Cậy huynh mà sủng

◎Chỉ làm ca ca của một mình nàng◎
“?” Cánh tay bị ca ca giữ lấy nhưng Hứa Tri Vụ lại không có ý nghĩ muốn tránh khỏi. Nàng chỉ nhìn về phía hắn với ánh mắt nghi hoặc, tựa như muốn hỏi hắn đang làm gì vậy.
Tạ Bất Quyện nhìn thấy rõ ràng.
Lúc đối xử với hắn nàng không hề có chút lòng phòng bị nào cả, tấm lòng của nàng đối với hắn là tình thương đối với một người ca ca và mãi cũng chỉ có thể là một người ca ca mà thôi.
Nếu hắn là nữ tử, nàng sẽ coi hắn thành tỷ tỷ nên đại khái cũng sẽ không có chuyện không thể thích ứng được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phút chốc, Tạ Bất Quyện cảm thấy vô cùng nghẹt thở, đến cả trái tim cũng cảm thấy đau nhức, hắn nắm chặt tay nàng lại.
Tiểu cô nương bị nắm đau kêu lên một tiếng, hắn không hề do dự buông tay nàng ra.
Tiếng ngựa xe tấp nập thông qua cánh cửa sổ rộng lớn truyền vào trong.
Nhìn dáng vẻ Hứa Tri Vụ xoa cánh tay bị nắm đau làm hắn đột nhiên có suy nghĩ, chỉ mới làm nàng đau như thế, hắn đã không đành lòng rồi, vậy liệu bản thân có đủ nhẫn tâm để chiếm được nàng hay không đây?
“Ca Ca, huynh làm muội đau rồi đó.” Hứa Tri Vụ phồng má trách cứ hắn, sau đó hình như nghĩ đến gì đó vụng trộm nhìn hắn một cái:
“Có phải do muội dùng hết tiền của huynh rồi không?”
Ca ca không trả lời nàng mà chỉ tựa vào vách xe ngựa nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sau khi màn đêm buông xuống, Tạ Bất Quyện đang chuyên chú đọc văn thư nhưng dòng suy nghĩ lại như một vũng đầm sâu. Chuyện ban ngày chỉ là nhất thời bốc đồng mà thôi, nên chỉ cần nghĩ chuyện khác rất nhanh sẽ không nhớ đến nữa.
Lúc này Thanh Sơn đang kiềm chế sự hưng phấn hiển hiện ngay trên gương mặt tiến vào trong bẩm báo với Tạ Bất Quyện:
“Điện hạ, mật thám gửi thư đến nói có tin tức của ảnh vệ rồi.”
Tạ Bất Quyện ngừng bút lại ngẩng đầu nhìn qua. Vẫn là khuôn mặt với thần sắc bình tĩnh nhìn không ra bất cứ cảm xúc hay gợn sóng nào nhưng ngón tay lại không ngừng run lên nhè nhẹ. Điều nhỏ nhặt này chỉ có người quen biết cực kì thân thiết hoặc rất để ý đến hắn mới có thể thấy được.
Tên ảnh vệ này là thích khách được Ân gia bồi dưỡng nên và chính hắn là kẻ năm đó đã nhận nhiệm vụ hành thích Tạ Bất Quyện. Có một tiểu thái giám thay hắn nhận một đao trong tẩm điện, sau đó tên thích khách này nghênh ngang vác kiếm rời đi.
Lúc đó Tạ Bất Quyện cũng chỉ là một tiểu thiếu niên, hắn lẩn trốn bên trong giường nên trước mắt hoàn toàn chỉ là một màu đen vô tận, thậm chí bên tai còn truyền đến tiếng hét chói tai và cả mùi máu tươi bao phủ khắp căn phòng. Tạ Bất Quyện vô cùng mẫn cảm với cảm xúc nên cách một tấm gỗ giường cũng có thể cảm nhận được hung thủ lúc đó có biết bao nhiêu hưng phấn và vui vẻ.
Có thể lấy một thân phận ti tiện dơ bẩn giết được một Hoàng tử tôn quý nên có lẽ tên đó rất đắc ý.
Còn thêm nhiều loại nguyên nhân khác nữa nhưng chỉ riêng đêm hôm đó đã ám ảnh Tạ Bất Quyện biết bao nhiêu năm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến bây giờ hắn cũng chẳng còn sợ nữa nhưng vẫn muốn chấm dứt tên ảnh vệ kia. Chỉ cần giết được gã đó, để gã biến mất sạch sẽ khỏi mi mắt của hắn, không còn xuất hiện trên nhân thế này nữa thì hắn mới có thể sống tốt hơn được.
Dù món nợ của Ân gia hắn vẫn chưa tính toán xong nhưng tên này có thể đi chết trước rồi.
Hắn mở lời nhàn nhạt phân phó:
“Tìm được vị trí của hắn chưa?”
“Mật thám điều tra kĩ vị trí chính xác của hắn để tránh đánh rắn động cỏ, tất cả đang chờ phân phó của điện hạ.”
Tạ Bất Quyện cười một tiếng:
“Hắn không còn giá trị để tiếp tục giữ lại nữa, không cần lo lắng cứ giết đi.”
Thanh Sơn có chút ngoài ý muốn, đây không giống với tác phong của điện hạ. Hắn cho rằng điện hạ sẽ giữ lại tên thích khách năm đó để khi cần thiết sẽ cho Ân gia một kích.
Dù nghĩ vậy nhưng Thanh Sơn không hề mở miệng hỏi mà chỉ gật đầu đi làm việc.
“Đúng rồi, nhớ xách đầu của hắn về đây.”
Hắn muốn xem xem tên sát thủ đáng chết này rốt cuộc trước khi chết sẽ có vẻ mặt sợ hãi xuất phát từ sâu trong tâm hồn ra như thế nào.
Sau khi Thanh Sơn lui ra ngoài, Tạ Bất Quyện lại tiếp tục cúi đầu đọc sách. Cuối cùng lại day day mày, phát hiện ra bản thân vẫn không thể bình tĩnh được.
Chẳng qua chỉ là một tên thích khách mà thôi không cần hắn tu tâm.
Tạ Bất Quyện nghĩ như vậy xong liền đứng dậy đi vào trong phòng. Lúc đi đến gần tấm bình phong thì bên tai truyền đến tiếng nước nhè nhẹ, là A Vụ đang tắm rửa ở phòng bên. Nàng một bên nghịch nước một bên ngâm ca khúc không có nhịp điệu tựa như nơi đâu cũng có chuyện làm cho nàng vui vẻ.
Hắn đứng nghe hồi lâu, thần sắc dần dần buông lỏng xuống đến cả cảm xúc cũng từ từ bình tĩnh lại.

Qua hai ngày, Hứa Tri Vụ theo ca ca đi đến nhà đại bá Hứa gia ở hẻm Thanh Vân.
Nàng cố ý trang điểm lại một chút, đổi thêm y phục mới, đeo lên trâm cài tóc và khuyên tai do ca ca tặng cho nàng, sau đó tỉ mỉ vẽ lên giữa trán một đóa hoa màu đỏ trân châu xinh đẹp. Nàng vốn dĩ đã đẹp xuất chúng rồi nên giờ ăn mặc lại càng xinh đẹp động lòng người.
Hứa Tri Vụ tự có chủ ý nhỏ của mình.
Nàng biết Tri Lâm tỷ tỷ nhà đại bá mới là muội muội ruột thịt cùng cha khác mẹ của ca ca nên nàng không để Tri Lâm tỷ tỷ hạ thấp mình được. Trước đây quan hệ giữa hai bên rất tốt nhưng vì ca ca nên nàng sợ bản thân mình không bằng Tri Lâm tỷ tỷ.
Sau khi tiến vào Hứa phủ trong hẻm Thanh Vân, hai người Hứa Tri Vụ được quản gia đưa vào bên trong viện nhưng dần dần nàng sinh ra cảm giác có vài nơi không đúng lắm.
Hạ nhân trong phủ hôm nay cũng quá ít rồi, cả một đường không thấy được mấy người.
Chú ý đến vẻ mặt của nàng, quản gia mới lên tiếng giải thích: “Hôm nay đúng lúc là ngày phủ cho nô bộc về thăm nhà nên đa số đều về nhà cả rồi, chỉ còn lại mấy người chúng tôi không có nhà để về nên mới phải ở lại đó chứ. Nhưng Tam cô nương không cần lo lắng đâu, đầu bếp vẫn còn trong phủ nên chỉ cần qua ngày hôm nay hạ nhân lại lục đục trở lại ấy mà.”
Hứa Tri Vụ cười cười, không tự chủ liếc mắt qua bên cạnh nhìn ca ca nàng một cái, trong ánh mắt có chút chần chờ. Bọn họ tới không đúng lúc rồi, chỉ sợ đại bá giờ không tiện gặp mặt.
Ca ca nhẹ lắc đầu giữ tay Hứa Tri Vụ lại như muốn nói không sao cả.
Quản gia đang đi trước lơ đãng quay đầu liền nhìn thấy hai ống tay áo trùng điệp nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Lão mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim tuyệt không nhiều lời.
Giờ đây người ở Hứa gia chỉ toàn là người có thể tin cậy vì tính mạng bọn họ đều nằm trong tay Hứa đại nhân cả nên không dám để lộ nửa phần tin tức. Người biết được thân phận của Tạ Bất Quyện cũng chỉ có thể vờ như không biết.
Hứa Tri Vụ đi vào chính đường thì nhìn thấy bá phụ và bá mẫu. Hai người so với ba năm trước đã già hơn rất nhiều rồi. Do đó có thể thấy được Kinh Thành cũng không dễ sống như Biền Châu.
Dưới hai người họ còn có hai vị đường ca, nhị tỷ Tri Lâm và một đại tỷ sớm đã gả ra ngoài.
Hứa Tri Vụ không thể nhịn được nhìn qua Hứa Tri Lâm một cái. Có vẻ như hôm nay tỷ ấy cũng có tỉ mỉ trang điểm ăn mặc, cô nương Hứa gia sinh ra đã đẹp rồi nên Hứa Tri Lâm đương nhiên cũng phải là một đại mỹ nhân.
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Tri Vụ nhìn nàng ấy, Hứa Tri Lâm hướng về phía nàng cười mỉm sau đó dùng ánh mắt không dễ phát hiện quét qua Tạ Bất Quyện bên cạnh người nàng.
Lúc này Hứa Tri Vụ đã thu hồi ánh mắt của mình, nàng nhìn sang hai nam tử ở bên khác dựa vào thứ tự để chào hỏi:
“Thanh ca ca, Nguyên ca ca.”
Sau đó lại gọi:
“Tri Lâm tỷ tỷ.”
Bọn họ cũng lần lượt đáp lễ:
“Tri Vụ muội muội/Tam muội.”
Sau khi chào hỏi xong đại bá liền cười mời nàng và ca ca cùng nhau ngồi xuống, Hứa Tri Vụ nháy mắt cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Nàng quay đầu nhìn ca ca của mình cảm thấy có chút nghi hoặc tại sao ban nãy lại không lên tiếng?
Phía sau đó là cuộc nói chuyện giữa đại bá và ca ca hai người bọn họ, đại bá mẫu rất ít khi lên tiếng, còn ba người đường ca đường tỷ cũng theo quy tắc chỉnh tề ngồi im như đang trong một nghi thức vô cùng long trọng.
Đến cả Hứa Tri Vụ cũng không dám phát ra tiếng nữa.
Đại bá hỏi nàng một câu nàng liền đáp lại một câu.
Đến chập tối bọn họ dùng cơm ở nhà đại bá, không khí cổ quái trên bàn tiệc vẫn như vậy. Trong kí ức của Hứa Tri Vụ, đại ca Hứa Thanh luôn là một người có tính tình điềm đạm không thích nói nhiều. Còn nhị ca Hứa Nguyên lại là một người hoạt bát, thế mà hôm nay nửa chữ cũng không mở miệng nói.
Còn Tri Lâm tỷ tỷ trước đây sẽ đến bên cạnh nàng bắt chuyện nhưng hôm nay lại ngồi im bất động quả đúng là lạ lùng.
Nói tóm lại bữa cơm này vô cùng yên tĩnh, trên bàn cơm hầu như đều do ca ca và đại bá phụ lời qua lẽ lại với nhau. Thỉnh thoảng hỏi đến Hứa Tri Vụ nàng mới trả lời một câu còn những người còn lại không cần phải nói đến, cả bữa cơm gần như không hề nói câu nào.
Lúc rời khỏi Hứa phủ, Hứa Tri Vụ mới thở ra một hơi.
Bởi vì hẻm Thanh Vân rất hẹp đến cả xe ngựa cũng không thể quay đầu nên lúc đi đến đầu hẻm Hứa Tri Vụ đi bên cạnh người của ca ca. Tia nắng cuối ngày vàng chói chậm rãi tản đi trên phiến đá màu xanh trên đường.
Hứa Tri Vụ muốn kể cho ca ca nghe về không khí kì quái của buổi hôm nay nhưng ca ca lại nhanh hơn nàng một bước, mở miệng nói:
“A Vụ, sao muội không gọi bọn họ theo vai vế?”
“Đại ca, Nhị ca?”
“Ừm.”
Hứa Tri Vụ sửng sốt nói: “Từ nhỏ muội đã gọi là Thanh ca ca, Nguyên ca ca quen rồi. Gọi như thế không tốt ư?”
“Cũng không phải không tốt nhưng xưng hô theo vai vế sẽ kính trọng hơn. Hơn nữa đại ca sau này còn phải kế thừa gia nghiệp nên có lẽ huynh ấy cũng muốn huynh đệ, muội muội trong nhà gọi một câu “Đại ca”.”
“Vậy sao?” Hứa Tri Vụ cảm thấy không sao cả nói:
“Vậy lần sau gặp huynh ấy muội sẽ gọi “Đại ca” “Nhị ca” là được rồi, cũng chỉ là  xưng hô thôi mà.”
Tạ Bất Quyện nhẹ nhàng câu môi, cảm giác vô cùng thoải mái.
“Cẩn thận dưới chân kìa.” Hắn nhắc nhở nàng một câu thuận tiện nắm lấy tay của Hứa Tri Vụ.
Hứa Tri Vụ đột nhiên hỏi:
“Ca ca, huynh gọi Tri Lâm tỷ tỷ là gì thế?”
Tạ Bất Quyện nghe nàng đột nhiên hỏi vậy, không lập tức đưa ra câu trả lời.
Nàng tiếp tục đoán mò:
“Gọi “Muội muội” hả hay là “Tri Lâm”,“A Lâm”?”
Từ lúc lựa chọn giấu giếm nàng, Hứa Tri Vụ hỏi ra nhiều vấn đề như thế cũng chẳng làm khó được Tạ Bất Quyện nữa nhưng không nghĩ đến giờ chỉ là một vấn đề xưng hô cỏn con lại làm cho Tạ Bất Quyện á khẩu.
Mấy từ đó đều không đúng và hắn cũng chẳng thể nào thốt ra xưng hô như thế được.
Về phần hắn chưa từng gọi Hứa Tri Lâm bao giờ, hai người bọn họ chẳng hề có gì cần phải trao đổi cả.
“Ca ca, sao huynh không nói gì?” Hứa Tri Vụ lại hỏi tiếp tựa như rất để ý đến mấy vấn đề như thế này.
Tạ Bất Quyện nhìn nàng, đột nhiên cười rộ lên sau đó đưa tay sờ lên đỉnh đầu Hứa Tri Vụ nói:
“Ca ca chỉ có một mình A Vụ là muội muội thôi.”
Hứa Tri Vụ khẽ giật mình, ánh mắt đảo loạn khắp nơi hết nhìn trời nhìn đất rồi lại nhìn bờ tường bên cạnh nhưng lại không có cách nào nhìn thẳng vào mặt của ca ca nàng. Hứa Tri Vụ cố gắng kiềm chế trái tim đang nhảy cẫng lên cùng khóe miệng cong cong, thậm chí đến cả bàn tay nắm áo cũng càng ngày càng dùng lực siết chặt lại.
Nhưng nàng thực sự không am hiểu khắc chế.
Cuối cùng không thể nín được nữa cười phá lên, song lại cảm thấy không ổn lắm liền nép mặt vào trong lòng của ca ca.
Tạ Bất Quyện duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về vai của nàng sau đó ôm lấy nàng, cả trái tim đều mềm nhũn xuống.
Khoảng cách đầu hẻm ngày càng gần nên dù ai đi qua cũng phải liếc nhìn một cái liền thấy hai người đang ôm nhau. Tạ Bất Quyện cũng chẳng thèm để ý gì cả.
Đợi đến lúc Hứa Tri Vụ bình ổn trở lại và ngừng cười mới kéo tay ca ca nàng tiếp tục đi về phía trước. Trời ngày càng tối, những người ra ngoài đều đang trên đường trở về nhà. Lúc đi ngang qua một đôi mẫu tử, tiểu hài tử bị mẫu thân cầm tay lôi về, không nỡ đi tiếp nên lúc đi vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn tựa hồ lưu luyến bóng hình đằng sau.
Mẫu thân của tiểu hài tử hù dọa nói: “Còn la cà bên ngoài không về nhà? Muốn đánh đòn đúng không?”
Tiểu hài tử oa một tiếng khóc lên.
“Còn khóc? Còn khóc hả? Mấy đứa trẻ hay khóc nhè đều bị Tam Điện Hạ bắt đi hết rồi!”
Tiếng khóc của tiểu hài tử cứ như vậy lập tức nghẹn lại ở cổ họng.
Tạ Bất Quyện:
“…”
Hứa Tri Vụ nhìn đôi mẫu tử thêm vài cái sau đó cười nói:
“Lúc còn nhỏ, mẫu thân muội nói trẻ con không nghe lời sẽ bị Lôi Công, Điện Mẫu bắt đi mà không ngờ đến trong mắt người ở Kinh Thành, Tam điện hạ lại trở thành Lôi Công, Điện Mẫu luôn. Còn có khả năng dỗ nín trẻ con khóc nhè nữa?”
Bên thái dương của Tạ Bất Quyện nhẹ nhàng nhảy thịch một cái.
“Điện hạ huynh ấy… cũng chẳng làm gì cả.”
“Vậy càng không tầm thường, không làm gì mà cũng làm người khác sợ được.” Hứa Tri Vụ lại nhớ đến bộ dáng của Tam điện hạ thong thả xoa tay sau khi chém đầu thị chúng để răn đe. Không tự chủ mà nghĩ việc khiến Tam hoàng tử điện hạ đáng sợ nhất không phải là giết người, cũng không phải hình phạt tàn khốc phải gánh chịu.
Mà là thái độ ngạo mạn coi thường đó nên ngài ấy căn bản không để tâm mạng sống của mấy người này trong mắt.
Bởi vậy dù ngài ấy có trừ gian diệt ác đi chăng nữa thì trong lòng bá tánh ngài đã trở thành một nỗi kinh sợ.
Không biết có phải do nhà đại bá quá kì lạ hay không hay do mẫu tử trong hẻm để lại ấn tượng cho nàng, nên đến cả hai đêm hôm sau Hứa Tri Vụ đều nằm mơ thấy ác mộng.
Nàng mơ thấy cả nhà đại bá có một bí mật lớn giấu nàng, nàng hỏi thì bọn chỉ an ủi nói chẳng hề có gì cả là do bản thân nàng nghĩ nhiều.
Nàng bèn đi tìm ca ca nhưng lại chẳng thể tìm được huynh ấy, nàng chạy khắp nơi để tìm cuối cùng thấy huynh ấy ở cuối con đường.
Ca ca xách theo một tiểu hài tử oa oa khóc lớn sau đó thấy nàng nhìn, liền đi qua bên này dịu dàng nói:
“Đứa trẻ khóc nhè phải đi cùng huynh một lần.”
Hứa Tri Vụ bị dọa tỉnh mộng.
Cả người đều bị mồ hôi thấm ướt.
Nàng cảm thấy thật khó để tưởng tượng sao bản thân lại có thể mơ một giấc mộng như vậy. Trong mộng còn mơ cả nhà đại bá lừa dối nàng sau đó lại quay đến gương mặt đáng sợ của ca ca.
Đến đây trời đã nhá nhem sáng nên nàng dậy sớm hơn so với ngày thường một chút.
Hứa Tri Vụ ngồi trên giường, sau đó quấn áo choàng lên người, rồi cứ như vậy ra khỏi cửa.
Sáng sớm gió lạnh làm con người không dám thở mạnh, Hứa Tri Vụ vỗ vào mặt mình muốn nhanh chóng tỉnh ngủ.
Nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa bước đến, Hứa Tri Vụ có lẽ vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cơn ác mộng quỷ dị đêm qua nên phản ứng đầu điên chính là trốn vào một góc.
Có khoảng hai người đang đến, một người trong số đó nói:
“Điện hạ để ngươi chuyển sang bên này là vì tính cách linh động của ngươi. Những gì nên nói những gì không nên nói đã rõ chưa?”
Người còn lại cung kính trả lời xong còn nói:
“Những người ở đây liệu có nhân vật nào có chỗ đặc biệt khác không, tiểu nhân có cần đặc biệt chú ý đến chỗ nào không? Rất mong được công công chỉ điểm.”
Sau đó lại vang lên một trận sột soạt: “Suýt quên mất, đây là túi tiền do Phương Tài công công làm rơi. Tiểu nhân đã giúp ngài nhặt lên lại rồi.”
Người đi trước có vẻ chần chừ đôi chút cuối cùng nói: “Điện hạ đặt vị trong Minh Nguyệt Các kia trên đầu quả tim mà sủng, ngươi nhớ nghĩ kĩ chứ đừng hỏi nhiều. Nếu không mạng nhỏ khó toàn.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui