Tạ Bất Quyện xốc màn xe lên, thấy Hứa Tri Vụ nằm thẳng ở trên giường sát sườn xe, trâm thoa trên tóc lỏng lẻo, một đầu tóc dài đen lốm đốm tuyết trắng, cả người đều phủ áo choàng, chỉ lộ ra mu bàn tay cùng khuôn mặt ửng đỏ khác thường.
Lục Chức đã đắp đá cho nàng, chỉ là quá khẩn trương, khó tránh khỏi luống cuống tay chân. Nàng đi theo phía sau hỏi, “Công tử, nơi này hoang tàn vắng vẻ, làm sao mời lang trung đây?”
Tạ Bất Quyện đưa lưng về phía nàng, ngẩng đầu ý bảo nàng an tĩnh. Rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh Hứa Tri Vụ, duỗi tay sờ cái trán của nàng, khuôn mặt, đều rất nóng, ngay cả hơi thở nàng thở ra cũng nóng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có vẻ như cảm thấy hắn tay lạnh lẽo thoải mái, Hứa Tri Vụ mơ mơ màng màng mà áp sát cọ cọ.
Tạ Bất Quyện để mặc nàng đi cọ, mở miệng phân phó Lục Chức: “Ta có chuẩn bị thuốc đi đường, ngươi hỏi Lục Thủy lấy một phần thuốc hạ sốt đi sắc.”
Lục Chức nghe vậy bình tĩnh hơn hẳn, gật đầu một cái, vội vàng đi tìm Lục Thủy.
Nàng ta đi rồi, trong xe chỉ còn lại có Tạ Bất Quyện cùng Hứa Tri Vụ. Tuy nàng liên tục cọ, nhưng hơn phân nửa chưa tỉnh, cọ hai cái liền có vẻ không còn sức nữa.
Bởi vì vô cùng nóng, cả người đều phiếm hồng, khóe mắt cũng khó chịu mà chảy xuống mấy giọt nước mắt, môi khô đến tróc da.
Tạ Bất Quyện không chịu được mà vuốt ve khuôn mặt nàng, lòng bàn tay mát mẻ lạnh lẽo áp lên mặt nàng, lau nước mắt nàng, dư quang thoáng nhìn bát trà bên cạnh, duỗi ngón tay vào trong nước điểm điểm rồi nhẹ nhàng bôi ngoài miệng nàng. Đôi môi vốn hồng nhuận như anh đào lúc này giống như bị héo, khiến người thấy chi sinh liên, có nước vào một hồi thoáng tốt hơn chút.
Nàng nỉ non một tiếng, “Ca ca……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lòng Tạ Bất Quyện nhẹ nhàng xao động, ngoại trừ chua xót còn có cay đắng, hắn dỗ dành nói, “Ân, ca ca ở đây."
Hắn nắm lấy bàn tay nóng hổi của tiểu cô nương, cảm xúc tự trách bao phủ lấy hắn. Tạ Bất Quyện không khỏi nghĩ, nếu hắn không có tránh né nàng, không có bỏ nàng ngủ một mình ở phía trước xe ngựa, có phải hay không nàng sẽ không bị bệnh?
“Lục Thủy.” Hắn gọi một tiếng, ngay sau đó màn xe bị xốc lên, Tạ Bất Quyện nói, “Đặt một chậu tuyết ở bên ngoài, rồi nấu chút nước ấm.”
Lục Thủy làm việc rất mau lẹ, chưa đến thời gian một chén trà nhỏ đã gom tuyết bỏ đầy bồn gỗ.
Tạ Bất Quyện nhẹ nhàng buông Hứa Tri Vụ, dùng khăn lấy một nắm tuyết, sau khi bọc cẩn thận thì đi vào, đặt lên trên trán Hứa Tri Vụ. Tiểu cô nương tức khắc thoải mái mà thở ra một tiếng.
Lại dùng bàn tay vừa chạm vào nước tuyết áp lên khuôn mặt nàng và lòng bàn tay.
Trong lúc ngủ mơ Hứa Tri Vụ cũng thoáng thả lỏng mặt mày.
Bàn tay nắm tuyết của Tạ Bất Quyện dần dần bị đông lạnh đến mất cảm giác.
Khăn tay tuyết bắt đầu tan ra thành nước, hắn bỏ tuyết cũ ra, lại lấy một nắm khác, lặp lại như vậy mấy lần.
Thật sự cảm thấy lạnh đến xương, mới đặt khăn tuyết ở một bên, ngược lại dùng bàn tay lạnh lẽo áp lên trán nàng.
“Công tử, nước tới.” Lục Thủy gõ gõ vách tường xe ngựa, xách theo một bình nước ấm tiến vào, đem nước trà nguội lạnh trong bát trà đổ hết ra bên ngoài rửa sạch sẽ, mới đổ nước nóng vừa đun vào. Rồi sau đó lặng lẽ nhìn sang Tạ Bất Quyện, thấy hắn chịu lạnh bàn tay mà đắp tuyết cho Hứa Tri Vụ, trong lòng không khỏi kinh ngạc, ai có thể nghĩ đến nhân vật tôn quý như vậy cũng sẽ tinh tế chu đáo mà chăm sóc người khác chứ.
Mà Hứa Tri Vụ nghe thấy những tiếng động này, thoáng tỉnh dậy một chút, cảm giác được ca ca ôm nàng, không khỏi hừ nói, “Ca ca, đôi mắt của muội nhức quá.”
Tạ Bất Quyện liền áp bàn tay lên hai hốc mắt nàng, tay lạnh làm nàng cực kỳ thoải mái, liền vươn tay tới áp ở trên tay hắn.
Ca ca từ băng biến thành sao?
Đợi nước sôi ấm lại chút, Tạ Bất Quyện đỡ nàng ngồi dậy, đem bát trà đến bên môi nàng, “A Vụ, uống chút nước đi.”
Hứa Tri Vụ vẫn nhắm mắt, môi ghé miệng bát trà uống từng chút một.
Cảm giác lúc bị bệnh được người chăm sóc quá ấm áp, gợi lại những ký ức linh tinh của Hứa Tri Vụ, nàng lẩm bẩm nói, “Ca ca, lần trước…… Có phải cũng là huynh không?”
Ba năm trước bị bệnh, có phải là huynh chăm sóc muội không?
"Ừ, là ca ca.”
Hứa Tri Vụ thỏa mãn mà cười cười, không rõ ca ca có biết nàng đang hỏi gì không nữa?
“A Vụ, ngủ một giấc đi, thức dậy sẽ khoẻ hơn.”
Ca ca vuốt xuôi tóc nàng, lại mơn trớn mặt nàng.
Động tác của hắn dịu dàng như vậy làm Hứa Tri Vụ bỗng nhiên tủi thân, chóp mũi chua xót, hỏi hắn, “Ca ca, vì sao mấy ngày này huynh cách xa muội như vậy? Có phải vì muội thật sự nôn trên người của huynh?”
Tạ Bất Quyện thấy nàng rớt nước mắt, thở dài một tiếng, lau khô nước mắt cho nàng, đặt cằm ở trên đầu nàng, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Là ca ca nghĩ chưa thông suốt, ca ca không bao giờ trốn A Vụ nữa.”
Chẳng biết có phải Hứa Tri Vụ bị ảo giác không, nàng cảm thấy hình như ca ca đang tự trách.
Có điều vốn dĩ do nàng hiếm khi xa nhà, mỗi lần đi đều sinh bệnh, sao có thể trách ca ca được?
Đầu óc Hứa Tri Vụ chẳng nghĩ được gì, cũng chẳng nghĩ kỹ chữ “Trốn” trong lời hắn nghĩa là gì, chỉ cảm thấy nàng đã nghe được câu trả lời như ý, cảm thấy mãn nguyện mà rúc trong lòng ngực ca ca ngủ mất.
Cũng không biết qua bao lâu, ca ca lại kêu nàng dậy, lần này đưa đến không phải nước ấm, mà là một chén thuốc vừa ngửi liền biết vô cùng đắng chát.
"Nào, A Vụ, uống hết thuốc rồi ngủ tiếp.”
Hứa Tri Vụ ngoan ngoãn ghé lại gần uống một ngụm, hương vị đắng chát tức khắc tràn ngập trong miệng, nàng méo miệng, muốn thương lượng với ca, nhưng lúc này nàng không tỉnh táo lắm, lời nói ra lại thành: “Ca ca, huynh uống giúp A Vụ đi.”
Trên đầu giống như truyền đến một tiếng cười, rồi sau đó ca ca nói, "Vậy ca ca giúp A Vụ uống một nửa, ca ca uống một ngụm, A Vụ uống một ngụm được không?”
Hứa Tri Vụ nhắm mắt lại gật gật đầu.
Ngay sau đó nàng cảm giác được mùi đắng cách xe nàng một chút, có lẽ là ca ca đang uống, rồi sau đó chén thuốc lại tiến đến bên môi nàng, tới nàng uống.
Hứa Tri Vụ đành phải uống một ngụm.
Đắng quá, nhưng vì nghĩ đến ngụm tiếp theo do ca ca uống, nàng lại cảm thấy đỡ đắng hơn xíu.
Cứ như vậy, nàng uống thật nhiều thật nhiều ngụm, đến khi ca ca không còn đưa chén qua tới, mới biết là uống xong rồi.
Hứa Tri Vụ mơ mơ màng màng mà nghĩ, thế quái nào ca ca đã phụ một nửa mà nước thuốc vẫn còn nhiều như vậy?
Một chén thuốc này to bằng cái chậu rửa mặt à?
Nàng không có sức nghĩ nhiều, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Tạ Bất Quyện ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn nàng ngủ yên ổn, nhưng hắn vẫn không dám chợp mắt, chốc chốc lại duỗi tay sờ sờ gương mặt nàng, áp cái trán của nàng, xem nàng đã hạ sốt hay chưa.
Lúc tờ mờ sáng, thân thể vốn dĩ đã hạ sốt của Hứa Tri Vụ bất ngờ nóng lên, không ngờ lại tiếp tục phát sốt.
Tạ Bất Quyện lập tức đánh thức Lục Chức đang dựa vào xe ngựa ngủ, phân phó nàng đi đem cái bình rượu ngon bảo bối của Hứa Tri Vụ ôm lại đây.
Theo sau, Lục Chức trơ mắt nhìn Tạ Bất Quyện đổ một chén rượu ra, lại dùng khăn tay thấm chút, rồi lau lòng bàn tay gan bàn chân của Hứa Tri Vụ.
Nàng đứng xem mà mắt tròn mắt dẹt, cô nương nhà nàng sau khi tỉnh lại nếu như biết quý rượu của nàng được dùng để lau chân, có phải sẽ ôm bình rượu mà đau lòng? Vì thế âm thầm quyết định, nếu cô nương không hỏi, nàng tuyệt sẽ không nói.
“Lục Chức.” Không ngờ Tạ Bất Quyện bỗng nhiên kêu nàng, Lục Chức tức khắc thôi suy nghĩ, “Ngươi đi nghỉ đi, nơi này tạm thời không cần ngươi.”
Lục Chức đắn đo nhìn Hứa Tri Vụ, tuy vẫn còn sốt nhưng da thịt đã bớt ửng đỏ, sẽ sớm khoẻ lại thôi.
Bèn đáp: "Vâng, công tử.”
Lúc rời đi còn âm thầm cảm khái, ca ca trên đời này đều tốt như vậy sao, có thể cực nhọc ngày đêm, không màng nghỉ ngơi mà chăm sóc muội muội. Nàng đi ra phía sau xe ngựa, vừa đi vừa ngáp dài, thật là buồn ngủ muốn chết.
Trước tiên ngủ một lát đã, sau đó sẽ đi xem cô nương đã hạ sốt chưa.
Một chén rượu vơi thấy đáy, ngoài trời cũng tờ mờ sáng, thân thể Hứa Tri Vụ đã dần hạ sốt, nằm ngủ rất ngoan.
Tạ Bất Quyện xoa xoa thái dương, nhắm mắt lại để làm dịu cảm giác khô mỏi, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Loay hoay mãi, đến bây giờ hắn mới có thời gian nghĩ lại chuyện của hắn và Hứa Tri Vụ.
Hắn biết bản thân thích A Vụ, nếu như phải chọn một người cùng hắn bước tiếp quãng đời còn lại, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn nàng.
Chỉ là không ngờ tới khát vọng của thân thể lại tới trước một bước, ấp đến khiến hắn không kịp trở tay. Dáng vẻ A Vụ khi còn bé, hắn vẫn còn nhớ rõ, nhớ nàng chỉ cao tới nửa người hắn, lời nói ngây thơ, tập tành viết chữ cùng vẽ tranh, từng tiếng “Ca ca” của nàng…… Vì thế hắn khó có thể chấp nhận bản thân nảy sinh mơ ước với nàng, hổ thẹn, tự trách, cảm thấy chính mình không tốt.
Hắn từng tự hỏi, nếu thời điểm hắn mới quen biết A Vụ, nàng không phải là một đứa bé sáu tuổi mà đã là thiếu nữ cập kê như hiện tại, vậy hắn có do dự như vậy không, có hổ thẹn như vậy không?
Nhưng mà mấy năm nay cùng A Vụ lớn lên, nàng là bảo bối mà lòng hắn trân quý, chỉ thoáng nghĩ lại tình hình mấy năm nay thì không muốn tiếp tục nghĩ nữa. Nếu không có mấy năm mang thân phận “Hứa Tư”, nhất định không có hắn bây giờ, nhất định càng tệ hại, trong lòng sẽ tràn ngập nỗi bất cam và thù hận.
Thù hận khiến hắn ngã xuống từ trên đỉnh cuộc đời, hắn oán phụ hoàng không hỏi ý hắn mà đã quyết định cho hắn rời kinh, khiến hắn nợ một mạng người, ác mộng quấn thân. Thậm chí, hắn trách cả cái tên của mình, Bất Quyện, Bất Quyện, hại hắn không dám ngừng lại dù chỉ một khắc, vĩnh viễn trở thành một "con chim không biết mệt mỏi".
May mà hắn không chỉ là Tạ Bất Quyện, hắn còn là Hứa Tư.
Hắn còn có thể về Biền Châu, đi tìm tiểu cô nương mà hắn nhớ nhung mong mỏi.
Mà cô nương hắn làm bạn cùng hắn nhiều năm này, trong lúc hắn ủ dột u sầu thì nàng luôn mang sức sống tươi mới náo nhiệt, làm hắn nhịn không được muốn đến gần nàng, muốn ôm nàng, có được nàng. Những nữ tử trên đời, chỉ có nàng đặc biệt.
Ánh mắt Tạ Bất Quyện dừng trên gương mặt ngây thơ ngủ của Hứa Tri Vụ, dịu dàng mà nhìn nàng, gương mặt nàng, môi nàng.
Hắn chậm rãi cúi người xuống, nựng gương mặt Hứa Tri Vụ, nhìn ngắm vô cùng kỹ càng.
Cái trán nàng trơn bóng vô cùng đáng yêu, da thịt trắng như sứ, chạm nhẹ đã ửng đỏ.
Tạ Bất Quyện như có như không nhếch khóe môi, vừa mềm nhẹ vừa trân trọng hôn xuống giữa trán nàng.
Nhìn xuống một chút, nàng trong lúc ngủ mơ mặt mày cũng cực kỳ đáng yêu, lông mi ngoan ngoãn mà rũ xuống dưới, như là người ngoan ngoãn vô tội nhất trên đời, mấy chuyện tùy hướng ngang bướng đều không liên quan đến nàng.
Tạ Bất Quyện cười, lại hôn một cái ở mí mắt hồng nhạt của nàng.
Môi nàng đã khôi phục sự mềm mại, hơi hơi cong lên, dáng vẻ tội nghiệp, có phải hay không trong mộng đang phản ứng chuyện ca ca đã không uống phụ nàng chén thuốc kia.
Tạ Bất Quyện nhìn môi nàng, ánh mắt hơi tối lại, hắn cứ nhìn như vậy một hồi, rốt cuộc chiều lòng mình áp môi lên.
Ấm áp, mềm mại, còn có vị thuốc nhàn nhạt.
Lúc này đây đều không phải xuất phát từ dục vọng, hắn hôn thật sự mềm nhẹ, đỡ má nàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Chợt nghe phía sau có tiếng hít không khí, Tạ Bất Quyện quay đầu nhìn lại ——
Lục Chức vén một nửa tấm rèm, nhìn thấy cảnh tượng này thì sững sờ bất động, không dám tin điều đang diễn ra trước mắt.
Tạ Bất Quyện đứng dậy, không chút hoang mang mà đắp chăn cho Hứa Tri Vụ kín mít, sau đó thong thả ung dung mà vuốt phẳng nếp gấp ở vạt áo và cổ tay áo.
Hắn đi ra, không hề có vẻ gì chột dạ, “Sao không tranh thủ nghỉ chút đi?”
“Nô, nô, nô tỳ lo lắng cho cô nương, muốn kiểm tra xem cô nương đã hạ sốt chưa.”
Tạ Bất Quyện gật gật đầu, nhàn nhạt nói, “Đã hạ sốt rồi, ngươi trở về đi.”
“Vậy…”
Đầu óc Lục Chức đã rối rắm thành một mớ bòng bong, theo bản năng muốn hỏi hắn gì đó, Tạ Bất Quyện chuyển mắt liếc nhìn nàng một cái, đôi mắt đen không có chút cảm xúc nào.
“Nếu nàng biết được, ta hỏi tội ngươi."