Sáng sớm hôm sau, Tạ Bất Quyện lại gõ cửa Hứa Tri Vụ, tiếng bước chân bên trong dần dần đến gần, nhưng cuối cùng dừng lại ở phía sau cửa.
Rõ ràng không phải là Lục Chức.
Người đó cách một cánh cửa, im lặng đứng đó, giống như đang chờ đợi hắn mở lời trước.
Một tay của Tạ Bất Quyện nhẹ nhàng chạm lên trên cánh cửa, dịu dàng nói: "A Vụ, có muốn đi sơn trang ở ngoại ô Kinh Thành tránh nóng không? Ca ca đã đi tới nơi đó rất nhiều lần khi còn nhỏ, nếu không có gì thay đổi thì nơi đó có những khu rừng trúc, có hồ nước trong vắt, chúng ta có thể đi hóng gió, chèo thuyền du ngoạn, sau đó lại ăn một vài loại dưa hay trái cây gì đó... Muội thấy thế nào?"
Võ cử sẽ bắt đầu sớm thôi. Hắn làm quan chủ khảo của đợt võ cử lần này, đến lúc đó sẽ không thoát thân được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế, Tạ Bất Quyện muốn thừa dịp mấy ngày này dỗ dành A Vụ cho thật tốt, miễn cho nàng lại suy nghĩ lung tung.
Hứa Tri Vụ nghe lời đề nghị của ca ca, cũng theo đó tưởng tượng một loạt quang cảnh khi đi ngoại ô Kinh Thành để tránh nóng, nàng rất động tâm nhưng vẫn chưa vội lên tiếng đáp ứng.
"Muội cũng có thể dẫn Ngụy cô nương theo cùng, chỉ có điều, sắp tới võ cử rồi nên Ngụy Vân Tiêu cần phải chuẩn bị một chút, không thể đi được nữa rồi."
Giọng nói của ca ca ở ngoài cửa vẫn ôn hòa thong dong như trước, Hứa Tri Vụ há miệng, muốn nói cái gì nhưng đột nhiên lại cảm thấy hoang mang, vì sao sau khi nàng và ca ca làm chuyện đó, nàng thì lăn qua lộn lại suy nghĩ, còn ca ca thì giống như không có việc gì vậy?
Cũng giống như lúc nàng không được tự nhiên và rối rắm, ca ca lại nghĩ đến việc đi ngoại ô Kinh Thành để tránh nóng, ngay cả việc dẫn theo những người nào cũng nghĩ xong hết rồi.
Có lẽ lúc này nàng mà mở cửa ra thì chắc chắn sẽ nhìn thấy bộ dáng vân đạm phong khinh, không chút gợn sóng của ca ca.
Tự dưng Hứa Tri Vụ cảm thấy mình rất thất bại.
Nàng không nói gì, quay lưng trở lại chỗ cũ.
Ngoài cửa, Tạ Bất Quyện nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng cách hắn càng ngày càng xa, khóe môi khẽ mím lại nở một nụ cười khổ.
A Vụ lúc này quyết tâm không để ý tới hắn.
Mấy ngày sau, Tạ Bất Quyện đưa tới những món điểm tâm ngọt mới cho Hứa Tri Vụ, hôm nay là mật y mai, hôm sau là tích tô bào loa, ngày thứ ba lại đổi thành hà hương nhũ lạc, không sót một ngày nào, cũng không hề trùng lặp.
Hắn luôn đưa món điểm tâm ngọt đến vào những lúc Hứa Tri Vụ còn chưa rời giường rồi lại im lặng rời đi.
Buổi tối sẽ theo bữa tối mà đưa tới một bình rượu trái cây ngọt ngào, cũng không hề lộ khuôn mặt.
Vì thế Hứa Tri Vụ đã mấy ngày rồi không nhìn thấy ca ca, chỉ khi căn phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh thì mới có thể nghe thấy tiếng vang rất nhỏ ở phòng bên cạnh, giống như là đang phê duyệt công văn, hoặc là đang thấp giọng nói gì đó với Thanh Sơn và Lục Thủy.
Nàng nghĩ, ca ca đại khái đang cho rằng nàng không muốn gặp hắn nên mới tính toán ít xuất hiện trước mặt nàng như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoặc là, ca ca đang giận nàng không? Giận nàng không dễ dỗ dành, không để ý tới người khác?
Hứa Tri Vụ vừa hoang mang vừa mất mát.
Nàng và ca ca cách nhau một khoảng cách gần như vậy, ấy thế mà nàng lại bắt đầu nhớ hắn rồi.
Sau khi rời giường, như thường lệ, nàng kéo vạt áo ra nhìn những đốm đỏ trên người, lúc đầu khi mới phát hiện thứ này, trông chúng rất dọa người, đỏ đến thâm tím, bao phủ dày đặc khắp nơi, giống như bị độc trùng cắn vậy.
Nhưng bây giờ, chúng đã mờ nhạt đến mức chỉ còn lại một ít màu đỏ nhàn nhạt, so với tưởng tượng của nàng thì biến mất nhanh hơn rất nhiều.
Nhớ lại chuyện kia, nàng giống như không còn sợ hãi nữa. Thế nhưng thứ hiện ra trước mắt là bàn tay thon dài hữu lực của ca ca, đôi môi ấm áp và đôi mắt động tình.
Hứa Tri Vụ chợt phát giác ra một điều, nàng muốn gặp ca ca.
Vì thế ngày hôm sau, Hứa Tri Vụ thức giấc từ rất sớm, nàng nghe được tiếng ca ca đẩy cửa tiến vào, mở miệng muốn gọi hắn nhưng lại không vứt bỏ tính tự ái của mình được, nàng bèn cố ý xoay người 'Ưm' một tiếng, làm bộ như mình bị đánh thức.
Nàng làm ra chút động tĩnh này, hy vọng ca ca có thể gọi nàng một tiếng 'A Vụ' rồi lại hỏi một câu 'A Vụ tỉnh rồi đấy à?'
Bên ngoài tấm rèm, tiếng bước chân của ca ca chợt dừng lại.
Hứa Tri Vụ âm thầm nín thở.
Thế nhưng, Tạ Bất Quyện vẫn cứ lặng lẽ mà rời đi.
"..." Tâm trạng Hứa Tri Vụ sa sút, xoay người nằm sấp trên giường, vừa tức vừa tủi thân.
Đều nói một ngày không gặp như cách ba thu, tại sao ca ca lại có thể không gặp nàng nhiều ngày như vậy được chứ?
Ăn xong điểm tâm do ca ca đưa tới, nàng rốt cục nhịn không được, đi tới trước cửa phòng ca ca, vươn tay gõ hai cái.
"Hứa cô nương?" Hôm nay không có triều hội, trong phòng lại không có người đáp lại, nhưng Thanh Sơn lại đi từ bên cạnh tới, nhìn bộ dáng của hắn còn có hơi kinh ngạc: "Điện hạ mấy ngày nay đều ở ngoại ô Kinh Thành giám sát việc khảo thí võ cử, Hứa cô nương không biết sao?"
Nàng không biết.
Chuyện này vốn dĩ là không đáng nhắc tới, nhưng Hứa Tri Vụ cảm thấy nàng nên biết, nàng rõ ràng là người mà ca ca... thích, không phải hay sao?
Hốc mắt của Hứa Tri Vụ cay cay, cố nén lại rồi hỏi: "Vậy khi nào ca ca mới trở về?"
"Đến lúc chạng vạng điện hạ có thể trở về rồi." Thanh Sơn quan sát sắc mặt của nàng, lại bổ sung thêm một câu: "Nếu như Hứa cô nương tìm điện hạ có việc thì để Thanh Sơn đưa cô nương qua đó?"
"Không cần không cần, không có việc gì, không cần phải cố ý đưa ta đi đâu."
Hứa Tri Vụ cười cười đi về phía trước, đợi đến khi đã đi ra khỏi tầm mắt của Thanh Sơn rồi, toàn thân nàng đều không còn chút sức lực nào nữa, cúi đầu chậm rãi đi về phía trước, võ cử, võ cử... Nàng bỗng dưng ngẩng đầu, Ngụy Vân Tiêu không phải là muốn đi tham gia thi võ cử hay sao? Vậy vì sao nàng hoàn toàn không có bất kỳ tin tức gì, A Nhàn cũng chưa từng nói gì với nàng cả?
Vì thế, Hứa Tri Vụ tăng tốc, bước nhanh vào trong viện của Ngụy Vân Nhàn, thấy nàng ấy bèn hỏi: "A Nhàn, ca ca của tỷ có phải là đã đi thi võ cử rồi hay không?"
"Vẫn chưa." Ngụy Vân Nhàn nói: "Bọn họ rút thăm, còn chưa tới phiên huynh ấy."
"Vậy ước chừng còn bao lâu nữa mới đến lượt của y?"
"Sắp rồi, chính là trong hai ngày này nè." Ngụy Vân Tiêu cười cười ôm lấy Hứa Tri Vụ: "Có phải là tỷ rất tò mò, rất muốn đi hay không? Mỗi võ cử sinh đều có thể dẫn theo hai thân quyến đi qua xem chiến đấu, xem người khác đánh nhau đó nha! Điều này không thú vị hơn xem xướng khúc với khiêu vũ hay sao? Đến lúc đó A Vụ muội đi cùng ta có được không?"
Hứa Tri Vụ suy nghĩ một lúc rồi gật gật đầu.
Vì để tránh cho các thí sinh tham gia võ cử bị nóng đến ngất đi, triều đình đã đặc biệt lựa chọn Hoàng Gia sơn trang ở ngoại ô Kinh Thành, lôi đài được dựng ở giữa Lục Giác lâu, vô cùng rộng rãi. Muốn nói đến Lục Giác lâu này, kỳ thật cũng không phải là có sáu góc mái hiên, mà là được kiến tạo bởi sáu tòa lâu các vây quanh một vùng đất trống cực kỳ rộng lớn, nhất tề được gọi là Lục Giác lâu.
Lôi đài chính là ở trên bãi đất trống ở giữa đó.
Có khá nhiều xe kiệu được dừng phía dưới lôi đài, còn bày cả ghế ngồi và bàn dài cho người tới xem thi đấu.
Hai người Hứa Tri Vụ và Ngụy Vân Nhàn được Ngụy Vân Tiêu dẫn theo, y đưa tấm bảng gỗ khắc ba chữ 'Nhị Tam Thất' trong tay cho binh sĩ canh cửa, binh sĩ kiểm tra lại hai người Hứa Tri Vụ và Ngụy Vân Nhàn, sau đó ba người đồng loạt được cho vào.
Ngụy Vân Tiêu chọn chỗ trống cho hai người, dặn dò: "Hai người các ngươi ngồi ở đây, không nên chạy loạn, ta phải lên lầu trên các kia chờ, đợi ta kết thúc rồi đến tìm các ngươi."
Hai cô nương đồng loạt đáp lại, sau đó nói vài câu cổ vũ, Ngụy Vân Tiêu cười cười: "Đến lúc tới lượt ta thì đừng có mà chớp mắt đấy nhé."
Y nói xong, ánh mắt bèn rơi xuống phía Hứa Tri Vụ ở bên này.
Ngụy Vân Nhàn thúc giục y: "Mau đi đi, nhanh lên."
Một vị cung nhân mặt trắng không râu cao giọng xướng lên số thẻ, trên sân nhất thời trở nên huyên náo hơn rất nhiều, đàm luận xem hai vị sắp sửa lên lôi đài này, ai thua ai thắng.
Ngụy Vân Nhàn đẩy đĩa dưa hấu trong tay về phía Hứa Tri Vụ, nói: "Được ướp băng đó nha, khá là hào phóng đấy chứ."
Hai người ăn trái cây, Ngụy Vân Nhàn nhìn hai người đang đứng trên lôi đài xa xa, bình luận: "Người đối diện nhìn qua thì có vẻ lợi hại một chút, ánh mắt của gã trông giống như đại bàng vậy."
Hứa Tri Vụ lại chỉ tùy ý nhìn thoáng qua trên lôi đài, ánh mắt rất nhanh đã bay lên bốn phía, cũng không biết khảo quan đang ngồi ở đâu.
Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, khảo quan hẳn là sẽ ngồi ở nơi có tầm nhìn tốt nhất, vì thế nàng ngẩng đầu lên nhìn qua Lục Giác lâu, các phương hướng tựa như đều có người, chỉ có điều là cách quá xa nên nàng nhìn không được rõ.
Ca ca đâu?
Lúc này Tạ Bất Quyện đang ngồi trên lâu các, trên chiếc bàn dài tít tắp bày đầy nước trà giải khát và trái cây, cách một cái lan can có thể thấy rõ nhất cử nhất động của hai bên trên lôi đài ở phía dưới.
Hắn đến làm chức khảo quan này, cũng là để chiêu mộ một vài người cho Hắc Giáp quân.
"Điện hạ." Lúc này Lục Thủy đi tới, cúi người, ghé vào bên tai Tạ Bất Quyện, nói: "Hứa cô nương theo Ngụy công tử đến đây, hiện tại đang ở dưới đài ạ."
Tạ Bất Quyện không nói gì, sau khi Lục Thủy lui sang một bên, ánh mắt của hắn bắt đầu dạo vòng quanh lâu các.
Có quá nhiều người, không ít người trong số đó đều là các cô nương.
Ánh mắt của Tạ Bất Quyện quét qua hết lần này đến lần khác, rốt cục cũng bắt được nàng ở trong đám người.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt nhu hòa, đang nghiêng mặt mỉm cười, nói chuyện với cô nương bên cạnh, lúc nói chuyện, trong tay còn cầm cái gì đó, trông có vẻ như là trái nho.
Hai người trên lôi đài còn đang thăm dò ngươi tới ta lui, Tạ Bất Quyện lại rũ mắt nhìn Hứa Tri Vụ, nhìn mãi.
Mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng đều đến thăm nàng vào ban đêm, bôi thuốc cho nàng, nhưng không hề gặp nàng vào ban ngày, bộ dáng đáng yêu tươi sáng này dường như đã từ rất lâu rồi hắn không được nhìn thấy.
Khi nghe Lục Thủy bẩm báo, trong nháy mắt, hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
A Vụ từ chối lời đề nghị đi ngoại ô Kinh Thành để tránh nóng của hắn, thế nhưng lại vì võ cử, vì sơn trang ở ngoại ô Kinh Thành, nàng thậm chí còn lấy danh nghĩa là 'thân quyến' của Ngụy Vân Tiêu để tiến vào, rõ ràng chỉ cần nói với hắn một tiếng là có thể có được vị trí tốt hơn.
Nhưng khi nhìn thấy nàng, tất cả những suy nghĩ này đều đã biến mất, hắn chỉ muốn nhìn nàng như vậy thôi là đủ rồi.
Hắn không chỉ muốn ngắm nhìn, còn phải uống nước trà mà nhìn, ăn nho mà ngắm, tóm lại là say sưa, hết sức chăm chú.
Nhớ nàng quá rồi.
Thủ vệ Hắc Giáp quân phía sau không khỏi cảm động, điện hạ nghiêm túc như vậy, đều là vì tăng cường sức mạnh của Hắc Giáp quân bọn họ.
Tiếng chiêng trống vang lên, canh giờ đã đến, mà hai người trên đài còn chưa phân rõ thắng bại nên đã đồng loạt kết thúc, lại qua mấy trận, rốt cục cũng đến lượt Ngụy Vân Tiêu.
Y mặc kình trang (1) màu đen viền đỏ, mái tóc đen như mực buộc lên cao tung bay trong gió, thật xứng với câu 'ý khí phong phát' (2), hơn nữa y thiên sinh tuấn tú, ánh mắt của rất nhiều cô nương lập tức đều hội tụ về phía y.
chiêng trống vừa gõ, y đã ra tay cực kỳ dứt khoát, bớt đi được rất nhiều chiêu thức thăm dò thực lực, lộ rõ vẻ lỗi lạc mà lại phô trương.
Ngụy Vân Nhàn hồi hộp, nắm chặt tay Hứa Tri Vụ, chọc cho Hứa Tri Vụ cũng hồi hộp theo, gắt gao nhìn chằm chằm lên trên đài, không dám bỏ sót cho dù là trong nháy mắt. Đối diện là một vị kình địch, hai người đều quá nhanh, hơi phân tâm một chút là e rằng bọn họ đã phân ra thắng bại rồi.
Đúng vào lúc này, có người lặng lẽ len lỏi qua chỗ ngồi, đi tới bên cạnh nàng, cúi người nói với nàng: "Hứa cô nương, điện hạ có lời mời."
Hứa Tri Vụ đang nhìn chăm chú, ngẩng đầu thấy Thanh Thủy, còn ngẩn người ra một lúc.
Ca ca gọi nàng đi qua, chỉ là, cũng quá không đúng dịp rồi, nàng đang xem rất hăng hái.
Hứa Tri Vụ không cách nào khác, đành phải nhẹ giọng nói với Ngụy Vân Nhàn, sau đó bèn đứng dậy, theo Lục Thủy rời đi. Nàng đoán không sai, các vị (3) khảo quan quả nhiên là ở trên lâu các, hơn nữa, sáu lâu các, mỗi bên một người, vô cùng cân xứng.
Lâu các của ca ca là đối diện với chiêng trống, hai người đang tỉ thí trên lôi đài vừa vặn ở trong tầm mắt, một trái một phải, quan sát cực kỳ thoải mái.
Hứa Tri Vụ đi theo phía sau Lục Thủy, đều nhịn không được nghiêng đầu nhìn xuống lan can.
"A Vụ."
Nàng nghe tiếng vội vàng quay đầu, thấy ca ca ngồi ở chỗ ngồi vẫy tay với nàng. Hắn lại mặc triều phục của hoàng tử, màu nền đen sẫm, viền vàng sáng chói, hai vai và tay áo đều là hoa văn lưu vân tao nhã, vạt trước lại là một con kỳ lân đang giương nanh múa vuốt, vẻ uy nghiêm trang trọng được tăng thêm rất nhiều.
Toàn bộ sự chú ý của Hứa Tri Vụ dành cho lôi đài bỗng nhiên bị rút sạch.
Hứa Tri Vụ chỉ cảm thấy những người khác đều đã biến mất, chỉ còn lại nàng và ca ca.
Nàng đã không gặp ca ca trong một khoảng thời gian dài.
Cũng phải năm - sáu ngày rồi.
Ca ca vẫn là dáng vẻ thanh nhã dịu dàng như vậy, bộ dáng lúc cười lên trông cực kỳ đẹp mắt.
Có lẽ là ca ca đã trở nên đẹp hơn, nếu không thì vì sao nàng bất giác nín thở như vậy được?
Hứa Tri Vụ nhẹ nhàng gọi ra thành tiếng: "Ca ca."
Gọi được ra thành lời, ấy vậy mà cả người nàng đều cảm thấy thoải mái, giờ này khắc này Hứa Tri Vụ rõ ràng cảm giác được, nàng muốn làm hòa với ca ca.
"A Vụ, ngồi đi."
Ca ca lấy tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh hắn, Hứa Tri Vụ ngoan ngoãn đi qua, nhìn cái ghế này sóng vai cùng ca ca, lại nhìn triều phục trang nghiêm hoa quý trên người ca ca, đột nhiên do dự, nàng hỏi: "Ca ca, muội thật sự có thể ngồi ở nơi này sao?"
Ca ca cứ như vậy mỉm cười nhìn nàng: "Đương nhiên được."
Hứa Tri Vụ lại hỏi: "Sẽ không có đại thần buộc tội ca ca chứ?"
"Sẽ không. Đây là vị trí dành cho thân quyến, vì sao lại buộc tội ta?"
Hứa Tri Vụ bèn cẩn thận suy nghĩ hai chữ 'thân quyến' này.
Nàng là muội muội của ca ca mình, nhưng các vị đại thần kia đều không biết.
"A Vụ, muội nhìn qua phía đối diện xem." Tạ Bất Quyện nói: "Đó là cha và nương của Hạc Quả, Khúc đại tướng quân và Khúc phu nhân. Khúc phu nhân có thể ngồi bên cạnh Khúc đại tướng quân, A Vụ tự nhiên cũng có thể ngồi ở bên cạnh ta."
"..." Mí mắt của Hứa Tri Vụ chợt run rẩy, nàng ý thức được ca ca nói 'thân quyến' không phải là ám chỉ 'muội muội'.
"Nhưng chúng ta còn..."
"Vậy thì A Vụ gả cho ca ca đi, đợi chúng ta thành thân rồi, vị trí bên cạnh ca ca, A Vụ có thể yên tâm mà ngồi rồi."
Hứa Tri Vụ giật mình.
"Còn nữa, A Vụ đã nhìn thấy hết cơ thể của ca ca, còn tính toán để ca ca cưới người khác hay sao? A Vụ tự hỏi, như vậy có quá đáng hay không?"
Ca ca vừa nói như vậy, Hứa Tri Vụ đã không thể ngăn mình nhớ tới mọi thứ mà nàng đã nhìn thấy vào lúc đó, khuôn mặt theo đó cũng nóng bừng lên.
Hứa Tri Vụ bị Tạ Bất Quyện lùa vào tròng, vậy mà lại cảm thấy hắn nói rất có lý.
Tính ra, nàng chỉ bị nhìn một nửa, ca ca lại bị thấy toàn bộ, quả thật là ca ca chịu thiệt.
"Nếu A Vụ đáp ứng, ngày mai chúng ta sẽ đính hôn, sau đó để cho Lễ bộ chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta. Đến lúc đó, A Vụ chính là thê tử của ta, phụ thân và mẫu thân cũng là nhạc phụ nhạc mẫu của ta, cả nhà chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ đoàn tụ bên nhau rồi." Tạ Bất Quyện ngước mắt nhìn Hứa Tri Vụ, nhẹ nhàng kéo tay nàng, lắc lắc nói: "A Vụ cảm thấy như vậy có được không?"
[Coi ca ca như một nam nhân, loại yêu thích như vậy.]
[Vậy thì, muội hẳn là cũng yêu thích ca ca rồi.]
Tạ Bất Quyện còn nhớ rõ đoạn đối thoại này của hắn và A Vụ, nếu không có chuyện thuốc bổ, hắn và A Vụ nước chảy thành sông ở bên nhau, có lẽ sẽ phải đợi lâu hơn một chút, nhưng thắng ở chỗ ổn thỏa.
Mà không phải như bây giờ, hắn biết rõ A Vụ đối với hắn cũng có ý yêu thích, trong lòng lại thấp thỏm, ánh mắt cũng không dám nhìn qua bất kỳ một tia biến hóa nhỏ nào của nàng.
Bởi vì ca ca đã mạo phạm nàng.
Bởi vì những ngày này A Vụ đều tránh hắn.
Đủ loại nguyên nhân làm cho sự chắc chắn của Tạ Bất Quyện đối với việc này bị phá hủy hơn phân nửa.
Hắn không chắc A Vụ sẽ đáp ứng hay cự tuyệt.
Nhưng hắn sẽ không bao giờ để nàng rời đi, ngay cả khi nàng oán hận hắn.
Hắn không muốn đi đến bước đó với nàng.
Ngay lúc vẻ mặt của hắn hàm chứa ý cười nhưng tâm tư lại kịch liệt biến hóa, Hứa Tri Vụ ngồi xuống bên cạnh hắn, sờ sờ bụng, sau đó đỏ tai nhìn hắn: "Ca ca, có phải ca ca đã biết rồi không?"
Tạ Bất Quyện không biết nàng đang nói cái gì, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, chờ nàng nói tiếp.
"Ca ca gấp gáp như vậy, nhất định là biết rằng muội đã mang thai hài tử rồi phải không."
"?"
Trên mặt Tạ Bất Quyện thật sự xẹt qua một tia ngạc nhiên, nhưng Hứa Tri Vụ vẫn chưa hề phát hiện ra, thậm chí nàng còn kéo tay hắn, đặt ở trên bụng mình: "Tuy rằng hiện tại còn chưa có lộ rõ ra ngoài, nhưng ca ca có thể sờ thử xem, bên trong có bảo bảo của chúng ta."
Chú thích:
(1) Kình trang: Trang phục bó sát, không thấm nước dính bùn, thường xuất hiện trong các tiểu thuyết võ hiệp và các loại game online.
(2) Ý khí phong phát: Hăng hái, hăm hở.
(3) Raw ghi là 考官门 (cửa khảo quan), editor tự sửa thành 考官们 (các vị khảo quan).