Cậy huynh mà sủng

Hứa Tri Vụ nhìn tới lui vẫn không hài lòng, trên tranh vẽ bản thân vừa nhìn liền thấy yếu đuối, dáng vẻ dễ bị ức hiếp, chẳng có chút oai phong nào. Đặc biệt Hứa Tư còn đang xách túi của nàng, một tay khác đặt trên vai nàng, cả người thoải mái ung dung, càng khiến nàng trông nhỏ bé co rúm.
 
Thấy Hứa Tư cúi đầu nhìn, nàng vội vội vàng vàng che lại mặt của tiểu cô nương trong tranh: "Ca ca tự ngắm mình là được rồi, đừng nhìn muội."
 
Hứa Tư buồn cười: "Bức tranh này là của ta, sao không thể nhìn?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Thế nào là của huynh chứ? Trên đó còn có một nửa là muội mà." Hứa Tri Vụ không muốn Hứa Tư thu bức tranh, liền đề nghị: "Hay là ca ca tặng bức tranh này cho muội đi, ca ca lại vẽ một bức khác nhé?"
 
Hứa Tư lấy tay Hứa Tri Vụ đang che trên bức tranh ra: "Không cần. A Vụ nói câu này không có đạo lý gì cả, hôm nay là ngày huynh tốt nghiệp, hoạ sư vừa rồi cũng là huynh mời, muội muội vẽ trong tranh cũng là muội muội của huynh, bức tranh này đương nhiên thuộc về huynh."
 
Hứa Tri Vụ nghe hắn nói xong, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cuộn bức tranh lại, bỏ đứng trong túi đựng sách, lộ ra phân nửa bên ngoài. Nàng định lén lút đưa tay lấy từ phía sau, vậy mà dường như đôi mắt của Hứa Tư quá tinh anh, xách túi rời xa khỏi ma trảo của nàng.
 
Đến đêm, Hứa Tư đốt ngọn nến, dưới ánh nến vàng nhạt ấm áp từ từ mở bức tranh ra, vừa cười vừa ngắm hồi lâu.
 
Tiểu cô nương trong tranh dường như cũng đang nhìn hắn, ánh mắt ngoan ngoãn khó gặp, nụ cười Hứa Tư càng nồng đậm, không nhịn được đưa tay sờ lên khuôn mặt biểu cảm ngượng nghịu của tiểu cô nương.
 
Tùng Đào ở gian ngoài nhắc nhở hắn giờ giấc, Hứa Tư lên tiếng đáp, động tác tay nhẹ nhàng cuộn tròn tranh lại một lần nữa, từ trong tay lấy ra một sợi dây đỏ tinh tế cột bức tranh lại, thắt nút, cuối cùng bỏ vào một hộp gỗ dài chuyên dùng đựng tranh.
 
….
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Qua hai ngày, Ngụy Vân Nhàn tới phòng Hứa Tri Vụ, kể về ngày tốt nghiệp, liền nhịn không được cười: "A Vụ, hôm đó ta cũng đến thư viện, Lâm Lang kêu ta cùng đi chúc mừng ca ca hắn."
 
"Ủa? Sao ta không gặp được tỷ?"
 
Ngụy Vân Nhàn càng cười tươi hơn: "Ta nhìn thấy muội, còn có ca ca muội nữa. Hai người các muội đứng ngốc ở dưới cây hòe, chẳng hề nhúc nhích, có rất nhiều thư sinh tới tới lui lui, vậy mà hai người các muội cứ đứng ở đó, thật nhiều người nhìn các muội đó, ha ha ha…"
 
Hứa Tri Vụ bị nàng ấy nói đến đỏ mặt, cảm giác xấu hổ xông thẳng lên đầu.
 
Lúc ấy nàng cũng chỉ đang cố đứng thẳng để hoạ sư vẽ thôi, đâu có để ý đến những ánh mắt xung quanh mình. Đã vậy nàng còn cực kỳ tin tưởng Hứa Tư, hắn thật sự thản nhiên choàng vai nàng, ai mà có dè thì ra bọn họ luôn nằm trong tầm ngắm của người khác chứ?
 
"A Nhàn, tại sao tỷ không tới nhắc nhở ta hả? Nhiều người nhìn như vậy, ôi…." Hứa Tri Vụ kêu lên một tiếng, giơ tay bưng kín mặt.
 
Ngụy Vân Nhàn cười nghiêng ngả: "Thật sự là, lúc ấy ta cũng ngại đi qua nhắc muội."

 
Hứa Tri Vụ lập tức chuyển từ xấu hổ sang tức giận: "Được lắm Ngụy Vân Nhàn, tỷ chê ta mất mặt nên không qua tìm ta đúng không?" Nói xong liền đưa tay qua định tóm lấy Ngụy Vân Nhàn.
 
"Nào có chứ, không có không có, a ha ha…" Ngụy Vân Nhàn vừa trốn vừa chạy, hai người cãi nhau ầm ĩ, từ giường quậy ra cửa, thiếu chút nữa đụng trúng Lục Khởi đang vào đưa đá bào.
 
Hứa Tri Vụ hừ Ngụy Vân Nhàn một tiếng, bưng đá bào từ trên khay xuống: "Ăn đá bào, tạm thời tha cho tỷ một lát."
 
Tuy là nói như vậy nhưng chén đầu tiên nàng vẫn đưa cho Ngụy Vân Nhàn trước.
 
Hai người xếp bằng ngồi trên giường nhàn nhã mà ăn đá bào, các loại trái cây được mùa đều ướp lạnh bên trong, khí lạnh bốc lên căm căm.
 
Mới vừa rồi Hứa Tri Vụ đùa giỡn một trận, người toát mồ hôi, hai bên tóc mai đều ướt, từng sợi quanh co khúc khuỷu dính ở bên sườn má trắng nõn, khuôn mặt nhỏ càng thêm xinh đẹp đầy sức sống.
 
Bây giờ được ăn đá bào, toàn thân thoải mái, thỏa mãn mà đánh ánh mắt lên người Ngụy Vân Nhàn.
 
"A Vụ, lúc ta trở về nghe Lâm Lang nói, mới hiểu được lý do vì sao muội và ca ca muội đứng bất động dưới cây hoè rồi." Nụ cười trên mặt Ngụy Vân Nhàn chợt giảm xuống, đưa tay đặt lên đầu vai của Hứa Tri Vụ: "Ca ca ngươi sắp phải đi rồi, đến đó vẽ một bức tranh kỷ niệm, hôm nay ta đến vì muốn an ủi muội, không ngờ rằng muội chẳng làm sao cả."
 
"?" Hứa Tri Vụ sửng sốt, nàng cho rằng mình nghe lầm, ngồi thẳng hỏi lại: "Cái gì phải đi chứ?"
 
"Sao? Chẳng phải ca ca muội định đi kinh thành học à? Chuyện này là Lâm Lang nghe ca ca hắn nói, Lâm Du cũng tiếc lắm, hắn vốn tưởng sẽ được cùng ca ca muội hợp tác, không ngờ người ta có chí hướng cao…"
 
Câu tiếp theo Hứa Tri Vụ đã không còn nghe rõ nữa rồi.
 
"Bang" một tiếng giòn vang, đá bào trong tay rơi xuống, rơi trên mặt đất, quả nho ướp lạnh trong chén lăn lông lốc đầy đất.
 
Không ăn nữa.
 
Hứa Tri Vụ đứng lên liền chạy ngay, bị quả nho dưới chân trượt té, lại lập tức chống người đứng dậy, nâng váy chạy ra ngoài, góc váy lụa mỏng như cánh bướm tung bay.
 
Nàng chạy, hai mắt đẫm lệ mông lung, cơn gió mang hơi nóng đến nỗi muốn đốt cháy cánh bướm, mặt trời chói chang dường như sắp làm nàng tan chảy nhưng Hứa Tri Vụ vẫn mặc kệ mà chạy.
 
Ngụy Vân Nhàn đuổi phía sau gọi nàng, tiếng nói tựa hồ gặp một lớp ngăn cách, không thể đến được lỗ tai của Hứa Tri Vụ.
 
Nàng chạy qua phòng Hứa Tư, hắn không có trong viện, cũng không có trong phòng, ở đâu cũng không thấy hắn….Có phải hắn đã đi rồi không? Giống như nàng là người cuối cùng biết chuyện hắn phải rời đi, hắn đi cũng không báo cho nàng một tiếng ư?

 
"Cô nương, cô nương?" Tùng Đào đang vẩy nước quét sân trong viện thấy Hứa Tri Vụ chạy tới chạy lui, nhìn nàng quan tâm: "Cô nương tìm công tử à? Ngài ấy ở chủ viện đó."
 
Hắn chưa đi.
 
Hứa Tri Vụ dừng lại, quay đầu chạy qua chủ viện, Tùng Đào còn ở phía sau gọi nàng: "Cô nương, người còn chưa mang giày."
 
Lúc này nàng mới giật mình phát hiện, nàng thật sự chưa mang giày, chẳng trách A Nhàn cứ đuổi theo phía sau nàng gọi nàng…
 
Chẳng trách chân đau như vậy, đau như vậy.
 
Hứa Tri Vụ xông vào chủ viện, đứng ngoài cửa phòng, loáng thoáng nghe có tiếng người bên trong. Nàng cắn răng nén nước mắt, đưa tay mở cửa ra, trong phòng có Hứa phụ Hứa mẫu và cả Hứa Tư đang ngồi, nhìn nàng đầy kinh ngạc.
 
Xuyên qua tầng nước mắt mông lung, Hứa Tri Vụ thấy Hứa Tư ngồi đối diện Hứa phụ Hứa mẫu,, hắn mặc một bộ xiêm y màu trắng, tóc buộc gọn gàng chỉnh tề, thoạt nhìn luôn sạch sẽ như vậy, nhã nhặn như vậy.
 
Nàng mấp máy môi, còn chưa mở miệng nói chuyện đã không kiềm được khóc thành tiếng, tiếng lớn dần lớn dần, càng lúc càng lớn, nước mắt cũng không nén được mà tuôn đầm đìa.
 
Nàng chỉ mang vớ, vớ trắng mỏng may giờ đã biến thành màu đen dơ bẩn.
 
Búi tóc nàng cũng tán loạn, cây trâm cài xiêu vẹo.
 
Nàng khóc sướt mướt, còn không thèm đưa tay lên lau.
 
Mấy người trong phòng lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của nàng.
 
"Ca ca…huynh phải đi đúng không, phải đi à?"
 
…..
 
Trước đó bọn họ cũng đang nghĩ xem phải nói chuyện này với nàng thế nào, vậy mà nàng biết trước rồi. Hứa phụ Hứa mẫu đều cảm thấy bất lực.
 
Hứa Tư nắm chặt lòng bàn tay, nhìn tiểu cô nương vừa khóc vừa thở hổn hển, cảm thấy trong ngực như bị dao cùn cắt qua, từng cơn từng cơn đau dai dẳng.
 

Hắn muốn đến ôm nàng một cái, lại bị nàng đẩy ra: "Huynh trả lời muội trước, có thật là huynh phải đi không?"
 
Lông mi Hứa Tư rung lên: "Đúng vậy."
 
"Tại sao phải đi?" Hứa Tri Vụ vừa khóc nức nở vừa hỏi hắn: "Tại sao phải đi? Huynh đã tốt nghiệp, sao còn muốn đi kinh thành học? Mình đừng học nữa, đừng học nữa được không…"
 
Nàng năn nỉ đáng thương như vậy, Hứa Tư lại chỉ nhàn nhạt xoa dịu: "Ca ca…sẽ trở về."
 
Hắn vươn tay định chạm vào nàng.
 
Lần này Hứa Tri Vụ không đẩy hắn ra nữa, ngược lại nàng nhào vào trong lòng hắn, ôm hắn thật chặt, miệng liên tục nói: "Muội không cần, muội không muốn…Ca ca đừng đi mà, muội không cho huynh đi…."
 
Hứa mẫu nhìn một màn này nhịn không được gạt nước mắt, bà kéo tay Hứa phụ, ám chỉ ông nghĩ cách khuyên nhủ Hứa Tri Vụ.
 
Vậy là Hứa phụ đành phải căng da đầu đến nhận việc, qua xoa xoa đầu Hứa Tri Vụ, trấn an: "A Vụ, ca ca con đâu phải là không trở về nữa, chẳng qua đi học, học xong thì về, có phải vậy không?" Nói xong thì đánh ánh mắt qua Hứa Tư.
 
Hứa Tư nhẹ mấp máy môi: "Đúng vậy."
 
"Còn thế nào nữa, khi mà A Vụ nhà ta cập kê thì ca ca cũng phải trở về thôi, có đúng không?"
 
Hứa Tư nói: "Đúng vậy."
 
Hứa Tri Vụ rời khỏi lòng hắn, vừa dụi mắt vừa nói: "Muội mặc kệ, nếu huynh đi kinh thành học, muội sẽ không để ý đến huynh nữa!"
 
Thấy Hứa Tư im lặng, ánh mắt nàng chuyển qua chỗ Hứa phụ, rồi sang Hứa mẫu…cuối cùng hiểu ra việc này không thể thay đổi nữa.
 
"Các người đã quyết định xong từ lâu rồi phải không" Hứa Tri Vụ hít sâu một hơi: "Đều gạt ta, để ta cái gì cũng không biết…Lâm Du biết, Lâm Lang biết, A Nhàn cũng biết, chỉ ta không biết….chỉ ta không biết thôi…."
 
Hứa Tri Vụ mếu máo, ôm tức giận gật gật đầu rồi xoay người bỏ đi.
 
"A Vụ, A Vụ!"
 
…..
 
Đêm khuya, Hứa Tư nhẹ nhàng mở cửa phòng Hứa Tri Vụ, lẳng lặng đi đến bên cạnh giường nàng, chỉ thấy trên giường có một cục đang cuộn tròn, run run từng hồi.
 
Nàng đang trốn ở bên trong mà khóc.
 
Hắn vươn tay ra, lại chậm chạp rút về. Lúc này ắt hẳn Hứa Tri Vụ không muốn nhìn thấy hắn.
 

Vậy nên hắn yên lặng làm bạn với nàng.
 
Hứa Tri Vụ khóc bao lâu, hắn ngồi bên cạnh bấy lâu.
 
Đến tận khi nàng khóc mệt, tiếng khóc dưới chăn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nằm như vậy mà ngủ.
 
Lúc này Hứa Tư mới nhẹ nhàng lật chăn của nàng ra.
 
Tiểu cô nương bên trong khóc thảm thiết, tóc rối dính lung tung trên mặt do nằm trong ổ chăn bị đè ép, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng.
 
Hắn khẽ thở dài một hơi, kéo chân nàng thẳng ra, cởi đôi vớ đầy bùn đất, lộ ra đôi bàn chân mềm mại của nàng. Lòng bàn chân nàng bị đá vụn dọc đường đi làm trầy thành rất nhiều vết thương nhỏ li ti.
 
Vốn dĩ vết thương không nghiêm trọng nhưng xuất hiện trên người tiểu cô nương nhỏ bé như vậy, thật khiến người ta trông vào sợ hãi.
 
Hứa Tư lấy ra từ từ trong tay áo thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn, nhỏ giọng gọi Lục Chức đi lấy nước và khăn.
 
Lục Chức rất nhanh đã đem mấy thứ đó đến, chần chừ nói: "Công tử, hay là để nô tì làm?"
 
Hứa Tư lắc đầu.
 
Hắn tự mình vắt khăn, lau khô lòng bàn chân cho Hứa Tri Vụ rồi bôi thuốc mỡ lên, thoa từng chút từng chút. Động tác nhẹ nhàng, không làm nàng thức giấc.
 
Lục Chức đứng một bên nhìn cảnh này, âm thầm cảm thán sự ôn nhu tinh tế của Hứa Tư, còn có chút nhọc lòng vì Hứa Tri Vụ, khó trách cô nương luyến tiếc như vậy….
 
Đúng lúc này, Hứa Tư bôi thuốc xong xuôi, đắp chăn lại cho Hứa Tri Vụ.
 
Trong phòng có đặt bồn đá lạnh, nếu không đắp chăn sẽ lạnh.
 
Trước khi rời đi, hắn chỉnh lại góc chăn nàng lần nữa, nhìn gương mặt từ từ ngủ say của Hứa Tri Vụ.
 
Hứa Tư vươn tay, vỗ về khuôn mặt phiếm hồng của nàng, ánh mắt nhìn lên, rút cây trâm nằm lệch xuống đặt một bên, rồi vén tóc mái mềm mại của nàng lên.
 
Sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn xuống giữa trán nàng.
 
Yêu thương và trân trọng.
 
Hắn đi rồi, để lại Lục Chức còn đang kinh ngạc vì cảnh vừa thấy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận