Cậy huynh mà sủng

Hứa Tư đi qua đó, tiểu cô nương vẫn đang ôm đầu gối cuộn thành một cục, chưa để ý hắn tới gần.
 
Thế là hắn ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nàng: "A Vụ làm sao vậy?"
 
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Tri Vụ ngẩng gương mặt khóc đầm đìa lên, vừa nức nở vừa gọi hắn: "Hứa Tư." Nghẹn ngào kể: "Muội quá ngu ngốc, tiên sinh bảo ngày mai đừng tới…."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Không thể nào, A Vụ đâu có ngốc." Hứa Tư lấy khăn ra lau nước mắt trên mặt nàng đi.
 
Hứa Tri Vụ ngẩng mặt cho hắn lau, lông mi ướt nước mắt rũ rũ xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Nhưng bà ấy thật sự đã nói…."
 
"A Vụ từ từ kể lại kể lại một lần với ca ca đi, từ từ nói."
 
Hứa Tri Vụ nghe giọng nói ôn hoà của hắn thì dần dịu nỗi lòng, cái mũi nàng hít hít, từ "Chưa từng đọc sách" bắt đầu kể: "Tiên sinh nói muội "quá trễ", nói hai lần, còn thở dài….muội nói với tiên sinh 'A Vụ trở về, ngày mai lại đến', tiên sinh lại nói ngày mai không cần đến."
 
Hứa Tư nghe xong liền cười "Không phải như A Vụ nghĩ đâu. Rõ ràng tiên sinh chỉ muốn cho A Vụ thêm thời gian để hoàn thành bài tập, chung quy hôm nay học nhiều bài mà, không phải sao?"
 
Trong một lúc Hứa Tri Vụ quên khóc, ngơ ngẩn nhìn Hứa Tư: "Thật ư?"
 
"Ừ." Hứa Tư cười xoa xoa phía sau cổ Hứa Tri Vụ, sau đó kéo nàng đứng lên: "Nếu người không muốn dạy muội, sao còn giao bài tập làm gì?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tri Vụ mặc hắn kéo, bỗng cảm thấy đúng là như vậy thật, tâm tình chớp mắt tốt hơn chút. Nàng giương mắt nhìn Hứa Tư: "Tiên sinh bảo muội chép , dùng lối chữ khải, có điều rất nhiều chữ muội không biết. Ca ca có thể giúp muội chép hay không?"
 
Lúc muốn hắn giúp đỡ thì lại rất tự giác gọi ca ca, Hứa Tư bật cười, sau đó nhìn Hứa Tri Vụ: "Nếu để cho người khác làm giúp bài tập, A Vụ không học được gì cả."
 
"Nhưng muội thật sự sẽ không thể viết đâu! Ca ca giúp muội viết đi, muội viết theo mới được. Chỉ một lần thôi! Chữ khải!" Hứa Tri Vụ giơ ra một ngón trỏ, lắc lắc ống tay áo của Hứa Tư năn nỉ.
 
Giờ phút này Hứa Tư mặc định rằng Hứa Tri Vụ muốn lười biếng nên nhờ hắn viết giúp bài tập.
 
Suy cho cùng nếu nàng muốn viết mẫu, trực tiếp viết theo sách là được, cần gì yêu cầu hắn viết cho một lần.
 

Nếu hắn cự tuyệt, tiểu cô nương sẽ vô cùng tức giận. Nhưng nếu hắn đồng ý, hại nàng không nói, còn sẽ khiến Hứa phụ và Hứa mẫu quở trách.
 
Quá là không đáng.
 
Vì thế Hứa Tư lắc đầu, nghiêm túc cự tuyệt: "Không được, A Vụ nên tự mình hoàn thành bài tập."
 
Hứa Tri Vụ nhìn thái độ của hắn, biết được không có đường thương lượng, không khỏi hừ một tiếng, vung tay áo hắn ra: "Chỉ là viết mẫu cho muội một lần thôi mà, không viết thì thôi, keo kiệt. Muội nhờ cha viết."
 
Hứa phụ sẽ giúp nàng làm bài tập á? Hứa Tư cố gắng tưởng tượng, nhưng còn chưa kịp nghĩ xong thì bị Hứa Tri Vụ trừng mắt liếc một cái.
 
Sau khi nàng trừng mắt nhìn Hứa Tư, còn định cách hắn xa thêm mấy bước.
 
Hứa Tư đến gần nàng một bước, nàng lại lùi một bước, tóm lại chẳng muốn đứng gần.
 
Thế nên Hứa Tư không thèm đứng gần nữa,  chỉ dù khoé mắt để ý nàng.
 
Chân Hứa Tri Vụ đột nhiên chạy nhanh nhưng Hứa Tư rất dễ dàng đuổi kịp. Hứa Tri Vụ nghiêng đầu trừng hắn: "Huynh đừng đuổi theo muội nữa."
 
Hứa Tư thầm than một tiếng, vẫn không xa không gần đi theo nàng.
 
Nhìn thoáng qua, trông hai người chẳng khác nào người xa lạ.
 
Thậm chí có học trò trong thư viện đi đến hỏi có phải Hứa Tư đi lạc đường rồi không.
 
Hứa Tri Vụ còn giận dỗi, cúi đầu đi phía trước, trong miệng lầm bầm "Không biết nghe lời", "Đáng ghét", "Keo kiệt" đủ thứ linh tinh.
 
Phía sau có tốp năm tốp ba thư sinh vừa đi vừa trò chuyện, bỗng có tiếng nói truyền tới lỗ tai của Hứa Tri Vụ thật rõ ràng: "Vị kia có phải là thư sinh mới vào lớp tài năng không? Nhìn tướng tá của hắn hình như còn chưa thành niên."
 
"Đương nhiên chưa thành niên rồi, người ta năm nay còn chưa tới mười ba, người của lớp tài năng phần lớn đều hai mươi mấy tuổi, Thế mà giờ lại là một cậu bé như vậy."
 
"Mười ba á?!"

 
"Ngươi cũng đừng quá ngạc nhiên. Cha hắn là ai ngươi có biết không? Hứa Thứ sử đó! Đứng đầu một châu, nhét hắn vào lớp tài năng chẳng phải quá dễ dàng sao? Cho dù là muốn hắn trực tiếp ra làm quan cũng còn được!"
 
Hứa Tri Vụ cảm thấy mấy lời này rất khó nghe, nàng nghiêng đầu nhìn Hứa Tư, thấy vẻ mặt hắn bình thường, giống như là không hề nghe thấy mấy lời bàn tán này.
 
Nàng hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, Dù sao người bị nói cũng không phải là nàng.
 
Hứa Thứ sử chẳng phải chỉ có một vị tiểu thư thôi sao? Ha, hắn là người may mắn được nhận nuôi. Đến bao giờ ta mới có vận khí tốt như vậy nhỉ, có thể được Hứa Thứ sử nhận nuôi? Đến lúc đó nha, ta sẽ cho các ngươi cùng vào lớp tài năng luôn!"
 
Đám người cười vang, sôi nổi trêu chọc người kia rồi lại tranh giành nhau muốn đi nhận cha.
 
Tiếng cười của bọn họ càng lúc càng lớn, giống như là sợ người đi phía trước không nghe thấy vậy.
 
Nhân vật chính không phản ứng nhưng tiểu cô nương đang đi phía trước cách Hứa Tư vài bước lại đột nhiên xoay người đứng ở trước mặt họ, hai tay chống hông giọng trong trẻo nói to: "Phi, nằm mơ đi!"
 
"....."
 
"....."
 
Một đám người đồng loạt im lặng, căn bản không nghĩ tới đột nhiên lại chui ra một tiểu nha đầu, vẻ mặt phẫn nộ chửi ầm lên.
 
Mấy người vừa kinh ngạc vừa giận, ngay cả Hứa Tư cũng sửng sốt.
 
"Tiểu nha đầu ngươi, từ nơi nào chạy đến đây?" Ban trưởng (1) tức giận đến nỗi muốn chạy tới bắt lấy Hứa Tri Vụ.
 
Hứa Tư gộp ba bước thành hai bước đi đến, kéo Hứa Tri Vụ ra phía sau che chở.
 
Mà Hứa Tri Vụ đang cáu giận không chịu thua, sách ở trong lồng ngực rớt ra cũng không để ý.
 

"Ngươi đừng có tưởng bở, cha ta sẽ không cần một đứa nhi tử khác đâu! Ta có một người ca ca là đủ rồi!"
 
Ngay lúc vừa nói xong, Hứa Tư đã kéo nàng ra phía sau, không để những người đã đụng tới nàng.
 
Lúc này mấy thư sinh nam khác cũng không rảnh so đo với Hứa Tri Vụ, một đám đứng như trời trồng, giống như bị người ta điểm huyệt câm vậy.
 
Cha? Ca ca?
 
Vậy là tiểu thư của Hứa Thứ sử mà bọn họ vừa nhắc đến chính là tiểu nha đầu mắt còn vương lệ đang chửi ầm lên này à?
 
Mấy người mới bắt đầu phản ứng, sắc mặt vừa hồng vừa trắng, khí thế không thể lấy lại mà càng ngày càng giảm sút, ngượng ngùng cười cười xấu hổ rời đi.
 
Mà bên tai Hứa Tư dường như vẫn còn văng vẳng câu nói: "Ta có một ca ca là đủ rồi!"
 
Hắn lấy lại tinh thần, thấy Hứa Tri Vụ vì tranh cãi mà cả mặt đều đỏ lên, bộ ngực phập phồng, một đôi mắt to long lanh nước phừng phừng ánh lửa, trong lòng không nhịn được cảm thấy ấm áp.
 
Xoa đầu tiểu cô nương, hắn dịu dàng nói: "Cảm ơn A Vụ ra mặt giúp ca ca, có điều lần sau không cần xông lên, rất dễ bị người ta làm hại. Còn nữa, ca ca không để ý bọn họ nói gì đâu."
 
"Đâu có ra mặt vì huynh hồi nào!" Hứa Tri Vụ còn chưa hết giận hắn, hừ hừ một tiếng, hất cằm quay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn tới hắn.
 
Hứa Tư liền ngồi xổm xuống nhặt sách nàng bị rớt, quyển đầu là hắn biết rất rõ.
 
Quyển thứ hai là sách học vỡ lòng của trẻ con , Hứa Tư nhìn lướt qua, ánh mắt ngừng trên trang sách.
 
Quyển sách này dùng lối chữ lệ để viết.
 
Không phải là những quyển viết bằng chữ khải thường thấy bán, ắt hẳn là tiên sinh tự mình viết.
 
Mà Hứa Tri Vụ muốn hắn giúp lại là viết chữ khải.
 
Nàng vẫn luôn năn nỉ hắn, nói sẽ không thể viết, là thật sự sẽ không thể, dù là phỏng theo cũng phỏng không ra.
 
Hứa Tri Vụ không phải vì lười biếng mới kêu hắn viết giùm.
 
Bởi vì nàng từ trước đến nay đều nhõng nhẽo, tùy hứng thích lười biếng nên hắn cho rằng bản thân đã đi guốc trong bụng nàng, y theo lý lẽ đó mà hiểu lầm nàng.
 

Hứa Tư lại nhìn tiểu cô nương ương ngạnh không chịu nhìn hắn, trong tâm nổi lên ngọn lửa ghen tuông.
 
Hắn vẫn cho rằng nàng là đứa trẻ tùy hứng không hiểu chuyện, thật ra là do hắn tự đại quá mức.
 
Hứa Tư cưỡi ngựa tới, nên là cũng cưỡi ngựa về.
 
Ôm Hứa Tri Vụ lên yên ngựa, lúc đầu Hứa Tri Vụ không chịu ngồi sau lưng hắn, cứ khăng khăng muốn ngồi phía trước. Nhưng sau đó Hứa Tư dần cảm thấy tiểu cô nương trong lồng ngực dần dần khom xuống, dường như ngồi không thẳng.
 
Hắn lo lắng nàng bị ngã, dùng cánh tay vòng qua giữ lại, Hứa Tri Vụ cũng không phản kháng.
 
Chung quy nàng vẫn dựa vào hắn.
 
Hứa Tư cúi đầu nhìn, thấy nàng gật gà gật gù, tưởng nàng bị ngựa chòng chành làm mệt người.
 
Thì ra là nàng buồn ngủ không chịu nổi.
 
Hứa Tư không phát ra tiếng mà cười, điều khiển cho ngựa đi vững vàng.
 
Sau khi về phủ, tiểu cô nương tỉnh táo một chút, lập tức không thèm phản ứng tỏ ra giận dỗi hắn, tủi thân quay đầu nói với hắn: "Vốn dĩ muội đi học không thể dùng đến Quả Táo Nhỏ! Cha còn gạt muội, nói sẽ dùng đến…."
 
Rồi ôm ngực tự an ủi bản thân: "Mà thôi, Quả Táo Nhỏ vẫn rất đáng yêu."
 
Hứa Tư cong khoé miệng.
 
Hắn nghĩ, Hứa Tri Vụ mới là đáng yêu nhất.
 
Ăn cơm tối xong, Hứa Tư trải giấy ra, vuốt thẳng, viết xuống từng nét: "Cấp chính là một sáng tác đặc biệt, liệt kê nhiều chữ tên họ…"
 
Vừa viết, Hứa Tư vừa nghĩ, chữ "Sáng tác" này, khả năng cao là Hứa Tri Vụ sẽ viết thành "Bí ngòi", nàng cứ viết to to, từng bộ thủ so với người khác cũng mập mạp hơn.
 
Hắn phải quan sát nàng, dạy nàng viết chữ đẹp một chút.
 
Viết đến trời tối mịt, hắn thắp nến lên.
 
Nhớ tới tiểu cô nương nói còn phải học , vì vậy dưới ánh nến chậm rãi viết: "Quan quan thư cưu, tạo hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận