Edit + Beta: Cary.
Mùa hè ở thành phố khá khô hanh, tiếng ve sầu trên cây đa kêu inh ỏi gần như đã là một thứ không thể thiếu ở mùa này. Buổi chiều thời tiết có nhiều mây hơn nhưng tuyệt nhiên chẳng có cơn mưa nào.
Trần Việt lái chiếc Ferrari màu bạc chạy trên đường chính của thành phố, cậu vừa từ bệnh viện tan sở về, có chút mệt mỏi nhíu mày.
Bầu trời u ám cộng với thời tiết khô nóng khiến Trần Việt càng cảm thấy bồn chồn.
Thời tiết hôm nay khiến cậu nhớ đến thời tiết bảy năm trước, bảy năm trước cậu còn bối rối hơn bây giờ.
Trần Việt dùng hai ngón tay nới lỏng cà vạt. Vừa đúng lúc gặp đèn đỏ cậu mới có thể thở một ngụm.
Tuy nhiên sự bình yên này không kéo dài được bao lâu.
Một chiếc mô tô dừng lại bên trái chiếc Ferrari, người ngồi trên xe mô tô thong thả thả chân xuống đất, tay trái thả lỏng giữ xe.
Trần Việt bị thu hút liếc nhìn một cái, quả thật khí chất của cậu ta khiến người khác không thể rời mắt.
Trong một giây Trần Việt phản ứng lại, cậu bình tĩnh hạ cửa sổ xuống, bấm còi hai lần đợi người ngồi trên xe mô tô quay đầu lại.
Người đàn ông đội mũ bảo hiểm đen nhìn qua, sau đó thờ ơ quay mặt sang hướng khác. Nhưng vừa quay lại, cậu ta lại đang nhìn Trần Việt.
Lần này khuôn mặt của Tạ Lâm Thâm lọt vào mắt cậu. Chỉ trong một phút Trần Việt và Tạ Lâm Thâm đã nhận ra nhau.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, những chiếc xe đằng trước lần lượt phóng đi, Tạ Lâm Thâm quay đầu, vặn tay lái rồi phóng xe chạy đi trước mắt Trần Việt giữa tiếng ồn ào.
Trần Việt tin rằng cậu và Tạ Lâm Thâm sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại nhau.
Trần Việt và Tạ Lâm Thâm đoàn tụ đột ngột đến mức Trần Việt có cảm giác mọi thứ vừa xảy ra hệt như một giấc mơ.
Cậu lái xe từ đường chính trở về nhà, ngồi trên ghế sofa suy nghĩ rất lâu. Bất chợt cậu nhớ đến ngày cậu gặp Tạ Lâm Thâm vào mùa hè năm 2015.
"Ah! Chu Văn Duệ cái tên chết tiệt! Sao tôi có thể báo kết quả bài tập với Phương Phương nếu tôi làm mất bài tập toán đây!" đại diện khoa toán Chu Chính Bình đang đuổi Chu Văn Duệ khắp lớp.
Tạ Lâm Thâm bước vào vô tình đụng phải Chu Văn Duệ khiến cậu fa trượt chân, lúc ấy Chu Chính Bình đã đuổi kịp và thành công bắt được Chu Văn Duệ.
Nhìn người vừa tới Chu Văn Duệ chửi rủa:
"Mẹ kiếp! Tạ Lâm Thâm! Sao cậu có thể bỏ mặc anh em trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này!"
Tạ Lâm Thâm không để ý đến cậu ta, hắn đi thẳng đến chiếc ghế ở hàng cuối cùng ném túi xách qua một bên rồi ngồi xuống. Hắn lấy chiếc bánh rán nóng hổi trong túi ra ăn.
Khi chuông vào học vang lên, Tạ Lâm Thâm cùng vừa lúc ăn xong, hắn nằm trên bàn ngủ. Tiết đầu là tiết của giáo viên chủ nhiệm Lý Quần Phương, mọi người đều thân thiết gọi nàng là "Phương Phương".
Lý Quần Phương từ cửa bước vào trừng mắt nhìn bạn cùng lớp đang hét lên rồi yêu cầu hai người xung quanh tự giới thiệu bản thân.
Cô gái mỉm cười nhìn mọi người: "Xin chào, tớ là Lâm Miểu, tớ rất hòa đồng, sau này mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn."
Lâm Miều xinh đẹp, cô tự giới thiệu thì thấy tính cách con người cô rất dễ chịu. Mọi người trong lớp nhiệt liệt vỗ tay, tất cả đều có ấn tượng tốt với Lâm Miểu.
Lý Quần Phương sắp xếp chỗ ngồi cho Lâm Miểu. Mắt thấy ở hàng ghế cuối có người đang ngủ, Lý Quần Phương đè nén cơn giận, cất tiếng gọi:
"Tạ Lâm Thâm."
Tạ Lâm Thâm không trả lời.
Chu Văn Duệ ngồi bên trái lay người gọi Tạ Lâm Thâm. Tạ Lâm Thâm tỉnh lại, chậm rãi đứng lên cau mày nhìn về phía trước. Người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Trần Việt.
Trần Việt tự giới thiệu:
"Xin chào mọi người, tớ là Trần Việt." nói xong cậu nhìn chằm chằm Tạ Lâm Thâm.
Lý Quần Phương yêu cầu Trần Việt tạm thời ngồi bên cạnh Tạ Lâm Thâm, họ sẽ được đổi chỗ sau kỳ thi giữa kỳ.
"Tạ Lâm Thâm ngồi xuống đi." Lý Quần Phương lấy một viên phấn viết viết trên bảng bắt đầu giảng bài.
Tạ Lâm Thâm không ngủ nữa, hắn nhìn Trần Việt sắp gọn đồ đạc lấy vở ra nghe giảng.
"Xin chào, Trần Việt."
Tạ Lâm Thâm nhỏ giọng chào hỏi bạn cùng bàn.
Trần Việt quay đầu sang nhìn hắn, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
"Tại sao lại trở về?" Tạ Lâm Thâm nhìn cậu.
Trần Việt nói:
"Trở về chuẩn bị cho kỳ thi đại học."
Tạ Lâm Thâm suy nghĩ một chút. Hình như có quy định như vậy, học sinh chuyển trường phải về tỉnh thi tuyển sinh đại học. Hộ khẩu của Trần Việt ở tại Nghệ An.
Tạ Lâm Thâm và Trần Việt quen nhau từ khi còn nhỏ. Năm Trần Việt học cấp hai, cậu theo mẹ chuyển đi nơi khác, kể từ đó hai người không còn liên lạc với nhau nữa.
Vì vậy hắn khá vui khi lần này được học cùng Trần Việt.
Tan học Tạ Lâm Thâm đang định chuẩn bị ôn lại chuyện cũ cùng Trần Việt thì thấy Lâm Miểu mỉm cười đi tới. Cô nhìn Tạ Lâm Thâm cười cười coi như chào hỏi sau đó cô đổ dồn ánh mắt về phía Trần Việt.
Lâm Miểu cười nói:
"Dì gửi tin nhắn nói buổi trưa chúng ta đợi dì ở cổng trường."
Trần Việt nói:
"Ừ." sau đó lại nói: "Tớ hiểu rồi."
Cậu nhìn Tạ Lâm Thâm, nói:
"Cậu đi không? Mẹ tớ còn rất nhớ cậu. Cậu có thể mời dì Lục và chú đi cùng."
Tạ Lâm Thâm thay đổi tư thế ngồi, dựa lưng vào ghế, uể oải nói:
"Quên đi, cậu vừa mới trở về chắc hẳn muốn ở một mình trong khoảng thời gian này. Lát sau tôi đi."
Trần Việt không lên tiếng.
Buổi trưa tan học Tạ Lâm Thâm cùng Chu Văn Duệ khoác vai nhau đùa giỡn một hồi Tạ Lâm Thâm mới ra khỏi cổng trường.