Trong bóng đêm, Tạ Bất Quyện chậm rãi nói: "Ca ca vốn dĩ định khởi hành hồi kinh một mình, vậy mà chiều này A Vụ lại phản ứng lớn như vậy, cẩn thận nghĩ lại, nếu không cùng A Vụ đi kinh thành nữa, dù hơi buồn nhưng lại bớt lo."
Hứa Tri Vụ vội vàng cười ôm lấy cổ hắn làm nũng: "Ầy, chiều này là do muội nghĩ chưa thông, muội cho rằng ca ca muốn đưa muội đến kinh thành gả đi. Hơn nữa muội luyến tiếc Biền Châu, huynh dù gì cũng phải cho muội suy nghĩ thật kỹ chứ."
Không nghe ca ca nói gì, Hứa Tri Vụ buông hắn ra, ân cần vỗ vỗ mép giường: "Ca ca sao cứ ngồi dưới đất vậy? Mau lên đây ngồi, mặt đất lạnh lắm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Bất Quyện cười cười, đứng lên: "Ngồi thì không cần, ca ca về phòng ngay đây. Nếu A Vụ đã quyết định theo huynh đến kinh thành thì không được đổi ý, bởi vì công văn thông quan của ta và A Vụ đều phải dùng danh nghĩa của Tam Hoàng tử đi làm, như vậy mới được đi lại tự do vào ban đêm, tối ngủ trạm dịch."
Hứa Tri Vụ liên tục gật đầu tỏ vẻ nàng đã hiểu, lấy danh nghĩa người làm quan đi ra ngoài, những thứ cần có thật sự rất nhiều.
"Được, mấy ngày nay hãy đi tạm biệt với bạn bè đi." Tạ Bất Quyện nói: "Còn có bên phía Vương tiên sinh, nói rõ nguyên do với bà ấy, chào từ biệt thật thành tâm nhé."
Hứa Tri Vụ trầm mặc một hồi, ôm đầu gối co lại: "....Được."
Nhận ra nàng có chút mất hứng, giọng của Tạ Bất Quyện dịu dàng hơn rất nhiều: "Sau này ca ca dạy muội học. Tuy kiến thức của ca ca không nhiều bằng Vương tiên sinh nhưng cũng đủ dùng."
Hứa Tri Vụ bị chọc cười.
"Về sau ca ca cùng A Vụ vui chơi, nếu A Vụ nhớ bạn bè ở Biền Châu, cũng có thể trở về thăm. Ngủ sớm chút đi, không cần nghĩ nhiều."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tri Vụ gật đầu, nhìn thấy trong phòng đen như mực, liền rầu rĩ mà "ân" một tiếng.
Tạ Bất Quyện nghe thấy, cúi người xoa đầu Hứa Tri Vụ, như là đang khen ngợi một đứa trẻ vậy.
Rồi sau đó bước ra phía cửa.
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng của Hứa Tri Vụ: "Ca ca, lễ kỳ nguyệt (cầu an) năm sau muội vẫn phải về để múa. Chỉ cần cha còn làm Thứ sử Biền Châu một ngày, ngày đó muội vẫn muốn đứng ở vị trí của mình."
Bước chân Tạ Bất Quyện khựng lại, cười, xem ra tiểu cô nương được nuông chiều đến tùy hứng năm đó, nay đã trưởng thành rồi.
…..
Hôm sau Hứa Tri Vụ từ thư viện trở về, nụ cười buồn hơn rất nhiều, trong bữa tiệc cũng ngây người mấy lần.
Lúc này Tạ Bất Quyện và Hứa phụ đang nói chuyện, dặn dò hắn mấy ngày nay tranh thủ đi dạo Biền Châu nhiều hơn, nói thêm Hứa Tri Vụ hiếm khi xa nhà, nhờ hắn coi chừng cẩn thận. Tạ Bất Quyện lắng nghe, khi thì gật đầu, ánh mắt lại như có như không mà nhìn thoáng qua Hứa Tri Vụ.
"Còn nữa Tiểu Tư à, lúc con giúp A Vụ xem mắt, phải đặc biệt chú ý đức hạnh của họ. A Vụ không có lòng đề phòng, nếu nam tử trong ngoài không như một, cha lo A Vụ sẽ bị vờn cho quay mòng mòng…"
Tạ Bất tươi cười ôn hoà: "Chuyện này đương nhiên, xin phụ thân yên tâm."
Lúc này Hứa mẫu lên tiếng: "Đức hạnh là cần thiết nhưng tài mạo cũng không thể quá kém, A Vụ của chúng ta tốt như vậy, không thể chọn một nam tử không có gì nổi trội được, ít nhất cũng phải đẹp hơn cha nó."
Tạ Bất Quyện rũ mắt cười, nhìn thoáng quá Hứa Tri Vụ một cái, nàng vẫn còn thất thần: "Mẫu thân cũng xin yên tâm, con sẽ không chọn cho A Vụ một người ngay cả con cũng không bằng, đến lúc đó để phụ thân mẫu thân xem qua trước."
"Vậy tốt, vậy tốt. Có điều Tiểu Tư ngươi quá xuất sắc đi, không dễ tìm đâu."
Mấy người rôm rả bàn chuyện hôn sự của nàng, Hứa Tri Vụ lặng lẽ bĩu môi, vừa nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt ca ca đang dịu dàng mang ý cười, tức khắc ngầm hiểu, ca ca sẽ giúp nàng ứng phó thôi.
Khi hai người đi trên đường về phòng ngủ, trăng đã treo trên ngọn cây cao.
Tạ Bất Quyện nhìn tiểu cô nương cúi đầu buồn xo, hỏi nàng: "Hôm nay đã chào từ biệt với tiên sinh chưa?"
Hứa Tri Vụ ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn một cái, lắc đầu, vẻ mặt mất mát: "Từ lúc muội đi học vẫn luôn nghĩ sẽ nói với người như thế nào, nhưng mà đến tận lúc tan học vẫn không biết nên mở miệng thế nào. Người dạy muội suốt chín năm, muội còn chưa tốt nghiệp…"
"A Vụ không thể so sánh với thư sinh sau năm tốt nghiệp trong thư viện được. Vương tiên sinh là do phụ thân mời đến dạy dỗ A Vụ, đương nhiên không có tốt nghiệp, A Vụ giải thích ngọn nguồn sự việc cho người là được, người sẽ không trách A Vụ đâu." Tạ Bất Quyện đưa tay vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng, giọng nói nhã nhặn trầm ổn: "Ngày mai ca ca cùng đến thi viện, đứng ngoài cửa sổ phòng học của A Vụ. Nếu không có dũng khí chào từ biệt với Vương tiên sinh, cứ nhìn ra ngoài, ca ca luôn đứng đó chờ A Vụ ra."
Hứa Tri Vụ nhẹ gật đầu.
Vậy là nàng thử mở miệng lần nữa, chào từ biệt với Vương tiên sinh.
Bài học hôm nay chính là lịch sử Chiến quốc, học tới đoạn người tên Lý Khắc lập ra của Ngụy Quốc, tiên sinh nói, trong lúc loạn thế cần có pháp luật nghiêm minh, Hứa Tri Vụ liền nghĩ tới mà Tam Hoàng tử thi hành trong kinh thành, xem trọng việc xử phạt, so với luật pháp Đại Càn trước đây chỉ có hơn chứ không kém, dùng hình với cả gia tộc quyền quý. Bởi vậy mới có chuyện cả nhà Lý gia bị chém đầu thị chúng trên đường.
Đến lúc trời chạng vạng, hoàng hôn từ ngoài cửa sổ hắt vào, trên trang sách của Hứa Tri Vụ ánh lên màu cam của hoàng hôn.
Nàng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ca ca đang đứng dưới tàng cây, từ xa nhìn nàng, thấy nàng quay đầu nhìn ra còn hiểu ý gật đầu đáp nàng.
Ca ca đang cổ vũ nàng.
"Tiên sinh." Hứa Tri Vụ không dọn dẹp sách vở như bình thường, nàng đứng lên, khom lưng với tiên sinh, sau đó nói: "Cảm tạ tiên sinh vất vả dạy dỗ con chín năm…học trò phải đi kinh thành rồi, hôm nay đến chào từ biệt tiên sinh."
Vương tiên sinh ngây người rồi gật gật đầu: "Ta vốn tưởng sẽ dạy con đến khi xuất giá, không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy. Con hãy đứng thẳng lên."
Thấy Hứa Tri Vụ không chịu, tiên sinh liền than: "A Vụ à, con rời khỏi Biền Châu, đi đến phương xa, chuyện đó không quan trọng. Nhớ rằng, sách vở có thể giúp tâm trí chúng ta sáng suốt, từ xưa đến nay đạo giáo đối với nữ tử hà khắc, vậy nên nữ tử vô tài không phải là đức, nử tử càng đọc nhiều sách, càng hiểu chuyện."
Hứa Tri Vụ biết tiên sinh đang dạy nàng bài học cuối cùng, nàng nghe rất nghiêm túc, câu câu chữ chữ đều khắc vào trong lòng.
"Vào lúc con hoang mang, không nên nghe hay tin hoàn toàn vào lời người khác, nên tự hỏi bản thân, sách giúp người thấu tỏ, con học hành không ít, có thể tự mình nghĩ thông suốt."
Hứa Tri Vụ nghe đến đây, không biết vì sao nghĩ đến ca ca. Nàng ỷ lại ca ca như vậy, ca ca nói gì nàng đều nghe theo, nhưng mà tiên sinh đã nói, không nên tin hoàn toàn.
"A Vụ, tiên sinh không có con cái, từ lâu đã xem con như vãn bối, con cảm tạ ta dạy dỗ con, ta cũng cảm tạ con trở thành đệ tử của ta."
Bà vươn tay muốn đỡ A Vụ đứng thẳng, thế mà A Vụ cúi đầu, rơi xuống một giọt nước mắt.
Thật ra tiên sinh là một người tinh tế, bà hiểu ra gì đó, cười nói: "Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, không tiễn A Vụ ra ngoài nữa."
….
Hứa Tri Vụ đi khỏi gian nhà ở này, ánh nắng ngoài trời khiến mắt nàng nheo lại. Gian nhà này nàng ra ra vào vào suốt chín năm, từ nay về sau, không thể tới nữa.
Ca ca vẫn đứng chỗ gốc cây, lúc này nàng mới phát hiện, trong tay ca ca có một cây kẹo đường.
Màu vàng cháy, giống như màu hoàng hôn.
Hứa Tri Vụ chạy đến, nhào vào lồng ngực ca ca, khóc oà lên.
Ly biệt thật sự làm người ta quá đau khổ, nàng thật hy vọng đời này được mãi bên nhau, bạn bè thân thích đều sống gần nhau.
Tạ Bất Quyện vươn tay ôm lấy nàng, không nói gì, để cho nàng lẳng lặng khóc một hồi, cuối cùng hỏi: "A Vụ ăn kẹo đường không?"
Hứa Tri Vụ nghẹn ngào nói: ".....Ăn."
Việc nói lời từ biệt như thế này, trước lạ sau quen.
Hứa Tri Vụ lại đi sang Ngụy phủ.
Lần này ca ca không đi theo nàng vào, hắn ngồi trong xe ngựa bên ngoài Ngụy phủ chờ nàng ra tới.
"A Vụ, vậy muội còn về Biền Châu nữa không?" Ngụy Vân Nhàn hỏi.
"Trở về chứ, có điều không thường xuyên." Hứa Tri Vụ lôi kéo tay bạn tốt, lắc lắc: "A Nhàn, nếu tỷ nhớ ta thì có thể viết thư cho ta."
"Muội ở chỗ nào, ta gửi thư cho muội bằng cách nào?"
Hứa Tri Vụ nghĩ nghĩ, tuy nói ca ca là môn khách của Tam Hoàng tử nhưng nếu gửi thư đến phủ Tam Hoàng tử, không may bị Tam Hoàng tử xem được trước, bèn nói: "Tỷ cứ gửi đến nhà bá bá ta đi, ta sẽ sang đó nhận."
Ngụy Vân Nhàn vừa khóc nức nở vừa hỏi: "Lúc ta thành thân muội có về không? Lúc muội thành thân có mời ta không?"
"Đương nhiên có rồi! Lúc tỷ thành thân ta và ca ca sẽ đi Kim Ngọc các chọn cho tỷ quà cưới quý nhất! Lúc ta thành thân…Ta còn chưa nghĩ thành thân, có điều chắc chắn phải mời tỷ."
Ngụy Vân Nhàn nín khóc mỉm cười: "Được, nếu cha nương ta cho phép, ta sẽ nghĩ cách đến kinh thành tìm muội."
Hai người ngồi một chỗ tình tình cảm cảm tâm sự, cuối cùng Hứa Tri Vụ nói: "Ta phải đi rồi, ca ca còn đang ở ngoài đó đợi ta. Chỗ Ngụy Vân Tiêu, nhờ A Nhàn giúp ta chuyển lời, nói ta đi rồi."
Ngụy Vân Nhàn gật đầu.
Ai ngờ Hứa Tri Vụ vừa mới ra khỏi Ngụy phủ, Ngụy Vân Tiêu liền thở hồng hộc mà đuổi tới, mở miệng liền mắng: "Hứa Tri Vụ! Muội không chính miệng nói tạm biệt với ta, muội là đồ không có lương tâm!"
"Thì ta sợ ngươi khóc chứ sao?"
Ngụy Vân Tiêu "Hứ" một tiếng: "Ai khóc hả?"
"Ta phải đi rồi, ngươi muốn khóc thì khóc nhanh chút, cho ngươi đủ tình cảm, sau này đừng trách ta không có từ biệt với ngươi."
Vốn tưởng Ngụy Vân Tiêu sẽ tiếp tục giằng co với nàng, tranh thắng tranh thua, ấy thế mà y bỗng dịu giọng nói: "Muội định ở kinh thành bao lâu? Nếu lỡ sau này muội không về Biền Châu nữa, ta sẽ đi kinh thành tham gia khoa cử, làm quan, che chở muội."
Tạ Bất Quyện ngồi trong xe ngựa, nghe giọng nói bên ngoài cũng không thèm xốc mành lên nhìn. Bởi vì sự hâm mộ âm thầm của Ngụy Vân Tiêu dành cho Hứa Tri Vụ hắn đã biết từ lâu, chẳng qua không để trong lòng.
Chỉ là thiếu niên mới 17, 18 tuổi, tính tình trẻ con chưa rũ sạch, đối với cô nương mình yêu thích cũng thể hiện sai cách thức.
Nghe được câu "làm đại quan, che chở muội" này, hắn hơi nhướn mi, Ngụy Vân Tiêu thế mà cũng biết ăn nói lắm.
Ắt hẳn A Vụ sẽ trả lời kiểu: "Cần ngươi che chở chắc."
"Được lắm, ngươi phải có bản lĩnh, cứ tới kinh thành nha." Hứa Tri Vụ nhẹ nhàng nói.
Tạ Bất Quyện thoáng có chút bất ngờ, chẳng qua cũng dễ dàng hiểu được. Trước giờ A Vụ là kiểu người giống như cái gương vậy, người khác đối với nàng tốt, nàng cũng đối với người ta tốt, nếu người khác càn quấy nàng, nàng cũng sẽ không nhượng bộ.
Khi Ngụy Vân Tiêu hạ giọng xuống nước, dĩ nhiên A Vụ sẽ không cãi cọ với y.
Nghĩ như vậy, Tạ Bất Quyện cũng đã xốc mành lên nhìn.
Hắn nhìn thấy, trên trời có những bông tuyết trắng nho nhỏ chậm rì rì bay xuống đất.
Không biết tuyết rơi từ lúc nào, đây là trận tuyết đầu mùa của Biền Châu.
Thiếu niên thiếu nữ đứng đối mặt nhau giữa trời tuyết, bầu không khí tốt đẹp đến lạ.
Ngụy Vân Tiêu nghe Hứa Tri Vụ nói xong, mặt mày hớn hở: "Được, ta nhất định đến đó."
"Còn nữa…" Giọng nói trong trẻo của thiếu niên đột nhiên dịu dàng đến lạ: "Thật ra hoa điền muội dán không hề xấu chút nào, rất đẹp, so với người khác dán còn đẹp hơn."
Ngụy Vân Tiêu nói xong, gương mặt đỏ bừng lên, xoay người chạy vào trong phủ.
Mà Hứa Tri Vụ, bỗng hiểu ra điều gì đó.
"A Vụ." Thấy nàng đứng ngẩn ngơ giữa trời tuyết, Tạ Bất Quyện gọi một tiếng: "Tuyết rơi rồi, lên xe đi. Chúng ta nên trở về."
Hứa Tri Vụ ngoan ngoãn đi qua, vịn vào tay ca ca leo lên, sau đó dựa đầu vào vách xe, không nói lời nào.
Trong xe yên tĩnh hồi lâu, Tạ Bất Quyện bỗng nói: "Nếu A Vụ có tâm tư với Ngụy công tử, ca ca sẽ hồi kinh một mình, không sao cả. Dù rằng huynh muội chúng ta sẽ chia cách hơn ngàn dặm, ngày lễ ngày tết vẫn có thể trở về thăm A Vụ."
Hứa Tri Vụ ngạc nhiên nhìn về phía ca ca, nàng chỉ là lòng buồn nên không muốn nói chuyện, sao lại trở thành thích Ngụy Vân Tiêu, sao lại phải chia cách ngàn dặm với ca ca, ngày lễ ngày tết mới có thể gặp nhau?