Tạ Bất Quyện không nhịn được mà bật cười, sau đó ho nhẹ một tiếng để giấu đi ý cười.
Hắn không rút tay lại, giữ lấy nàng hỏi: "Vì sao A Vụ lại cảm thấy bản thân mình đang mang thai?"
Hứa Tri Vụ quay trái quay phải nhìn một cái, sau đó có chút ngượng ngùng mà dán sát lại gần hắn, nhỏ giọng nói: "Không phải là chúng ta đã từng động phòng sao, từ sau lúc đó muội đã cảm thấy không đúng lắm, không chỉ chuyện ăn uống không bằng trước kia, đến bây giờ nguyệt sự cũng chưa tới. Hơn nữa, ca ca không nhận thấy gì sao, bụng của muội đã phồng to hơn trước kia một ít."
Tiếp theo Hứa Tri Vụ liền nhìn thấy, ca ca rút tay lại chống lên trên trán rồi cười rộ lên, nhìn lồng ngực của hắn rung động, có vẻ hắn đang cười rất vui vẻ. Sau đó hắn vươn tay sờ sờ đầu nàng, hình như là muốn nói cái gì đó, lại bởi vì đang không dừng cười được mà nói không nên lời.
Hứa Tri Vụ thầm nghĩ, thì ra ca ca muốn có một hài tử như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật vất vả mới ngừng lại được, câu đầu tiên mà Tạ Bất Quyện mở miệng nói lại là: "Xem ra phải giảm điểm tâm của A Vụ đi thôi."
"?" Hứa Tri Vụ không dám tin tưởng, thở phì phò trừng hắn: "Muội đã mang thai rồi mà huynh còn muốn cắt xén đồ ăn vặt của muội? Nhà người khác lúc dưỡng thai đều là muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muội cũng chỉ có hai miếng điểm tâm, huynh cũng phải nói muội?"
Tạ Bất Quyện vừa nghe thấy hai chữ "dưỡng thai" là lại muốn cười, nhưng hắn không hổ là người quen tính kế, trong đầu lập tức sinh ra một suy nghĩ, hắn chuyển tầm mắt về phía Hứa Tri Vụ, hỏi nàng: "A Vụ có thể vì chuyện hài tử mà đồng ý gả cho ca ca hay không?"
Hứa Tri Vụ sờ sờ bụng nhỏ, rũ mắt nói: "Muội có thể chờ được, nhưng hài tử thì chưa chắc đã chờ nổi."
Trong nháy mắt này, trong đầu Tạ Bất Quyện hiện lên rất nhiều ý niệm đê tiện.
Hắn thậm chí còn nghĩ, cứ để cho A Vụ tin rằng nàng đang mang thai hài tử của hắn, sau khi nàng đồng ý gả cho hắn, hắn lại chân chính ngủ với A Vụ vài lần, làm cho lời nói dối này biến thành sự thật.
Đến lúc đó hắn không chỉ thuận lợi có được A Vụ, mà còn có hài tử cùng với nàng.
Điều dụ hoặc này quá lớn,khiến tâm trí Tạ Bất Quyện dao động, cho nên chưa nghe thấy rõ lời nói nhỏ của Hứa Tri Vụ.
"A Vụ vừa mới nói cái gì vậy?"
Hắn đã quen với việc nghiêm túc nhớ rõ bất kỳ câu nói nào của nàng, chưa từng có lệ nàng bao giờ.
Lần này, Tạ Bất Quyện đã được thói quen ấy cứu vớt.
Chỉ thấy A Vụ đỏ mặt nhìn hắn, đôi mắt đen láy phản chiếu ra bóng dáng của hắn, nàng nói: "Ca ca, muội nghĩ rồi, nếu muốn sinh hài tử thì muội chỉ muốn sinh cho ca ca thôi."
Tạ Bất Quyện ngẩn ngơ.
"Là sớm hay muộn cũng giống nhau, muội cũng không thèm để ý đến chuyện này. Nếu sau này chúng ta có thêm đứa bé thứ hai, ca ca cũng không thể vì đứa bé này tới quá vội vàng cho nên bất công được."
A Vụ đã bắt đầu lo lắng vấn đề hòa thuận của gia đình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở trong mắt nàng, đứa bé mà nàng mang thai sau khi bọn họ thành thân tất nhiên sẽ được bọn họ cùng nhau chờ đón, nhất định sẽ được lớn lên trong tình yêu thương. Nhưng đứa bé hiện tại tới quá mức đột ngột, làm nàng và ca ca còn chưa kịp chuẩn bị tốt, nàng sợ rằng sẽ đối xử không công bằng với đứa bé này, cho nên muốn Tạ Bất Quyện đừng có nặng bên này nhẹ bên kia.
Nghĩ đến nhiều, lại lâu dài.
Nhưng chưa có giờ phút nào Tạ Bất Quyện có thể cảm nhận được rõ ràng hơn giờ phút này, A Vụ yêu hắn.
Nàng là cô nương được coi như châu bảo mà sủng ái, cho rằng bản thân mình đã hành phòng cùng với hắn, thậm chí là đã mang thai, lại dễ dàng hòa thuận lại với hắn. Nếu việc này rơi vào trên những người khác, đã đủ để trở mặt thành thù, gây ra bi kịch. Nhưng nàng đã suy nghĩ tới đứa con thứ hai sau khi thành thân của bọn họ.
Ánh mắt Tạ Bất Quyện mềm mại dừng lại trên gương mặt trắng nõn của nàng.
Nàng nói, nàng chỉ muốn sinh hài tử với hắn.
Như vậy có phải là, thế gian này có ngàn vạn nam tử, chỉ có hắn là khác biệt?
Cho dù hắn đối đãi với nàng như vậy, Hứa Tri Vụ cũng cảm thấy hắn đặc biệt, không thể bị người khác thay thế được, là người mà nàng không thể cô phụ được
Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, phía trên sống lưng Tạ Bất Quyện đã dấn ra một lớp mồ hôi mỏng, thời gian cũng giống như đã qua rất lâu.
Hắn suýt chút nữa đã dùng lời nói dối để có được nàng, sau đó lại dùng càng nhiều lời dối gian hơn để đi che lấp lời nói dối ấy. A Vụ thật sự đơn thuần, nhưng một khi nàng phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng, chỉ sợ sẽ không còn đường để cứu vãn nữa.
Tạ Bất Quyện buông lỏng tay ra, than nhẹ một tiếng, vẻ mặt dịu dàng nói cho nàng biết: "A Vụ, chúng ta vẫn chưa từng động phòng."
Hứa Tri Vụ: "?"
"Tất nhiên là muội cũng không có mang thai."
Hứa Tri Vụ khó hiểu: "Muội đọc thoại bản, rất nhiều chỗ đều đúng nha, cả phản ứng khi mang thai cũng đều đúng mà."
"Mấy thoại bản mà A Vụ đọc, có phải là chỉ có chữ, không có hình vẽ, hơn nữa lúc miêu tả chuyện đó cũng chỉ có mấy dòng ngắn ngủi?"
"Đúng vậy, sao ca ca lại biết thế?"
Tạ Bất Quyện xoa xoa đầu Hứa Tri Vụ, cười nói: "Nếu không phải như thế, sao A Vụ có thể "đều đúng" được. Hiện tại không phải lúc để nói mấy chuyện này, chờ đến khi trở về chúng ta lại nói tiếp."
Hứa Tri Vụ vừa nghe vậy liền quay sang nhìn xung quanh, Hắc Giáp quân của ca ca đứng ở đằng xa, có lẽ cũng không thể nghe thấy chuyện bọn họ vừa nói, phía dưới Ngụy Vân Tiêu và đối thủ còn chưa phân thắng bại, nhưng tình hình chiến đấu đã trở nên vô cùng kịch liệt, cảm xúc của mọi người đứng xem cũng rất rạo rực.
Mọi người đều đang thảo luận chuyện võ cử, chỉ có nàng và ca ca bàn luận chuyện "hành phòng" và "hài tử".
Hình như rất không phù hợp.
Hứa Tri Vụ dùng tay áp lên mặt, nóng bỏng.
Lại nhìn ca ca một chút, hình như không có vẻ gì là ngượng ngùng cả, sắc mặt cũng không thay đổi, thậm chí còn nhìn nàng cười một cái, thanh âm vẫn trong trẻo êm tai như cũ, chỉ là lời nói lại...
"Sau khi trở về, nếu A Vụ muốn biết cái gì mới là "động phòng" thật sự thì có thể đến phòng ca ca."
Hứa Tri Vụ không khỏi xê dịch vị trí, rời xa ca ca một chút.
Mặt trời rơi xuống phía tây, trận đấu lôi đài hôm nay đã kết thúc.
Trận đánh của Ngụy Vân Tiêu hai bên ngang tay, lúc chiêng trống vang lên hai người đều thu tay lại, vững vàng đứng ở trên đài.
Rồi sau đó Khúc đại tướng quân gọi Ngụy Vân Tiêu đi, Tạ Bất Quyện lại làm Lục Thủy đi gặp đối thủ của Ngụy Vân Tiêu.
Con đường này của hai người bất đồng, Ngụy Vân Tiêu chính trực lỗi lạc, mà đối thủ của y lại giảo hoạt biến báo. Những tiểu tướng lĩnh dưới trướng của Khúc đại tướng quân yêu cầu phải là người tâm tư thanh chính, có bản lãnh, mà Hắc Giáp Quân của Tạ Bất Quyện rất nhiều lúc cần phải ẩn nấp, âm thầm điều tra, cần người biết tùy cơ ứng biến. Mọi người đều thuận theo mong muốn của mình, ai ai cũng vui mừng.
Lúc trở về phủ Tam hoàng tử, Ngụy Vân Tiêu còn đang nói chuyện trên lôi đài với Ngụy Vân Nhàn, Tạ Bất Quyện đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại: "Ngụy công tử đã suy nghĩ kỹ chuyện điều đến dưới trướng của Khúc đại tướng quân chưa?"
"Đương nhiên rồi, từ nhỏ ta đã được nghe chuyện về đại tướng quân, lần này cũng là vì đại tướng quân nên mới đến!" Ngụy Vân Tiêu đã được như ước nguyện, lúc nói chuyện mặt mày cũng trở nên hớn hở.
"Vậy thì được rồi, chẳng qua dưới trướng của Khúc đại tướng quân có rất nhiều tướng lĩnh xuất thân từ thế gia, muốn giao tiếp với bọn họ cũng là một môn học. Ta giúp ngươi tiến cử cho một người, ngươi cứ trò chuyện với hắn, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi hắn là được." Nhìn thấy ánh mắt thông thấu của Hứa Tri Vụ đứng bên cạnh, Tạ Bất Quyện nghiêng đầu nhìn nàng mỉm cười: "Người này chính là con trai của Khúc đại tướng quân, thống lĩnh của Thiên Khuyển Vệ, Khúc Hạc Quả. Trước khi hắn đi vào Thiên Khuyển Vệ cũng coi như là lớn lên ở trong quân doanh, cực kỳ quen thuộc Khúc quân."
Ngụy Vân Tiêu vội vàng nói lời cảm tạ, Tạ Bất Quyện xua xua tay nói: "Ta và A Vụ đi trước đây."
Nói xong liền tự nhiên ôm vai Hứa Tri Vụ đi vào trong Minh Nguyệt Các.
Ngụy Vân Tiêu nhìn bóng dáng của Tạ Bất Quyện, nói với Ngụy Vân Nhàn: "Ca ca của A Vụ rõ ràng là người tốt như vậy, không biết vì sao mà huynh cứ cảm thấy không thể thân cận được với hắn, kỳ quái."
Phải biết rằng, chuyện mà y thích nhất là kết bằng hữu, lúc nhanh nhất thì chỉ cần nói chuyện một câu cũng có thể có thêm một bạn tốt.
"Thôi đi, ca ca của Hứa Tri Vụ là Tam hoàng tử đương triều, huynh còn muốn thân cận với người ta hả?"
"Tuy hắn là Tam điện hạ, xuất thân cáo quý, nhưng hắn cũng là ca ca của A Vụ. Không phải hắn rất thân thiết với A Vụ sao, như vậy chứng minh hắn cũng không phải người quá coi trong bối phận."
Ngụy Vân Nhàn kỳ quái liếc nhìn y một cái: "A Vụ sao có thể giống như người khác được, huynh nhìn xem dáng vẻ của điện hạ lúc đối xử với A Vụ, rồi nhìn lúc ngài ấy đối xử với người khác xem."
"Cũng đúng... Lại nói tiếp, điện hạ có đối xử với hai vị muội muội ở trong cung của hắn như vậy không? Hình như chưa có người nói qua chuyện này thì phải?"
Ngụy Vân Nhàn thấy ca ca của nàng ấy cao lớn, bề ngoài cũng xán lạn, lại gãi đầu cũng không nghĩ ra, thật sự không nhịn được nói: "Ca ca, sao huynh lại ngu như vậy, huynh còn tưởng điện hạ đối xử với Hứa Tri Vụ chỉ như đối xử với muội muội thôi sao?"
"..." Mồ hôi trên người Ngụy Vân Tiêu bị gió thổi qua, bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo.
Hứa Tri Vụ cực kỳ rối rắm.
Nàng muốn biết cái gì mới là chân chính hành phòng, bản thân nàng đến tột cùng có mang thai hay không.
Nhưng lại không dám đi tìm ca ca.
Ngày thường ca ca rất dễ nói chuyện, nhưng lần đó quả thực quá đáng sợ, Hứa Tri Vụ lo rằng chuyện ngày đó lại xảy ra thêm lần nữa.
Phân vân đã lâu, Hứa Tri Vụ chậm chạp lê bước đến chỗ bình phong, gõ vài cái: "Ca ca, ca ca?"
Mà đầu kia nhanh chóng truyền đến tiếng "Ừ", ca ca đã nghe thấy được.
"Ca ca, huynh có thể cách bức bình phong này để nói cho muội không?"
Phía bên kia bức bình phong, Tạ Bất Quyện nhịn cười, ngữ điệu không chút thay đổi: "Cái gì?"
Đầu này A Vụ nóng nảy nói: "Ai nha, chính là chuyện động phòng đó, sao ca ca lại dễ quên như vậy được?"
"A Vụ không tới đây, làm sao mà nói được?"
"Cứ vậy nói đi, giống nhau cả!"
Tạ Bất Quyện nói: "Lang trung muốn khám bệnh còn phải nhìn thấy người, việc này cũng giống như thế."
'Vậy huynh nói xem huynh sẽ làm cái gì với ta, rồi ta sẽ qua đó."
Trên mặt Tạ Bất Quyện vẫn luôn mang theo ý cười, ngoài miệng đùa giỡn với Hứa Tri Vụ, trong tay lại đang cầm bút viết thư để gửi cho Hứa phụ Hứa mẫu.
Sau khi viết xong chữ cuối cùng, hắn gọi A Vụ vào đây, Hứa Tri Vụ cảnh giác hỏi hắn muốn làm gì, Tạ Bất Quyện bật cười nói: "Ca ca hứa sẽ không chạm vào A Vụ, như vậy có được không? Mau lại đây đi."
Hứa Tri Vụ mới chậm chạp đi vào trong phòng hắn, thấy trên bàn ca ca đang bày tờ giấy, trên giấy còn viết gì đó, nàng liền thò người qua xem.
"Kính gửi phụ thân mẫu thân. Trước đây đã từng nói qua với phụ thân mẫu thân, ta đối với A Vụ tâm tư không thuần, ta tự biết thẹn. May được đến phụ thân mẫu thân tin tưởng, cho phép A Vụ tới kinh thành. Hiện giờ ta và A Vụ đã lưỡng tình tương duyệt, nguyện được phụ thân mẫu thân cho phép..."
Tạ Bất Quyện đưa bút cho nàng: "A Vụ viết tên của mình vào, để phụ thân mẫu thân biết được muội cũng nguyện ý."
Hứa Tri Vụ cầm bút không nhúc nhích, liếc nhìn ca ca một cái, "Như vậy có khác gì ký tên ấn dấu tay chứ? Người không biết còn đoán là có phải là ca ca ấn tay bắt muội viết không đấy."
Nàng hỏi ca ca lấy một tờ giấy, tự mình viết một phong thư khác: "Cha mẹ, thấy tin như thấy người, A Vụ nhớ hai người. Hai người luôn muốn tìm cho con một người trong sạch, rồi lại lo này lo kia. Hiện tại tìm được rồi, con gả cho ca ca, hai người có thể yên tâm rồi chứ? Hơn nữa con đến kinh thành lâu như vậy, đi qua phố xá, đi qua trà lâu, đi qua đại yến cuối năm, cũng đã xem qua võ cử trên lôi đài, nam tử gặp qua không đến một ngàn cũng phải được tám trăm, bọn họ ai cũng không tốt bằng ca ca!"
Tạ Bất Quyện chống cằm nhìn nàng viết, nhìn đến chỗ này thật sự không nhịn cười được nữa.
A Vụ yêu hắn, chẳng qua nàng yêu đến quá sạch sẽ, cho nên mới còn tính trẻ con như vậy, làm cho người hiểu lầm.
Hứa Tri Vụ viết xong, đẩy tờ giấy lên trước mặt hắn: "Ca ca, gửi thêm cả cái này nữa."
"Được."
Thấy nàng liếc mắt ngắm cái giường một cái, sau đó đứng dậy muốn đi, Tạ Bất Quyện gọi nàng lại, xoay người lấy một quyển tập tranh từ trên kệ sách xuống: "A Vụ, cầm lấy xem đi."
Hứa Tri Vụ tò mò nhận lấy: "Đây là cái gì vậy?"
"Cái đó có thể giải thích chuyện mà A Vụ đang khó hiểu." Tạ Bất Quyện suy nghĩ, lại bổ sung một câu: "Chẳng qua ca ca và người trong bức tranh này không quá giống nhau, Hứa Tri Vụ cũng biết mà."
Cũng không biết hắn đang nói mặt không giống nhau, hay là thứ gì khác.