edit bihyuner. beta bihyuner
"Bác sĩ Triệu, khi nào con trai tôi mới tỉnh lại đây?" Trong phòng 3012 khu điều trị nội trú, khoa ngoại thuộc Bệnh viện số 1 thành phố, Cố Nguyệt Phương ngồi bên giường bệnh vừa vuốt tóc con trai vừa hỏi: "Chẳng lẽ nó cứ hôn mê mãi thế này sao? Tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất."
"Cố tổng, thiếu gia mất quá nhiều máu dẫn đến tình trạng đại não thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, tuy các vết thương ngoài da đã lành nhưng độ hồi phục của não bộ mới quyết định thời điểm tỉnh lại của thiếu gia. Trước mắt có lẽ vẫn phải chờ thêm một thời gian nữa."
"Vậy tôi chỉ có thể chờ như thế này sao?"
"Nếu Cố tổng có nhiều thời gian mong bác tới đây trò chuyện với cậu ấy hàng ngày, có lẽ cậu ấy sẽ nghe thấy."
"Lần trước bác sĩ cũng nói như vậy, tôi nghe lời bác sĩ tạm ngưng tất cả công việc tới đây chăm sóc nó, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy chuyển biến gì..."
"Thanh ca..." Lúc này người nằm trên giường chợt cất tiếng gọi yếu ớt.
"Tiểu Phi???" Cố Nguyệt Phương nghe được giọng con trai thì sửng sốt, bà vội đứng bật dậy gọi: "Tiểu Phi, Tiểu Phi, con tỉnh rồi sao???"
"Thanh ca..." La Phi cố gắng nhấc mí mắt lên, ánh mắt trời chói chang kích thích thị giác của cậu.
"Tiểu Phi con có nghe thấy mẹ không? Tiểu Phi?" Cố Nguyệt Phương thấy con trai mở mắt, nước mắt bà cũng rơi lã chã: "Con cái tên nhóc thúi này, làm mẹ sợ muốn chết..."
"... Mẹ?" La Phi thay đổi tầm nhìn, cậu nhìn thấy một người phụ nữ ngồi cạnh giường mình. Biệt ly đã "mấy chục năm", lúc này cậu có cảm giác mình đang nằm mơ, chỉ là người trước mặt này cho dù trùng sinh bao nhiêu lần cậu cũng không thể quên.
"Ừ, mẹ đây, mẹ đây. Con thấy thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?" Cố Nguyệt Phương dịu dàng vuốt ve gương mặt La Phi, động tác của bà nhẹ nhàng đến nỗi chỉ dám chạm khẽ rồi lập tức thu tay, dường như bà lo lắng con trai mình phải chịu đau.
"Đây là... nơi nào?"
"Con đang nằm viện mà con trai, con dọa mẹ sợ quá đi mất." Cố Nguyệt Phương lùi lại một chút để bác sĩ tiến lên kiểm tra tình trạng La Phi, bà nói: "Con thấy chỗ nào khó chịu nhất định phải nói cho bác sĩ nhé."
"Con..." La Phi đột nhiên cảm thấy đau đầu, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Không phải cậu đã chết rồi sao? Cậu và Tịch Yến Thanh một người thọ tám ba, một người tám mốt, là hai đại bô lão sống lâu nhất từ trước đến nay tại thôn Hoa Bình.
Đúng rồi, thôn Hoa Bình! Cậu còn là thôn trưởng phu nhân của thôn Hoa Bình đến bốn mươi mấy năm!
Đệt mợ!
Lúc này linh hồn cậu đã già hơn cả mẹ ruột, La Phi không nhịn nổi mà chửi thầm một câu trong bụng.
Đây là tình huống quỷ gì? Lại xuyên về rồi???
"Mẹ, Tịch Yến Thanh đâu ạ?" Đây là bệnh viên, có lẽ bọn họ là nạn nhân được cấp cứu sau vụ tai nạn ở vách núi kia. Vậy Tịch Yến Thanh đâu???
"Tịch cái gì Thanh?" Cố Nguyệt Phương chưa nghe rõ: "Con đang lẩm bẩm cái gì thế?"
"Là... là một người đi cùng con trên chuyến xe ấy." La Phi chỉ nói vài câu đã thấy hụt hơi. Cậu nhắm mắt cố nhớ lại mọi chuyện, cũng may trong cơ thể này còn giữ lại kí ức trước khi xuyên về cổ đại, không đến nỗi quên sạch mọi chuyện sau khi trải qua mấy thập niên cuộc đời ở bên kia: "Có không mẹ? Một người họ Tịch, tên đầy đủ là Tịch Yến Thanh? Mẹ, có người tên như vậy hay không???"
"Mẹ cũng không rõ, con cứ nghỉ ngơi đi, đừng nói gì vội."
"Không được, mẹ, xin mẹ hãy giúp con... Giúp con nghe ngóng, tin tức, của anh ấy, khụ khụ, anh ấy là người... cực kì quan trọng đối với con!" La Phi sống chết níu chặt cổ tay Cố Nguyệt Phương, nghĩ đến việc chỉ có mình xuyên trở về còn Tịch Yến Thanh có khả năng đã chết, cậu cảm thấy tim đau như bị cắt. Nhiều năm như vậy trôi qua, cậu đã quen với cuộc sống có Tịch Yến Thanh bên cạnh, bọn họ may mắn được sống bên nhau đến tận lúc từ trần, sao cậu có thể xuyên trở về một mình???
"Rồi rồi rồi, con cứ nghỉ ngơi đi, để mẹ đi hỏi thăm tình hình." Cố Nguyệt Phương hết cách, đành chờ bác sĩ xác nhận mọi chỉ số đều ổn mới bước ra ngoài gọi điện thoại hỏi tin tức giúp con trai.
Vụ tai nạn lần này rất thảm khốc, chiếc xe du lịch chở ba mươi hành khách lao xuống vách núi chỉ còn sáu người sống sót, Cố tổng không thể biết trong số đó có ai tên là Tịch Yến Thanh hay không. Trên thực tế chỉ cần La Phi còn sống, Cố Nguyệt Phương đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Theo lời nhân viên cứu hộ tại hiện trường nói, nếu không nhờ tán cây cổ thụ khổng lồ ngăn đón chiếc xe trước khi rơi xuống đáy vực và giảm bớt va chạm, trên xe căn bản không ai có thể sống sót.
Sau khi sự cố xảy ra, rất nhiều nhân viên cứu hộ được điều động tới, những nạn nhân còn dấu hiệu sinh tồn đều được đưa tới bệnh viện. Cố Nguyệt Phương nghe vậy thì bước tới quầy thủ tục hỏi thăm.
Y tá trực cho biết, ngày hôm đó không có bệnh nhân nào họ Tịch nhập viện.
Cố Nguyệt Phương đương nhiên không biết ba chữ Tịch Yến Thanh có ý nghĩa thế nào đối với La Phi, vì thế bà chỉ đơn giản thông báo như vậy cho con trai.
La Phi nghe nói chỉ có sáu người sống sót sau vụ tai nạn, trong lòng đã có dự cảm không lành, lúc này nghe Cố Nguyệt Phương báo tin, nhất thời cậu không nhịn được mà bật khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi không cách nào ngừng lại.
"Tiểu Phi, con đừng dọa mẹ mà, đừng khóc, đừng khóc nữa con..." Cố Nguyệt Phương giúp La Phi lau nước mắt: "Cậu ấy là bạn học của con à?"
"Không ạ." La Phi quay đầu nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, tất thảy đều thân quen nhưng bỗng hóa xa lạ, chỉ có cảm giác đau đớn khi đầu kim chọc vào mạch máu nói cho cậu biết, cậu đã thực sự xuyên trở về rồi, nhưng Tịch Yến Thanh thì không!
"Con, con định đi đâu???" Cố Nguyệt Phương hoảng sợ nhìn con trai mình ngồi bật dậy, rút bỏ kim truyền dịch mà bác sĩ mới tiêm sau đó lảo đảo xuống giường chạy ra cửa.
La Phi không hé răng nói một lời. Trên thực tế khi chân chạm đất cậu thiếu chút nữa ngã ngồi, mất máu quá nhiều trong vụ tai nạn cộng thêm thời gian hôn mê nằm giường quá lâu khiến cơ thể La Phi suy kiệt.
Cậu tìm tới quầy thủ tục, hỏi lại một lần nữa những thông tin Cố Nguyệt Phương vừa hỏi.
"Bác sĩ ơi, xin hỏi ở đây có bệnh nhân nào tên là Tịch Yến Thanh hay không?"
"Thật sự không có." Bác sĩ trực ban cảm thấy người trước mặt có gì đó bất thường, nhưng vừa rồi đã có người nhờ tìm bệnh nhân Tịch Yến Thanh nên cô vẫn ấn tượng với cái tên này.
"Vậy bác sĩ nói cho tôi biết với, ngày tôi gặp tai nạn còn năm người sống sót khác, bọn họ đều được đưa vào bệnh viện này sao?" La Phi chống tay trên mặt bàn mới có thể đứng vững, toàn thân đổ mồ hôi lạnh ướt sũng bộ đồ bệnh nhân.
"Có hai người nằm tại phòng 3028 và 3013. Còn ba người khác chúng tôi cũng không rõ, không nhập viện chúng tôi."
"Vậy bọn họ nằm ở viện nào?" La Phi nghe vậy thì trong lòng nhen nhóm hy vọng, tuy chỉ là niềm tin mong manh nhưng ít nhất có thể khẳng định thông tin mẹ cậu vừa hỏi thăm chỉ giới hạn trong bệnh viện này.
"Hẳn là đưa tới Bệnh viện số 2." Bác sĩ nói.
"Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ."
"Được rồi được rồi, đừng đứng đây nữa." Cố Nguyệt Phương dìu La Phi quay về phòng bệnh: "Để mẹ hỏi thăm tin tức bên bệnh viện số 2 giúp con. Nhưng con phải hứa với mẹ, trong khoảng thời gian này phải dưỡng thương cho tốt."
"Cảm ơn mẹ."
"Người nọ rốt cuộc là ai, sao con lại gấp gáp đến vậy cơ chứ?" Tịch Yến Thanh, nghe tên có vẻ là một cậu thanh niên.
"Là... là bạn trai của con." La Phi nghiến răng thừa nhận, quyết định nói thật với mẹ. Vài năm trước cậu đã comeout với Cố Nguyệt Phương, cũng hứa với mẹ nếu có ngày gặp được người mình thích cậu sẽ dẫn về ra mắt.
"Con thực sự là... không để cho mẹ có chút thời gian bình tĩnh hay sao?" Cố Nguyệt Phương đi hết từ kinh ngạc này tới bất ngờ khác. Bà còn chưa kịp hoàn hồn sau vụ tai nạn vừa rồi, cơn bão số một vừa trôi qua lập tức phải nghênh đón cơn bão số hai.
"Mẹ, con xin lỗi mẹ."
"Thôi được rồi, được rồi, con tỉnh lại là tốt rồi. Chỉ cần con tỉnh lại, chuyện gì mẹ cũng có thể vượt qua." Cố Nguyệt Phương dìu La Phi về giường, sau đó rút điện thoại gọi trước mặt cậu, giao cho một trợ lý lập tức chạy tới Bệnh viện số 2 thành phố hỏi thăm về người tên là Tịch Yến Thanh.
La Phi rất muốn tự đi, nhưng vừa đặt lưng xuống giường cậu bỗng cảm thấy choáng váng quay cuồng. Có lẽ vừa rồi cậu đã dùng cạn chút năng lượng cuối cùng, hiện tại chỉ đành nằm im một chỗ chờ đợi.
Không bao lâu sau, La Phi rốt cuộc không thể tiếp tục chống đỡ mà thiếp đi trong mỏi mệt, mà ở một gian phòng bệnh, Tịch Yến Thanh cũng đang sốt sắng muốn đi tìm cậu.
Thương tích của Tịch Yến Thanh còn nặng hơn La Phi, nhưng vì có sức khỏe tốt nên tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn cậu. Sau khi tỉnh lại không bao lâu, anh bắt đầu có thể ăn uống bình thường, thậm chí còn đủ tỉnh táo để xâu chuỗi một loạt sự kiện kì dị vừa xảy ra.
Anh ra đi vô cùng thanh thản, bởi vì người quan trọng nhất vẫn ở bên anh. Chỉ là Tịch Yến Thanh không ngờ sinh mệnh của mình vẫn chưa chấm dứt.
Vậy là anh trọng sinh một lần nữa, xuyên trở về thời hiện đại!
"Anh họ, anh đừng chống đối nữa. Mẹ em nói anh bắt buộc phải nằm viện thêm ba ngày, sau khi bác sĩ xác nhận không còn thương tích gì mới được xuất viện." Tịch Yến Thanh định ngồi dậy nhưng bị Lương Bác Uyên đè trở lại giường bệnh, cậu ta phục rồi, vừa sáng sớm mở mắt anh họ đã liên mồm gọi La Phi, La Phi, đến giờ vẫn chưa buông xuống: "Chuyện của La Phi anh yên tâm, em đã nhờ bạn bè tra giúp thông tin, cậu ấy vẫn còn sống."
"Em không lừa anh chứ?" Tuy cậu em họ này khá đáng tin cậy nhưng bất cứ chuyện gì liên quan đến La Phi, Tịch Yến Thanh đều sốt sắng không thôi.
"Em nào dám lừa anh!" Lương Bác Uyên kêu oan: "Anh không biết đâu, lúc anh hôn mê cứ luôn miệng gọi La Phi, em không dám lấy chuyện này ra đùa cợt!"
"Được, vậy anh nằm viện thêm ba ngày." Tịch Yến Thanh nói xem bèn nhìn di động: "Bác Uyên, em mua chút đồ ăn cho anh đi, anh thấy hơi đói."
"Được thôi, anh muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Để em chạy đi mua, anh cứ nằm đây nghỉ ngơi nhé, lát nữa mẹ em qua." Lương Bác Uyên nói xong lập tức cầm điện thoại ra ngoài. Ngay cổng bệnh viên có một quán ăn Sơn Đông, Lương Bác Uyên đặt mấy món, trên đường về còn nhận điện thoại của mẹ cậu ta, báo cáo tình hình anh họ: "Mẹ yên tâm, anh con không dám chạy loạn đâu. Vâng, vừa nãy anh kêu đói bụng, con đi mua ít đồ ăn. Vâng, lát nữa mẹ vào trông để con về nhé."
"Bác tài, cho cháu tới Bệnh viện số 1." Vốn nên nằm yên trong phòng bệnh chờ đồ ăn về, nhưng lúc này Tịch Yến Thanh lại mặc nguyên quần áo bệnh nhân trèo lên xe taxi.
"Anh, em mua cho anh đôi d..." Lương Bác Uyên mở cửa, ngẩn người nhìn giường bệnh trống trơn, sau đó giậm chân: "Đệt mợ! Tịch Yến Thanh, anh là cái đồ khốn kiếp." Đm, còn bày đặt viết giấy nhắn! Có bản lĩnh sao không gọi điện thoại cho lão tử trước khi chuồn! Còn viết văn tự cổ đại??? Viết văn tự cổ đại cũng thôi đi, thế nhưng anh còn kì thị tôi đọc không hiểu nên gạch đi viết lại từ đầu bằng Hán ngữ hiện đại???
Tịch Yến Thanh hắt xì hơi một phát, nâng tay day đầu mũi. Thời tiết hôm nay không tính là lạnh, có lẽ cậu em họ kia đã nhìn thấy giấy nhắn của anh.
Có điều anh cũng không quản được nhiều như vậy, anh đang gấp gáp muốn xem tình hình La Phi. Nếu không tận mắt nhìn thấy cậu khỏe mạnh, Tịch Yến Thanh cũng không thể yên tâm nghỉ ngơi.
Lúc này La Phi vừa tỉnh lại, cậu cảm nhận được y tá đang rút kim truyền dịch. Thấy mẹ ngồi bên cạnh cậu lại nhịn không được mà hỏi tin tức của Tịch Yến Thanh.
"Làm gì có thông tin nhanh như vậy, con kiên nhẫn chờ thêm đi. Mẹ cam đoạn một tiếng nữa sẽ có kết quả." Cố Nguyệt Phương bê bát cháo: "Nào, ăn mấy thìa cháo đi, bây giờ con chưa thể ăn nhiều, chờ khỏi bệnh muốn ăn gì mẹ sẽ mua cho con."
"Sao không phải là mẹ nấu cho con?"
"Chậc tên nhóc thúi này! Đừng có đòi hỏi vô lý! Con biết mẹ không biết nấu ăn rồi còn gì! Mua đồ ăn cho con, con nên biết điều chút đi."
Cố Nguyệt Phương trừng mặt nhưng thái độ không hề hung dữ.
"Mẹ, về sau con nấu cho mẹ ăn." La Phi nói thật lòng.
"Nghe có vẻ chân thành đấy, thôi mẹ sẽ giả vờ tin con lần này." Cố Nguyệt Phương không nhịn được mà mỉm cười, thấy con trai tỉnh lại không có di chứng gì, tâm trạng bà cũng tốt hơn: "Bà ngoại lên chùa cầu phúc cho con, ở lại ăn chay tụng kinh nửa tháng. Đêm mai bà sẽ về, thấy con tỉnh lại chắc chắn bà sẽ rất vui."
"Con cũng nhớ bà ngoại." Xuyên về thời cổ đại, nhờ các kĩ năng học từ bà ngoại mà La Phi sống rất tốt. Tuy cậu không ham học nhưng nhờ có thiên phú được di truyền từ bà nên chỉ cần tập trung một chút là thành thạo.
"Sao thế?" Cố Nguyệt Phương đột nhiên thấy con trai ngây người, trong lòng có chút lo lắng.
"Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện." La Phi nói: "Con không muốn học diễn xuất nữa, mẹ có ủng hộ con không?"
"Con nói thật sao?"
"Con nói thật. Con muốn từ nay về sau sẽ dành nhiều thời gian ở bên bà ngoại và mẹ hơn, con còn muốn học thật tốt ngón nghề của bà." La Phi biết bà ngoại vẫn luôn tiếc nuối vì nghề gia truyền không ai kế thừa, đáng tiếc mẹ cậu không yêu thích môn này, còn cậu tuy rằng có thiên phú nhưng không coi nó là sự nghiệp. Hiện tại ngẫm lại, rõ ràng rất nhiều người coi trọng tay nghề này.
"Vừa rồi con nằm hôn mê trong viện, mẹ không biết bao giờ con mới tỉnh lại nên đã tự làm đơn xin nghỉ gửi lên trường. Nếu con không muốn học tiếp thì đợi hồi phục hoàn toàn rồi lại thủ tục thôi học, đổi chuyên ngành, hoặc là như những gì con vừa nói, đi theo bà ngoại học nghề thêu, chỉ cần con khỏe mạnh, chuyện gì mẹ cũng ủng hộ con."
"Cảm ơn mẹ." La Phi nói xong liền ăn thêm mấy thìa cháo, sau đó dựa vào giường nghỉ ngơi một lát.
Cố Nguyệt Phương nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy bà nói với La Phi: "Tiểu Phi, người tên Tịch Yến Thanh mà con muốn tìm đang nằm viện số 2, nhưng vừa rồi đã rời đi."
"Rời đi? Đi đâu???" La Phi lo lắng hỏi.
"Em đoán xem!" Đúng lúc này Tịch Yến Thanh xuất hiện trước cửa phòng bệnh, bởi vì mùa hè oi bức nên bọn họ không đóng cửa, chỉ thấy Tịch Yến Thanh đứng bên ngoài cười nhìn La Phi.
"Đại Lão Hổ?" Đôi mắt La Phi bừng sáng, lập tức trèo xuống giường.
"Tiểu Mao Lư?" Vì xung quanh nhiều người nên Tịch Yến Thanh buộc phải thu liễm một chút, thế nhưng anh vẫn không thể giấu đi niềm hạnh phúc trong đáy mắt.
"Ám hiệu gì vậy?" Cố Nguyệt Phương nhìn con trai rồi lại nhìn lên cậu thanh niên mặc quần áo bệnh viện số 2 chạy đến bệnh viện số 1. Xem ra bộ dạng cũng khá soái, dáng người cao ráo. Quan trọng nhất chính là vẻ mặt sáng sủa, vừa nhìn liền biết là thanh niên tốt.
"Con chào cô, con là Tịch Yến Thanh ạ."
"Mẹ, đây là bạn trai con." La Phi nhỏ giọng giới thiệu sau đó đóng cửa phòng bệnh, kéo tay Tịch Yến Thanh tới trước mặt Cố Nguyệt Phương: "Hôm gặp tai nạn bọn con ngồi cùng một xe, nhờ được anh ấy che chắn nên con mới bình an vô sự." Lời này mặc dù có thể giúp Tịch Yến Thanh chiếm được thiện cảm của mẹ La Phi, nhưng sự thật chính là như vậy.
"Nếu nửa tiếng trước con nhắc đến chuyện này, có lẽ mẹ sẽ không tin. Nhưng hiện tại mẹ tin rồi." Cố Nguyệt Phương bất đắc dĩ nhìn sang Tịch Yến Thanh: "Cậu thanh niên này, chân không đi dép mà chạy tới tận đây, cháu không thấy rát chân à?"
"Hả?" Tịch Yến Thanh cúi đầu nhìn chân mình: "Không đau ạ." Thật ra anh cũng thấy hơi rát chân, nhưng bởi vì bệnh viện chưa chuẩn bị dép nên đành chịu, dù sao thì sáng nay anh cũng vừa tỉnh lại.
"Ngồi xuống đây nghỉ một lát đi, để cô tìm cho cháu đôi dép."
"Con cảm ơn cô."
"Sàn bệnh viện rất bẩn, lát nữa mẹ em đi mua dép mới cho anh, anh nhớ rửa chân đi đã, đừng để nhiễm trùng nhiễm khuẩn gì." La Phi nói xong thì cười tủm tỉm nhìn Tịch Yến Thanh: "Thanh ca, thật may vì anh cũng trở về."
"Ừm." Tịch Yến Thanh ôm La Phi: "Chúng ta đã hứa phải luôn bên nhau mà."
"Thế nếu em không tỉnh lại thì sao?"
"Tôi sẽ đi tìm em." Tịch Yến Thanh buông La Phi, nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc cậu: "Cho dù xa xôi đến đâu tôi cũng đi tìm."
"Ừm!" La Phi gật đầu, hôn lên môi Tịch Yến Thanh một cái.
Cố Nguyệt Phương vẫn đang đứng ngoài cửa phòng bệnh nghe ngóng, không ngờ lại ăn no cẩu lương! Bà tức giận đến nỗi quyết định lát nữa phải mua hai đôi dép giống hệt nhau cho hai đứa nhóc này đi!
"Xin hỏi, La Phi nằm ở phòng bệnh nào ạ?" Lương Bác Uyên thở hồng hộc chạy đến đây, cậu ta lo rằng anh họ mình vừa tỉnh lại không bao lâu, nếu biết tin La Phi vẫn đang hôn mê thì sẽ sốc đến mức nào! Hoặc là, nếu La Phi đã tỉnh lại nhưng không có ý định tìm gặp anh họ mình, anh họ bị đuổi đi, không được hoan nghênh,... thì phải làm sao đây!!! Kết quả vừa tìm được phòng bệnh của La Phi, đê ma ma... hai bọn họ đang ôm nhau???
Lương Bác Uyên dụi mạnh hai mắt, xác thực mình không nhìn nhầm liền nghĩ bụng, có lẽ anh họ mình sắp bị đẩy ra rồi, mình cứ đợi một lát hẵng gõ cửa, anh họ đã phải đợi rất lâu mới được ôm crush mà.
Thế nhưng mười giây trôi qua, hai người kia vẫn đứng ôm nhau trong phòng bệnh.
Hai mươi giây trôi qua, bọn họ vẫn chưa buông tay.
Một phút sau...
Lương Bác Uyên quyết định gõ cửa!
"Cộc cộc cộc!"
"Bác Uyên, sao em lại tới đây?" Tịch Yến Thanh buông La Phi, chuyển thành nắm tay cậu.
"Bị bắt phải tới chứ sao! Anh nói xem anh không mang theo điện thoại, không mang theo ví, đệt mợ chứ..." Lương Bác Uyên nhìn bọn họ đan mười ngón tay bèn hỏi: "Không phải chứ, hai người rốt cuộc có chuyện gì thế?" Trước kia gặp nhau rõ ràng là một người hằm hằm sát khí, một người thì bất đắc dĩ chịu đựng mà...
"Giới thiệu chính thức một chút, bạn trai của anh, La Phi." Tịch Yến Thanh nâng hai bàn tay đang nắm chặt lên: "Nếu em không ngại thì gọi cậu ấy là La Phi, hoặc là... anh dâu cũng được nhỉ?" Câu cuối mang ý hỏi La Phi.
"Ừm, tùy cậu ấy." Dù sao cũng chỉ là cách xưng hô, La Phi đã sớm không để ý những chuyện vụn vặt này.
"Trách không được, người xưa có câu "qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai", được đấy anh trai. Thôi vậy, em ra ngoài mua cho anh cái di động, ví tiền và chứng minh thư của anh vẫn đang ở chỗ mẹ. Em đi một lát rồi quay về luôn..."
"Không cần đâu Bác Uyên, lát nữa anh sẽ tìm cách gọi cho dì. Em có tiết học thì đi đi kẻo muộn."
"Anh tự xoay xở nhé?" Lương Bác Uyên quả thực phải lên giảng đường bây giờ, nhưng cậu ta không yên tâm với người anh họ này.
"Được rồi. Em không thấy bây giờ anh rất ổn sao?" Rõ ràng đã nằm hôn mê vài ngày, vốn nên cảm thấy kiệt sức nhưng Tịch Yến Thanh không hề mệt mỏi chút nào. Có lẽ bởi vì anh và La Phi cùng trọng sinh trở lại, mọi chuyện lúc này đã khác xưa.
"Thôi được rồi, anh cầm tạm thẻ này, mật khẩu anh biết rồi đấy." Lương Bác Uyên lấy thẻ ngân hàng trong cặp đưa cho Tịch Yến Thanh: "Ví của anh bị đè trong vụ tai nạn, thẻ gãy rồi không quẹt được, tạm thời anh dùng thẻ của em nhé, số điện thoại của em có nhớ không? Bây giờ việc đầu tiên là đi mua một cái di động mới!"
"Yên tâm đi, anh nhớ hết rồi."
"Ừm." Lương Bác Uyên nhìn sang cậu em khóa dưới mới vài ngày trước còn tỏ ra rất thích mình: "Vậy anh họ tôi nhờ cậu chăm sóc nhé? Được không, anh dâu?"
"Yên tâm đi, bọn tôi rất ổn, thực sự không có chuyện gì đâu." La Phi nói xong thì cười cười kéo tay Tịch Yến Thanh ngồi xuống sofa. Mẹ cậu đặt phòng bệnh VIP, nội thất bên trong rất tiện nghi. Về phần Lương Bác Uyên, hiện giờ cậu chỉ coi cậu ta là em họ của Tịch Yến Thanh. Có vẻ người em họ này đối xử với Tịch Yến Thanh rất tốt, cho nên La Phi rất có thiện cảm. Chỉ vậy mà thôi.
Lương Bác Uyên tự véo đùi mình một cái, vẫn đau, đây không mơ, sau đó cậu ta lẩm bẩm gì đó rồi rời đi. Trong phòng còn lại La Phi và Tịch Yến Thanh, bọn họ bắt đầu bàn bạc kế hoạch cho cuộc sống sắp tới.
Khi còn ở thôn Hoa Bình, con cái bọn họ đều đã lớn và dọn ra ngoài ở riêng. Hai bọn họ không cần ăn uống cầu kì, cuộc sống cứ trôi qua thanh bình và êm đềm. Hiện giờ xuyên trở về thời hiện đại, bọn họ đương nhiên vẫn muốn ở bên nhau, tuy sẽ không bao giờ gặp lại mấy đứa nhóc nữa nhưng nghĩ đến việc chúng đều có gia đình riêng và cuộc sống khấm khá, cả Tịch Yến Thanh và La Phi đều yên lòng.
Chỉ là sau này bọn họ sẽ làm gì đây, phải tính toán một chút mới được.
La Phi đã quyết định sẽ đi theo bà ngoại học nghề thêu, còn Tịch Yến Thanh đã sắp tốt nghiệp cho nên không có ý định thôi học. Anh sẽ đi theo con đường định sẵn trước đó, trở thành cán bộ Sở Nghiên cứu Nông nghiệp, sau đó học thêm văn bằng hai chuyên ngành y.
Nửa đời sau tại thôn Hoa Bình nhàn rỗi vô sự, Tịch Yến Thanh tới nhà Lạc Thiên Khải đọc sách y thuật cùng hắn, cũng coi như có chút thành tựu, chỉ hy vọng từ nay về sau có thể cứu giúp nhiều người hơn.
La Phi cảm thấy kế hoạch này rất ổn. Bọn họ sẽ phấn đấu mua một căn nhà nhỏ, tốt nhất là nhà mặt đất có sân vườn, có thể tự trồng rau ăn qua ngày, sử dụng thực phẩm organic.
Bọn họ cùng thống nhất như vậy, ngày hôm sau cảm thấy sức khỏe đã ổn định bèn cùng nhau đi mua di động mới, lắp SIM mới, làm lại thẻ ngân hàng,... Rất nhiều việc phải xử lý, chờ mọi thứ ổn thỏa thì bà ngoại La Phi đã trở về.
Bà ngoại chỉ lo cháu trai bảo bối vẫn hôn mê, lúc này thấy cậu vui vẻ hoạt bát thì xúc động vừa khóc vừa cười, một lát sau mới bình tĩnh trở lại. Hơn nữa bà cũng nhìn ra tình cảm của La Phi và Tịch Yến Thanh, chỉ cần cháu trai còn sống khỏe mạnh, tất cả những việc khác bà đều ủng hộ cậu.
Đời người chỉ ngắn ngủi vài thập niên, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đâu ai biết trước, nếu đã có người mình thích mà không thể ở bên thì cuộc sống còn ý nghĩa gì?
"Bà ngoại yên tâm, về sau cháu sẽ dành nhiều thời gian ở bên bà, sẽ không làm bà lo lắng nữa." La Phi không thể làm nũng như xưa, dù sao linh hồn cậu cũng đã trải qua một đời người. Nhưng những lời thật lòng cậu vẫn có thể nói ra, La Phi nắm tay bà ngoại nói: "Chờ vài ngày nữa xuất viện cháu đi xem kịch với bà, con ở nhà học thêu với bà."
"Được thôi, cái này là cháu tự nói nhé, không được đổi ý đâu đấy."
"Cháu hứa sẽ không đổi ý ạ."
Vài ngày sau Cố Nguyệt Phương đăng kí cho La Phi và Tịch Yến Thanh khám tổng quát một lần nữa, bác sĩ xác nhận cả hai đều đang hồi phục rất tốt nên đồng ý cho xuất viện.
La Phi và Tịch Yến Thanh đều cho rằng viện phí lần này rất đắt đỏ, không ngờ bọn họ lại được bảo hiểm chi trả gần như toàn bộ, cả hai chỉ cần thanh toán chưa tới hai ngàn tệ là xong, con số này đương nhiên có thể chấp nhận được. Có điều đã xuyên trở về hiện đại, muốn sống nhàn nhã sung túc như đời trước quả thực không dễ, bọn họ buộc phải nỗ lực một lần nữa.
Tịch Yến Thanh quay lại trường học, La Phi hoàn tất thủ tục thôi học. Ngay ngày hôm đó cậu cắp sách tới nhà bà ngoại học thêu, thuận tiện làm trợ giảng cho bà. Mà Tịch Yến Thanh được giáo sư tiến cử trở thành cán bộ mới của Sở Nông nghiệp.
&&&
Tám năm sau...
Bà ngoại La Phi lui về ở ẩn, không nhận dạy học sinh nữa. La Phi trở thành giáo viên chính tại Cổ Nguyệt Tú Phường, Tịch Yến Thanh thì chuyên tâm đi theo một vị bác sĩ Đông Y nổi tiếng học nghề.
Vị bác sĩ này họ Lý, hơn năm mươi tuổi, kiến thức và tay nghề đều rất xuất sắc, có điều tính cách ông hơi cổ quái. Nhưng bởi vì năng lực xuất chúng của ông nên ai nấy đều kính trọng, đồng thời cũng có vô số người ngưỡng mộ Tịch Yến Thanh vì được Lý lão sư thu nhận làm đệ tử.
Mỗi khi có người tới khám bệnh, Tịch Yến Thanh đều là người hỗ trợ kê đơn bốc thuốc.
Nhưng sự thực không phải như vậy...
"Này Yến Thanh, cậu nói xem đơn thuốc này chỉ bớt đi một vị mà hiệu quả giảm đi rõ rệt luôn này!"
"Thuốc trừ phong không thích hợp với người âm hư hỏa vượng, bệnh nhân họ Chung kia là tạng người như vậy, bớt vị đi là đúng. Mà cháu thấy mu bàn tay ông ta có vết kim, hình như vừa đi truyền dịch về."
"... Má! Vậy còn đi bốc thuốc Đông Y làm gì?"
"Ha ha, chắc là để yên tâm hơn ấy mà." Ngoài kia kiểu khách hàng nào cũng có, từ ngày đến y quán này làm việc, Tịch Yến Thanh đã gặp nhiều loại người khác nhau.
"Thanh ca, xong việc chưa?" La Phi xốc rèm cửa tiến vào.
"Xong rồi, đi thôi." Tịch Yến Thanh thay áo bác sĩ, cầm theo một chai trà dưỡng nhan cho La Phi rồi cùng cậu ra về.
Hai người lái xe về biệt thự hai tầng nằm ở vùng ngoại ô thành phố, vào nhà nghỉ ngơi một lát rồi ra vườn chăm sóc các loại rau tự trồng.
Sau sáu năm xuyên trở về thời hiện đại, bọn họ cố gắng làm lụng tích cóp rồi mua một căn nhà vùng ven. Gần hai năm qua bọn họ bắt đầu giảm bớt công việc, chỉ bận rộn vào buổi sáng, một người buổi chiều không nhận học sinh, một người buổi chiều không tiếp bệnh nhân, chỉ cần không có lịch đột xuất đều sẽ hẹn nhau về nhà, cùng nhau "an hưởng tuổi già".
Có lẽ trong mắt người khác, hai thanh niên mới chỉ hơn ba mươi tuổi đã có lối sống như vậy quả thực có chút kì quái, nhưng chỉ La Phi và Tịch Yến Thanh biết rằng bọn họ vẫn đang đi trên con đường theo đuổi hạnh phúc và tự tại.
TOÀN VĂN HOÀN.