Rất nhiều ngày sau đó, Hứa Tri Vụ vẫn luôn suy nghĩ, nàng có thích ca ca thật hay không? Là cái loại thích không giống như tình cảm huynh muội kia ấy.
Nếu như đúng là thích thật, vậy thì nó khác với tình cảm huynh muội chỗ nào đây?
Mỗi khi nàng muốn suy nghĩ sâu hơn thì lại luôn cảm thấy rằng có điều gì đó mà nàng không thể nhìn thấy được và cũng không thể chạm vào được đang ngăn cản ở phía trước, làm cho nàng không tài nào vượt qua được. Thỉnh thoảng đầu óc thông suốt được chút thì cũng trơn tuột mà chạy đi mất tiêu luôn rồi.
Ngày nào nàng cũng phải đến thư viện Biền Châu một chuyến, xem tình hình của tiên sinh rồi cho bà ấy uống thuốc.
Tiên sinh mãi cũng không thấy tỉnh táo, cứ mãi ngây ngô như vậy, ban đầu chỉ là ngủ nhiều, sau đó bắt đầu nói nhảm, từng từ từng chữ đều vô cùng xa lạ, giống như quá khứ của bà ấy khi còn trẻ vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tri Vụ lại mời lang trung vào, lang trung chỉ lắc lắc đầu, lễ phép hỏi: "Hứa cô nương, vị lão nhân gia này có con cái hoặc cháu chắt gì không?"
"Không có, tiên sinh không có hậu nhân, có chuyện gì thì nói với ta, đều giống nhau cả thôi."
"..."
Đầu tháng ba, Tạ Bất Quyện gửi một phong thư đến Hứa phủ Biền Châu, trên phong thư vẽ đầu mèo của Hứa Chi Vũ, bên trong chỉ có bốn chữ ngắn ngủi: "Biền Châu thế nào?"
Có lẽ đây là sự dịu dàng của ca ca mình. Mà điều hắn muốn hỏi thật là gì, Hứa Tri Vụ cũng rất rõ ràng nên đã trả lời bốn chữ…
"Tiên sinh đi rồi."
Lúc ra đi, bà ấy cũng không biết được rằng học sinh của mình đã trở lại rồi.
Hứa Tri Vụ niêm phong lá thư lại một cách tỉ mỉ, giao cho Lục Chức, nhờ nàng ta đưa cho người gác cổng. Thế nhưng nàng bỗng gọi Lục Chức quay lại, lấy lại lá thư, cũng muốn vẽ một cái gì đó lên phong thư giống như ca ca.
Nàng ngước mắt lên nhìn chiếc bánh táo đỏ còn chưa ăn hết ở trên bàn, cầm bút vẽ xuống phong thư.
"Cô nương, người nên nghỉ ngơi một chút đi, đã quỳ lâu như vậy rồi."
Bởi vì tiên sinh không có hậu nhân, Hứa Tri Vụ là học sinh của bà ấy nên đã vì bà ấy mà khoác lên tấm áo hiếu bằng sợi đay, Hứa phụ Hứa mẫu cũng cảm thấy theo lý thì nên làm như thế.
Nếu trong thư của ca ca không hỏi kỹ, nàng cũng không nói nữa.
Mùa xuân và mùa thu ở Biền Châu đều ngắn như cổ con cóc vậy, ngắn đến nỗi gần như là không có, đảo mắt đã thấy trời đất nóng dần lên rồi.
Hứa Tri Vụ thay một chiếc váy màu xanh lục mát mẻ thoải mái, nằm trên sập ăn bát băng oản (1) đầu tiên trong năm nay cùng Ngụy Vân Nhàn.
"A Vụ, ngày thành hôn của ta đã được định rồi, chính là ngày hai mươi lăm tháng mười năm nay, Lâm gia bọn họ năm lần bảy lượt muốn kết hôn sớm, đều bị nương của ta cự tuyệt." Ngụy Vân Nhàn múc một quả nho ướp lạnh tròn trịa, sau khi nuốt một ngụm nước thanh ngọt rồi nói: "Nương của ta ấy mà, bà ấy cho rằng làm như vậy thì Lâm gia sẽ càng tôn trọng ta, càng quý trọng ta hơn. Bà ấy luôn nói rằng, năm đó đã gả A Tỷ đi quá vội vàng, lúc này mới có đủ loại chuyện ở phía sau, cho nên bà ấy mới vô cùng sốt sắng trong hôn sự của ta."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đây là chuyện tốt mà." Hứa Tri Vụ lười biếng nằm sấp trên cái bàn nhỏ ở giữa sập, dán mặt lên tô băng: "Chỉ có điều, tình huống của tỷ và tỷ tỷ của tỷ không giống nhau. A Nhàn, tỷ với Lâm Lang là thanh mai trúc mã, hiểu rõ xuất thân, gia cảnh. Hắn là người như thế nào, tỷ rõ ràng nhất rồi còn gì."
"Cái gì mà thanh mai trúc mã cơ chứ, hắn từ nhỏ đã là cái đuôi của ta, đi theo phía sau ta, ta nói đi về phía đông, hắn cũng không dám đi về phía tây!" Ngụy Vân Nhàn nói xong cười rộ lên: "Khi còn bé ta còn dạy muội cũng phải đối xử với ca ca của muội như vậy, chỉ có điều, tính tình ca ca của muội không giống với Lâm Lang, có thế nào cũng không làm được."
Hứa Tri Vụ nâng mặt, hỏi: "Nói vậy là sao chứ? Ca ca của ta không nghe lời hay sao? Ta bảo hắn đi về phía đông, hắn cũng sẽ không đi lệch về phía tây để chọc giận ta mà."
"Không giống nhau." Ngụy Vân Nhàn suy nghĩ một chút: "Ta cũng không thể nói rõ được, chỉ có điều, ca ca của muội có đối xử với muội tốt đến đâu đi chăng nữa thì hắn cũng là người đi trước mặt muội, hắn dẫn dắt muội, chứ không phải là đi theo muội. Đúng, chính là như vậy, A Vụ muội có thể hiểu được ý của ta không?"
Hứa Tri Vụ im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: "A Nhàn, thích một người là cảm giác như thế nào?"
"Hả? Sao muội lại hỏi điều này?"
"Ai da, tỷ mau nói đi, tỷ có cảm giác như thế nào với Lâm Lang vậy?"
Ngụy Vân Nhàn vừa ăn băng oản vừa nghĩ, sau đó nói: "Chắc là vững chãi đó, ở bên cạnh người khác đều không có loại cảm giác an tâm này."
"Cảm thấy an tâm, chính là yêu thích?" Hứa Tri Vụ bất tri bất giác nói ra một tiếng: "Ta ở bên cạnh ca ca, đúng là rất an tâm."
"?" Ngụy Vân Nhàn sửng sốt, vội vàng buông băng oản xuống: "A Vụ, muội nói cái gì, muội với ca ca của muội?!"
Hứa Tri Vụ ngượng ngùng ôm đầu gối quay lưng lại, lại bị Ngụy Vân Nhàn kéo cánh tay trở về: "A Vụ, muội thành thật khai ra mau, đây lại là chuyện gì?"
"... Không có chuyện gì hết."
"Được, ta móc tim móc phổi nói lời thật lòng với muội, thế nhưng muội lại giấu ta. Đều đã buột miệng nói ra rồi, còn không chịu khai ra hả!"
Hứa Tri Vụ bất đắc dĩ, thở dài nói: "Việc này nói ra thì cũng rất đơn giản, chính là, ca ca hình như có thích ta, còn nói với cha và nương là đang theo đuổi ta. Sau đó ta cũng đáp ứng, muốn thử với ca ca xem sao..."
"Đáp ứng? Muội đã đáp ứng rồi?"
"Khụ khụ, chỉ là thử xem sao thôi mà."
Ngụy Vân Nhàn tò mò muốn chết, Hứa Tri Vụ đành phải âm thầm sắp xếp lại một lượt những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này ở trong đầu, bỏ đi một đoạn sau khi uống rượu đã trêu ghẹo ca ca, lại lược bỏ đi thân phận thật sự của ca ca rồi mới kể những chuyện có thể nói ra cho Ngụy Vân Nhàn nghe.
"Ca ca của muội vẫn luôn luôn đối xử rất tốt với muội, chẳng lẽ chính là bởi vì hắn thích muội?" Ngụy Vân Nhàn lại lắc đầu: "Cũng không đúng, lúc muội còn rất nhỏ hắn đã đối xử rất tốt với muội rồi."
"Ta cũng không biết ca ca từ khi nào đã bắt đầu thích ta nữa." Hứa Tri Vụ buông băng oản xuống, nằm xuống sập.
"Vậy muội có thích ca ca của muội không?"
"Ta cũng không chắc chắn lắm, hình như có một chút?"
Ngụy Vân Nhàn vừa nghe vậy cũng thở dài nằm xuống, trong lòng âm thầm cảm thấy đồng tình thay ca ca nhà mình. Còn chưa bắt đầu theo đuổi thì người trong lòng mình đã có người trong lòng mất rồi, đã vậy người trong lòng này lại còn là ca ca của người trong lòng mình nữa chứ.
Thật là thảm quá đi.
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên, Ngụy Vân Nhàn ngồi dậy, lắc lắc vai Hứa Tri Vụ, nói: "Ca ca của muội không phải hài tử nhà đại bá của muội sao? Hắn là biểu ca của muội đấy, A Vụ, muội thanh tỉnh lại đi, không thể tiếp tục với hắn được đâu, việc này là không đúng!"
Đầu của Hứa Tri Vụ đều bị lắc đến choáng váng, vội vàng nói: "Không phải không phải, không phải là biểu ca, ca ca và ta không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào hết, A Nhàn, tỷ bình tĩnh lại đã nào."
Ngụy Vân Nhàn cuối cùng cũng buông nàng ra, vì để bồi thường cho Hứa Tri Vụ, nàng ấy đã dốc hết cả vốn liếng tuyệt học cả đời của mình ra dạy lại cho nàng: "A Vụ, ta dạy cho muội một biện pháp để nhìn rõ tâm ý của mình."
Hứa Tri Vụ nhìn nàng ấy với đôi mắt mong chờ.
"Muội cứ tưởng tượng ra hình ảnh ca ca của muội ở cùng một chỗ với nữ tử khác, tàn nhẫn hơn một chút thì còn có thể suy nghĩ sâu xa hơn nữa, nghĩ rằng bọn họ đã thành thân rồi sinh con, hạnh phúc mỹ mãn, mà tất cả đều không liên quan gì đến muội hết, muội chỉ là muội muội, muội chỉ có thể ở một bên mà nhìn..."
Hứa Tri Vụ có hơi xuất thần.
"Như thế nào, có khó chịu không?"
Hứa Tri Vụ chậm rãi gật đầu: "Khó chịu."
Ngụy Vân Nhàn mạnh mẽ vỗ vai Hứa Tri Vụ: "Rất rõ ràng, A Vụ, muội thích ca ca của muội rồi."
"Là như vậy ạ? Nhưng khi ta còn bé cũng thấy không vui khi nhìn ca ca nói chuyện kết thân với biểu tỷ Dung Linh, nói như vậy thì từ hồi sáu, bảy tuổi ta đã thích ca ca rồi sao?"
"..."
Hứa Tri Vụ dùng ánh mắt "Tỷ không đáng tin" mà nhìn Ngụy Vân Nhàn.
"Vậy còn có thể làm sao bây giờ? Không phải là muội đang thử với ca ca của muội rồi hay sao? Nếu đổi lại là ta thì đã "thử" ra từ lâu rồi."
"Thử như thế nào?"
Ngụy Vân Nhàn cười xấu xa nói: "Thì muội cứ ôm lấy hắn, đổ ập xuống mà hôn, chắc chắn sẽ thử ra được ngay."
Hứa Tri Vụ vừa xấu hổ lại vừa tức giận: "A Nhàn! "Đổ ập xuống" không phải dùng như vậy đâu."
...
Chủ ý của Ngụy Vân Nhàn tuy rằng trước sau như một rất hố người ta, ấy vậy mà lại cho Hứa Tri Vụ một vài gợi ý, sự ỷ lại của nàng đối với ca ca đã vượt xa huynh muội tầm thường, bởi vậy nên mới mơ hồ không rõ giữa ranh giới của tình yêu, nếu thật sự muốn phân biệt tâm ý, hẳn là phải đi Kinh Thành…
Trong lúc trạng thái tỉnh táo, trêu ghẹo ca ca một chút.
Trong khi nàng đang suy nghĩ về kế hoạch chòng ghẹo này, phong thư của ca ca đã đến rồi.
Lần đầu tiên, Hứa Tri Vụ ngay cả xé thư cũng cảm thấy xấu hổ, còn có hơi chột dạ.
Mà ca ca đương nhiên hoàn toàn không biết gì về kế hoạch của nàng, nội dung thư ngắn gọn lại lộ ra sự dịu dàng độc đáo của hắn: "A Vụ, tháng tư đã qua, có thể từ từ trở về rồi."
Sau khi đã trưởng thành, Hứa Tri Vụ không còn dùng việc thư từ có đủ dài hay không, chữ trên đó có đủ nhiều hay không để xác nhận xem ca ca có nhớ mình hay không nữa.
Cho dù ngắn gọn đến nỗi chỉ có ba chữ, hai chữ, thì nàng vẫn tin tưởng rằng, ca ca rất nhớ nàng.
Nàng cũng nhớ hắn rồi.
...
"A Vụ." Hứa mẫu tiến vào, trên mặt mang theo ý cười: "Nương nơi này có tin tức tốt, con có muốn biết hay không?" (2)
Hứa Tri Vụ vốn đang sửa sang lại cái tráp nhỏ của nàng, nghe xong lời này lập tức dừng lại: "Cái gì ạ?"
"A Vụ cứ như vậy mà đi Kinh Thành, nương không phải là đang lo lắng hay sao. Vậy nên nương đã nói với Ngụy phu nhân, ai ngờ bà ấy lại thả người, để A Nhàn cùng con đi Kinh Thành chơi một khoảng thời gian. Không chỉ như thế, Vân Tiêu cũng sẽ đi, y là nam tử, cũng có khí lực, dọc theo đường đi có thể có một người chăm nom cho các con."
"Thật ạ?!" Hứa Tri Vụ buông tráp xuống nhảy dựng lên, chạy tới ôm chầm lấy Hứa mẫu: "Thật tốt quá, con đang lo lắng trên đường đi sẽ rất nhàm chán."
"Con đó nha, cũng chỉ biết lo lắng sẽ nhàm chán, sao không lo lắng dọc theo đường đi có an toàn hay không?"
"Không phải là đã phái người bảo hộ con rồi sao, người của ca ca cũng đi theo nữa mà."
Hứa mẫu vỗ vỗ lưng nàng, dặn dò: "A Vụ, dọc đường phải cẩn thận một chút, đến Kinh Thành rồi thì nhớ viết thư báo cho cha và nương một tiếng."
Hứa Tri Vụ liên tục gật đầu.
"Còn nữa, sau khi đến Kinh Thành, con và Tiểu Tư... Cha và nương cũng không can thiệp vào chuyện của các con, chỉ có điều, nhớ kỹ phải chú ý chừng mực, Tiểu Tư thì nương yên tâm rồi, chẳng qua là, A Vụ, con..."
Hứa Tri Vụ không vui rồi đấy.
Trong hai người bọn họ, rõ ràng là ca ca nổi lên tâm tư trước tiên, sao lại còn yên tâm với hắn được nữa chứ?
"Con cứ nghe lời Tiểu Tư, những chuyện khác thì chờ cha và nương đến Kinh Thành rồi nói sau."
"... Vâng ạ."
Vì thế, Hứa Tri Vụ và huynh muội Ngụy gia cùng nhau lên đường đến Kinh Thành.
Hai cô nương ngồi ở một bên, Ngụy Vân Tiêu thì ngồi chỗ đối diện. Hình như y lại cao hơn một chút rồi, dáng vẻ lúc ngồi trông có vẻ chật chội, xe ngựa vừa lắc một cái thì đầu gối của y thỉnh thoảng cũng sẽ đụng phải hai cô nương ngồi phía đối diện, Ngụy Vân Tiêu liên tục lui về phía sau, càng thêm mất tự nhiên.
Hứa Tri Vụ bỗng nhiên nhớ tới ca ca, lúc hắn ngồi trong xe ngựa vẫn luôn bình tĩnh tao nhã như vậy, làm cho Hứa Tri Vụ cực kỳ an tâm. Nàng có việc gì hay không thì cũng đều muốn gọi ca ca, cảm thấy buồn ngủ cũng phải ôm cánh tay của ca ca mà ngủ.
Cảm giác lúc ca ca ở bên cạnh so với khi Ngụy Vân Tiêu ở bên cạnh hoàn toàn khác nhau.
Loại cảm giác bất đồng này chẳng lẽ lại là "thích" ư?
"Ngụy Vân Tiêu, sao ngươi lại cũng muốn đi Kinh Thành vậy?"
Ngụy Vân Tiêu nhìn Hứa Tri Vụ một cái, quay đầu lại: "Tháng bảy ở Kinh Thành có tổ chức thi võ, ta là đi ứng cử. Nhân tiện, ta có thể bảo vệ hai người trên đường đi."
Thật ra thì người mà phụ thân phái đi với người của ca ca đã đủ để bảo hộ các nàng rồi, nhưng Hứa Tri Vụ cũng không đốp chát lại lời của y giống như khi còn bé mà chỉ gật gật đầu, cười nói: "Vậy thì cảm ơn ngươi."
Ngụy Vân Tiêu không tiếp lời nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi lại lặng lẽ nhếch lên.
Ngụy Vân Nhàn đồng tình nhìn ca ca nhà mình một cái, nhưng cũng không có ý định nhúng tay vào.
"A Nhàn, cũng may là hai người tới rồi, bằng không thì dọc đường đi này ta không biết sẽ nhàm chán biết bao. Lúc trước ta cùng biểu di mẫu đi Kinh Thành, một mình ngồi một chiếc xe ngựa, đều sắp tự mình nói chuyện với mình được luôn rồi đó."
Huynh muội Ngụy gia đồng loạt cười rộ lên.
"Sau đó ta với ca ca cùng nhau đi Kinh Thành thì đã thoải mái hơn nhiều rồi. Ta chỉ lo lắng lần này đi Kinh Thành còn khó mà vượt qua được hơn cả lần đi cùng biểu di mẫu kia, A Nhàn, tỷ cũng không biết lúc mẫu thân nói rằng hai người muốn đến, ta vui vẻ biết bao!"
Ngụy Vân Nhàn bèn kể cho nàng nghe cách nàng ấy thuyết phục Ngụy phu nhân, làm cho bà ấy đồng ý như thế nào.
"Vậy Lâm Lang bên kia thì sao?"
"Lâm Lang hắn dám không đồng ý chắc?"
Mấy người nói nói cười cười, thẳng đến khi mặt trời ngả về sau dãy núi phía tây, Ngụy Vân Tiêu bèn đề nghị tìm một nhà dân để nghỉ ngơi một đêm.
"Không cần, ca ca đã giúp ta an bài hết cả rồi, chúng ta đêm nay qua đêm ở dịch trạm." Nói xong, Hứa Tri Vụ thò đầu ra nói với xa phu phía trước: "Tiếp tục đi, trước khi trời tối đến dịch trạm là được rồi."
"Vâng."
Nàng buông rèm cửa sổ xuống, chỉ thấy biểu tình của Ngụy Vân Nhàn rất vi diệu, Ngụy Vân Tiêu cũng cúi đầu trầm tư.
Một lúc lâu sau, Ngụy Vân Tiêu cảm thán nói: "Hứa công tử vậy mà lại chu đáo đến mức này!"
Ánh mắt Ngụy Vân Nhàn nhìn y lại càng thêm đồng tình.
Trên đường đi sau đó, mỗi lần Hứa Tri Vụ nhìn thấy phong cảnh quen thuộc đều muốn nói với Ngụy Vân Nhàn: "Chỗ đê sông này, năm ngoái lúc ta đi ngang qua đã tích một tầng tuyết thật dày, ta bèn nằm rạp ra rồi cứ nhìn chằm chằm vào nó. Kết quả là ca ca không hiểu sao lại nhìn ra ta muốn đi xuống đó chơi nên đã kêu người dừng xe ngựa lại, dẫn ta xuống đạp tuyết... Đám tuyết đó cực kỳ sâu, một cước giẫm xuống, người cũng sắp bị lún vào luôn, ca ca phải ôm ta ra ha ha ha..."
"Lần trước ta nghe thấy tiếng sói kêu ở thung lũng bên sông này, một tiếng "áu u" rất dài, dọa chết ta rồi, ta còn tưởng là con sói đó muốn qua đây. Ca ca lại nói, tiếng sói gào thét này nghe rất gần nhưng trên thực tế thì lại đến từ một nơi rất xa rất xa. A Nhàn, tỷ nhìn xem bên kia, đám đen nhánh đó đều là núi, chắc lũ sói đã tru lên ở nơi xa như vậy..."
"Ai dà, lần này ta quên mang theo rượu rồi, nếu không thì chúng ta đã có thể uống một ly với nhau rồi. Lại nói, ca ca không có ở đây, cũng không có ai quản ta uống rượu..."
Lỗ tai Ngụy Vân Tiêu giật giật, dường như sắp bị hai chữ "ca ca" này mài ra thành kén luôn rồi.
Hứa công tử chỉ đi Kinh Thành với Hứa Tri Vụ một chuyến thôi mà đã được Hứa Tri Vụ lẩm bẩm suốt một đường.
Vậy lúc này đây là y đi cùng nàng, về sau y cũng sẽ được Hứa Tri Vụ nhắc tới như vậy hay sao?
Ngụy Vân Tiêu nghĩ như vậy, bỗng nhiên nói: "Tri Vụ, ta thấy dòng suối bên ngoài rất trong lành mát mẻ, muội có muốn xuống nghịch nước không?"
Cũng giống như Hứa công tử dẫn nàng đi nghịch tuyết, những gì Hứa công tử biết làm thì y cũng biết.
Tuy rằng không hiểu vì sao mình lại muốn so sánh như vậy.
Vừa quay đầu, lại đụng phải ánh mắt nghi hoặc của Hứa Tri Vụ: "Về sau chúng ta phải ngồi thuyền rất nhiều ngày, nếu ngươi muốn nghịch nước, đến lúc đó rồi nghịch sau cũng được."
Ngụy Vân Tiêu cắn răng: "Ta đang hỏi muội."
"À, ta không nghịch đâu." Hứa Tri Vụ nhìn sắc mặt của y, đột nhiên kịp phản ứng lại, trước mắt nhanh chóng hiện lên khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên lang năm ngoái khi rời khỏi Biền Châu, sau đó xấu hổ ho một tiếng: "Cảm ơn."
Sau đó nàng nghiêng mặt đi, hỏi Ngụy Vân Nhàn: "A Nhàn, tỷ có muốn nghịch nước không?"
Ngụy Vân Tiêu cũng đen mặt hỏi Ngụy Vân Nhàn: "Muội muốn nghịch nước không?"
Ngụy Vân Nhàn: Ta không dám đâu.
Chú thích:
(1) Băng oản: Món ăn truyền thống Trung Hoa, bát bằng băng (aka nước đá) đựng trái cây hoặc ngó sen, củ ấu, hạt sen các loại được ướp lạnh, dùng trong mùa hè.
(2) Tác giả gõ sai từ, 要不要知道 (có muốn biết hay không) thành 要不要直到 (có muốn đến thẳng hay không).