Tạ Bất Quyện muốn biết nàng đã thoát ra khỏi ký ức khiến nàng ám ảnh hay chưa, còn như quan điểm và cách nhìn của nàng về Tam Hoàng tử này không phải là điều hắn thật sự quan tâm. Nếu nàng đã quên mất sự kiện kia, hắn sẽ nhân đó thẳng thắn với nàng.
Sau này, hắn sẽ không lừa gạt A Vụ bất cứ chuyện gì nữa.
Cũng có thể quang minh chính đại để nàng ở bên cạnh, cho nàng những thứ tốt nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngờ những lời này vừa mới ra khỏi miệng, bàn tay hắn đang nắm liền run rẩy.
Tạ Bất Quyện thất kinh, phản ứng này hắn đã quá quen thuộc, trong câu nói có chữ nào đó tác động đến nàng, cho nên mới ảnh hưởng đến hành động của nàng.
Nhưng giọng nói của Hứa Tri Vụ vẫn còn khá bình tĩnh: "Ca ca hỏi chuyện này làm gì? Một nhân vật xa lạ như vậy, muội có ý kiến gì chứ?"
"A Vụ sợ hắn à? Hay là chán ghét hắn?"
Nghe ca ca cứ truy hỏi mãi, Hứa Tri Vụ càng thấy kỳ lạ, trả lời: "Không có chán ghét hắn, sau này muội đã biết được một chút chuyện của hắn. Cha nói, hắn vốn dĩ là Đại Hoàng tử con dòng chính, trước khi vào cung đã được phong làm Thái tử rồi. Đều do dã tâm của Ân gia, nên mới khiến hắn ngang tàng cuồng bạo như vậy."
Tạ Bất Quyện lẳng lặng ngồi nghe nàng nói.
"Muội không biết hắn ở trong cung trải qua những chuyện gì, nhưng thời gian hắn lưu lạc bên ngoài, nhất định đã gặp phải những chuyện không tốt."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"?" Tạ Bất Quyện chầm chậm nâng mi: "Sao lại nói vậy?"
"Nghe nói khi còn nhỏ tính cách hắn dịu dàng lương thiện, mỗi khi có người nhắc đến đều khen không ngớt lời. Nhưng sau khi hắn hồi kinh tính tình thay đổi rất lớn, khẳng định là lúc lưu lạc bên ngoài chịu khổ rất nhiều!"
Tạ Bất Quyện chẳng biết nói gì, thậm chí thấy hơi buồn cười.
"Nghe vậy, có phải A Vụ rất đồng cảm với hắn không? Vậy còn chuyện A Vụ nhìn thấy ba năm trước —"
Còn chưa nói hết câu, tay Hứa Tri Vụ đã vô thức mà run lên một chút, thậm chí bản thân nàng còn không nhận ra.
Hy vọng của Tạ Bất Quyện nặng nề biến mất.
"Ca ca đừng nhắc lại chuyện ba năm trước nữa, lần đó sau khi muội trở về, một quãng thời gian dài cứ nhớ đến chuyện đó là muội lại buồn nôn, tưởng tượng đến liền ăn không nổi." Hứa Tri Vụ rùng mình, định lùi về sau, giống như khánh cự, có vẻ không muốn cùng hắn nói tiếp chủ đề này nữa.
"Được, chúng ta không nói đến chuyện ba năm trước nữa." Tạ Bất Quyện như không có gì xảy ra mà lướt qua, nhưng tiểu cô nương đương nhiên không bị lừa như vậy.
Nàng hỏi: "Đột nhiên ca ca hỏi đến chuyện này làm gì? Chẳng lẽ ca ca có quan hệ gì với vị Tam hoàng tử ở kinh thành kia à?"
Khoé môi Tạ Bất Quyện lộ ra một nụ cười khổ sở: "Đúng vậy, thật ra ca ca chính là Tam Hoàng tử —"
Sực nhớ tiểu cô nương vừa run rẩy hai lần, thái độ bài xích, lời nói từ miệng hắn đi ra liền thay đổi: " — môn khách của Tam Hoàng tử."
Hứa Tri Vụ cả người ngây ngẩn ngồi bất động: "Môn khách của Tam Hoàng tử? Ca ca, thì ra huynh ở kinh thành không chỉ học hành mà còn tham gia chính sự à?"
Không đợi Tạ Bất Quyện trả lời, nàng lại thì thầm nói một tràng: "Đã thế ca ca còn nhanh chóng gia nhập phe phái, chọn phe thế đơn lực mỏng như Tam Hoàng tử. Khi đó huynh xem trọng hắn chỗ nào vậy? Xem trọng huyết mạch chính thống của hắn, hay là xem trọng hắn thay đổi tính tình thủ đoạn tàn nhẫn đây?"
Tạ Bất Quyện: "...."
Lúc này Hứa Tri Vụ lại nhớ ra tin tức vừa truyền đến mấy hôm trước, vị Nhị Hoàng tử dựa dẫm Ân gia kia hình như bị té ngã gãy chân, cuốic cùng không thể đi lại, nàng "a" một tiếng, nắm chặt tay ca ca: "Không đúng, không đúng, ca ca à huynh chọn đúng chỗ tốt rồi! Chẳng phải Nhị Hoàng tử đã tàn phế rồi sao, vậy bây giờ chỉ còn lại Tam Hoàng tử có thể đảm nhận trọng trách thôi!"
Nàng kích động lắc lắc tay Tạ Bất Quyện, ghé đầu lại gần chỗ hắn: "Ca ca! Sau này huynh chính là công thần phò trợ đế vương đó nha!"
Nói xong lại cảm thấy câu này phạm vào điều kị, vội vội vàng vàng dùng một tay che miệng lại.
Tạ Bất Quyện lần đầu nghe được có người nói "lời tốt đẹp" như vậy, bật cười không ngớt, vươn tay xoa xoa đầu Hứa Tri Vụ.
"Vậy thì A Vụ có muốn đi kinh thành với ca ca không? Tam Hoàng tử cho ca ca bổng lộc đủ đầy, lúc A Vụ đến kinh thành sẽ đi tửu lầu đặt một bàn đồ ăn ngon nhất, A Vụ thích ăn đồ ngọt, có thể ăn thử bánh sữa hoa quế, vừa mềm vừa dẻo, dùng đũa chọc vào rất đàn hồi, cắn một cái trong miệng liền tràn ngập hương hoa quế…"
Rõ ràng ca ca không thích đồ ngọt, sao có thể nói đến nỗi khiến người ta thèm thuồng như vậy? Hứa Tri Vụ lặng lẽ nuốt nước miếng.
"Nơi đó còn có một tửu lầu bán món chân dê nướng rất nổi tiếng, đầu bếp là người sống ở thảo nguyên, làm thịt dê hai mươi mấy năm, biết rõ nhất phải nấu thế nào để nướng thịt không có mùi hôi, khi đem ra bàn vẫn còn núng na núng nính, bên ngoài vàng ươm, tiểu nhị sẽ dùng dao thuần thục cắt từng miếng thịt, bỏ vào chén dĩa của thực khách…"
Hình như Hứa Tri Vụ nghe được cả mùi thịt, cái bụng nhỏ khẽ phát ra tiếng rột rột.
Tất nhiên hắn chỉ nói một cách bình thản, gần như nghiêm túc miêu tả chứ không có ý phóng đại khiến nàng thèm, vậy nên sức thuyết phục càng lớn.
Tạ Bất Quyện thấy hiệu ứng tốt liền dừng lại, nói tới vấn đề khác: "Không nói thức ăn nữa, ắt hẳn A Vụ đã từng nghe tới Kim Ngọc các rồi, nằm ở chỗ rẽ qua phố Tây, toà nhà cao ba tầng, phía dưới bán son phấn của nữ tử, phía trên bán váy áo, tầng cao nhất thì bán trang sức ngọc ngà. Ở Biền Châu hiếm thấy kiểu chạm rỗng là kéo tơ, ở đó thì nhiều lắm. A Vụ, hai món quà quà sinh nhật mà ca ca tặng cho muội đều chọn được ở đó, muội nhớ xem là hai thứ gì?"
Suy nghĩ của Hứa Tri Vụ đã hoàn toàn chạy theo lời hắn nói, nghe xong nghĩ nghĩ, trả lời: "Đó là một cây trâm luỹ ti, còn có năm ngoái là khuyên tai?"
"Đúng vậy, rõ ràng không phải kiểu dáng và tay nghề ở Biền Châu đúng không?"
Hứa Tri Vụ gật đầu lia lịa, như nhớ ra gì đó, lập tức thốt lên: "Quà năm nay huynh còn chưa tặng đó, thư từ cũng không hồi âm, quà tặng cũng không đưa…"
"Ừm, là ca ca sai, ca ca sẽ bồi thường cho A Vụ. A Vụ cùng ca ca đến kinh thành, liền đi Kim Ngọc các, thích cái gì cứ nói với ca ca, mấy món cũng được, thấy thế nào?"
Hứa Tri Vụ không hề nhận ra ca ca đang cực lực dụ dỗ nàng đi kinh thành, lời ra khỏi miệng là: "Đồ trong đó có phải quý giá lắm không? Bổng lộc của ca ca đủ dùng không? Nếu như căng thẳng thì muội chỉ chọn một món thôi."
Tạ Bất Quyện cong khoé môi, khen nàng: "Quả nhiên A Vụ hiểu chuyện, biết thương xót cho túi tiền của ca ca. Có điều bổng lộc của ca ca đủ dùng, Tam điện hạ là một chủ tử tốt, đối với ca ca tốt lắm."
Hứa Tri Vụ nói thầm một câu: "Phải như vậy chứ, ca ca là người 'tặng than trong tuyết' cho hắn, so với dệt hoa trên gấm đáng coi trọng hơn nhiều! Sau này nếu bên cạnh hắn có người mới, ca ca nhất định phải khéo léo nhắc nhở hắn. Giống như thế này—"
Nàng bắt chước dáng vẻ, cố ý trầm giọng nói: "Bây giờ trong phủ điện hạ náo nhiệt hơn nhiều, còn nhớ ba năm trước, trong phủ chỉ có mấy người chúng ta, mùa đông uống rượu cũng không thể ngồi đầy một bàn, có điều người ít nhưng lòng nhiều, chúng ta cùng điện hạ khổ tận cam lai, không hề uổng phí tâm huyết…"
Diễn xong thì chớp mắt đã khôi phục tiếng nói mềm mại: "Thấy sao thấy sao?"
Tạ Bất Quyện nén cười, trìu mến xoa đầu nhỏ của tiểu cô nương: "A Vụ à, lời này của muội, thật ra có chút lộ liễu, giống như tranh công. Nếu ca ca cũng nói như vậy, chỉ sợ ngay cả bổng lộc đưa A Vụ ra ngoài ăn uống cũng không có."
"Ả?" Hứa Tri Vụ buồn bực: "Vậy phải làm sao?"
"Thật ra không cần cố tình nhắc nhở đâu, trong lòng điện hạ rất rõ ràng. Ai tốt với hắn, ai quan tâm hắn, ai làm bạn với hắn nhiều năm, hắn đều nhớ rõ ràng." Tạ Bất Quyện nói, ánh mắt dịu dàng nhìn bóng dáng của tiểu cô nương trong màn đêm.
Trong phòng chợt yên tĩnh, chỉ có góc chỗ chậu lan đang lặng lẽ tản ra sự ấm áp.
Hứa Tri Vụ nghịch ngón tay ca ca, nếu Tam Hoàng tử đã tốt như vậy, ca ca đi một chuyến xa ngàn dặm, sau đó đón một muội muội trở về, chắc sẽ không khiến Tam Hoàng tử khó chịu đâu nhỉ?
Nhớ tới ý định muốn nàng đi kinh thành của cha, Hứa Tri Vụ quay đầu, hướng qua phía ca ca hỏi: "Cha nói để huynh giúp người chọn con rể, nhưng muội còn chưa muốn thành thân. Ca ca đứng về phía cha hay đứng về phía muội hả?"
Nói tới đây nàng có hơi vội mà chống giường ngồi lên: "Ca ca, đừng nói huynh sẽ nghĩ mọi biện pháp gả ta đi nhé?"
Tạ Bất Quyện nghe ra nỗi băn khoăn của Hứa Tri Vụ, nếu hắn giải quyết triệt để những băn khoăn này của nàng, nàng nhất định sẽ cam tâm tình nguyện đi kinh thành cùng hắn— như vậy những điều hấp dẫn như thức ăn, đồ vật đã nói vừa nãy mới không thành vô ích.
Thành ra nghiêm túc trả lời nàng: "Đương nhiên ca ca đứng về phía muội rồi. Mấy ngày nay ca ca cũng nghe nói phụ thân muốn chọn con rể, nhưng A Vụ còn nhỏ như vậy, cũng chưa định thành thân, làm sao có thể tùy tiện đính hôn đây?"
"Đúng, đúng!" Hứa Tri Vụ cuối cùng đã bắt được một câu đúng ý mình, gật đầu lia lịa, nắm tay ca ca càng chặt hơn.
"Khi đó ca ca nảy ra chủ ý này là muốn để khi phụ thân mẫu thân trở về kinh thành, sẽ không đưa đến cho muội một nam nhân Biền Châu. Ca ca nói sẽ đưa muội đi kinh thành chọn người thích hợp, phụ thân mẫu thân cũng sẽ yên tâm hơn." Tạ Bất Quyện chậm rãi nói: "Đương nhiên, sau khi đến kinh thành rồi, trời cao chim mặc sức bay, A Vụ cứ việc chơi đùa tự tại, ca ca che chở cho muội."
Suýt chút nữa Hứa Tri Vụ đã hưng phấn thốt lên!
Ca ca tốt quá đi mất!
Nàng vui sướng đến độ muốn khóc, nhào qua câu lấy cổ ca ca, vừa cọ vừa chà, nhi nhi nha nha hai tiếng: "Ca ca, là muội hiểu lầm huynh rồi, còn tưởng huynh muốn nhúng tay vào hôn sự của muội! Thật may quá may quá đi, ca ca là tốt nhất, thích ca ca nhất!"
Hứa Tri Vụ liên tục bày tỏ, mặt Tạ Bất Quyện không đỏ, tim không loạn mà tiếp thu tất cả, vỗ vỗ lưng Hứa Tri Vụ, nhẹ nhàng nói: "Cho nên không nên giận ca ca, ca ca làm gì cũng đều muốn tốt cho A Vụ."
"Ca ca, muội đã nghĩ thông suốt rồi, có thể đi kinh thành với huynh!"
Tạ Bất Quyện vỗ vỗ lưng nàng mấy cái, bình thản hỏi lại: "Thật à?"
Mục đích sắp đạt được, hắn sẽ càng không để lộ ra cảm xúc gì, thậm chí che giấu kín đáo hơn.
Có điều chú cá nhỏ vẫn còn lăn tăn, nàng chần chừ hỏi: "Nếu muội nhớ nhà thì phải làm sao?"
Tạ Bất Quyện nói: "Lúc A Vụ nhớ nhà, nếu trên người ca ca không có việc quan trọng, sẽ xin với điện hạ nghỉ dài hạn đưa A Vụ về thăm nhà. Có điều, nếu ca ca cứ liên tục rời kinh, e rằng sẽ mất đi sự trọng dụng của điện hạ. Trong lòng A Vụ hiểu rõ thì tốt."
"Làm quan phiền phức thật đó." Hứa Tri Vụ thở dài một hơi, gật gật đầu: "Muội hiểu rồi ca ca, muội sẽ cố gắng ít đòi về nhà. Một năm trôi qua cũng nhanh, chỉ còn hơn hai tháng nữa là hết năm, chúng ta vừa đi kinh thành thì rất nhanh đã trở về ăn tết rồi đúng không?"
"Bây giờ đại cục đã dần ổn định, cuối năm nay phụ thân sẽ đích thân đến kinh thành báo cáo công tác, A Vụ sẽ gặp được người."
"Cũng tốt." Đi kinh thành cũng đồng nghĩa với việc chia cách với bạn bè thân thích ở Biền Châu, rời xa cha nương gia đình, Hứa Tri Vụ dù ít dù nhiều cũng buồn bã.
"Đợi phụ thân được triệu về kinh thành, đến khi đó A Vụ có thể gặp phụ thân mẫu thân mỗi ngày."
"Vậy khoảng chừng mấy năm bọn họ về?"
Tạ Bất Quyện không đưa ra câu trả lời chắc chắn, mơ hồ nói: "Việc này ta đã đề cập với điện hạ, ít nhất phải đợi một hai năm, bởi vì cần chọn ra một người mới thích hợp thay thế chức vụ, sự vụ Biền Châu cũng cần được giao phó lại. Cùng lắm trong vòng năm năm, điện hạ biết phụ thân có tài, sẽ không để người đợi lâu."
Hứa Tri Vụ tính toán, như đang nghĩ gì đó mà gật đầu.
"Như vậy, A Vụ có bằng lòng đi kinh thành chưa?"
Hứa Tri Vụ chắc chắn nói: "Đi chứ, muội đi."
Tạ Bất Quyện cười thầm, con cá đã mắc câu.