Sau khi về nước, Tống Hoài An mang theo Tùy Ngộ đến Tống gia ăn cơm, Tống Hoài Khang cũng đến, nhưng Hà Yến không còn ở nữa. Hai người bọn họ đã chia tay,chia tay cũng lâu , tầm hơn nửa năm.
Lúc bọn họ đến còn sớm, vẫn là buổi chiều, Tống phu nhân bảo Tùy Ngộ đi đến phòng trước kia của Tống Hoài An nghỉ ngơi, lôi kéo Tống Hoài An đi siêu thị, tỉ mỉ dạy anh mua thịt như thế nào , mua đồ ăn như thế nào , sau đó lại nói với anh, phải căn chỉnh thời gian như thế nào mới đậm vị, còn có làm nhân sủi cảo như thế nào , gói như thế nào mới đẹp, đặc biệt là làm vằn thắn , chỉ dạy đặc biệt nghiêm túc.
Tống Hoài An tuy rằng không biết bà vì sao đột nhiên như vậy, nhưng thấy bà dạy dỗ cẩn thận như vậy , nghiêm túc như vậy , xấu hổ không dám nói gì, đi theo nghiêm túc học bài, giống như học sinh tiểu học , thỉnh thoảng hỏi những câu hỏi để cho cô giáo vui vẻ vì học sinh chăm học.
Buổi tối lúc ăn cơm Tống phu nhân đặc biệt gắp sủi cảo cho Tùy Ngộ, mỗi lần cô ăn một chiếc lại hỏi một lần, ăn thế nào, ăn ngon không? Sủi cảo này ăn cũng ngon, Hoài An gói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tùy Ngộ vừa ăn vừa xấu hổ, nhưng lại không dám nói.
Trong bữa cơm lần trước khó chịu không vui, còn lần này Tùy Ngộ không dám có phạm sai lầm gì, biểu hiện vô cùng cẩn thận. Lúc này Tống Khang cũng không nói gì, bởi vì cả bữa cơm ông cũng chưa nói được mấy câu.
Gặp mặt nói lời chào hỏi . Ăn cơm nói một câu, ăn đi.
Tùy Ngộ xấu hổ trốn tránh, Tống phu nhân gắp nhiều ăn nhiều gắp ít ăn ít. Tống Hoài An cũng bối rối.
Chỉ có Tống Hoài Khang ở một bên cười nhịn không được, trực tiếp nói với Tùy Ngộ: “Chị dâu, chị nói đi, sủi cảo anh trai em gói có đẹp không?”
“Rất... Khá đẹp nha.”
“Mẹ, cái này mẹ yên tâm đi! Chị dâu nói nhìn đẹp, hấp dẫn, đừng lo lắng nữa.”
Nghe Tống Hoài Khang nói, sắc mặt Tống phu nhân thật sự giống như thay đổi, vừa rồi còn một bộ lo lắng sốt ruột, hiện tại lại cười nhẹ nhõm.
Tống Hoài An vẫn là không biết sao lại thế này, “Có ý gì?”
Tùy Ngộ đột nhiên nhớ tới đám bạn của anh trong vòng bạn bè, mặt già đỏ lên, không dám nói. Cuối cùng là cô đào hố tự mình nhảy vào.
Tống phu nhân thấy Tùy Ngộ cúi đầu không nói lời nào, biết cô xấu hổ, “Ai nha, những lời này để vợ chồng son người ta đem về nhà nói với nhau, con nhìn đi Tùy Ngộ ngại kìa.”
Tùy Ngộ vừa nghe lời này, đầu càng cúi thấp, thiếu điều không tìm cái lỗ để chui vào.
Hai người sau khi trở về nhà, bất luận Tống Hoài An hỏi như thế nào Tùy Ngộ cũng không chịu nói.
Bất đắc dĩ, Tống Hoài An đành phải đi hỏi Tống Hoài Khang, Tống Hoài Khang đem ảnh chụp màn hình WeChat cho anh xem, anh mới biết được. Bắt lấy Tùy Ngộ hỏi “Em có lên học làm sủi cảo không?”
Tùy Ngộ cười cười, nói: “Ha ha ha ha ha, anh biết kỹ năng nấu ăn của em chẳng ra gì. Anh nấu ngon hơn mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh gói sủi cảo hẳn cũng không tệ lắm phải không.”
“Tạm được, nhưng còn kém mẹ em một chút.”
Năm sau, Tùy Ngộ vẫn không có tìm được công việc thích hợp, dùng lời cô nói chính là, viện nghiên cứu tốt ngại cô còn trẻ, cô ngại viện nghiên cứu chưa đủ cơ sở tốt chưa đủ phù hợp. Cao không được thấp không xong, tìm nửa tháng không muốn tìm lại, lại chạy đến Singapore ngây người mấy ngày, trở về đi cùng với ba của cô.
Tống Hoài An cũng không thúc giục cô . Anh nói, nhà bọn họ cũng không thiếu chút tiền ấy, nếu cô thích đi làm thì đi thôi, không yêu không đi cũng không quan hệ.
Tùy Ngộ không ở Bắc Thành, Tống Hoài An tuy rằng cả người không quen, nhưng cũng đem toàn bộ sức lực đổ hết hết vào trong công việc. Tuy rằng mấy năm nay anh phát triển tốt, cũng không dễ để thua bất kì vụ kiện nào. Nhưng muốn duy trì bất bại là rất khó, phải nỗ lực và trả giá cố gắng hơn người khác gấp trăm lần, cũng may anh từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh đấy, nhân sinh của anh tuy rằng sống mệt hơn so với người khác, nhưng tốt xấu mặt ngoài vẫn tốt hơn rất nhiều; hiện tại anh đã có người ở bên cả đời, hơn nữa cô ưu tú như vậy, anh càng muốn nỗ lực, trở thành người xứng đôi với cô .
Nhưng trời không chiều lòng người.
Nhưng cái gia đình kia như âm hồn không tan kia tuy đã lâu không quấn lấy anh vẫn còn trong bóng tối.
Lần này lại là Đại Nhất.
Lúc trước Lý Tri đòi chết đòi sống ép Tống Hoài An giúp cô ta tìm gã về, Tống Hoài An không tìm, cô ta tự sát, Triệu Lâm tới uy hiếp anh, anh cũng chưa tìm.
Kết quả sau đó,Đại Nhất lại trở về tìm Lý Tri. Bởi vì gã yêu cầu tiền.
Gã không giống Lý Kính chơi cờ bạc thua hết tiền, gã hút ma túy.
Lúc Lý Tri ở bên nhau đax biết gã hút ma túy, chỉ là khi đó gã tốt xấu gì cũng có một phần công việc, nhưng về sau thời điểm đang làm việc thì bị lên cơn nghiện , bị ông chủ phát hiện nên sa thải.
Sau đó lại đi tìm việc, nhưng đều không có làm lâu dài. Sau lại dứt khoát trở về cắn xé người cũ.
Đại Nhất lớn trong gia đình bình thường , không chịu đựng được sự chơi bời lêu lổng và thất bại của gã, cho nên tính toán đưa gã đến trung tâm cai nghiện , Đại Nhất không chịu đi, tự mình chạy trốn thoát.
Trước kia khi vẫn làm việc nghiêm túc gã vẫn có bạn bè, từ sau khi hút ma túy, những bạn bè đó đều xa cách gã, cuối cùng ai lại muốn cho kẻ bị nghiện vay tiền chứ.
Đại Nhất không có chỗ có thể đi, lại trở về tìm Lý Tri, Lý Tri không hề nghĩ ngợi liền đồng ý quay lại với gã.
Đại Nhất dỗ Lý Tri đến mơ hồ, Lý Tri không màng lời bác sĩ dặn dò, vừa phá thai xong liền đáp ứng với Đại Nhất, giúp gã mang thai thêm lần nữa. Đại Nhất cũng đồng ý với cô ta, chỉ cần cô ta mang thai,gã nhất định sẽ cưới cô ta.
Tống Hoài An, không thể hiểu được tại sao anh lại trở thành ràng buộc trong tình cảm của người khác.
Lý Tri rất nhanh đã mang thai con của Đại Nhất, vẫn luôn giục Đại Nhất đi đăng ký kết hôn.
Đại Nhất nói, bọn họ đi đăng ký kết hôn, Tống Hoài An cũng phải đi.
Lý Tri không dám đi tìm Tống Hoài An, đành phải cầu xin Triệu Lâm đi.
Lúc này đây Triệu Lâm lịch sự ở sảnh chờ hẹn trước. Lần trước Triệu Lâm tới quấy rối,mọi người cũng biết ít nhiều về mối quan hệ của Tống Hoài An với bà ta, phức tạp vi diệu. Trước sảnh mọi người cũng không dám chậm trễ, đành phải gọi điện thoại đi hỏi Tống Hoài An.
Tống Hoài An vừa nghe nói bà ta tới, lại còn lịch sự như vậy còn chờ hẹn trước liền biết sẽ không có chuyện tốt, chẳng qua chính bản thân bà ta đã không phải một chuyện tốt.
“Bà ta thích chờ cho bà ta chờ, bà ta gây rối thì gọi bảo vệ “
Tống Hoài An không đi gặp bà ta, Triệu Lâm cứ ở góc đó chờ, cũng không đi. Thẳng đến khi tan tầm, Tống Hoài An không nghĩ tới bà ta vẫn còn đang chờ, vậy xem ra là có việc yêu cầu anh.
Tống Hoài An không chờ bà ta, lo chờ thang máy, Triệu Lâm cũng đi lên theo. Thời gian tan tầm, thang máy còn có những người khác, Triệu Lâm cũng không nói vào lúc này ,hiện tại với loại tình huống này, chọc tức Tống Hoài An, đối với bà ta mà nói không phải là chuyện tốt.
Tới bãi đỗ xe, Triệu Lâm cũng đi theo Tống Hoài An lên xe, sắc mặt không tốt lắm, “Tìm một chỗ nói chuyện?”
“Không có chuyện gì, xuống xe đi. Đừng ép tôi báo công an.”
“Tống Hoài An, tao là mẹ mày!”
“Nhưng tôi không cảm thấy như vậy .”
“Mày có cảm thấy hay không, tao cũng chính là mẹ mày!... Lý Tri hai ngày nữa đi đăng ký kết hôn, Lý Tri muốn mày đi cùng.”
Tống Hoài An đột nhiên rất muốn cười, cũng cười thật, “Diễn hài hay vậy? Buồn cười ghê?”
“Buổi sáng 10 giờ, nhớ tới.”
“Tôi không đi, tại sao tôi phải đi!”
“Mày cho rằng tao muốn mày đi sao?” Triệu Lâm trừng lớn đôi mắt, sắc mặt tràn ngập căm hận, nhưng vẫn phải đè nén bản thân lại, “Là Đại Nhất muốn mày đi, mày không đến là nó không đăng ký nữa.”
“A, tôi cùng nó có liên quan gì đến việc đăng ký kết hôn, lại còn tôi đi mới đăng ký !”
“Mày vì Lý Tri có được không?”
“Thật sự chỉ là để tôi đi nhìn chúng nó đăng kí, đơn giản như vậy sao?”
Triệu Lâm không nói chuyện, đúng vậy, nào có đơn giản như vậy.
Anh đi, chính là thừa nhận quan hệ bọn họ, ngày sau có rất nhiều cớ để lừa dối anh. Thật sự là trò hay, thật sự đem anh trở thành một món đồ chơi.
“Tôi nói rồi nói rất nhiều lần, tôi sẽ không lại đi quản mấy người.” Tống Hoài An lấy di động, ấn 110, ngón cái dừng ở nút gọi, lạnh lùng nói: “Hiện tại tốt nhất là bà nên xuống xe, bằng không một lát nữa cảnh sát tới mời bà xuống xe.”
“Tống Hoài An, mày vẫn là người sao? Mày cố ý? Lý Tri là em gái mày.”
“Ba. ”
“Tóm lại mày nhất định phải tới.”
“Hai.”
“Đây là mày thiếu tao.” Nói xong, Triệu Lâm tức giận xuống xe, đóng sầm cửa xe lại , trên xe còn kịch liệt như động đất một chút.
Mệt mỏi quá.
Tống Hoài An không có đi, thậm chí anh không hy vọng bọn họ kết hôn. Nếu cuộc hôn nhân lông bông này thành có ý nghĩa gì? Cũng không rõ ý nghĩa bọn họ ở bên nhau . Anh chỉ là cảm thấy châm chọc, anh, ở Lý gia là người không được ưa thích nhất , giờ lại trở thành vật gắn bó tình cảm của con gái bảo bối Lý gia.
Cuộc đời, tràn ngập châm chọc, đặc biệt là anh.
Tống Hoài An không đi đến chỗ đăng ký kết hôn, bọn họ vẫn đăng ký kết hôn, lại còn có mặt dày vô sỉ chạy đến văn phòng luật sư tìm Tống Hoài An, chính là vì nói cho Tống Hoài An một tiếng, bọn họ kết hôn......
Hôm nay Đại Nhất cùng Lý Kính còn mặc vest, Lý Tri cùng Triệu Lâm đều mặc sườn xám, một hàng bốn người mênh mông cuồn cuộn, hỉ khí dương dương đi vào công ty Tống Hoài An .
Lý Tri đem giấy hôn thú mở ra đặt ở trên bàn làm việc, dương dương tự đắc nói: “Anh, em đã kết hôn.”
Tống Hoài An cũng không quan tâm đến điều đó, dựa vào trên ghế ,cầm văn kiện lên xem,nghe không ra có bất kì cảm xúc thăng trầm nào, chuyện không liên quan mình nói: “Chúc mừng.”
“Anh vợ!” Đại Nhất đi đến phía trước một bước, để sát vào Tống Hoài An, nịnh nọt mà nói: “Anh vợ, về sau chúng ta chính là người một nhà.”
“Không dám nhận. Tôi không có người nhà như vậy .”
“Sao mày lại nói chuyện như thế !” Triệu Lâm thấy thái độ lạnh nhạt của anh như vậy, liền giận sôi máu, “Duỗi tay không đánh gương mặt người tươi cười, người ta đã gọi mày là anh vợ rồi, mày không phản ứng một chút sao?”
“Tôi không dám, tôi nói rồi còn nói rất nhiều lần, đừng tới phiền tôi, bằng không tôi sẽ báo công an.”
“Anh, hôm nay em kết hôn.”
“Tôi đã nói, chúc mừng.”
“ Anh ~”
“À~ đúng rồi.” Tống Hoài An đứng lên, đi ra khỏi văn phòng, hỏi Tiểu Chương, “Những người không thân kết hôn, cậu bỏ lì xì bao nhiêu?”
“Không thân sao? 200 đi. Có chuyện gì ạ?”
“Không có việc gì.”
Vị trí của Tiểu Chương cách văn phòng không xa, Tống Hoài An lại cố ý để cho bọn họ nghe rõ, nói chuyện đều đề cao một cái độ, lúc này đối thoại với Tiểu Chương, bọn họ đều nghe rành mạch, mặt đều xanh lét,nhưng không dám nói cái gì.
Tống Hoài An trở lại văn phòng, từ trong bóp tiền rút ra 4 tờ 100 tệ đặt ở trên giấy hôn thú, “200 tệ , tôi cho 400, cho mỗi một người 100 tệ , chúc mấy người sống lâu trăm tuổi, yêu nhau vạn năm.”
“Tống Hoài An! Mày có ý gì!”
“Ý trên mặt chữ” Tống Hoài An đi đến bên điện thoại làm bộ muốn nhấn số điện thoại, “Nếu tân hôn, vậy về nhà động phòng đi, ở chỗ này lâu là tôi báo công an.”
Tống Hoài An rất muốn cùng Tùy Ngộ kết hôn, nhưng hôm nay anh thấy người của Lý gia lại xuất hiện ở trước mặt anh, anh lại không dám.
Chỉ cần người của Lý gia một ngày vẫn còn , thì chuyện này một ngày vẫn không thể giải quyết, anh cũng không dám, giống như trên người buộc một tảng đá, anh không thể để Tùy Ngộ cùng anh mạo hiểm.
Nhiều năm như vậy, nghĩ tới cứ như vậy sao?
Nghĩ tới, nếu anh rời đi, ai sẽ là tiếp theo là người bị hại? Anh so với ai khác đều rõ ràng, cho nên anh đi không được. Giống như một trận chiến đánh mãi không xong, cả người mỏi mệt lại không thể không kiên trì, bởi vì hơi không lưu ý sẽ vạn kiếp bất phục, tan xương nát thịt.
****
Cáu chết đi đucojw về gia đình na9. sâu mọt mà