Hứa Tri Vụ xấu hổ đến mức tay chân xoắn hết cả lên, nếu lúc hắn nói chuyện đừng trầm giọng như vậy, đừng hôn tai nàng, nếu hắn không nhắc đến chuyện đó lúc hai con mèo đang thế này thế kia thì có lẽ nàng còn tin được hơn ba phần.
Vì vậy Hứa Tri Vụ trợn tròn mắt lên, vẻ mặt hung dữ nói: “Không muốn!”
Nàng đẩy Tạ Bất Quyện ra sau đó bỏ chạy, còn Tạ Bất Quyện không hề đuổi theo chỉ đứng tại chỗ mỉm cười.
Mấy ngày nay Hứa Tri Vụ vẫn luôn để tâm nhưng ca ca lại không hề nhắc đến chuyện này, giống như chỉ buột miệng nói chơi thôi vậy.
Võ cử (1) kéo dài gần một tháng cũng đã kết thúc, kỳ thi lần sau phải đợi ba năm nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn Tạ Bất Quyện cũng không cần phải ngày nào cũng đi ra ngoại ô Kinh Thành nữa.
Ngụy Vân Tiêu xếp hạng sáu trong tổng hơn ba trăm người trên bảng phân thắng bại, thì cũng xem như là có tài, như vậy cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Ngày kết thúc hôm đó, mấy người quen đặt bàn trong tửu lầu chúc mừng hắn một phen.
Ở Kinh Thành, hắn không quen quá nhiều người, cũng chỉ có mấy người Hứa Tri Vụ cộng thêm bằng hữu mới là Khúc Hạc Quả. Lúc trên lôi đài vẫn chưa thân thiết lắm nên không tiện dẫn đến giới thiệu với Hứa Tri Vụ được.
Ngụy Vân Tiêu gọi một bàn đồ ăn và rượu, làm cho Ngụy Vân Nhàn và Hứa Tri Vụ đều trêu hắn là tốn kém.
Đồ ăn nóng được bưng lên trước tiên, hai cô nương ăn sữa chua lạnh trước rồi lại uống thêm chút rượu hoa quả.
Vừa nâng tầm mắt lên đã thấy mấy nam tử đối diện đang nói chuyện. Ngụy Vân Tiêu cầm ly rượu lên kính Tạ Bất Quyện trước, rồi đến Khúc Hạc Quả. Có lẽ Khúc Hạc Quả rất thích người như Ngụy Vân Tiêu nên khoác vai nhau xưng huynh gọi đệ rồi.
Hứa Tri Vụ bật cười rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này đang là buổi chiều, ánh nắng chiếu sáng, dòng người bên dưới rộn ràng tràn đầy sức sống, Những ngày tháng như vậy cũng không tệ lắm, làm nàng nhớ về cảm giác yên tĩnh ở Biền Châu. Nếu như có phụ mẫu ở bên cạnh thì tốt biết bao.
Lúc này Khúc Hạc Quả đột nhiên nói: “Muội muội của Vân Tiêu đã định thân rồi nhỉ.”
Ngụy Vân Nhàn bất giác nhíu mày: “Sao Khúc tướng quân lại biết? Ca ca nói qua với ngài sao?”
“Hắn chưa nói, chỉ là những cô nương ta gặp qua tầm này đều đã định thân hết rồi, cũng không hiểu là tại sao nữa. Chuyện này điện hạ cũng có biết đó.” Khúc Hạc Quả dùng cánh tay chạm vào người Tạ Bất Quyện: “Đúng không điện hạ, ngày nào ta cũng phải ngồi như vậy nên gặp đủ kiểu người rồi. Tầm tuổi này các cô nương đa số đều đã định thân, đặc biệt là mấy cô nương càng xinh đẹp càng như thế. Đến cả ta cũng thấy khó hiểu.”
Tạ Bất Quyện nhướn mi, nở nụ cười có ý trêu tức: “Cái tên tự này của ngươi không phải do ngươi tự đặt sao? Năm đó vừa giành quán quân liền lấy tên “Hạc Quả”, những người không thân quen với ngươi đều gọi ngươi là Khúc tướng quân thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc.”
Người trên bàn tiệc đều bị chọc cười, Nguỵ Vân Nhàn nghe Khúc tướng quân khen nàng ấy xinh đẹp, bèn bưng chén rượu hưởng niềm vui. Sau đó nhìn qua Hứa Tri Vụ một cái cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trong lòng Ngụy Vân Nhàn, Hứa Tri Vụ đương nhiên là một cô nương rất xinh đẹp nhưng Khúc tướng quân nói “càng đẹp càng định thân sớm”, hắn không chú ý trong đó còn nói cả A Vụ ư?
Lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng kêu đau, Ngụy Vân Nhàn nghe thấy Hứa Tri Vụ ôm bụng cúi người, giống như đau đến cuộn tròn người lại.
Hứa Vân Nhàn bị dọa hết hồn, vội vàng hỏi nàng bị làm sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngụy cô nương lùi ra một chút.”
Ngụy Vân Nhàn quay đầy thấy Tạ Bất Quyện đứng bên cạnh nàng, còn ánh mắt đã đặt trên người Hứa Tri Vụ, giữa đầu lông mày hắn lộ rõ vẻ mặt lo lắng. Nàng ấy nói liền mấy tiếng “được” sau đó nhanh chóng đứng dậy, lùi ra ngoài, rồi lại nhìn Tạ Bất Quyện ôm Hứa Tri Vụ lên.
Người của Hắc giáp quân đứng trước cửa nhanh chóng mở đường hộ tống hai người một đường đi ra khỏi tửu lầu.
Trong phòng yên tĩnh hẳn lên, một lúc sau đó Khúc Hạc Quả mới đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.
“Điện hạ ôm vị hôn thê của mình lên xe rồi.” Khúc Hạc Quả hỏi: “Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ? Không phải Hứa cô nương bị ốm rồi đấy chứ?”
Ngụy Vân Nhàn đang lo lắng không thôi nên chẳng tiếp lời.
Ngụy Vân Tiêu nghe vậy bèn đứng dậy: “Vị hôn thê?”
“Mấy người không biết sao?”
“Tri Vụ là muội muội của điện hạ!”
Khúc Hạc Quả như ngộ ra: “Thật sự là từ muội muội biến thành vị hôn thê được ư? Ta cứ nghĩ Hứa cô nương gọi điện hạ là ca ca là vì cách gọi yêu giữa hai người.”
Hắn bắt đầu suy nghĩ bản thân biết tìm đâu một muội muội để thực hiện ý đồ, vì thế cũng không hề chú ý đến sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Ngụy Vân Tiêu.
…
Sau khi hồi phủ là lập tức gọi thái y đến xem, Trương thái y xem xong, nói do Hứa Tri Vụ khí huyết không thông, hơn nữa còn đang ở trong kỳ kinh nguyệt, tất cả là do ăn đồ lạnh gây ra tình huống này.
Tạ Bất Quyện nhớ đến Hứa Tri Vụ ăn hết bát kem sữa chua lạnh, hắn nhéo nhéo thái dương vô cùng tự trách.
Hứa Tri Vụ nằm trên giường kéo tay ca ca, nàng bật khóc nói: “Cuối cùng cũng đến rồi huhuhu…”
Làm cho Tạ Bất Quyện dở khóc dở cười.
Sau khi Trương thái y ra về, Tạ Bất Quyện mới ngồi cạnh giường giúp nàng xoa bụng, mà Hứa Tri Vụ thì vẫn còn khóc: “Muội sợ nó mãi chẳng đến, nghe người ta nói, nếu nó mà không đến thì có khả năng không thể sinh con huhu…”
“Sẽ không đâu.”Tạ Bất Quyện vừa xoa bụng cho nàng vừa nói: “Không sinh thì không sinh, cũng không phải chuyện lớn gì cả. Sao muội lại khóc đến mức này chứ?”
Nói xong, hắn dùng tay khác lau nước mắt cho nàng.
Hứa Tri Vụ thút thít lắc đầu: “Vậy không được, ca ca là hoàng tử phải sinh con. Đến cả Nhị hoàng tử cũng có con thì ca ca không thể không có con được.”
Tạ Bất Quyện mỉm cười, cả trái tim đều được bao bọc bởi sự ấm áp của A Vụ. Nhưng hắn cảm thấy không nên làm cho A Vụ thấy áp lực về việc đó, nên giải thích: “Dù ca ca có là Hoàng tử đi chăng nữa thì con cái cũng là tùy duyên đến thôi. Không có cũng có thể nhận con kế nghiệp, quan trọng nhất là A Vụ mới phải, đúng không nào?”
Hứa Tri Vụ sững sờ nhìn hắn sau đó nhỏ giọng nói: “Vậy muội cũng muốn sinh một đứa bé giống ca ca, đẹp như ca ca ấy.”
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng nàng cũng đã thả lỏng hơn nhiều.
Sau khi sắc thuốc xong bưng lên, Hứa Tri Vụ uống cạn rồi vội vàng ăn thêm miếng mứt hoa quả, cũng coi như làm tan hết cái đắng trong miệng, thở hổn hển ra một hơi.
Nàng nắm xuống nhìn Tạ Bất Quyện nói: “Ca ca nói xem, chúng ta không định thân cũng không thành thân thì làm sao sinh con được. Như này có phải rất kỳ lạ hay không?”
Tạ Bất Quyện dịch góc chăn cho nàng sau đó cúi người nói: “Không kỳ lạ, muốn trách thì trách A Vụ quá yêu ca ca, muốn sinh con cho ca ca.”
Hứa Tri Vụ sửng sốt.
Ca ca nói lời này có vẻ đúng nhưng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó?
Nàng nâng mắt nhìn sang bên kia, chỉ thấy ca ca ngồi dậy đỡ trán cười, đầu lông mày có vài phần trêu chọc, trông có vẻ vui lắm.
Hứa Tri Vụ hừ nhẹ một tiếng, tức đến thở hổn hển quay người vào trong.
Vào tháng tám thời tiết nóng bức của Kinh Thành dần rút đi.
Còn phủ của Tam hoàng tử lại nóng đến bức người.
Đến cả mấy ngày này đều không ngừng có người tặng quà, đến ngày sinh thần còn nhiều hơn nữa. Tạ Bất Quyện hạ lệnh làm yến tiệc trong phủ.
Ngày sinh thần hôm đó, lúc Hứa Tri Vụ và ca ca đang ăn sáng, nàng bỗng dời ánh mắt lên người hắn.
Vì ca ca mặc trên người bộ y phục trước nay nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ, đó là một màu tuyết trắng làm nền, còn vạt áo, đai lưng và ống tay bên cạnh là màu đỏ, tạo nên một loại cảm giác tô điểm cho bộ y phục. Hai ống tay áo thêu thêm một nhánh hồng mai, hồng trắng tương phản vô cùng đẹp mắt.
Một thân này dường như có thể khiến người nhìn ngửi được mùi hồng mai giữa tiết trời lạnh lẽo, quả thực vô cùng phong nhã.
“Đẹp không?”
Hứa Tri Vụ bị hỏi bất ngờ, nàng không kịp che giấu phản ứng của mình thì đã gật đầu trước rồi.
Sau đó ca ca ngồi phía đối diện bỗng bật cười.
Sắc trời tối dần, khách mời cũng lục đục đến phủ.
Nữ quyến thì ra hậu viện ngồi cùng bàn với Hứa Tri Vụ, trong đó còn có cả hai vị công chúa ở trong cung đến.
Bọn họ mới là muội muội ruột của ca ca.
Hứa Tri Vụ nghĩ ngợi không biết đây là cảm giác gì nữa. Nàng ngồi với Ngụy Vân Nhàn, còn hai công chúa không quan tâm nàng là ai cả mà chỉ lo nói chuyện với người các nàng quen.
Hai vị công chúa này tuổi tác tương tự nhau, đều khoảng mười hai đến mười ba tuổi. Trên mặt vẫn còn vẻ non nớt nên xem ra cũng chẳng phải thuộc loại có tính nết khó ưa. Còn mấy nữ tử theo phụ thân tới phủ của Tam hoàng tử đều vô tình hoặc cố ý nịnh bợ nói chuyện với các nàng.
Cho đến khi Tạ Bất Quyện đi qua bên nữ yến, cuộc nói chuyện của mọi người mới không hẹn mà cùng dừng lại. Tất cả quý nữ đều không nói gì thêm với các Công chúa nữa mà lặng lẽ nhìn Tạ Bất Quyện đang đi đến.
Có rất nhiều gia tộc và quý tộc đến chúc mừng sinh thần của hắn nên ít nhiều đều là ý trong lời. Bởi vì biết Tạ Bất Quyện còn chưa thành thân mà lại vô cùng sáng suốt. Mọi người thi nhau đưa nữ nhi xuất sắc trong nhà đến, muốn nhân cơ hội lọt vào mắt xanh của điện hạ.
Nghe tin Tam điện hạ không gần nữ sắc nên mọi người cứ nghĩ hắn nhất định sẽ đi về phía hai vị công chúa.
Nghĩ đến việc điện hạ phải qua bên này cũng là nhờ phúc khí của công chúa cả.
“Hàm Hàm, Tình Tình.” Tạ Bất Quyện gọi tên hai công chúa một tiếng.
Cả hai tiểu cô nương đều cười đến vui vẻ, gọi tôi tớ trình lễ vật lên, sau đó vui vẻ chạy đến trước mặt Tạ Bất Quyện: “Hoàng huynh hoàng huynh, đây là món quà mà Hàm Hàm chuẩn bị cho huynh. Hoàng huynh thích thì muội sẽ thấy vui lắm.”
Cô công chúa còn lại chậm rãi nói một câu có chút ảo não: “Hoàng huynh, Tình Tình sớm đã chuẩn bị quà cho huynh rồi. Biết hoàng huynh thích đàn nên cố ý tìm đến một cây đàn có tiếng lúc tiền triều. Nó mà được huynh tấu mới là phúc khí của nó.”
Hứa Tri Vụ nói thầm trong lòng một câu “Khá lắm hai tiểu nha đầu”, hai công chúa người nào cũng miệng ngọt xớt nhưng sao không thấy ca ca nhắc đến bọn họ nhỉ?
Nàng nhìn về phía Tạ Bất Quyện, chỉ thấy hắn mím môi cười, lại còn khen hai vị công chúa vài câu.
Hứa Tri Vụ nhấc mí mắt lên nhìn, ca ca còn nói chỉ có nàng là muội muội, kết quả từ đâu có thêm hai muội muội. Hơn nữa trong đó còn có một người thì lạnh lùng, một người lại dễ thương ngoan ngoãn. Ca ca còn cười với bọn họ, cười vô cùng dịu dàng.
“A Vụ.”
Tiếng gọi bất ngờ truyền đến làm Hứa Tri Vụ ngạc nhiên ngước mắt. Trong bữa tiệc, các quý nữ cũng nhìn quanh tứ phía, không biết điện hạ đang gọi ai trong này.
“A Vụ qua đây.” Tạ Bất Quyện vẫy tay với nàng làm cho hồng mai trên tay áo cũng lắc lư theo.
Quần chúng nương theo ánh mắt của hắn, cuối cùng cũng khoá chặt trên người người Hứa Tri Vụ. Một gương mặt lạ lẫm trong Kinh Thành, thấy cô nương da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, lại thấy đôi mắt sáng ngời đã tạo cho người khác cảm giác yêu thích ngay lập tức.
Hứa Tri Vụ vội vàng rời khỏi bàn tiệc, dưới ánh mắt của mọi người đi về phía ca ca của nàng, nhưng còn chưa đến nơi thì ca ca đã tiến lên kéo tay nàng.
“Ca ca?”
Tạ Bất Quyện cầm lấy tay nàng, còn hai vị công chúa đằng sau cũng nhỏ giọng hỏi: “Hoàng huynh, bọn muội còn có thêm một vị tỉ tỉ sao?”
Có lẽ nghe thấy Hứa Tri Vụ gọi Tạ Bất Quyện là ca ca, nên các nàng nghĩ Hứa Tri Vụ là công chúa lưu lạc bên ngoài.
Tạ Bất Quyện thong dong bỏ lại một câu: “Không phải tỷ tỷ mà là tẩu tẩu.” Sau đó, hắn kéo tay Hứa Tri Vụ đi ra khỏi bữa tiệc, không quan tâm mà để lại biết bao sóng to gió lớn đằng sau.
Hứa Tri Vụ tùy ý để hắn lôi kéo ra ngoài một đoạn, cuối cùng nàng cũng tỉnh táo lại: “Ca ca kéo muội ra đây làm gì thế?”
“Đợi lúc nữa bên đó của ca ca kết thúc muộn lắm, về muộn thì A Vụ ngủ mất rồi nên muốn nói trước vài lời với muội.”
Hứa Tri Vụ nghiêm túc nhìn hắn, đợi hắn nói xong.
“Ta thấy hai tay A Vụ trống không, đây là không có quà sinh thần cho ta rồi.”
“?”
Nàng đã chuẩn bị một cái đai lưng.
Chỉ là khi cầm cái đai lưng đó lên là nàng nhớ đến dáng vẻ ca ca tháo đai lưng, lại cảm thấy bỏng rát cả tay. Nàng cảm thấy đừng nên tặng thì hơn.
“Không sao cả, A Vụ để ca ca ôm một đêm là được, cứ coi như là tâm nguyện của ta có được không?”
Tạ Bất Quyện nhướn mi nhìn nàng, ánh đèn dưới hiên nhà chiếu rọi lên gương mặt đang vô cùng quan tâm mong đợi của hắn.
Nhưng tiếng chuông báo động trong lòng của Hứa Tri Vụ vẫn không ngừng vang lên.
Trước đó ca ca có đề cập đến rồi, nàng còn cho là ca ca tùy tiện nói, nhưng giờ lại nhắc đến chuyện này thì có thể thấy chắc chắn không phải là nhất thời hứng thú.
Nói cách khác, cái này là ca ca đã mưu đồ từ lâu rồi, nhất định phải làm gì đó với nàng.
Nhưng hôm nay là sinh thần của ca ca, Hứa Tri Vụ không thể trả lời như hôm trước, không thể nói “không muốn” từ chối ca ca. Nàng do dự không nói, còn ca ca thì sờ má nàng cười nói: “A Vụ chờ ta về nhé.”
Hứa Tri Vụ nhìn hắn đi xa, còn mình thì vẫn chưa kịp nói câu từ chối.
Bên nữ nhân không thể so với bên nam nhân, một tuần rượu cứ vậy kế tiếp nhau cuối cùng cũng đến hồi kết. Các quý nữ thảo luận với nhau, thăm dò xem Hứa Tri Vụ rốt cuộc là ai.
Còn Hứa Tri Vụ rượu đủ cơm no bèn cùng với Ngụy Vân Nhàn cùng nhau đi về, hai người tách nhau ở lầu Minh Nguyệt. Lúc Hứa Tri Vụ bước vào phòng, nàng cảm thấy đầu óc vô cùng trống rỗng nên đã gọi Lục Chức bưng nước tắm lên.
Sau đó nàng tắm thơm phức, lúc Lục Chức đang lau khô tóc cho nàng thì bất chợt thấy nàng cầm hộp son ra, sau đó nhìn gương bôi lên, ngón tay không ngừng nghỉ mở hộp trang điểm, chọn lấy hình bông hoa. Y phục hôm nay ca ca mặc rất đẹp nên nàng cũng chọn thêm một đóa mai gắn lên trên.
Động tác trong tay Lục Chức dừng lại, kỳ quái hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, cô nương lại dán hoa lên làm gì vậy ạ?”
Hứa Tri Vụ liên tục ho vài tiếng đến nỗi mặt cũng đỏ ửng lên: “Vừa nãy trong yến tiệc thấy các cô nương trang điểm đẹp lắm, nên ta cũng muốn thử một chút.”
Lục Chức cười nói: “Cô nương đã đẹp lắm rồi, nô tì không thấy ai đẹp hơn cô nương trong yến tiệc nữa đâu.”
“Đó là bởi vì ngươi chỉ thân cận với ta thôi.” Hứa Tri Vụ thấy nàng ấy nói ngọt nhưng vẫn không thể nhịn được vểnh khóe môi.
Động tác nàng cẩn thận dán bông hoa lên giữa trán, sau đó nghiêng mặt nhìn trái xoay phải một hồi mới thỏa mãn cười cười, lại đi tìm son môi.
Màu đỏ thì diễm lệ, hồng phấn thì đáng yêu, nhục quế (2) lại dịu dàng làm Hứa Tri Vụ khó chọn không thôi.
Màu son này có trộn lẫn với chu sa nên ca ca ăn vào sẽ không tốt, màu phấn hồng thì được dùng từ dầu hoa tạo thành nên ăn bao nhiêu cũng chẳng sao. Còn nhục quế làm thế nào nhỉ? Chẳng lẽ là nhục quế.
Hứa Tri Vụ bèn hỏi Lục Chức, Lục Chức nghĩ: “Hộp son này quả thực thêm nhục quế để tạo màu nên lúc ngửi sẽ có mùi của nhục quế.”
“Vậy nó ăn được không?”
“?” Lục Chức sửng sốt một chút rồi mới nói: “Ăn thì đương nhiên có thể, chỉ là vị có chút đắng… Cô nương chưa ăn no hay sao ạ?”
Hứa Tri Vụ lắc đầu chọn lấy màu hồng phấn. Còn chưa soi gương để tô son, nàng lại hoảng hốt sờ vạt áo của mình, nàng quay đầu nhìn Lục Chức.
“Ta có một bộ áo nhỏ thêu tuyết che hồng mai đúng không?”
Lục Chức chưa kịp trả lời thì nàng đã nói tiếp: “Đúng thế, đúng là ta có một cái thật. Màu đỏ đậm có hai cành mai vàng. Lúc trước chê màu sắc quá chói mắt nên không mặc, giờ cũng không biết để trong rương nào rồi. Lục Chức mau giúp ta tìm đi!”
Lục Chức nhìn Hứa Tri Vụ giống như nhìn con dâu mới gả, nàng ấy không khỏi nghĩ ban đầu cô nương không dám mặc mấy áo nhỏ sặc sỡ, sao giờ lại không chê nữa rồi.
(1)Võ cử: người thi đỗ khoa thi võ ở các tỉnh thời phong kiến.
(2)Nhục quế: hay còn gọi là quế (vị thuốc Đông y).