, mãnh liệt hơn.

.

Cánh tay hắn tìm thấy bàn tay co rúm của nó, xiết chặt rồi ấn nó xuống giường

Nó thở dốc, nhắm nghiền mắt lại. Bàn tay hắn chạm vào da thịt khiến nơ tron xúc giác của nó lịm đi.

Khoảng khắc này… nó sẽ mang theo đến tận cuối đời…



Iris mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng hẳn. Nó hít nhẹ, một mùi hương ngòn ngọt lan tỏa khiến nó cảm thấy dễ chịu. Nó trở người, vừa định bước xuống giường thì một cánh tay choàng qua ôm lấy eo nó.

-Dĩnh Phong ca, anh dậy rồi à? –Nó hỏi

-Chưa.

Hắn ậm ừ đáp, hơi thở của hắn phà vào cổ khiến nó nóng ran. Nó ngọ nguậy, thúc chỏ vào người hắn.

-Đừng giỡn mà Dĩnh Phong ca. Dậy thôi, chị Gia Hy sẽ la đó.

Nó cố ngồi dậy, nhưng bàn tay hắn rất khỏe, vẫn xiết chặt lấy nó.

-Hiểu Đồng –Hắn nói, mắt vẫn nhắm nghiền–Tại sao lại giấu anh?

Tiếng “Hiểu Đồng” phát ra từ môi hắn khiến nó im bặt. Rất lâu, thấy nó vẫn không nói gì hắn bèn xoay người nó lại. Gương mặt nó bầu bĩnh, đôi mắt nhìn hắn long lanh. Hắn không kiềm được đặt một nụ hôn lên đó.

-Sao em không nói rằng em chính là Hiểu Đồng? –Hắn hỏi lại.

-Bởi vì em nhận ra trong lòng anh Hiểu Đồng vốn không là gì cả -Nó nói, đôi mắt cúp xuống–Em không thay đổi, vẫn là Hiểu Đồng của ngày xưa, vẫn gọi anh là Dĩnh Phong ca, vẫn thích được cùng anh ngắm mặt trời mọc. Với Hiểu Đồng, Dĩnh Phong ca luôn là bầu trời.

Nó cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng cũng buồn đến xé gan.

-Nhưng anh thì khác, anh không còn nhớ Hiểu Đồng là ai. Bởi vì thực tế anh không thích Hiểu Đồng như cách Hiểu Đồng vẫn thích anh. Tình cảm của Hiểu Đồng giống như bông hoa hướng dương, luôn hướng về phía mặt trời nhưng mặt trời thì không thể chỉ chiếu sáng cho mỗi mình bông hoa ấy. Vì vậy sau hôm ở bãi biển, em đã nhận ra anh. Nhưng nếu em thừa nhận em chính là Hiểu Đồng, vậy thì chẳng khác nào chấp nhận làm chiếc bóng của một chiếc bóng khác.

Hắn nhìn nó, ngẩn người lúc lâu. Hắn không tưởng tượng được Iris lại có thể nói những lời như vừa rồi. Hắn véo mũi nó:

-Em có phải Iris không đó? Nếu em mới là Iris thì cái người trước giờ anh biết là ai vậy?

Nó không đáp, chỉ sung sướng mỉm cười. Hắn ôm nó vào lòng, đặt vào gáy nó một nu hôn. Nó run khẽ, cảm giác được hắn âu yếm thật dễ chịu. Nó nói:

-Dĩnh Phong ca, em đã quyết định. Hai ngày nữa em sẽ về Mỹ với Văn Tường ca

Hắn sửng người. Lời nó nhắc hắn nhớ đến những lời đã nói với Văn Tường. Hắn vờ hỏi:

-Em về Mỹ làm gì?

-Chị Gia Hy bảo có phương pháp điều trị mới cho em ở Mỹ. Chị ấy nhắc nhiều lần rồi nhưng em không đồng ý –Iris tiếp –Nhưng giờ em đã có Dĩnh Phong ca bên cạnh. Cho dù chỉ là một cơ hội mong manh em cũng phải thử. Em muốn được sống với anh đến bạc đầu.

Dĩnh Phong cười mà như mếu. Nước mắt hắn chảy ngược vào trong khi hắn đặt lên môi Iris một cái hôn khác.

Nụ hôn này…

Hẳn cũng là lần cuối…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui