Hai ngày sau thầy tỉnh lại, Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa đi thăm thầy.
Vì Phó Chiêu Hoa vẫn còn tức giận trong lòng nên cậu không vào mà đứng chờ bên ngoài phòng bệnh. Mục Từ Túc không ép cậu, một mình đẩy cửa đi vào.
Thầy nằm trên giường nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại nhìn.
Dù sao thầy cũng đã có tuổi, trải qua một trận phong ba như thế càng khiến thầy như gần đất xa trời.
"Thầy." Mục Từ Túc ngồi bên mép giường nhìn thầy, không biết nên nói gì. Cuối cùng chỉ có thể kể những chuyện gần đây ở Trung tâm pháp luật cho thầy giải khuây.
Nhưng anh đang nói thì bị nắm lấy tay.
"Thầy?"
"Từ Túc, trách thầy sao?"
Câu hỏi này quá đột ngột, mấy giây sau Mục Từ Túc mới hiểu ý thầy, anh lắc đầu cười nói "Là em nên cảm ơn thầy mới đúng, nếu lúc trước thầy không cứu em thì đã không có em bây giờ."
"Nhưng khi đó thầy..." Thầy muốn nói là thầy nhìn trúng sự thông minh và lòng biết ơn của Mục Từ Túc nên mới chủ động ra tay giúp đỡ, sau đó lấy ơn nghĩa báo đáp ra ép Mục Từ Túc bước tiếp con đường của mình, tiếp nối sự nghiệp không mấy xán lạng trong tương lai của mình.
Sau cuộc tranh cãi với Phó Chiêu Hoa hôm đó, thầy về nhà và suy nghĩ rất nhiều.
Thầy còn nhớ lần đầu tiên gặp Mục Từ Túc, anh chỉ mới có bây lớn, cả người co rúm vì giá lạnh, bàn tay kiên cường nắm chặt vạt áo của thầy giống như nắm được cái phao cứu mạng cuối cùng.
Sau đó thầy chỉ cho Mục Từ Túc mới mười mấy tuổi một con đường sáng, và cũng là một nhiệm vụ mà cỡ tuổi anh không thể nào hoàn thành được. Thầy muốn Mục Từ Túc phải tự mình lấy được bằng chứng, muốn anh lấy được sổ đỏ.
Ba ngày sau, thầy đi tìm người theo thời gian đã thỏa thuận, nhưng vừa tới thì thấy bóng người của Mục Từ Túc bị gãy một chân và đang ôm chặt sổ đỏ chật vật trèo lên mái nhà.
Kiên cường, thông minh, thà chết vinh chứ không sống nhục, bị dồn đến đường cùng cũng có thể giữ được sơ tâm, quan trọng nhất là Mục Từ Túc vẫn nhớ đến ơn nghĩa và biết báo đáp. Hoàn toàn thích hợp làm nghề luật sư viện trợ pháp lý hơn hẳn những người mà thầy đã gặp trước đây.
Dù sao anh đã trải qua khổ nạn nên dễ dàng cảm thông với nạn nhân tuyệt vọng không nơi cầu cứu, hơn nữa sự kiên cường của anh vừa có thể giúp anh đồng cảm vừa giúp anh vững lí trí, như vậy là có thể đánh đâu thắng đó.
Nhưng đến bây giờ, Mục Từ Túc đã trở thành một người mà thầy mong muốn, nhưng khi đứng trước mặt anh, thầy lại cảm thấy sợ hãi không dám đối mặt.
Thậm chí thầy còn cảm thấy là chính tay mình đã hủy hoại Mục Từ Túc. Nếu thầy không cố ý ép Mục Từ Túc đi theo con đường này, phải chăng bây giờ Mục Từ Túc có thể sống thoải mái nhẹ nhõm hơn?
Thầy còn nhớ mấy vị sư huynh của Mục Từ Túc than phiền với mình, cũng nhớ vợ mình thường hay nói đứa bé Mục Từ Túc này chỗ nào cũng tốt, chỉ là không biết cách chăm sóc bản thân.
Nhưng nếu không phải thầy cố ý nuôi dưỡng Mục Từ Túc thành dáng vẻ luôn xả thân vì người khác, thì anh làm sao có thể không biết chăm lo cho bản thân mình như vậy?
Thầy vỗ nhẹ lên mu bàn tay Mục Từ Túc rồi than nhẹ "Gầy."
Mục Từ Túc lắc đầu cười "Thầy đừng để ý. Em đã biết từ lâu rồi."
"Hôm đó em được thầy cõng chạy tới bệnh viện, khi thầy ở ngoài hành lang gọi điện thoại và nói một câu đã tìm được, em đã biết."
"Gì cơ?"
"Em biết tâm nguyện của thầy, thầy hy vọng tất cả những người bị oan có thể kịp thời được viện trợ pháp luật, hy vọng không muốn xuất hiện thêm bất kì án oan nào nữa. Em cũng biết anh trai của thầy vì bị án oan mà đã lỡ mất một đời người. Cho nên em luôn luôn hiểu."
"Vậy tại sao em..."
"Bởi vì em cam tâm tình nguyện." Mục Từ Túc luôn dịu dàng với người khác, hiếm khi thấy anh nói vài lời trực quan về bản thân mình "Khi cha mẹ qua đời, em từng nghĩ đến việc đi theo hai người họ."
"Nhưng sau đó em nhận ra mình phải sống, vì em muốn bảo vệ ngôi nhà mà cha mẹ để lại. Cho nên sau khi lấy lại được ngôi nhà, em lại mất mục tiêu sống, thậm chí còn hoang mang mờ mịt với tương lai, không biết nên tiếp tục sống vì mục đích gì."
"Thầy à, cho dù thầy cảm thấy lúc đó cố ý dẫn dắt là sai lầm. Nhưng lúc đó đối với em lại chính là lý do để em tiếp tục sống."
"Dù sao nếu không thể vì mình thì hãy vì người khác vậy." Mục Từ Túc nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ phải đi, anh đứng lên dém chăn lại cho thầy rồi ôm lấy người thầy đầu bạc trắng vào lòng.
"Thầy, đừng vì chuyện này mà xin lỗi em, là em phải cảm ơn thầy mới đúng, cảm ơn thầy đã cho em thuận lợi trưởng thành, trở thành một con người đoan chính không thẹn với lòng."
"Còn về công việc này cũng không phải là thầy ép em làm, tất cả đều là em tình nguyện. Lúc trước em có nghe một bác gái nói là không có gian khổ thì sao có thể thành công, là người, luôn phải bước tiếp về phía trước."
"Giống như em bây giờ, không cần biết tại sao ngay từ đầu em liền chọn nghề viện trợ pháp luật, làm thì cũng đã làm đến hôm nay rồi, công việc này đều đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của em."
"Thầy yên tâm, nó không phải là gánh nặng, mà là mục tiêu trong tương lai của em."
"Thầy, cảm ơn thầy nhiều lắm."
Lần này Mục Từ Túc nói xong liền rời đi. Còn thầy ở trong phòng bệnh không kiềm được mà rơi nước mắt, xuyên qua màn nước mắt mờ nhòe, thầy thấy Phó Chiêu Hoa đang đứng trước cửa đợi Mục Từ Túc.
Phó Chiêu Hoa nói "Sao anh đi ra sớm vậy?"
Mục Từ Túc đáp "Thầy vừa mới tỉnh lại, không thể làm phiền thầy lâu được, ngày mai chúng ta lại đến."
Hai người vừa nói vừa sóng vai đi, cũng nhau hướng về ánh mặt trời, như thể tất cả bóng tối đều bị quét sạch.
Ba tháng sau, thầy thuận lợi xuất viện, vụ án của nhà họ Mạnh cũng đã đi đến hồi kết, tất cả đầu sỏ đều đã nhận hình phạt thích đáng.
Nhưng trong đó lại có một chuyện trùng hợp đến không ngờ.
"Đừng nói trùng hợp trùng hiếc gì, giờ mà nghe đến hai chữ này là da gà da vịt nổi đầy người." Sư huynh không chịu nổi đặt ly trà trong tay xuống.
Chị dâu vỗ anh ta một cái để anh ta im lặng, sau đó hỏi Mục Từ Túc.
Mục Từ Túc bật cười rồi từ tốn kể hết phần còn lại "Hôm đó cứu thầy, thật ra đều nhờ một cậu bé ăn mày báo tin. Cậu bé vốn là người gốc Yến Kinh nhưng bị người khác đem bán đến vùng khác. Tốn hơn mấy năm trời mới chạy trốn về được đây, tình cờ bắt gặp thầy bị người bắt đi, cậu nhóc này cũng thật thông minh, giả bộ làm người mù mò mẫm thám thính, sau đó lập tức báo tin tức cho cảnh sát. Trụ sở xuất cảnh, một lưới tóm gọn."
"Thật là trùng hợp."
"Không, đây không phải là trùng hợp nhất." Phó Chiêu Hoa lên tiếng "Mọi người đoán xem cha mẹ ruột của cậu bé này là ai?"
"Là ai?"
"Là con trai của dì Vương trong vụ án bắt cóc mèo lúc trước."
"Lê Lê?"
"Chính xác!"
"..." Phòng khách vốn náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh.
"Vậy còn số tiền kia là thế nào?"
"Dương Thiên Xương và mẹ La Thiến từng uống say một lần, có người đã thừa cơ lấy tay của bọn họ ịn lên từng tờ tiền."
"Dương Thiên Xương uống say là vì bị nợ lương nên đã nhậu với nhân viên tạp vụ để giải sầu. Còn mẹ La Thiến là uống rượu với chị em thân thiết của mình."
"..."
"Đoạn video giám sát cũng dễ giải thích. Khu phố cũ là góc khuất, khu nhà trọ dành cho công nhân nhập cư gần đó cũng đã được nhà họ Mạnh sắp xếp từ lâu. Đoạn video bốn tháng làm việc bị xóa và đổi thành video giám sát của công trường gần hãng thuốc lá kia. Sau khi Dương Thiên Xương tìm đến em, bọn họ liền âm thầm cho thay đổi gần hết các công nhân giữa hai công trường, những người biết sự thật đều đã bị tẩy não nhiều năm và trở thành kẻ trung thành cuồng nhiệt của bọn chúng."
"Mịa! Hèn gì bọn chúng lại tỏ ra ung dung không sợ gì! Rõ ràng đã sớm chuẩn bị từ trước!"
"Đáng tiếc thành công cũng do trùng hợp, thất bại cũng là vì trùng hợp."
"Đừng nói nữa, nghe mà nhức đầu."
Sự trùng hợp ngoài sức tưởng tượng này thật sự khiến bọn họ bị ám ảnh, rất sợ sau này sẽ xuất hiện thêm một bàn tay đen còn khủng bố hơn nhà họ Mạnh, bên này bọn họ vừa mới ăn mừng thắng lợi nhưng có thể ngay sau đó sẽ bất ngờ bị một loạt trùng hợp tiễn họ đến âm phủ.
"Đừng hù các anh ấy sợ!" Mục Từ Túc vỗ nhẹ Phó Chiêu Hoa, rồi quay đầu an ủi mấy ông anh của mình "Lần này thật sự đã kết thúc."
"Vậy thì tốt, may mắn sống sót qua kiếp nạn này, giờ nhớ lại vẫn thấy sợ."
Chị dâu thuận tiện đặt vào tay Mục Từ Túc một chén canh "Chị vừa mới nấu xong, lát nữa mới tới giờ cơm, cô (vợ thầy) dặn chị phải canh chừng chú uống hết chén canh này."
"Nó giúp dạ dày chú ấm lên, dạo này bận bộn nhiều việc, nhưng phải chú ý đến thân thể. Lúc nãy vào nhà đã ho khù khụ lên."
"Không phải em, là Phó Chiêu Hoa. Mấy bữa nay trời lạnh, đừng lo cho em, em vẫn khỏe re à." Mục Từ Túc lễ phép nhận lấy chén canh rồi nghe lời chị dâu uống vào.
Sư huynh ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy liền nói với Phó Chiêu Hoa "Bây giờ trông Mục Mục hồng hào hơn trước nhiều."
"Vâng." Phó Chiêu Hoa gật đầu, trong ánh mắt luôn chứa đầy sự lo âu của anh giờ đã phai bớt nhiều.
Có lẽ vì đời này thầy vẫn còn sống. Mục Từ Túc đã cởi bỏ khúc mắc, nói chung là không còn u mê như đời trước nữa.
Mặc dù anh vẫn sẽ gánh vác mọi thứ theo bản năng, không muốn tỏ ra yếu thế, nhưng ít ra ở trước mặt Phó Chiêu Hoa, anh sẽ không cố gắng kiên cường chịu đựng nữa, đôi khi cũng sẽ vì mệt mỏi mà tựa vào vai cậu nghỉ ngơi.
Đúng là chỉ như vậy thì không đủ, nhưng tóm lại là đang phát triển theo chiều hướng tốt. Cho dù bây giờ vẫn chưa đạt được trạng thái tốt nhất nhưng sớm muộn gì sẽ trở nên tốt nhất.
Huống chi là lần này có Phó Chiêu Hoa thường xuyên bầu bạn bên cạnh Mục Từ Túc.
Hồi còn đại học, mấy vị sư huynh có thói quen túm tụm lại với nhau, bây giờ mỗi người đã lập gia đình nhưng vẫn không bỏ được thói quen này.
Một đêm này bọn họ quậy nhà thầy banh trời, cuối cùng bị thầy cầm chổi đuổi đánh.
Ngoài Mục Từ Túc, mấy ổng ai cũng bị đuổi đánh, đến lúc này mới chịu ngừng ồn ào.
"Từ Túc, em và Phó Chiêu Hoa có người tới đón sao? Cứ ngồi thêm chốc nữa, còn mấy đứa kia mau cút về nhà!"
"Có, thầy yên tâm. Các sư huynh cũng nên ngồi nghỉ chút cho tỉnh rượu."
"Ôi chao! Mục Mục đừng nghe ổng nói xàm, gì mà ngồi thêm lát nữa, nhà chú xa nhất, mau xách đít lên! Giờ không còn xe để gọi đâu, anh sẽ chở chú về tận nhà!"
"Cút! Rượu vào là mất nết! Biết điều thì kêu tài xế tới chở về cho tôi!"
"Mục Mục, mặc áo khoác vào, anh đưa chú ra cửa." Sư huynh đẩy con ma men bên cạnh ra, còn muốn dặn dò Mục Từ Túc thêm vài câu. Nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Mục Từ Túc đang chỉnh lại khăn choàng cổ cho Phó Chiêu Hoa, nhìn là biết sợ cậu bị gió lùa làm lạnh.
"Trời vào xuân rồi, chú đừng làm quá như vậy chứ."
"Chiêu Hoa sợ lạnh, sư huynh chờ em một lát." Mục Từ Túc tự nhiên nói, Phó Chiêu Hoa đắc ý liếc nhìn sư huynh.
Ờ phải rồi! Có bồ quên anh! Chuyện quỷ gì. Sư huynh khi không bị đút một họng đầy cơm chó, cảm thấy răng lợi đau ê ẩm.
Nhưng cuối cùng vẫn là đưa hai người họ ra cửa, nhìn bọn họ lên xe nhà họ Phó mới yên tâm.
Trên đường trở về, Mục Từ Túc tựa đầu vào vai Phó Chiêu Hoa, không biết thiếp đi từ lúc nào.
Gần đây trong Trung tâm xảy ra rất nhiều chuyện, thầy lại nghỉ bệnh, hầu như tất cả vụ án đều do Mục Từ Túc cáng đáng. Mặc dù có kinh nghiệm tích lũy từ đời trước, nhưng thể lực của con người là có hạn. Vì thế mỗi lần rảnh rỗi chỉ còn lại hai người bọn họ, anh đều không khỏi muốn chợp mắt nghỉ ngơi.
Sau khi vụ án nhà họ Mạnh kết thúc, Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa xác nhận mối quan hệ, Phó Chiêu Hoa cũng đường hoàng dọn đồ vào ở trong nhà Mục Từ Túc.
Với hành động xông xáo thu dọn đồ đạc đến ở rể của con trai út, nhà họ Phó cũng phải bó tay hết cách, con trai lớn rồi không giữ được, huống chi Mục Từ Túc còn là một người ưu tú, nên chỉ có thể chiều theo ý Phó Chiêu Hoa.
Khi Mục Từ Túc tới nhà thăm hỏi, mấy vị phụ huynh nhà họ Phó cảm thấy thật có lỗi, nghĩ rằng Phó Chiêu Hoa dùng thủ đoạn bức ép Mục Từ Túc, nên không nhịn được đã cú đầu Phó Chiêu Hoa ở trước mặt Mục Từ Tục.
Phó Chiêu Hoa ngoài mặt thì im lặng nhận dạy dỗ, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Mục Từ Túc không chịu buông từ lúc ở ngoài cửa đến khi bước vào nhà.
Ông nội nhà họ Phó cũng lười nhìn cậu, chỉ chăm chú nói chuyện phiếm với Mục Từ Túc, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.
Nghĩ tới đây, Phó Chiêu Hoa không khỏi bật cười.
"Tiểu thiếu gia, đến nơi rồi!" Tài xế nhỏ giọng nhắc nhở Phó Chiêu Hoa.
"Ừ." Phó Chiêu Hoa đáp lại, rồi đánh thức Mục Từ Túc "Anh ơi, chúng ta về đến nhà rồi."
"Được." Mục Từ Túc mở mắt ra, mới đầu còn chút mê mang chưa tỉnh ngủ, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hai người xuống xe lên lầu, nhà cửa ở khu phố cũ tương đối cũ kỹ, thang lầu cũng có vài chỗ bị sứt mẻ gạch nền.
Không biết tại sao đèn cảm ứng âm thanh không sáng, Mục Từ Túc men theo ánh trăng ngoài cửa sổ mò mẫm mở cửa, Phó Chiêu Hoa đứng bên cạnh nhân cơ hội xung quanh không có ai liền lén hôn anh một cái.
Mục Từ Túc vừa vặn mở cửa ra, quay đầu lại nhìn thấy Phó Chiêu Hoa đang cười trộm.
"Ngớ ngẩn gì đó? Ai cấm em hôn hả?"
"Không giống." Phó Chiêu Hoa nhào vào người Mục Từ Túc.
"Đừng quậy, thay giày trước đã."
"Không."
"Sao? Còn chưa uống rượu mà đã muốn đùa giỡn lưu manh?" Mục Từ Túc tốt tánh trêu cậu, nhưng đôi mắt đào hoa của Phó Chiêu Hoa tràn ngập ý cười, phảng phất như không uống rượu nhưng lại men say.
"Anh?" Phó Chiêu Hoa gọi anh, ngay sau đó bị Mục Từ Túc xít lại gần hôn một cái.
Phó Chiêu Hoa nhanh chóng nắm bắt cơ hội, mặc kệ có cởi giày hay chưa, cậu vươn tay ôm chặt người, động tác dần trở nên càn rỡ.
Mãi đến một lúc lâu sau, hai người mới từ trong ý loạn tình mê tách ra. Phó Chiêu Hoa nhìn Mục Từ Túc dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều, vô thức hỏi anh một câu "Anh cũng không uống rượu nhưng đã say?"
Lúc đầu Mục Từ Túc không đáp lại, qua một hồi lâu, anh mới nghiêng đầu ghé sát bên tai Phó Chiêu Hoa nói khẽ "Chiêu Hoa, cám ơn em."
"Không..." Phó Chiêu Hoa muốn nói anh không cần phải cảm ơn, nhưng Mục Từ Túc đã giành trước nói tiếp "Anh yêu em."
Giây phút này, Phó Chiêu Hoa cảm thấy mọi thứ đều viên mãn.
Người sống trên đời này vốn còn phải đương đầu với nhiều khó khăn. Nhưng luôn có những người, những chuyện, thậm chí là những lí do vụn vặt không đáng kể lại trở thành điểm tựa để ủng hộ người ta tiếp tục sống.
Có lẽ ở đời trước Mục Từ Túc không có, nhưng đời này, cuối cùng anh cũng đã tìm được.
Cho dù Mục Từ Túc bị bệnh nặng, nhưng Phó Chiêu Hoa lại là liều thuốc tốt để anh tiếp tục sống.