Cây Kim Sợi Chỉ

Mấy lần con vợ lùn định đẩy cậu ra, nhưng cậu cứ mặt dày cọ môi vào môi vợ. Con này bướng lắm, nó nhất quyết mím môi. Cậu kệ. Nó bướng thì cậu lầy. Cậu mơn trớn mãi rồi cuối cùng nó cũng chịu thua, thấy nó hé môi cái cậu liền sung sướng đưa lưỡi vào trong quấn lấy lưỡi nó. Tự dưng nó thở gấp gáp hại nhịp tim của cậu tăng lên vòn vọt. Cậu hôn vợ cuồng nhiệt, vợ cậu cũng bị cuốn theo nhịp độ của cậu, những chiếc hôn nồng thắm khiến Hân hơi chuếnh choáng. Cô run run ôm eo chồng. Cậu Hoan vui vẻ ẵm vợ lên, nhưng cậu không đưa vợ vào phòng mà ngồi ngay xuống chỗ cầu thang đi lên nhà sàn. Cậu tủm tỉm nhìn Hân rồi tỉnh bơ nói:

- Đừng trách cậu hành động bốc đồng. Lỗi không phải tại cậu đâu, thực sự đấy.

- Thế lỗi là tại ai hả cậu?

Hân chau mày hỏi chồng, cậu thở dài đổ tội:

- Lỗi là tại cái môi mày đấy. Nó cứ mềm mềm, thơm thơm, bố ai mà chịu được.

- À, ra vậy! Ra là tại cái môi em.

- Ừ. Tại nó đấy. Nó đáng bị phạt.

Vừa dứt lời cậu đã phạt cái môi Hân bằng cách nhấm nhá nó. Tuy bị cái môi vợ hút hồn nhưng suy cho cùng cậu vẫn là một đứa con ngoan, tầm nửa tiếng sau cậu nói:

- Thôi! Mày mau đi thăm bu cậu đi! Nhớ khám bệnh cho bu kỹ càng vào, làm cách nào cho bu mau mau khỏi sốt nhé, bu kêu đau suốt đấy, tội nghiệp bu.


Hân khẽ dạ rồi nghe lời cậu đi sang căn biệt thự của bu Tuyết. Lập thấy mợ Hân đi một mình liền lo lắng đi theo mợ. Hồi chiều lúc mợ từ phòng bà Tuyết ra, thấy cổ tay mợ bị bỏng đỏ lừ cả lên, nó đã biết bà Tuyết chơi bẩn rồi. Nó doạ mách cậu Hoan mợ mới chịu khai là do bà đổ nước trà lên tay mợ, mợ dặn nó phải kín mồm kín miệng. Nhược điểm của mợ là nhân từ thái quá nên đôi khi có người không biết sợ cứ trèo lên đầu mợ ngồi. Cái bà Tuyết đáng ghét, lẽ ra mợ không làm to chuyện bị bỏng thì bà phải biết điều một chút, đằng này vẫn cứ nhơn nhơn lên mặt với mợ. Rõ ràng bà ấy châm chọc cậu để cậu bắt mợ tới thăm bà, nhưng lúc mợ tới thăm bà lại kêu đang bận, nói mợ đứng ngoài đợi. Trời khuya sương xuống lạnh bỏ xừ đi được, đợi với chả chờ, thứ ác độc! Lập bực mình bảo mợ:

- Bà bận thì sáng mai mợ tới thăm, giờ mình đi về đi mợ, ở đây làm qué gì cho nó mệt người.

- Thôi, mợ về cậu lại cáu. Lập về trước đi, mợ đứng đợi bu thêm một lát nữa cho phải phép.

Lập cũng muốn về trước đánh một giấc lắm chứ, nhưng để mợ một thân một mình ở đây nó chẳng an tâm. Đấy! Có nó ở đây mà con Huệ thần kinh dám hắt cả ca nước đầy lên người mợ. Thấy mợ bị ướt nó chả sướng quá đi ấy chứ, cơ mà con chó vẫn giả bộ thảo mai:

- Ôi mợ ơi! Con ngàn vạn lần xin lỗi mợ! Là con bất cẩn nên bị té, mợ có sao không mợ?

- Mày té cũng hay quá ha! Té trúng mợ tao mới chịu!

Lập xỉa xói, con Huệ sụt sịt bảo:

- Anh Lập đừng nói vậy tội nghiệp em, em thực sự không cố ý mà, tại bà Tuyết kêu em phải mang cái ca đựng nước trà cũ đi đổ nên em hơi vội.


- Trong biệt thự có bếp, trong bếp có bồn rửa bát, mày không hắt trong đấy lại hắt ngoài này làm chi hả mày?

- Ơ cái anh này buồn cười thật, nước còn dùng được sao phải đổ đi? Phải tiết kiệm nước bảo vệ môi trường chứ anh. Em định mang nước ra ngoài vườn tưới cây mà.

- Nhưng mày đâu có tưới cây, mày tưới hết cả ca nước lên người mợ tao rồi kìa.

Thằng Lập tức lộn ruột, con Huệ ghé tai nó mỉa mai:

- Thì cứ coi như mợ anh là cái cây đi! Ahihihi!

Lập điên người vả một phát đau điếng vào mặt con Huệ. Nếu mợ Hân không cản thì chắc nó còn vả thêm được mấy phát nữa cơ. Huệ thấy Lập mắc mưu thì sung sướng chạy tới ngôi nhà sàn, rón rén bước từng bước lên các bậc thang rồi đi thẳng vào nhà. Nhà cậu tự đóng có khác, đẹp mê hồn. Nghe tiếng nước chảy róc rách, ngửi mùi xà bông thơm nức mũi, tim nó đập xốn xang. Huệ lò dò đi tới gần cánh cửa phòng tắm, nó định bụng sẽ mách cậu mợ Hân xúi anh Lập hành hung nó, nhưng thấy cửa không đóng, nó lại bạo gan đẩy cửa đi vào. Hiện tại cậu chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi. Cơ bắp cuồn cuộn và tấm lưng rộng lớn của cậu hiện ra trước mặt khiến nó mê muội. Từng giọt nước lăn đều đều trên làn da bóng loáng nom gợi cảm vô cùng. Khi nghe chị Nga kể về vẻ đẹp hoàn mỹ của cậu, nó chẳng tin lắm đâu, đến bây giờ được chứng kiến tận mắt thì đứng tim luôn à. Chị Nga lấy chồng hai năm rồi mà lần nào nhắc tới cậu chị cũng luyến tiếc không à. Chị Nga kể lần đầu tiên chị gặp cậu là khi chị bằng tuổi Huệ bây giờ, thấy cậu ngồi bên bờ suối rửa chân tay, chị đánh liều đi tới nắm tay cậu, giúp cậu rửa tay, đồng thời mơi cậu:

- Để em chăm sóc cậu nha!


Cậu quay sang nhìn chị chằm chằm rồi nói lớn:

- Thấy chưa con kia? Mày ở đâu mày đến đây mà coi nè! Cậu trai quê mà cậu cũng đầy người theo nhá! Cậu thèm đếch gì gái thành phố xấu lùn như mày đâu.

Chị Nga tuy không biết cậu Hoan nói câu đó với ai, nhưng chị cũng chẳng quan tâm, vì sau bữa đó chị có vinh hạnh được hẹn hò với cậu. Cậu nhanh yêu, nhanh chán nhưng chị chưa từng ghét cậu, vì sau khi chia tay cậu còn cho chị tiền để mở quán ốc luộc. Chị chỉ tiếc duy nhất một điều là không đẻ được cho cậu thằng cu, tại nếu đẻ được thì chị đã đổi đời rồi. Điều chị tiếc cũng chính là ước nguyện của Huệ. Hiện tại chẳng phải thời cơ vàng hay sao? Khung cảnh ẩm ướt tuyệt mỹ chỉ có cậu và nó, tranh thủ tà lưa xíu ma không biết, quỷ không hay. Nếu bữa nay may mắn dính bầu, nó sẽ bảo vệ cái thai bằng cách trốn về quê. Đợi lúc đứa nhỏ ra đời nó sẽ nhờ người thông báo cho cậu Hoan. Con nít hàng xóm cậu Hoan còn thương nữa là con ruột của cậu, cậu nhất định sẽ mua biệt thự bên ngoài cho nó ở, chu cấp và yêu thương nó giống như cái cách cậu đối xử với chị Oanh bây giờ. Tuy không được làm vợ cậu như mợ Hân, nhưng với xuất thân của Huệ, nó cũng chẳng cần danh chính ngôn thuận. Nó chỉ cần vinh hoa phú quý thôi. Nghĩ mà sướng rơn hết cả người, Huệ cười cười cởi áo ngoài rồi lao tới kì lưng cho cậu. Nó mồi chài:

- Để em chăm sóc cậu nha!

Huệ vừa dứt lời thì nó nghe tiếng cửa phòng tắm bị đá đánh rầm. Là thằng Lập đá cửa. Cửa mở nhưng vẫn phải đá, chắc đá ra oai hả? Huệ cười khinh bỉ, nhưng khoảnh khắc trông thấy mợ Hân nghiêm nghị bước vào phòng, nụ cười trên môi nó tắt ngấm. Cậu Hoan cũng bị giật mình, sau khi đóng vòi nước, cậu hết nhìn mợ Hân tới nhìn nó, ánh mắt cậu bàng hoàng như kiểu không hiểu cái qué gì đang xảy ra cả. Huệ cũng không hiểu nốt, rõ ràng nó đã bày mưu cho bà Tuyết để bà chèn ép mợ rồi cơ mà? Lẽ ra mợ phải đứng đợi bà thêm tiếng nữa chứ? Tại sao mợ lại quay về đây? Mợ không hề quát chửi gì Huệ, cũng không lao vào đánh ghen, nhưng cái mặt lạnh tanh của mợ vẫn khiến nó sởn tóc gáy. Mợ chậm rãi sai thằng Lập:

- Lấy cho mợ cái ghế.

Giọng mợ chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế! Trong khi Huệ đang run cầm cập thì mợ vẫn bình thản ngồi xuống ghế. Chỉ là một động tác ngồi xuống ghế thôi mà chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy mợ vô cùng cao ngạo và quyền quý, còn nó chỉ là một con tiện tì dơ bẩn dám trèo cao. Phong thái tao nhã của mợ khiến Huệ chột dạ, tim nó đập toán loạn, nó thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mợ. Hân thấy vậy thì khẽ gọi:

- Huệ!

- Dạ… thưa mợ… có… có con…

- Em ngẩng đầu lên đi. Vừa ban nãy còn vui tươi hoạt bát lắm cơ mà, sao bây giờ lại cúi gằm mặt xuống như thể vừa làm việc gì sai vậy?


Huệ run run ngẩng mặt lên, mợ nhẹ nhàng quan tâm:

- Sao em run thế? Em ốm hả?

- Dạ… không… con… con… không sao mợ ạ.

- Ừ. Mợ cũng nghĩ vậy, chứ mà bị làm sao thì đâu thể nhảy vào phòng tắm của cậu mợ được, em nhỉ?

- Dạ… con… con…

- Sao Huệ nói năng lắp bắp vậy? Em vẫn ổn chứ?

- Dạ… con… con ổn mợ ạ.

Huệ lí nhí đáp. Mợ Hân nhìn nó cười lạnh, rồi mợ từ tốn nói:

- Ổn thì mau chăm sóc cậu đi em, để mợ ngồi đây mợ chiêm ngưỡng cho nó mở mang tầm mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận