Hứa Tri Vụ cuối cùng cũng hôn được ca ca của mình.
Nhưng làm nàng không thể ngờ tới là hôn trong tình hình như lúc này.
Thậm chí nàng còn chưa kịp nhắm mắt lại đã thấy huynh ấy ở ngay rất gần mình rồi, gần đến mức có thể nhìn rõ từng cọng lông mi của ca ca. Mồ hôi trên tóc mai của huynh ấy rơi xuống vào ngay tóc nàng, còn bản thân nàng chỉ biết nằm im đón nhận hết những hành động đó.
Ngơ ngác và hoảng loạn ập đến, thậm chí nàng bắt đầu suy nghĩ đến sao mọi chuyện lại phát sinh theo hướng này.
Nhưng cảm giác duy nhất chưa từng xuất hiện chính là sợ hãi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì là huynh ấy nên nàng chẳng hề sợ hãi bất cứ điều gì cả, ca ca của nàng nhất định không bao giờ làm nàng tổn thương.
Còn Tạ Bất Quyện đang quấn quýt với đôi môi của nàng thậm chí trêu đùa đầu lưỡi, nàng cũng chẳng thèm phản kháng.
Thấy vậy, hắn rời khỏi đôi môi nàng sau đó ung dung chống tay bên má mỉm cười giống như một đứa trẻ nhỏ, đưa tay vân vê tóc nàng.
“A Vụ ngoan quá.”
Ca ca nàng lúc ốm đúng là khác với ngày thường quá đi.
Lúc này huynh ấy không còn giữ hình tượng trưởng thành ổn trọng nữa mà càng giống với một thiếu niên trong mắt toàn ý cười chỉ quan tâm đến niềm vui của bản thân. Sau đó lại cúi đầu hôn lướt môi nàng vài cái.
Hứa Tri Vụ mặt đỏ như gấc nhưng vẫn cố chấp nhìn thẳng vào hắn.
Nàng duỗi tay ra chậm rãi vòng qua ôm lấy hắn nhẹ giọng nói:
“Ca ca huynh cũng rất ngoan mà, chơi đủ rồi chúng ta để lang trung xem bệnh nhé. Có được không?”
“A Vụ ta không cần lang trung đâu, thái y cũng vô dụng thôi. Hắn nhất quyết bắt ta phải động phòng đó.”
Tạ Bất Quyện nói xong cười lên vô cùng xinh đẹp nhưng hàm ý lời nói lại như một đăng đồ tử. Hắn nhìn một lượt từ đầu tới chân Hứa Tri Vụ sau đó nói:
“A Vụ muội động phòng với ta nhé.”
“Nếu như không biết thì ca ca dạy muội.”
“…”
“?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“!”
Hứa Tri Vụ nghe vậy từ sững sờ chuyển đến mờ mịt, không hiểu điều gì đang xảy ra, cả gương mặt nàng không thể tin nổi như sét đánh ngang tai, đến sắc mặt cũng liên tục biến đổi. Đợi nàng phản ứng lại mới gian nan ấp úng mở lời:
“Ca… Ca ca huynh phát sốt đến hồ đồ rồi đó hả.”
Đến lúc này nàng cuối cùng cũng biểu lộ vẻ e sợ, nàng e dè đưa tay đẩy hắn sau đó lùi người ra sau, quay người bò ra khỏi giường đưa lưng về phía hắn. Có lẽ nàng nghĩ làm vậy sẽ không bị ăn.
Ca ca ở phía sau lưng nàng vang lên tiếng cười nhỏ nhẹ, sau khi cười xong mới đưa ra giữ chặt eo nàng từ phía sau nói:
“Như thế cũng được.”
“?”
Thế này cũng được à?
Không đúng, đây đâu phải trọng điểm đâu. Hứa Tri Vụ nhanh chóng co chân lên cuộn thành một khối sau đó há miệng run rẩy nói:
“Ca ca, huynh làm vậy không đúng đâu! Chúng ta bây giờ là huynh muội chứ không phải phu thê. Ca không thể làm cái đó… với ta được.”
“Cái nào? A Vụ không phải cái gì cũng không hiểu hả?” Tạ Bất Quyện cười ôm chặt nàng. Thấy Hứa Tri Vụ giống như một bé thỏ cuộn người lại chôn mặt vào trong, hắn cúi đầu hôn lên vành tai nàng nói:
“… Quá chân thực rồi.”
Hứa Tri Vụ cảm thấy câu nói này vô cùng kì lạ, đang muốn quay mặt sang hỏi cho rõ ràng, đã thấy ca ca nàng có vẻ đã thỏa mãn rồi. Hắn ôm chặt nàng muốn hôn tiếp nhưng Hứa Tri Vụ đã nhanh chóng chôn mặt xuống.
Vì vậy cái hôn đó đặt lên phần gáy của nàng.
Qua lúc này, khuôn mặt chôn trong đầu gối mới phát ra âm thanh nghèn nghẹn nói:
“Ca ca “chân thực quá” là sao? Nói muội hả?”
Tạ Bất Quyện không trả lời, tiếp tục đưa tay vuốt ve gáy nàng. Hứa Tri Vụ nhanh chóng rụt cổ lại:
“Ca ca, huynh làm vậy không được đâu, nếu không huynh thả ta ra trước nhé. Đợi huynh tỉnh táo lại chúng ta bàn bạc sau có được không?”
Nhưng đáp lại nàng là bàn tay đặt trên vạt áo của nàng.
Trong phút chốc, đầu óc Hứa Tri Vụ trống rỗng, rất nhanh trên vai và sau lưng cảm thấy lạnh lẽo một vùng.
Trời ạ huynh ấy thật sự muốn làm vậy hả…?
“Làm phiền thông báo một chút ta muốn gặp Hứa công tử. À không đúng, muốn gặp Tam điện hạ một chút.”
Lục Thủy canh ngoài căn phòng lắc lắc đầu nhìn thiếu niên trước mắt nói:
“Ngụy công tử, điện hạ giờ không tiện gặp mặt.”
“Hả? Tại sao? Vậy ngươi có thể giúp ta hỏi một chút được không. Ta lỡ làm hỏng cái kích đó rồi không biết cần phải bồi thường bao nhiêu.”
Lục Thủy trả lời:
“Điện hạ không để ý đến cái kích đó đâu, Ngụy công tử không cần bồi thường. Mời ngài về cho.”
“Vậy được rồi, thay ta cảm ơn điện hạ nhé.” Ngụy Vân Tiêu nhấc chân ra về nhưng lúc đi đến căn phòng bên cạnh đột nhiên nghe thấy tiếng rên nhỏ vụn của phụ nữ. Ngụy Vân Tiêu chợt dừng lại lắng tai nghe nhưng lại chẳng nghe thấy gì nữa.
Y cho rằng bản thân nghe nhầm rồi, sau đó lắc đầu bước tiếp.
…
Lục Chức bưng bữa sáng đi vào phòng của Hứa Tri Vụ, sau đó vén màn giường lên. Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cô nương nhà mình ngồi khom gối ngẩn người thẫn thờ, hai mắt còn nhìn chăm chăm vào đôi tay của mình nên không khỏi bị dọa một phen.
“Cô nương, cô nương?”
Nhìn thấy dáng vẻ không có tinh thần của nàng, Lục Chức nghĩ đây là thức trắng nguyên một đêm luôn?
“Lục Chức, ngươi đừng quan tâm ta.” Hứa Tri Vụ không có cảm xúc nói:
“Bỏ màn trướng xuống đi, che ta lại.”
Lục Chức sững người làm theo phân phó, sau đó ù ù cạc cạc đi ra ngoài lấy nước.
Còn Hứa Tri Vụ nhíu mày lại nhìn đôi tay của mình.
Trước đây nàng cứ nghĩ hôn hít, sờ soạng chính là động phòng rồi. Nhưng tối qua nàng mới hiểu ra rằng không phải vậy. Đó là chuyện quá đáng hơn nữa.
Hơi thở gấp gáp của ca ca cứ như vậy phả bên cạnh tai nàng, còn đầu Hứa Tri Vụ vẫn chôn chặt trong đầu gối.
Nàng không hiểu sâu về vấn đề này nhưng nàng hoài nghi bản thân động phòng với huynh ấy rồi.
Hơn nữa nàng còn có thêm một đứa nhỏ là của nàng và ca ca cùng nhau tạo nên.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh nên động tĩnh cách vách vô cùng rõ ràng.
Ca ca nàng hình như dậy rồi, nghĩ vậy Hứa Tri Vụ lại nhớ đến chuyện đêm qua. Nàng thấy mặt mình bắt đầu nóng lên nên nhanh chóng giấu cả người vào trong chăn.
Những chuyện ca ca làm với nàng cũng nên giải thích mới đúng chứ hay dỗ dành nàng?
Hứa Tri Vụ đợi rồi lại đợi, nàng đợi rất lâu nhưng vẫn chẳng thể đợi được.
Cảm giác tủi thân cứ vậy chiếm cứ trái tim, nàng cứ vậy ôm lấy chăn huhu khóc òa lên. Đợi Lục Chức tiến vào nghe thấy mới hỏi ràng xảy ra chuyện gì, Hứa Tri Vụ mới dùng gương mặt lấm lem nước mắt nói:
“Lục Chức, ta không biết phải làm gì nữa…”
Lục Chức vô cùng lo lắng trước vẻ mặt này của Hứa Tri Vụ, cô nương nhà nàng rất lâu rồi chưa khóc đau lòng như thế.
“Cô nương nói cho nô tì nghe đi ạ, nói ra sẽ khuây khỏa hơn.”
“Lục Chức…” Hứa Tri Vụ ôm chặt lấy Lục Chức đang đứng bên giường khóc nói:
“Ta với ca ca động phòng rồi…”
Nhìn thấy cô nương nhà mình hai mắt đẫm lệ, Lục Chức đau lòng vỗ vai người.
“Cô nương chớ khóc nữa. Không phải hai người đã làm qua từ lâu rồi sao? Có phải lần này thấy đau lắm đúng không?”
Hứa Tri Vụ ngơ người lại bắt đầu khóc nấc.
“Lục Chức ngươi nói gì thế, sao lại đau được?”
Lục Chức lúc này mới thở dài, bao nhiêu lần rồi nhưng chẳng lần nào ra hồn cả.
Chậc chậc.
…
Tạ Bất Quyện tỉnh lại mới phát hiện dược vật trong người đã không còn tác dụng nữa. Trên người có một loại cảm giác dễ chịu khó nói nên lời, thậm chí còn chẳng muốn đứng dậy.
Đầu ngón tay khẽ động đậy, sau đó sờ soạng trên giường một lúc mới hiểu ra. Cảm thấy không còn nằm được nữa mới đứng dậy rời giường.
Ảo ảnh tối qua quá chân thực. Thật đến mức làm hắn chìm đắm sâu vào trong đó.
Phụ hoàng cho hắn bát thuốc này cũng chỉ có chút này thôi.
Nghĩ đến Hoàng thượng, gương mặt đang thả lỏng của Tạ Bất Quyện lại lập tức kéo căng. Hắn mặc xong ngoại y liền gọi Lục Thủy tiến vào.
“Chuẩn bị ngựa vào cung một chuyến.”
“Rõ.”
“Khoan đã, tối qua trong phòng chỉ có một mình ta đúng không? A Vụ không tiến vào chứ?”
“Hứa cô nương không hề bước vào căn phòng này.”
Tạ Bất Quyện nhíu mày nghĩ, sau đó đi đến bình phong nhìn qua một lượt, không sao vẫn còn tốt.
Lúc này Thanh Sơn bê một chậu nước đi vào:
“Điện hạ, nên rửa ráy rồi.”
Hắn nhìn giường của Tạ Bất Quyện, kinh ngạc lóe qua ánh mắt, sau đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
“Điện hạ, thuộc hạ sẽ dọn sạch sẽ cho ngài.”
Tạ Bất Quyện lúc này mới đi đến gật đầu.
Sau khi đã sửa soạn chỉnh tề, Tạ Bất Quyện mới đi đến gặp Hoàng thượng.
Ở vị trí cửu ngũ trí tôn này thì không bao giờ có chuyện nhớ kĩ bản thân đã làm những việc gì, nói qua những lời như thế nào, thậm chí còn có thể tự nhiên hỏi:
“Trẫm ban thuốc?”
Ông ta quay mặt nhìn về phía Kim công công, Kim công công dùng vẻ mặt phức tạp gật đầu.
“Quả thực do trẫm ban thuốc.” Hoàng thượng nhìn Tạ Bất Quyện, thấy sắc mặt hắn không tốt đẹp gì cho cam đành cười nói:
“Cũng chỉ là thuốc bổ sức khỏe mà thôi, làm cho sức mạnh nâng cao thêm đôi chút. Sao rồi, tối qua có nỗ lực tạo ra tiểu hoàng tôn hay chưa?”
Tạ Bất Quyện tức giận đến trán nổi gân xanh, hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng áp xuống tức giận trầm giọng:
“Phụ hoàng, nhi thần đã nói qua không cần người nhúng tay vào rồi.”
“Bất Quyện tức giận rồi à? Đừng tức giận, tất cả chỉ vì tốt cho con thôi. Nếu như mẫu hậu con còn trên nhân thế nhất định cũng sẽ muốn sớm được ôm cháu chắt.”
Lại như vậy, lần nào cũng nhắc đến mẫu hậu của hắn. Mỗi khi như vậy, tức giận của Tạ Bất Quyện sẽ vơi đi phân nửa.
Còn Hoàng thượng có lẽ cũng rất rõ ràng.
“Nếu phụ hoàng để ý đến vị hoàng trưởng tôn kia của Ân gia thì cũng có thể phủ nhận hoàn toàn huyết mạch của Nhị hoàng tử. Nhưng người không thể từ bỏ sĩ diện liền bức bách nhi thần.”
Kim công công nghe vậy vô cùng khẩn trương, chỉ sợ phụ tử hai người sẽ xảy ra xung đột. Nhưng hoàng thượng không hề tức giận mà chỉ cười nói:
“Bất kể có chuyện như vậy hay không trẫm đều muốn ngươi sớm thành gia sinh con thôi.”
“Phụ hoàng, dù có muốn thành thân sinh con đi chăng nữa cũng không phải là lúc này. Thời chưa đến, ngài làm vậy chỉ càng dục tốc bất đạt thôi.” Tạ Bất Quyện nhếch mày nhìn thẳng vào hoàng thượng.
“Chuyện của Ân gia nhi thần đã nói thẳng cho ngài biết rồi. Nhánh này của Ân thị, nhi thần nhất định phải nhúng tay vào. Hiện tại phụ hoàng cố kị không muốn động vào nên ngày sau nếu có đối đầu sau lưng, thủ túc tương tàn thành danh cũng sẽ không cho bọn họ sống tháng ngày tốt lành.”
Hoàng thượng ngạc nhiên.
Thiếu niên ôn thuận như ngọc trước kia sớm đã không còn dáng vẻ ngoan hiền dễ thương nữa rồi. Mấy năm tách ra không những không mài mòn đi cốt khi của hắn ngược lại là do mình lòng dạ ác độc. Ngày sau có lẽ sẽ trở thành một Hoàng đế tốt hơn ông ta bây giờ.
Thật tốt.
Đứa con trai này của ông ta biết vứt bỏ vấn đề lại cho ông ta rồi, thậm chí còn để ông ta lựa chọn nữa.
Hoàng thượng cười lên, vẫy tay để Tạ Bất Quyện lui ra, sau đó lại nhìn về hướng đi của hắn. Con đường đó ánh sáng chói lòa.
“Tiểu Kim tử à, đứa con trai này của trẫm không tệ đúng không?”
Kim công công cười nói:
“Bẩm hoàng thượng, Tam điện hạ là con của rồng đương nhiên phải hơn người đời rồi.”
…
Hứa Tri Vụ lại nhìn hộp bảo bối của nàng.
Ồ là bởi vì vật phẩm giấu trong này càng ngày càng nhiều nên hiện tại đã đổi thành một cái hộp to hơn rồi.
Nàng nhìn vào đai ngọc yên tĩnh nằm trong rương xuất thần. Cái đai đó vô cùng đẹp, mỗi viên ngọc tròn trịa hoàn mỹ không tì vết, đến cả màu đỏ ánh lên trong đó cũng tạo nên vài phần cảm giác tuyệt diệu.
Nhìn thấy đai lưng này nàng lại nhớ đến ca ca.
Lại phải vội vàng bỏ nó vào đóng nắp lại.
Trước tiên phải giấu kĩ đai lưng này, sau đó đợi đến sinh thần huynh ấy mới tặng đi, như vậy có thể làm huynh ấy vui vẻ rồi.
Nhưng giờ nàng phải tránh cái đai lưng này, tất cả chỉ vì nhìn nó là nàng lại nhớ đến ca ca nàng lúc dùng tay gỡ nó xuống.
Sau khi làm chuyện đó với ca ca, Hứa Tri Vụ nhận ra rằng cái đai này không thể tặng nữa rồi.
Mấy ngày nay Hứa Tri Vụ không còn như ngày thường đón ca ca nàng trở về nữa, cũng không còn giọng nói “ca ca” quen thuộc như trước kia.
Tạ Bất Quyện nhìn hết tứ phía cũng chẳng thấy A Vụ. Đi đến hết đầu hành lang dài cũng không thấy nàng chạy qua, nên phải đi hỏi Thanh Sơn ở bên cạnh.
“A Vụ không khỏe hả?”
“Thưa điện hạ thần không thấy Lục Chức nói gì cả.”
Tạ Bất Quyện liền đi đến phòng của Hứa Tri Vụ duỗi tay ra gõ cửa.
Người mở cửa là Lục Chức, nàng nói:
“Điện hạ, cô nương đã nghỉ ngơi rồi.”
“Sớm như vậy?”
Vẻ mặt Lục Chức có chút kì lạ, khóe môi động đậy cuối cùng nói:
“Có lẽ điện hạ phải biết cô nương mệt đến nhường nào chứ.”
Hắn phải biết cái gì?
Tạ Bất Quyện nhạy bén phát hiện ra câu nói này của Lục Chức nhất định có ẩn ý, vì vậy cố gắng lục lại ký ức trong đầu.
“Điện hạ, có ám vệ gửi tin tức đến.” Thanh Sơn đẩy cửa bước vào, đặt một chồng thư trên bàn của Tạ Bất Quyện.
“Tối nay Hứa cô nương không dùng bữa, điện hạ muốn khi nào bưng đồ ăn lên ạ?”
Tạ Bất Quyện lại nghĩ A Vụ háu ăn như vậy thế mà không dùng bữa, nên nhất định phải xảy ra chuyện lớn nào đó.
Có thể là chuyện hắn bại lộ thân phận.
Hắn cũng chẳng thấy ngon miệng cho cam nên bảo Thanh Sơn tạm thời không cần cho lên nữa.
Cho đến đêm khuya, Tạ Bất Quyện xem sách xong mới từ trên giường bước xuống, sau đó nhíu mày nhìn màn giường.
Một vài khoảnh khắc tối qua cứ như vậy xuất hiện trong não.
Hắn đối với ảo giác của chính bản thân chúng là vô cùng thành thực.
Cơ hồ đem tất cả những điều mình muốn dâng hiến cho nàng để nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Mấy lần? Hắn cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Nhưng hắn nhớ được, đều do bàn tay của mình dùng vào làm những việc bất nhã.
Tạ Bất Quyện duỗi tay che chắn tầm nhìn, sau đó thở dài ra một hơi.
Hắn càng ngày càng vô sỉ rồi, thế mà lại có ý nghĩ làm mấy chuyện như thế với A Vụ.
Dưới ánh nến chói rọi, Tạ Bất Quyện ngồi ngẩn hồi lâu mới đi vào giấc ngủ.
Hắn nằm xuống nhưng một lát sau phải nhíu mày ngồi dậy hít hà chiếc gối.
Tạ Bất Quyện ngửi thấy một cỗ hương vị ngọt ngào như hương hoa và mùi sữa hỗn hợp hòa quyện lại với nhau.
Không biết tại sao trên gối hắn lại có mùi hương của A Vụ.