Cậy huynh mà sủng

Mà Tạ Bất Quyện vừa nói ra câu này, lập tức thấy sai sai, con ngươi đen huyền nhanh chóng rầu rĩ, hắn nhíu mày, ánh mắt lạc ra ngoài cửa sổ, không nhìn Hứa Tri Vụ.
 
"Ca ca, huynh…có phải không muốn đưa muội đi kinh thành nữa?"
 
"Không có." Giọng nói Tạ Bất Quyện chẳng có chút cảm xúc nào, sau đó nhàn nhạt phân phó Lục Thủy: "Chưa cần về phủ, dạo một vòng đã."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Vâng." Lục Thủy ngồi phía trước xe lặng lẽ rùng mình một cái, đồng ý. Gã hiểu rõ điện hạ, ngữ khí vừa rồi rõ ràng đang bực lắm rồi.
 
"Hửm?" Hứa Tri Vụ không hề có chút nào nhạy bén như Lục Thủy, ngơ ngác hỏi: "Sao lại muốn dạo một vòng?"
 
Bây giờ Tạ Bất Quyện mới nhìn nàng: "Chẳng phải A Vụ thích trời tuyết nhất sao, giờ còn chưa muộn, ngắm tuyết chút đi."
 
Hứa Tri Vụ gật gật đầu, nghĩ lại, về phủ xem cũng được mà nhỉ? Có điều ca ca đã nhìn ra ngoài cửa sổ, còn nhìn rất chăm chú, nàng không tiện hỏi lại.
 
Trong xe ngựa trở nên yên tĩnh, hai người tự nhìn ra cửa sổ ngắm phong cảnh.
 
Tạ Bất Quyện là kiểu người giỏi tự chấn chỉnh bản thân, chỉ cần đón một cơn gió tuyết lạnh lẽo, chớp mắt hắn đã bình tĩnh lại.
 
Hắn không khỏi nghĩ, nếu bản thân thích một người, nhất định sẽ thi triển thủ đoạn, đợi nàng yêu thích mình rồi mới có thể tỏ tình. Mà thiếu niên như Ngụy Vân Tiêu lại tranh thủ lúc Hứa Tri Vụ sắp rời đi mà thẳng thắn bày tỏ, thời gian dài sau nàng cũng quên thôi, đúng là ngốc nghếch.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biện pháp mà Ngụy Vân Tiêu theo đuổi cô nương, không hề có tác dụng. Vậy mà hắn, một người vốn dĩ không để tâm ai, lại cảm thấy khó chịu, thậm chí có sự tức giận không biết từ đâu dâng lên.
 
Tuyết mịn bay múa trong vệt nắng cuối cùng, hoàng hôn yên tĩnh tuyệt đẹp.
 
Hứa Tri Vụ nhìn từng bức tường hồng vụt qua, Hôm nay tuyết không lớn, có điều ngày mai cũng sẽ đọng lại một lớp dày.
 
Sau khi cáo biệt với tiên sinh và huynh muội Ngụy gia, nàng cảm nhận rõ ràng sợi dây liên kết bản thân và Biền Châu đã muốn đứt rời, đợi cha nương cũng đến kinh thành, có phải Biền Châu chỉ còn tồn tại trong hồi ức của nàng thôi không?
 
A Nhàn nói sẽ viết thư cho nàng, sẽ nghĩ cách đến kinh thành tìm nàng…Ý định giống như Hứa Tri Vụ ba năm trước lúc ca ca rời đi, quá khó, quá hành hạ người. Nếu cuối cùng A Nhàn vẫn không thể đi kinh thành, nàng cũng sẽ không trách nàng ấy.
 
"Ca ca, khi nào chúng ta khởi hành?"
 
Tạ Bất Quyện ngừng suy nghĩ, trả lời: "Ngày kia, hôm nay A Vụ về dọn dẹp một vào đồ đạc đi."
 
"Được, đêm nay muội sẽ thu dọn xong, ngày mai chúng ta ra nghịch tuyết đi." Hứa Tri Vụ ghé lên bệ cửa, quay đầu cười với Tạ Bất Quyện.
 
Cũng may, sau này sẽ không rời xa ca ca nữa.
 
Đợi cha nương cũng đến kinh thành, là lúc cả nhà bọn họ chân chính đoàn tụ rồi.
…..
Đêm xuống, Hứa Tri Vụ mở ra rương bảo bối , trong đó đều là những vật nàng yêu thích. Đồ chơi cha nương cho, quà sinh thần ca ca cho, mỗi thứ đều do nàng tích lũy trong quá trình trưởng thành.
 
Nàng đem những bài khoá mà ca ca sao chép ra, cười, sau này nàng ở cùng ca ca, ca ca có thể viết cho nàng thật nhiều.
 
Ngay sau đó, nụ cười còn chưa hoàn toàn lộ ra đã biến mất, nàng quên mất, nàng đã từ biệt tiên sinh, sau này không cần làm những bài tập này nữa.
 
"Cộc cộc—"
 
Ánh nến hơi đung đưa, Hứa Tri Vụ cao giọng nói: "Vào đi."
 
"A Vụ."
 
Người đến là Tạ Bất Quyện, hắn ung dung đi đến, nhìn thấy nàng đang sắp xếp đồ cũ, không chỉ một cái hộp gỗ bên chân mà mép giường có mấy cái rương đã sắp xếp xong xuôi.
 
Trong phòng có hai nha hoàn hành lễ với hắn, sau đó rời khỏi phòng.
 
"Ca ca, huynh tới rồi. Mau xem nè, muội đã sắp xếp xong hết rồi."
 
Tạ Bất Quyện nhìn lướt qua một vòng, không khỏi cười nói: "Nhiều vậy à, mang đi hết sao?"
 
"Đúng vậy." Hứa Tri Vụ đứng lên, đi đến trước mấy cái rương gỗ: "Hai rương này đều là xiêm y muội mặc thường ngày, này là rương trang sức…."
 
"Thật ra chỉ cần mang vài bộ xiêm y để tắm rửa thôi, tới kinh thành rồi ca ca sẽ đưa A Vụ đi mua." Tạ Bất Quyện nói: "Sau này phụ thân mẫu thân cả nhà chuyển đi sẽ mang chúng về kinh thành."
 
Hứa Tri Vụ hiểu ý hắn nhưng vẫn nói: "Thế cũng không được, xiêm y và trang sức đều quý, mua một bộ cũng là vấn đề, nếu phải mua vào bộ, vậy muội đến kinh thành chẳng khác nào khiến ca ca tán gia bại sản?"
 
Tiểu cô nương vì túi tiền của hắn mà suy xét, Tạ Bất Quyện cảm động lắm, lại thấy buồn cười. Chẳng lẽ hắn bịa ra thân phận môn khách của phủ Tam Hoàng tử này, nghe có vẻ khó khăn à?
 
Bèn giải thích lần nữa: "Tam điện hạ đối với ca ca tốt lắm, không cần lo lắng ca ca không đủ tiền tiêu."
 
"Ừm ừm, biết rồi biết rồi." Hứa Tri Vụ liên tục đồng ý, nhưng xem ra chẳng tin hoàn toàn, vẫn muốn mang xiêm y và trang sức theo hết.
 
Tạ Bất Quyện đành phải chiều ý nàng, cũng âm thầm suy tính làm cách nào tìm cơ hội cho bản thân "thăng quan".
 
"Còn một rương này, muội cũng nhất định phải mang." Hứa Tri Vụ giống như hiến bảo vật đưa cho ca ca xem cái tráp quý giá: "Phụ thân mẫu thân, còn có đồ của ca ca cho, đều rất quý. Ca ca nhìn đi, đây là con mèo nhỏ mà lần đầu gặp mặt ca ca cho muội."
 
Hồi đó, chẳng qua hắn nghe nói trong nhà Hứa Thứ sử có một nữ nhi sáu tuổi, nghĩ rằng cô bé sẽ thích mấy thứ mềm mại đáng yêu, nên mới chuẩn bị.
 
"Còn có một đôi trâm ngọc bích, muội cũng chưa cài lần nào."
 
Tạ Bất Quyện hỏi theo bản năng: "Sao lại không cài?"
 
"Muội sợ làm rơi sẽ hư, vốn dĩ ngọc rất dễ vỡ, khi muội còn nhỏ thường chạy tới chạy lui, không biết đã làm rơi bao nhiêu thứ rồi." Hứa Tri Vụ cầm cây trâm nhỏ lên, sờ sờ, rũ mắt cười nói: "Còn may muội tự mình hiểu ra, không mang nó chạy đi lung tung, bằng không giờ này đâu còn hoàn chỉnh."
 
Tạ Bất Quyện ngồi xổm xuống bên cạnh Hứa Tri Vụ, cười dịu dàng: "Ca ca mua là để A Vụ dùng, rơi hỏng rồi thì mua mới thôi."
 
"Không muốn không muốn." Hứa Tri Vụ ôm cây trâm phồng má lắc đầu, sau đó dùng ánh mắt sầu lo nhìn hắn: "Ca ca, sao huynh lại vung tiền thẳng tay như vậy chứ? Nghe nói làm quan ở kinh thành phải tốn rất nhiều tiền, ngoại trừ ăn, mặc, ở, đi lại, còn phải xã giao, làm quan nhỏ, bổng lộc đều không đủ tiêu, đã vậy còn phải đút lót. Ca ca là môn khách của Tam Hoàng tử, thường xuyên cùng hắn ra ngoài xã giao, ắt hẳn phải tiêu tiền."
 
Tạ Bất Quyện: "..."
 
Hứa Tri Vụ thấy thái độ hắn có vẻ không chịu nghe lời, bắt chước Thiện cô nói: "Ca ca, tiền là phải tiêu trên lưỡi dao nha."
 
Tạ Bất Quyện bất đắc dĩ gật đầu: "Được, được, ca ca đã biết." Rồi xoa cái đầu nhỏ chứa đầy sầu lo của tiểu cô nương.
 
"Dĩ nhiên, nếu ca ca huynh tới được phẩm giai như cha thì sẽ được dư dả hơn."
 
Tạ Bất Quyện lại gật đầu, ấm áp lan toả trong lòng.
 
Vừa nâng mắt, chỉ thấy tiểu cô nương chống cằm nhìn hắn, có vẻ muốn nói lại thôi.
 
"A Vụ làm sao vậy?"
 
"Ca ca, lúc huynh theo Tam Hoàng tử ra ngoài giao thiệp, có phải sẽ lấn át mọi hào quang của Tam Hoàng tử không?" Hứa Tri Vụ lại có một nỗi lo mới: "Ca ca huynh tuấn tú như vậy, khí chất xuất chúng, nếu người khác cho rằng huynh mới là Tam Hoàng tử, vậy liệu Tam Hoàng tử có giận chó đánh mèo trút lên huynh không?"
 
Tạ Bất Quyện nghe xong, cười đến nỗi lồng ngực phập phồng: "A Vụ yên tâm đi, Tam Hoàng tử cũng rất tuấn tú đó."
 
Hứa Tri Vụ lập tức tò mò truy hỏi: "Thật à? Đẹp bao nhiêu? Đẹp hơn ca ca không?"
 
Tạ Bất Quyện nghe được tiểu cô nương chưa khởi hành đã phấn khích, lại lo lắng, miệng nói không ngừng, càng cho thấy nội tâm nàng bất an.
 
Để nàng được yên tâm, Tạ Bất Quyện kéo nàng ngồi xuống giường, sau đó dịu dàng ôn hòa nói với nàng chút ít sự tình ở kinh thành.
 
"A Vụ cứ việc yên tâm, Tam Hoàng tử không đáng sợ đâu, ca ca ở đó đâu có đến nỗi "đi trên băng mỏng"."
 
Thấy thái độ Hứa Tri Vụ hơi dịu xuống, Tạ Bất Quyện cười cười rồi nói tiếp: "A Vụ đến đó, mỗi ngày chỉ việc ăn uống chơi đùa, nghĩ những nơi muốn đi, nghĩ những thứ muốn có, những thứ khác không cần bận tâm, đã có ca ca lo liệu."
 
Hứa Tri Vụ tùy ý co đầu gối, vừa nghe ca ca nói chuyện, vừa gật đầu.
 
"Nói chung ca ca đưa A Vụ đến kinh thành không phải để A Vụ lo lắng sợ hãi. Nếu hoàn cảnh của ca ca ở đó không tốt, phụ thân và mẫu thân cũng sẽ không yên tâm để A Vụ đến kinh thành trước, đúng không nè?"
 
Nỗi lo lắng giữa hai đầu chân mày của tiểu cô nương cuối cùng cũng tan, ngón tay không chịu yên chọc chọc tay của Tạ Bất Quyện, từng ngón cào cào, bắt nắm, làm lòng bàn tay hắn hơi ngứa.
 
"Được rồi, A Vụ tiếp tục thu dọn hành lí đi." Lông mi Tạ Bất Quyện khẽ chớp, rụt tay lại, bỗng nhớ ra gì đó "Xe ngựa không đủ chỗ, sau này A Vụ chỉ có thể mang theo một nha hoàn mà thôi, phải để một người lại trong phủ, A Vụ định đưa ai theo?"
 
"Ừm…để muội nghĩ." Hứa Tri Vụ chống cằm, trong nhất thời không thể quyết định được, hai nha hoàn mỗi người có ưu điểm riêng, mang theo một người, phải để người kia lại, khi nào cả nhà dời đến kinh thành mới có thể gặp nhau.
 
Tạ Bất Quyện cũng có chút hiểu biết về hai nha hoàn của Hứa Tri Vụ. Lục Khởi trầm tĩnh hiểu chuyện, Lục Chức nhạy bén, theo lý thuyết, từ Biền Châu đến kinh thành đường xá xa xôi, nếu đưa Lục Chức đi sẽ có thể giúp ích nhiều việc.
 
Nhưng mà trực giác của Lục Chức quá nhạy bén, trong lúc hắn biểu lộ tình cảm đã mảy may đề phòng, sợ hắn vượt qua giới hạn huynh muội, nên Tạ Bất Quyện vẫn còn do dự đối với việc đưa Lục Chức đi kinh thành.
 
Đưa nàng đi sẽ gây trở ngại việc hắn và A Vụ thân cận, có khi còn hoài nghi thân phận môn khách của hắn, tóm lại là một nha hoàn không dễ lừa gạt.
 
Nhưng tính cách Lục Khởi khá mềm yếu, sợ rằng gánh không nổi chuyện lớn…
 
"Ca ca, muội đưa Lục Chức đi theo, nàng có thể trò chuyện cùng muội. Huynh thấy thế nào?"
 
Nói chung Tạ Bất Quyện không có ý cản trở nàng, gật đầu cười nói: "Được."
 
Tuy Lục Chức nhạy bén đa nghi, nhưng có thể trông cậy, để nàng ở bên cạnh A Vụ cũng yên tâm phần nào.
 
Chẳng qua lúc hắn muốn thân cận A Vụ thì….Tạ Bất Quyện bỗng ngẩn ngơ.
 
Lục Chức chưa bao giờ cản trở hắn bên cạnh A Vụ với tư cách huynh muội, chẳng hạn như lúc này. Nàng chỉ đề phòng hắn vào đêm đó, sau khi uống rượu nảy sinh cảm giác với A Vụ.
 
Tạ Bất Quyện nhịn không được xoa trán, chẳng lẽ hắn còn muốn nảy sinh thêm hai ba lần nữa hay sao?
 
Nhìn sang ánh mắt vừa ngây thơ vừa tin cậy hắn của Hứa Tri Vụ, tuy nói nàng đã cập kê, nhưng khuôn mặt nhỏ xinh dáng người tinh tế, rõ ràng vẫn là một tiểu cô nương. Còn chưa hề hiểu chuyện, ắt hẳn vẫn đối với hắn giống như khi còn mười hai tuổi, không biết được chuyện vợ chồng cần làm.
 
Lúc này hắn còn tỉnh táo, thử đặt nàng vào khung cảnh hương diễm đó, cảm giác hổ thẹn như muốn đốt cháy tâm can hắn, đến nỗi hắn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hứa Tri Vụ, vội vàng đứng dậy bỏ đi.
 
"?"
 
Hứa Tri Vụ trong phòng không hiểu mô tê gì, thấy bộ dạng vừa rồi của ca ca, giống như bị thứ gì đó đột nhiên ập đến, phải lập tức trở về xử lý.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui