Đây là lần đầu tiên Hứa Tư đón năm mới ở Biền Châu.
Đêm ba mươi giao thừa, Hứa gia bày tiệc nhà ở khoảng sân trước nội đường, một nhà bốn người ngồi cùng nhau. Trên khắp các góc mái hiên dọc theo hành lang đều treo đèn lồng đỏ, đình viện được chiếu sáng một màu ấm áp hoà hợp.
Đám người hầu ở trong hoa viên phía sau đốt đống lửa, được chủ nhân đồng ý "Không cần câu nệ", đều thoải mái chơi đùa, tiếng ca hát vui vẻ truyền tới chủ viện, khiến đêm giao thừa càng thêm náo nhiệt độc đáo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm hôm nay không có giờ giới nghiêm, nên không chỉ Hứa phủ mà ngoài đường lớn cũng có nam nữ già trẻ rủ nhau từng nhóm đi dạo.
Đúng lúc đó có một nhóm múa ngân nga ca hát đi ngang qua Hứa phủ, thổi kèn kéo đàn đánh trống, truyền đến tai Hứa Tri Vụ liền đem cho nàng một ấn tượng: Bên ngoài thật náo nhiệt quá.
Nàng lặng lẽ nhìn ánh mắt cha nương, hai người đang nói chuyện với nhau, nét mặt đều mang ý cười. Nàng lại nhìn qua Hứa Tư, hắn rũ mắt quan sát giống như đang nghe cha nương nói chuyện, khoé miệng nhẹ cong lên.
Hứa Tri Vụ có cảm giác không thể giải thích được, dường như hắn và những người đang vui vẻ phấn khởi kia không hề đồng điệu.
Dường như hắn đang suy nghĩ một chuyện khác vậy, có vẻ việc ăn tết không hề liên quan đến hắn.
"A Vụ nhìn huynh à, làm sao vậy?" Ánh mắt Hứa Tư nhìn qua, còn mang theo ý cười.
Hứa Tri Vụ lắc đầu buông bỏ cảm giác kỳ lạ này, ngọt ngào cười: "Muội muốn ra ngoài chơi, ca ca xin cha nương một tiếng được không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời nàng nói bị Hứa mẫu nghe thấy, lập tức nói: "A Vụ còn muốn ra ngoài à? Ngoài đó nhiều người như vậy, lơ là một cái liền lạc mất con! Hôm nay ngoan một chút, ở trong phủ chơi đi!"
Hứa Tri Vụ nghe vậy bĩu môi, không vui.
Hứa mẫu thấy nàng ngồi không yên, liền cười nói với Hứa Tư: "Tiểu Tư đưa A Vụ đi dạo chút nha, đừng ra phủ là được."
"Hay quá!" Hứa Tri Vụ cười nhảy cẫng lên, kéo tay áo Hứa Tư chạy đi.
Xiêm y Hứa Tư bị nàng nắm nhăn nhúm, không khỏi gạt tay nhỏ của nàng ra, sau đó nắm lấy: "Đi thôi, đi nơi nào?"
"Qua đống lửa bên kia xem một chút đi, trông bọn họ vui vẻ quá." Hứa Tri Vụ để Hứa Tư dắt, nhảy chân sáo đến chỗ đám hạ nhân đang ăn mừng giao thừa bên cạnh lửa trại. Thấy bọn họ ném ống trúc vào đống lửa rồi lửa thiêu nổ đùng đùng, bản thân cũng muốn đi ném.
Nhưng đám hạ nhân vốn dĩ đang vô cùng hào hứng vô lo vô nghĩ, vừa thấy bọn họ đều có chút căng thẳng, lại lo lắng khi Hứa Tri Vụ tới gần đống lửa không cẩn thận sẽ bị đốm lửa bay trúng, còn sợ nàng sẽ bị pháo trúc làm bị thương.
Vậy nên ấp a ấp úng đùn đẩy nhau, muốn đẩy một người ra khuyên can Hứa Tri Vụ.
Ai dè còn chưa chọn ra được người này thì Hứa Tư đã nắm tay Hứa Tri Vụ dời bước chân, đi đến nơi khác. Đám hạ nhân không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Sao lại đi vậy?" Hứa Tri Vụ ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêng đầu khó hiểu.
Hứa Tư dắt Hứa Tri Vụ đến hành lang gấp khúc ngồi xuống xong, nhìn tiểu cô nương đơn thuần không hiểu sự đời nói: "Thân phận bọn họ không giống với A Vui, vĩnh viễn sẽ không đi chung một con đường, hà tất sáp lại gần?"
"Nghĩa là sao?"
Hứa Tư cười cười, nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Tri Vụ. Hôm nay nàng không cài trâm trên tóc mà là cột hai cục bông xù tròn, vô cùng đáng yêu.
"A Vụ có còn nhớ mấy tháng trước đi nhầm vào nơi ở của hạ nhân không? Những người đó và những người vừa nãy giống nhau, vì A Vụ là nữ nhi của chủ nhân, bọn họ là kẻ hầu, bởi vậy nơm nớp lo sợ, không thể nào dùng thái độ bình thường cư xử với A Vụ." Hứa Tư chậm rãi nói: "Tiêu Vĩ muốn dựa vào A Vụ hưởng địa vị "không phải tiểu thư mà vẫn giống tiểu thư", Lục Khởi không muốn nhiều chuyện nên không nói nhiều…"
Hứa Tri Vụ ngơ ngác ngồi nghe.
Hứa Tư cũng không thèm để ý nàng nghe có hiểu không, quả quyết nói: "Bọn họ vĩnh viễn không có cách nào trở thành bạn tốt của A Vụ."
"Vậy ai là bạn tốt của A Vụ?",
Hứa Tư liền nói: "Chẳng hạn huynh muội Ngụy gia."
"Đúng vậy, A Nhàn là bạn tốt của muội. Có điều không tính ca ca của A Nhàn, hắn chẳng tốt chút nào!" Hứa Tri Vụ nói tới Ngụy Vân Tiêu thì xụ mặt, sau đó hỏi: "Ngoại trừ bọn họ còn có ai nữa không?"
Hứa Tư dừng một lúc, không trả lời ngay. Hứa Tri Vụ lại nở một nụ cười, đưa mặt lại gần hắn nói: "Muội biết rồi, là ca ca."
Hứa Tư đụng phải ánh mắt của nàng, bỗng nhiên phát hiện, dường như Hứa Tri Vụ đã hoàn toàn tiếp nhận hắn, thậm chí còn tính toán sẽ liệt kê hắn vào sổ bạn tốt.
"Hơn nữa nha, ca ca của muội tốt hơn ca ca của A Nhàn, tốt hơn rất nhiều." Hứa Tri Vụ ngày càng phấn khích, vừa nói "tốt hơn rất nhiều" vừa khoa tay múa chân mở rộng vòng tay.
Hứa Tư bị nàng chọc cười, rũ làn mi mềm che khuất ánh mắt.
Ngoài phủ bỗng nhiên vang lên tiếng chuông và trống, kéo dài liên miên không dứt, giờ Tý đã điểm.
Hứa Tư kéo tay Hứa Tri Vụ trở về chủ viện, chúc tết phụ mẫu Hứa. Nói mấy câu chúc cát tường, hai người lớn vui vẻ ra mặt, lì xì vài hạt đậu vàng, tiền bạc và vài thứ tiền tài giá trị, cũng bảo Hứa Tư giữ giúp, ngày mai có thể đi mua chút đồ.
"Mua đồ ăn đồ chơi đều được sao? Muốn mua gì thì mua đó ư?" Đôi mắt Hứa Tri Vụ sáng lấp lánh hỏi.
Hứa mẫu cười gật đầu.
"Oaaaa!" Hứa Tri Vụ nhảy cẫng lên, vừa cười vừa hoan hô: "Cha tốt quá, mẫu thân tốt quá!"
Nàng mừng rỡ ôm lấy Hứa mẫu, hôn lên hai bên má bà một cái, hai tiếng chụt vang dội.
Hứa phụ liền hỏi: "Cha đâu?"
Đương nhiên Hứa Tri Vụ sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, lại hôm Hứa phụ hôn hai cái.
Nét mặt phụ mẫu Hứa đầy ý cười, ôm Hứa Tri Vụ xoa đầu khen, rồi ánh mắt dời đến chỗ Hứa Tư đang đứng sau Hứa Tri Vụ.
Trong khoảnh khắc Hứa Tư hiểu lầm, nghĩ rằng họ cũng muốn hắn hôn họ như Hứa Tri Vụ, nũng na nũng nịu như vậy.
Vì vậy phản ứng đầu tiên là lùi về sau một bước, cả người đều toát ra vẻ kháng cự.
Phụ mẫu Hứa sửng sốt, sau đó bật cười ha ha.
Hứa Tri Vụ: Ủa cười gì vậy? Thôi kệ cười theo luôn.
Hứa Tư: …….
Đại khái cảm thấy có hơi mất mặt, lúc Hứa Tư trở về mặt vẫn còn ửng hồng.
Hứa Tri Vụ nhìn trộm hắn, sau đó đưa tay ra cản hắn lại, vân vê góc áo ngượng ngùng hỏi: "Có phải ca ca không còn vui như lúc nãy rồi, có phải hay không, có phải hay không…."
Hứa Tư: Hả?
"Ca ca, có phải vì muội không có hôn huynh không?"
Hứa Tư sửng sốt, liền nghe Hứa Tri Vụ chân thành giải thích với hắn: "Ca ca, không phải vì muội không thích huynh mà là còn chưa quen lắm. Hay là ca ca cho muội thêm mấy ngày, để muội chuẩn bị một chút?"
Khóe miệng Hứa Tư không tự chủ mà mếu, có điều không phủ nhận ngay, hỏi ngược lại: "Chuẩn bị cái gì, chuẩn bị như thế nào?"
"Giống như thế này…" Hứa Tri Vụ nhắm mắt lại, nâng tay lên làm ra hình cánh hoa đang nở, từ từ hít vào, lại từ từ chu miệng ra: "Không cảm thấy xấu hổ thì có thể hôn rồi."
Đợi nàng mở mắt ra, bóng dáng Hứa Tư đã biến mất.
Hứa Tri Vụ xoay người thì thấy Hứa Tư đã đi cách vài bước, tự mình kéo làn váy vừa chạy vừa kêu: "Ca ca, rõ ràng huynh đang trách muội không hôn huynh mà! Không thèm đợi muội!"
Hứa Tư đã sắp đi đến bên cửa, ánh nến ấm áp hắt ra từ trong phòng nghiêng nghiêng, hắn không thèm quay đầu mà nói: "Ta không có trách A Vụ, trở về ngủ đã, giờ đã muộn lắm rồi!"
Hứa Tri Vụ đuổi kịp vịn vào mép cửa, thò đầu nói với hắn: "Ca ca à, huynh đừng thẹn thùng nữa, sau này A Vụ sẽ hôn bù nhé!"
Hứa Tư đứng ở cạnh cửa, nhìn Hứa Tri Vụ vẫn cứng đầu muốn hôn bù, thái dương giật một cái, lại nghĩ tới vừa nãy trong bữa tiệc bản thân hành động theo bản năng nên bị phụ mẫu Hứa cười rất lâu, chủ động lôi kéo Hứa Tri Vụ vào nhà, đóng cửa lớn lại: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ A Vụ hôn luôn đi, bên trái bên phải mỗi bên một cái, một cái cũng không được thiếu."
"?"
Hứa Tri Vụ chớp chớp mắt, trước sự phản ứng của hắn, cả người nàng đứng đơ ở cửa không biết làm sao. Chốc lát lại mím môi, chốc lát lại nhìn mặt hắn, ánh mắt lúng la lúng liếng, dường như không biết phải nhìn đi đâu.
Một lần nữa nàng cảm nhận được sự đáng sợ của Hứa Tư giấu bên trong vẻ ngoài ôn hoà.
"Muốn hôn hay trở về ngủ?"
"...." Hứa Tri Vụ rụ mắt xuống, thỏ thẻ nói: "Trở về ngủ."
Tác giả có lời muốn nói: Một chương nữa thôi sẽ trưởng thành.