Cây Kim Sợi Chỉ

Hít thở một hơi thật sâu, cậu dùng hết tất cả sức lực của mình để vùng dậy. Cậu rẽ vào trong vườn hái tạm mấy cái lá thuốc, nhá nát rồi đắp lên các vết thương. Vợ từng dạy cậu mấy cái lá này có tác dụng cầm máu. Cậu còn hái vài quả cam ăn cho hồi sức. Anh Khải thấy thế liền mỉa mai cậu:

- Ăn với chả uống, như thằng mọi rợ.

- Mọi rợ kệ bà cậu mày.

Cậu bực bội nói cùn. Anh Khải bĩu môi chê bai:

- Đàn ông cái nỗi gì mà đã ngu dốt còn ăn nói thô tục. Cậu không xứng với Hân một xíu nào cả.

- Cậu có xứng hay không thì người được Hân lựa chọn để lấy làm chồng cũng là cậu chứ không phải mày.

- Chẳng qua là do nhà cậu giàu thôi, chứ mà nghèo rớt mồng tơi ra thì còn lâu Hân mới để ý.


- Ừ đấy. Nhà cậu giàu đấy! Thì sao nào? Mày có trí tuệ tốt thì cậu được gia thế tốt, mỗi người có một thế mạnh, làm gì mà căng? Nói như mày thì nếu nhà Hân nghèo mày cũng còn lâu mới để ý tới nó à?

- Cậu đừng xuyên tạc lời nói của người khác như vậy, Hân như nào tôi cũng yêu.

- Thích thì cứ yêu đơn phương đi, cậu đây đếch thèm cấm cản. Cơ mà đời này mày đừng mơ có được nó.

Thằng Khải cay cú vung cành ổi lên định vụt cậu. Cậu ngứa mắt giật lại cành ổi trên tay nó, bẻ làm đôi, vứt ra chỗ khác. Sau đó cậu như con hổ dữ đạp một phát vào ngực nó, khiến nó ngã còn thảm hơn cậu lúc nãy. Ba Hậu vội vã lao tới đỡ nó dậy. Ba chửi cậu bị khùng. Cậu nhịn ba hết nổi rồi nên cậu quát:

- Cậu đã nói rồi mà! Cậu phải đi gặp vợ cậu! Ai dám cản cậu thì đừng có mà trách cậu hỗn láo!

Mạnh miệng thế thôi chứ cậu không dám đánh ba vợ. Trong lúc ba mải hỏi han thằng kia, cậu tranh thủ đi xuống bãi đỗ xe, lên đại con xe thể thao màu đỏ rồi lao vun vút xuống thành phố. Thi thoảng cậu thấy hơi chóng mặt, nhức đầu, nhưng vì cậu có khả năng lái xe rất tốt và do cậu đã đi qua con đường này quá nhiều lần nên cậu không gặp trở ngại nhiều lắm. Cậu tới nhà vợ khi trời đã khuya. Cậu trèo lên cây xoài rồi nhảy vào vườn như mọi khi. Cậu rón rén đi tới cửa sau, vừa lẻn vào bếp thì thấy mẹ Hà, cậu giật thót người chui vào gầm bàn. Thực ra cậu có thể dễ dàng khống chế mẹ để được gặp vợ, nhưng mẹ Hà hiền mà, cậu không nỡ làm thế. Cậu nín thở đợi mẹ đi ra ngoài để cậu còn chuồn. Nhưng đời không như là mơ, mẹ đi tới gần cậu, nhẹ nhàng lật tấm khăn trải bàn lên. Mẹ nhìn cậu, ánh mắt mẹ đầy buồn bã, đoán chắc mẹ giận mình nên cậu ôm chân mẹ, ấm ức nói:

- Cậu không đánh vợ… cậu thực sự không đánh… vợ không đánh cậu thì thôi chứ cậu ăn gan hùm à mà cậu dám đánh nó. Mẹ Hà tin cậu nha mẹ!

Khi thấy con gái bị thương, bà Hà đã rất giận con rể. Nhưng chẳng hiểu sao bây giờ bà lại tin lời nó nói, có lẽ trong chuyện này còn có uẩn khúc, thôi đợi Hân tỉnh táo trở lại bà sẽ hỏi con sau vậy. Chồng Hân tuy vạm vỡ nhưng có đôi mắt ngây thơ vô đối, đôi mắt nó trong trẻo, long lanh và vô cùng tinh khiết. Nom mặt mũi nó sưng húp, nhơm nhớp máu và mồ hôi, bà đau lòng hỏi:

- Ba Hậu đánh con à?

Sự dịu dàng của mẹ Hà khiến cậu bình tĩnh trở lại, lúc bấy giờ cậu mới nhớ phải xưng con cho lễ phép, cậu ngoan ngoãn nũng nịu mẹ vợ:

- Dạ. Ba Hậu đánh. Thầy Tài đánh. Cả thằng Khải cũng đánh. Nhưng con vẫn lết được tới đây nè mẹ Hà, con giỏi không mẹ? Mẹ cho con gặp vợ con nha mẹ!


Bà Hà mủi lòng nói:

- Ừ. Vợ con đang nằm nghỉ trên phòng đó. Con mau lên với vợ đi! Mà này… con có cần rửa mặt trước không?

- Thôi mẹ ạ, con như nào chả đẹp trai.

Cậu Hoan chui ra khỏi gầm bàn rồi đi lên gặp vợ. Bà Hà nom điệu bộ sốt ruột của con rể thì lắc đầu cười tủm. Sương về nước lâu rồi nhưng bận công việc nên lại bay vào miền Nam, mai mới về nhà. Nghĩa thì đi ăn tất niên với bạn nên nhà chỉ có bà và Hân. Bà gọi điện cho ông thông gia để thông báo Hoan vừa tới nhà bà. Ông Tài mừng rớt nước nước mắt, ông nghẹn ngào bảo:

- Ban nãy tôi xin ông Hậu cho tôi và bà Tuyết xuống thăm con dâu mà ông ấy nhất quyết không cho, tôi thì chẳng dám làm trái lời, sợ ông ấy điên lên lại to chuyện. Tôi sợ bà giận nên cũng không dám gọi điện cho bà hỏi han. Thằng Hoan nhà tôi ngu từ nhỏ, lúc nóng lên nó hành xử hồ đồ, nhưng nó không phải người xấu đâu, mong bà đừng giận nó. Hai vợ chồng tôi ở nhà mà cứ như ngồi trên đống lửa, lo cho Hân quá, lo cả cho cháu… Hân… có bầu à bà? Xin lỗi bà, tôi chẳng biết gì cả.

- Ông đừng khách sáo thế. Có lẽ Hân cố ý muốn giấu, tôi đoán con muốn đợi ngày tốt mới thông báo. Ông bà thông gia yên tâm, Hân khoẻ, em bé cũng khoẻ.

- Dạ, vợ chồng tôi đội ơn bà.

Ông Tài mở loa nên bà Tuyết cũng nghe thấy đoạn hội thoại vừa rồi, con dâu và cháu đều khoẻ, bà vui đến phát điên. Bà ấp úng bảo ông Tài:


- Tốt… tốt quá rồi… nhưng… sao lúc nãy… nói chuyện với bà thông gia… ông lại xưng vợ chồng?

- Thế không là vợ chồng thì là gì?

Ông Tài thản nhiên hỏi. Bà Tuyết xúc động nghẹn ngào. Hồi xưa ông đón bà về nhà là vì muốn cậu Hoan nghe lời mình, ông thậm chí còn doạ nếu cậu không cầu hôn mợ Hân thì sẽ đuổi bà ra khỏi nhà. Lúc nào ông cũng có thể vứt bỏ bà như vứt bỏ một món đồ, có khi nào ông công nhận bà là vợ đâu? Tự dưng bữa nay lại… giở chứng. Hâm hết sức! Bà ngượng ngùng đánh nhẹ vào ngực ông, ông cười khà khà, giả bộ làm thanh niên trai tráng nói:

- Ôi chao ôi! Con vợ của cậu Kỳ Tài bữa nay nó cũng đành hanh ghê nhỉ? Dám đánh chồng cơ đấy?

- Ơ? Hay nhờ? Ai thèm làm vợ cậu?

Bà Tuyết cũng bắt chước chồng hồi xuân tí. Ông Tài tủm tỉm mở tủ kính lấy ra một chiếc hộp gỗ, trong đó có chứa một chiếc nhẫn đính viên kim cương siêu to, siêu long lanh. Nhưng ông ngại thực hiện cái màn cầu hôn lãng mạn của tụi trẻ nên chỉ đặt xuống bàn rồi bảo:

- Làm vợ cậu hay không tuỳ Tuyết quyết! Cậu nói Tuyết nghe chứ chiếc nhẫn này đem bán đi là tậu được hẳn được cả cái chuồng bò đấy, Tuyết không quyết nhanh thì Tuyết chỉ có thiệt thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận