Cây khô gặp mùa xuân

Quả thật Tống Hoài An không có mang cô đi Party, bởi vì chính anh cũng không muốn tham gia Party. Anh đưa cô đến một quán ăn kiểu nhật mà hồi đại học cô thích đến.
Tùy Ngộ nhìn người đàn ông trước mặt đang liều mạng lấy lòng mình, chọn quán trước kia cô thích , gọi món  sushi trước kia cô thích, cô đột nhiên cảm thấy châm chọc? Chua xót? Hay bi thương? Không biết, tóm lại lúc cô nhìn anh , rất muốn khóc, rất muốn rất muốn.
Trước kia lúc ở bên nhau cô đều chiều theo ý Tống Hoài An, hiện tại vật đổi sao rời, vậy mà cô cảm thấy một tia vui sướng còn có đau lòng.
Cô nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mắt này đang cẩn thận lấy lòng , trong lòng ngũ vị tạp trần.
* Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn

Điều cô từng yêu nhất ở anh chính là sự kiêu ngạo, tự cao tự đại nhưng khiêm tốn không phô trương của anh. Nhưng khi nhìn anh thận trọng từng bước đến trước mặt cô như bây giờ, cô không ghét nổi anh, thậm chí có chút mềm lòng.
“Tống Hoài An,”
Anh ngẩng đầu, đột nhiên cùng cô đối diện, “ Ừ ? " 
“Anh có từng nghĩ, nhỡ đâu khẩu vị em thay đổi thì sao?”
Tống Hoài An ngẩn người, mới cùng người phục vụ nói: “ Trước hết những thứ này đi .”
Anh nhấp ngụm trà Genmaicha, đúng vậy, anh có nghĩ tới hay không?
Anh nghĩ tới, còn không ngừng ở một lần, nhưng có thể làm sao bây giờ, nếu anh không như vậy, dũng khí xuất hiện ở trước mặt cô cũng không có. Anh muốn gây tê chính mình, nói với bản thân, cô ấy không thay đổi, cô ấy vẫn là cô ấy trước kia. Mặc dù cái gì cũng  thay đổi,  cô không chán ghét uống kiểu Mỹ nữa, cũng không hề thích anh nữa. Nhưng có thể làm sao bây giờ, nếu anh không tự nhủ bản thân là cô không hề thay đổi, vậy anh chẳng còn chút dũng khí nào đứng ở trước mặt  cô.

Anh á khẩu không trả lời được, cô cuối cùng không đâu vào đâu mà nói câu, “ Hôm nay anh thật là đẹp trai, thật là đẹp mắt.”
“ Ừ,, em cũng...” Nói không ra lời, cũng không nói ra được.
Tùy Ngộ cười, Tống Hoài An cũng cười.
Trong mấy ngày, Tống Hoài An mỗi ngày đều đi khách sạn nơi Tùy Ngộ ở đưa cô đi chơi.
Nói là đưa cô đi chơi , thật ra thì càng giống như ép buộc vậy.
Anh mang cô đi rất nhiều nơi ở Hải Thành , một số ít kỉ niệm giữa hai người ở Hải Thành , hay chỗ ngày trước Tùy Ngộ nói muốn đi, muốn anh cùng đi, nhưng cuối cùng cũng không đi đến đó được.
Tống Hoài An giống như muốn mượn nơi này muốn Tùy Ngộ nhớ lại.
Tùy Ngộ làm sao biết không biết, nhưng chính cô không thể không thừa nhận, cô rất hưởng thụ, giống như đang đền bù những thanh xuân tiếc nuối trước đây lưu lại vậy.

Khi đó bọn họ đang ở độ tuổi 20, cái gì cũng có thể quên được, cũng không để ý ánh mắt người khác, bọn họ khi đó trong mắt sáng ngời, nhìn về phía nhau vui mừng trong đáy mắt như muốn tràn ra .
Trong trí nhớ thiếu sót, cuối cùng cô cùng nam chính cùng nhau lấp đầy kỷ niệm, những hồi ức đó giống như cũng chẳng phải xa xôi.
Ngày đó Tống Hoài An họp xong quay lại tìm Tùy Ngộ đi ăn cơm.
Cơm nước xong, bọn họ đi bờ sông tản bộ.

Ban đêm bờ sông đặc biệt đẹp, ánh sáng lấp lánh, giống như sao sáng đầy trời trên dải ngân hà rơi vào mặt sông, lộng lẫy đến cực điểm.
Anh đột nhiên gọi cô, “Tùy Ngộ”
“ Ừ ?”
Tống Hoài An nhìn Tùy Ngộ đứng ở trước mặt mình, chỉ cách một bước, lại không có dũng khí nói tiếp.
Lúc này, một cô bé bán hoa lôi kéo góc áo của anh, đáng thương vô cùng nhìn anh nói: “Anh ơi, mua hoa đi, mua cho bạn gái của anh.”
Tùy Ngộ ngồi xổm trước mặt của cô bé, nhẫn nại giải thích, “Em gái nhỏ, chị với anh không phải yêu nhau, không thể nói lung tung .”
Cô bé ngọt ngào cười, “Kết hôn cũng có thể đưa hoa, cái này so hoa cải dầu đẹp hơn nhiều!”
Tùy Ngộ bị nghẹn đến một câu nói không nên lời, vẻ mặt Tống Hoài An thỏa mãn móc tiền ra, mua hết số hoa ở đó, đưa cho Tùy Ngộ, nói: “Tặng em.”
Tùy Ngộ nhìn bó hoa kia, nhớ tới lúc học đại học , có mùa hè một năm, cũng là lần đầu tiên anh tới Hải Thành tìm cô, cũng là ở bờ sông, cũng có một cô bé bán hoa, nhưng khi đó anh không có mua, là cô mua.
Còn nhớ rõ khi đó anh nói, hoa đẹp không xài được.
Cùng người đàn ông đó, cùng địa điểm, nhưng cái gì cũng thay đổi.
“Tống Hoài An” cô vẫn như cũ nhìn bó hoa kia, không có nhận, lại hỏi một lần cái vấn đề kia “Anh có nghĩ tới, khẩu vị của em đã thay đổi rồi không?”
“Anh nghĩ tới.” Anh nhìn bó hoa kia, vẫn như cũ không có buông, “Anh nghĩ tới rất nhiều lần, lúc em ra nước ngoài có nghĩ, lần đầu tiên gặp lại nghĩ, lúc nào cũng suy nghĩ, nhưng anh không dám nghĩ, anh  sợ em thật sự thay đổi, giống như em không hề thích anh nữa.”

......
“Tùy Ngộ, thật xin lỗi.”
Cô tự giễu hỏi “Anh xin lỗi em cái gì? Anh không có làm sai, anh chỉ là không đủ yêu em sao, em biết, Tống Hoài An, em vẫn luôn biết . Cùng anh ở bên nhau ngày đầu tiên, không, còn chưa ở bên nhau em đã biết, là em là thiêu thân lao đầu vào lửa !!!”
Tống Hoài An đau lòng mà ôm lấy cô, nhưng một câu cũng nói không nên lời, đã từng có một Tùy Ngộ vô cùng yêu anh, là anh không giữ chắc cô gái tốt như vậy, hôm nay hết thảy đều do anh gieo gió gặt bão.
Tùy Ngộ không có đẩy ra , cô cũng luyến nỡ đẩy anh ra.
Một lần nữa bị anh ôm vào trong ngực, cái loại ấm áp quen thuộc để cho cô cảm thấy, giống như vì cái này, cô đã chờ đợi 5 năm, thậm chí là cả đời.
Tùy Ngộ đối Tống Hoài An có tình cảm, biết bao coi thường tình cảm, cô rời anh 5 năm đều đoạn không được đối hắn niệm tưởng, đặc biệt là về nước về sau, gặp lại Tống Hoài An giống như cỏ dại mọc trên cánh đồng hoang vu , gặp được Tống Hoài An điên cuồng nhớ mong. Cô đối với anh chưa từng có sức chống cự, đặc biệt về sau công việc khiến Tống Hoài An  so trước kia càng thêm thành thục, có khả năng, mê người giống như bầu trời sao đêm.
Cô vô số lần nói với chính mình, không thể, không thể, nhưng lúc gặp lại Tống Hoài An , mềm lòng giống như một vũng nước suối, cô cầm lòng không được, cầm lòng không được muốn yêu anh, cầm lòng không được muốn theo anh, cầm lòng không được muốn châm lại tình xưa, nhưng đã từng trải qua đau đớn rõ ràng như vậy. Cầm lòng không được giống như  một phen lưỡi dao sắc bén, nhắm ngay trái tim cô, Tống Hoài An tới gần một chút, sâu một chút, cuối cùng bản thân đau nhói cũng đâm bị thương anh.
“Cho anh một lần cơ hội, được không? Coi như chúng ta chỉ cãi nhau 5 năm, cho anh cơ hội lần nữa được không ?”
“ Cô Tùy  , coi như gặp được một học sinh làm sai, cho cậu ta một cơ hội được không? Cậu ta lúc này đây nhất định sẽ cố gắng học tập.”
“Tách ra 5 năm, anh vẫn rất yêu em.  Trước kia anh cũng cảm thấy sự nghiệp, người khác cho phép quan trọng hơn so với em , nhưng tách ra 5 năm anh không có vui vẻ.  công tác, thăng chức, tăng lương, được cha khen ngợi, được  vỗ tay, được hoa tươi, nhưng anh đã không có thể chia sẻ với em. Cho nên anh sẽ cho rằng chúng ta còn ở bên nhau, cho rằng chúng ta chỉ  ngắn ngủi tách ra, nhưng chính mình biết, anh mất đi em. Những thành tựu hào nhoáng chè chén say sưa như thế nào đều là hư vô, chỉ có lúc ở một mình không giới hạn cô độc mới thật sự chân thật. .”
“Tùy Ngộ, trở về đi. Trở về bên anh.”
Pháo hoa sáng chói cắt qua bầu trời đêm, như bức tranh đêm tối được vạch ra
Cô nói “Em mệt mỏi.”
Nếu nhất định là như thế này, vậy cứ như vậy đi.

Cô yêu Tống Hoài An, từ niên thiếu ngây thơ đến thành thục hiểu chuyện, nếu yêu vậy thì yêu đi.
Cô nói “Tống Hoài An, em mệt mỏi.” Cô duỗi tay ôm eo anh “Lần này em không đuổi theo anh nữa.”
Một  địa ngục, một thiên đường.Anh nhảy nhót giống như lần đầu tiên cô thổ lộ với anh như vậy, lời cũng không nói được.
“Được ! Được ! Được ! Được được được! Không có việc gì, không có việc gì, anh tới, lúc này đây, anh đuổi theo em. Đuổi theo em. Nào đều đuổi theo em.”
Tùy Ngộ bỗng nhiên có loại cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi , cái loại mất mát trong suốt 5 năm , trống rỗng, giống như trong nháy mắt bị lấp đầy, cô không hề cảm thấy sợ hãi, cũng không hề cảm thấy trong lòng trống vắng.
Hóa ra cuối cùng cô cũng không thể buông bỏ người đàn ông này, bất luận người đàn ông này đối với cô đã làm cái gì, hoặc  chưa làm qua cái gì, đơn giản đó là anh thôi.
Mệt mỏi, cô đã thử qua, cô không phải chưa thử qua. Cô gặp một người đẹp trai hơn anh, ưu tú hơn anh, quan tâm hơn anh, nhưng đều không phải anh. Cô thử qua muốn cùng người khác ở bên nhau, nhưng cùng người khác tiến thêm một bước , cô nhịn không được lui hai bước. Cô cũng thử qua quên anh, cũng từng thử qua không yêu anh, nhưng lúc anh đứng trước mặt cô lại nhịn không được. Tống Hoài An, là khi cô còn trẻ khiến cô vui vẻ, là khi thiếu niên cô thích.
Nếu thật sự không có cách nào yêu người khác, lần này, anh có thể yêu em thật tốt được không?
 
 
***
mn không đọc nữa ạ, ít người đọc quá, buồn ghê, hiu hiu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận