Edit: Cẩm Anh
Beta: Mel
[Thật ra tôi thấy quá nhanh, nhưng nếu em muốn thì chúng ta hẹn gặp nhau đi.] Lâm Tư Sở nói vậy.
Mông Manh: [Không nhanh đâu, anh ở đâu vậy? Tôi đến tìm anh hay anh đến tìm tôi?]
Nếu đối phương dễ nói chuyện như vậy thì đương nhiên Mông Manh sẽ không bỏ qua cơ hội gặp minh tinh.
Mọi người thường nói yêu qua mạng rất nguy hiểm, khi gặp mặt cần cẩn thận.
Nếu đối tượng yêu đương qua mạng là Lâm Tư Sở thì Mông Manh không lo lắng người ta fake ảnh.
Mà cô lo lắng ngoại hình của mình có thể khiến Lâm Tư Sở thất vọng.
Lâm Tư Sở bảo cô cứ chờ ở trong cửa hàng của bố cô là được rồi.
Mông Manh lập tức hỏi làm sao anh biết cửa hàng của bố cô? Nhưng sau khi tin nhắn được gửi đi, Lâm Tư Sở đã logout.
Vì lần gặp mặt này mà Mông Manh đã lục hết tất cả các bộ quần áo mà cô cho là đẹp trong tủ ra, chọn một cái đẹp nhất, sau đó đi trang điểm làm tóc, tu sửa bản thân đến mức tự soi gương cũng thấy ngạc nhiên.
Soi gương trước khi trang điểm: Con nhỏ xấu xí này là ai vậy?
Soi gương sau khi trang điểm: Sao trên thế gian lại có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần tựa thiên tiên thế này? Ồ, người phụ nữ xinh đẹp này là ai?
Xong xuôi, cô đi ra cửa.
Cô đoán cuộc hẹn ngày hôm nay sẽ rất suôn sẻ.
Vẫn là cửa hàng chuyên trị rụng tóc, trước cửa tiệm có một người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang, đội mũ và kính râm, dường như chờ đến sốt ruột, anh ta liên tục nhìn đồng hồ trên điện thoại.
Mông Manh liếc thấy người đàn ông đen toàn thân này, trong lòng vui vẻ, cô rụt rè bước đến.
“Xin chào, anh là Lâm Tư Sở sao?” Một tay Mông Manh vén tóc bên tau, cúi đầu vô cùng rụt rè.
Người đàn ông lạnh lùng nói ra hai chữ: “Không phải.”
Mông Manh đờ người, yên lặng lui sang một bên.
Bố cô đi ra từ trong cửa hàng, vừa nhìn thấy cô thì ới một tiếng: “Con gái, hôm nay không gọi con mà con tới đây làm gì? Ủa, con mặc đẹp thế này là đang đi hẹn hò à? Hay đi xem mắt?”
Mông Manh không chen mồm vào được, bố cô nói tiếp: “Được đấy, nếu chấm người ta thì dẫn về nhà cho bố mẹ gặp một lần, nếu không thì vẫn phải nói với mẹ một tiếng, để mẹ tìm bà mai giới thiệu người khác cho con.”
Cả quá trình cô đều thờ ơ, sau khi bố cô đi vào, cô cũng đi vào theo, đứng bên ngoài như con ngu ấy.
Trước khi cô cất bước, một góc áo bị người ta kéo từ phía sau.
Mông Manh cúi đầu nhìn theo bàn tay thon dài kia, đối diện với đôi mắt thâm thúy như mực của người đàn ông.
Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông khi nãy phủ nhận mình là Lâm Tư Sở dịu dàng nói: “Em, em là Mông Manh đúng không? Xin lỗi, vừa nãy tôi không để ý lắm, hôm nay trông em rất đẹp.”
Mông Manh nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Anh nói thật đi.”
Lâm Tư Sở: “Anh không để ý, hôm nay trông em rất đẹp.”
Mông Manh: “Anh nói thật đi.”
Lâm Tư Sở: “Hôm nay em rất đẹp.”
Mông Manh: “Nói thật.”
Lâm Tư Sở: “Em trang điểm quá đậm, tôi không nhận ra.”
Mông Manh: …
Gục ngã! Điều này không giống như trong tưởng tượng của cô!
Cách hai người yêu qua mạng gặp nhau đáng lẽ ra phải là nam nữ chính hẹn nhau ở ga xe lửa, sau khi nói chuyện điện thoại, nam chính nói với nữ chính: Em quay đầu lại đi.
Ngay sau khi nữ chính quay lại, sau lưng là một người đàn ông đẹp trai ngút trời đang mỉm cười nhìn mình.
Sau đó nữ chính cảm động rối rít, nam chính và nữ chính ôm nhau, cảnh tượng lãng mạn đến rơi lệ.
Đối với lần đầu tiên gặp nhau của cô và Lâm Tư Sở, Mông Manh rất rất không hài lòng.
Hơn nữa, vì Lâm Tư Sở là minh tinh nên không thể tháo khẩu trang ngoài đường được, cuối cùng bọn họ đi đến một phòng riêng.
Chuyện hẹn hò này khác xa so với tưởng tượng của Mông Manh.
Cô phân vân không biết có nên tiếp tục đợi diễn biến tiếp theo không nữa.
Hai người ngồi đối diện nhau, Mông Manh hút một ngụm trà sữa, nhìn chằm chằm vào Lâm Tư Sở ở đối diện: “Anh có thể tháo khẩu trang của anh ra không?”
Lâm Tư Sở rất dứt khoát, đầu tiên là tháo kính râm, đang chuẩn bị tháo khẩu trang ra thì Mông Manh – người đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia bỗng hô to một tiếng: “Từ từ! Anh đợi chút.”
Anh lúng túng khựng lại, không rõ cô làm sao.
Mông Manh càng nhìn càng thấy đôi mắt này rất quen, hình như cô đã thấy ở đâu rồi thì phải…
Vì vậy cô hỏi: “Anh có anh em sinh đôi nào không?”
Lâm Tư Sở lắc đầu: “Không có.” Mình có thể tháo khẩu trang được chưa? Cô ấy nhìn ra cái gì rồi??
Mông Manh ồ một tiếng dài, lại hỏi: “Tôi có thể chụp một bức ảnh không?”
Lâm Tư Sở: “Ừm.” Em, em muốn làm gì thì nói thẳng đi! Đừng làm anh hồi hộp!
Mông Manh lấy điện thoại ra chụp ảnh, sau khi chụp lại, cô nhìn kỹ rồi mỉm cười: “Được rồi, cám ơn anh đã phối hợp, vừa nãy chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ? À, anh cởi khẩu trang và mũ ra được không?”
Lâm Tư Sở tháo khẩu trang nhưng mũ vẫn để đó, anh nói: “Tôi không quen lắm.”
Mông Manh hiểu: “OK, tôi hiểu mà.”
Đối với vấn đề vì sao bọn họ lại thích đối phương, Mông Manh rất nghiêm túc thảo luận với Lâm Tư Sở.
Lâm Tư Sở nói: “Thật ra tôi đã gặp em từ rất lâu trước đây, chỉ là hình như em không nhớ tôi mà thôi, đôi khi em sẽ đi cùng nhóm trong studio qua trường quay đúng không? Đúng là lúc đó tôi đã len lén chú ý đến em, sau đó thì… Thích.
”
Mông Manh à một tiếng rồi nói: “Tôi mới thích anh gần đây thôi, bởi vì tôi thấy lúc anh để đầu trọc rất đẹp trai.”
Một câu nói khiến Lâm Tư Sở thần hồn nát thần tính, lập tức nghĩ đến chứng hói đầu của mình, vì sao cô lại nói vậy? Cô ấy đã phát hiện ra bí mật của mình rồi ư? Bình tĩnh bình tĩnh, đừng tự mình dọa mình.
Mông Manh: “Có thể anh chưa biết, tôi là một người mê đầu trọc, cực kỳ thích đầu trọc.
Thật ra, tôi thấy lúc anh để đầu trọc siêu đẹp trai luôn ấy.”
Lâm Tư Sở thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nói từ chuyện yêu thích lẫn nhau đến phim truyền hình, rồi cùng nhau bàn tán về cuộc sống của một số minh tinh mà Lâm Tư Sở tiếp xúc.
“Em nói cái cô minh tinh hay trở mặt kia á? Cô ta từng phẫu thuật thẩm mỹ chắc luôn, đừng thấy cô ta trước ống kính thanh thuần dễ thương như thế mà nhầm, thực tế cô ta rất ngông cuồng, cực kỳ không lễ phép, còn hút thuốc nữa, tôi ghét nhất là đối diễn với cô ta đấy, vừa mở miệng nói là tràn ngập mùi thuốc lá.”
“Hả? MC mà hay bị mắng là vừa ngu ngốc lại còn kiêu căng kia á? Thật ra người ta là có EQ vô cùng cao, còn rất thông minh đấy, hành động ngu ngốc trên màn ảnh là do tổ chương trình sắp xếp thôi.”
“Cái gì? Em không biết rằng tất cả các chương trình đều đã được sắp đặt và diễn tập trước sao? Tất cả là kịch bản đấy, khi nào phải nói cái gì, lúc nào phải làm động tác gì đều đã được sắp xếp từ trước, cho dù là livestream cũng vậy.”
…
Mặc dù nói chuyện cả một ngày rồi, nhưng Mông Manh cảm thấy việc giao tiếp là tiền đề cho sự phát triển tình cảm, nếu không thì làm sao có chuyện yêu qua mạng được chứ.
Sau một ngày, dường như giữa Lâm Tư Sở và Mông Manh không tồn tại khoảng cách gì nữa.
Mà Lâm Tư Sở cũng bắt đầu hối hận ảo não, lẽ ra anh nên gặp Mông Manh sớm hơn, nếu thế thì giờ mối quan hệ của hai người càng sâu đậm rồi.
Hơn nữa, cảm giác trò chuyện trực tiếp với cô rất vui vẻ, không cần suy nghĩ đằng sau mỗi một chữ cô nói có hàm nghĩa gì, cũng không cần đoán cảm xúc khi cô nói chuyện như thế nào.
Biểu hiện trên khuôn mặt đóng một vai trò rất lớn trong giao tiếp.
Buổi tối sau khi Lâm Tư Sở về đến nhà, acc mà anh dùng giả làm khách nam nhận được một tin nhắn của Mông Manh: [Ngày mai anh có thời gian rảnh đến cửa hàng để chăm sóc tóc không?]
Lâm Tư Sở lại cải trang thành khách nam đến cửa hàng của bố Mông Manh.
Mông Manh đã ở trong phòng chờ anh từ rất lâu, sau khi anh vào, cô mờ mịt nhìn anh một hồi, sau đó mở album ảnh trong điện thoại ra.
Mí mắt Lâm Tư Sở bỗng nhiên nháy nháy với tần suất bất thường.
Nhìn Mông Manh đang cúi đầu xem điện thoại, Lâm Tư Sở chủ động chào hỏi, giọng nói dùng máy biến âm nên có hơi khàn: “Chào buổi sáng…”
“Anh đừng nói chuyện với tôi, đừng cắt đứt suy nghĩ của tôi.” Mông Manh lập tức ngắt lời anh.
Cô đứng so sánh đôi mắt của Lâm Tư Sở và khách nam, sau đó cô phát hiện hai đôi mắt này hoàn toàn giống nhau.
Cô hoảng sợ ngước mắt lên nhìn khách nam, thu lại sự ngạc nhiên của mình, làm bộ như không có gì xảy ra, sau đó đi chuẩn bị nước ấm, để cho khách nam nằm xuống.
Bước gội đầu không khác gì gội đầu ở tiệm cắt tóc bên ngoài, sau khi cởi mũ của khách nam ra, chỉ thấy đỉnh đầu anh trọc một mảng lớn, hình như gần đây lại rụng nhiều tóc hơn rồi.
Một lát sau, Mông Manh yên lặng nhẹ nhàng kéo chiếc khăn che nửa khuôn mặt của khách nam xuống, không ngờ cái khăn này lỏng quá, ngay khi bị cô kéo đã rơi ra.
Khuôn mặt của khách nam lộ ra.
Anh đột nhiên mở to mắt, có chút tổn thương đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Mông Manh, anh lập tức đứng dậy, nhanh như chớp đội mũ lên rồi xoay người định đi.
Mông Manh giật mình bừng tỉnh: “Nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này thì tôi sẽ chia tay anh luôn!”
Lâm Tư Sở lập tức dừng bước nhưng anh không xoay người, anh cảm thấy vô cùng mất mặt, không còn mặt mũi gặp lại Mông Manh đáng yêu nữa.
“Anh, ừm, tại sao anh lại giả làm khách hàng, còn lừa tôi như vậy?” Mông Manh lo lắng hỏi.
Trước khi xác minh, Mông Manh cũng không ngờ khách nam thật sự là Lâm Tư Sở, dù sao không phải không có người có đôi mắt giống nhau, trên thế giới có tồn tại một số người không có quan hệ huyết thống nhưng rất giống nhau.
Lâm Tư Sở rất đau lòng hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói, em sẽ chia tay với tôi sao?”
Mông Manh suýt nữa cắn lưỡi nói ‘Không’, cũng may đầu óc cô nhanh nhạy, ý thức được đối phương có thể đang đào hố, cho nên cô nói: “Anh nói trước đi.”
Lâm Tư Sở bắt đầu kể khổ.
Anh nói rằng mái tóc trước đây của anh rất dày, nhưng anh không biết bắt đầu từ lúc nào, tóc của anh dần dần rụng rất nhiều.
Bố của anh nói đây là điều rất bình thường, hơn nữa còn nhìn anh với ánh mắt vui mừng, nói gì mà “Con đúng là con trai của ta”, làm tức chết người không đền mạng.
Trong nhà ngoại trừ bố anh, anh, mẹ và em gái đều cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Mẹ anh không hài lòng: Gen này của gia đình anh mạnh mẽ quá rồi đấy! Trả lại đứa con trai đẹp trai quyến rũ của tôi đây! Tôi không biết tên đầu trọc này, nó không phải là con trai tôi.
Em gái anh lo lắng: Em có thừa hưởng cái gen này không? Có di truyền không? Trời ơi, hôm nay em rụng mấy cọng tóc liền, chẳng lẽ em cũng bị trọc đầu sao? Xin đừng để tôi trọc mà, một cô gái trọc đầu thì biết sống sao đây! Hãy để anh trai tôi gánh lấy tất cả đi.
Hự! Đau lòng quá.
Cuối cùng Lâm Tư Sở cũng hiểu vì sao cái đầu hói của bố mình luôn sáng bóng phản quang, còn tự hào rằng thế này mới thoải mái nhất.
Thật ra không phải là tóc anh rụng nhiều, mà là nó hoàn toàn không mọc ra được nữa!
Lâm Tư Sở kể khổ xong, anh nhìn chằm chằm Mông Manh với đôi mắt rưng rưng: “Manh Manh, em yên tâm, anh nhất định sẽ kiên trì trị liệu, một ngày nào đó anh nhất định sẽ khôi phục bình thường.”
Mông Manh nhìn chằm chằm vào chiếc mũ của anh, sâu kín nói: “Không sao đâu mà, anh bỏ trị liệu cũng được á.”
“Là một người năng động hướng về phía ánh mặt trời, anh sẽ tích cực trị liệu, cho dù là vì em, anh cũng sẽ không từ bỏ trị liệu đâu!” Rất công lý chính nghĩa.
“Đừng đừng đừng đừng, anh đừng hiểu lầm ý em, em đang khuyên anh bỏ trị liệu một cách nghiêm túc đấy.” Tận tình khuyên bảo.
“Tại sao! Hôm nay em còn nói em thích anh! Chẳng lẽ em thích đầu hói sao!” Bật mode ‘Anh không nghe em giải thích’.
Mông Manh nghiêm túc nói: “Không có, em không thích đầu hói, nhưng em thích đầu trọc.”
Lâm Tư Sở khó cắn khăn tay: “Nhưng…”
“Nếu anh cạo trọc, em sẽ thích anh hơn đấy.” Mông Manh rất kiên định nói, ý là: Em rất thích anh, nhưng càng thích cái đầu trọc của anh hơn.
Chuyện cạo trọc đầu đối với Lâm Tư Sở mà nói vẫn có chút khó khăn, dù sao anh cũng là một minh tinh, cạo trọc đầu không tốt cho việc đóng phim, tuy rằng hiện tại cái đầu hói này cũng không ra gì, tính ra cạo trọc còn ổn hơn?
Anh phát hiện Mông Manh bật mode ‘Cầu xin nam thần cạo trọc’.
Hình thức trò chuyện online là như thế này: [Em yêu, sắp đến ngày Valentine rồi, em muốn quà gì? 999 đóa hoa hồng? Ừm, em có thích không?]
Mông Manh: [Em muốn toàn bộ tóc của anh.]
Hình thức gặp mặt là như thế này, anh muốn nắm tay, “Cưng à, anh có thể nắm tay em không?”
Mông Manh nghiêm túc nói: “Không thể, nhưng nếu anh đi cạo trọc đầu với em ngay bây giờ thì chiều nay chúng ta có thể đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.”
Khi xem phim, Lâm Tư Sở đóng vai nam chính: “Em đã nhìn chằm chằm vào diễn viên chính kia 1 tiếng rồi! Anh với anh ta ai đẹp trai hơn!”
Mông Manh: “Chẳng ai đẹp cả.”
“Em không còn yêu anh nữa.” Ấm ức, khóc lóc.
Mông Manh: “Em thích anh sau khi cạo trọc hơn á.”
Lâm Tư Sở: “…”
Có lẽ các kiểu khuyên bảo của Mông Manh có tác dụng, bỗng nhiên có một ngày, Lâm Tư Sở đã từ bỏ sự cố chấp với mái tóc của mình.
Có cô gái nào dễ dỗ hơn cô ấy không?
Phải biết rằng, nếu như người khác biết anh là đại minh tinh, có lẽ sẽ dùng công phu sư tử ngoạm mà muốn nhà lầu, xe hơi.
So ra mái tóc không còn bao nhiêu của anh có đáng giá không?
Ngại quá, Lâm Tư Sở cảm thấy hình như rất đáng giá, nhưng so sánh với Mông Manh, Mông Manh thuộc loại vô giá.
Ngày hôm đó, Mông Manh vừa quét nhà vừa nói: “Anh thấy đấy, nhà em có rất nhiều tóc, tất cả đều rụng từ anh ra đấy.
Điều này cực kỳ không ổn, anh nghĩ xem, nếu anh đang nấu cơm, tóc rơi vào đồ ăn thì có phải rất kinh tởm không?”
Lâm Tư Sở đang nấu cơm: …
Lâm Tư Sở: “Được, vậy chúng ta đi cạo trọc đi.”
Mông Manh:!!!
Dưới sự giám sát của Mông Manh, Lâm Tư Sở vui vẻ cạo trọc đầu, sau đó anh dẫn cô đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, sợ cô đổi ý.
Mà Lâm Tư Sở vốn đã liệu trước mình sẽ bị người đại diện mắng một trận, sau đó không còn công việc gì nữa, từ nay về sau anh chính thức tạm biệt công việc diễn xuất, cầm tiền tiết kiệm nhiều năm của mình đi làm ăn với bố, cuộc sống sau khi kết hôn vô cùng thoải mái.
Ố? Hình như cũng không tệ lắm nhỉ!
Tuy nhiên thực tế là, ngày đầu tiên Lâm Tư Sở cạo trọc đi làm, người đại diện nói với anh: “Mặt trời mọc ở đằng Tây à? Trời đổ mưa máu à? Cậu bỏ được mái tóc của mình thật à! Ông trời ơi, cám ơn ông, thật tuyệt vời! Trùng hợp là bây giờ có một bộ phim truyền hình với vai chính là nhà sư, rất hợp với khí chất của cậu!”
Bởi vậy, sau khi cạo trọc đầu, Lâm Tư Sở không những không bị tuyết tàng*, ngược lại càng hót hòn họt hơn.
* Tuyết tàng: nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như “đóng băng” hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.
Từ đó về sau, Lâm Tư Sở và Mông Manh sống hạnh phúc bên nhau..