Mợ Hân chỉ khẽ vâng, thằng Lập sốt ruột xí xớn:
- Mau xin lỗi con đi mợ!
Mợ Phượng tức điên người mà vẫn phải bò ra chỗ thằng Lập, quỳ gối xuống trước mặt nó, nghẹn ngào nói:
- Lập! Mợ xin lỗi Lập!
- Xin lỗi có thật lòng không mợ?
Lập trêu đểu, mợ Phượng nghiến răng nói:
- Mợ xin lỗi rất thật lòng.
- Dạ, con nghe vẫn chưa thấy thật lòng lắm nhưng thôi, con tha lỗi cho mợ nha! Thường ngày nom cái mặt mợ xấu xấu ác ác mà lúc quỳ nom duyên dáng đáo để!
Thằng Lập đá xéo khiến mợ Phượng uất nghẹn. Nó là cái thá gì mà dám móc mỉa mợ? Thằng mất nết! Nếu không vì đang bị thầy Tài phạt chắc mợ sai người đập cho nó một trận nhừ tử rồi. Nhìn qua chỗ bọn người làm đang đứng túm năm tụm ba mợ thấy nản quá chừng. Mợ thà bị đánh trăm roi còn hơn phải quỳ gối trước lũ đấy, những đứa mà hàng ngày mợ liếc xéo một cái tụi nó sợ mợ bằng phép thì giờ mợ lại phải hạ mình xin lỗi tụi nó. Cơ mà mợ đâu có sự lựa chọn nào khác? Còn muốn ở trong biệt phủ, muốn hưởng thụ cuộc sống giàu sang thì phải nhẫn nhịn thôi. Mợ siết chặt tay kiềm nén lửa giận trong lòng, bò ra chỗ đám đông, quỳ gối xuống rồi cay đắng nói lời xin lỗi từng đứa một. Tiến là người cuối cùng nhận lời xin lỗi của mợ. Nom mợ thảm hại nó xót ghê. Tâm trạng nó đã tệ lắm rồi mà thằng Lập còn xỉa xói:
- Bữa nay bị anh chửi xéo mấy câu mà Tiến vẫn có thể nhẫn nhịn, mày cũng giỏi quá ha!
Mợ Phượng và Tiến chợt hiểu ra từ chuyện mợ Hân nghén tới chuyện mợ Hân và thằng Lập hú hí trên hang đá đều là chuyện xàm xí. Mợ Hân không cần phải mua chuộc bác sĩ vì mợ ấy thực chất không có bầu. Hoá ra tất cả chỉ là một cái bẫy, Tiến vội vã mách ông Tài:
- Bẩm ông! Mợ Phượng và con bị mợ Hân và thằng Lập gài bẫy. Hai người đó cố ý tỏ ra mờ ám để mợ Phượng và con nghi ngờ và theo dõi bọn họ… mợ Phượng và con cũng chỉ có ý tốt thôi ông ơi…
Tiến chưa nói dứt câu thì ông Tài đã vả cho nó một cái đau điếng. Ông bực bội quát:
- Là mợ Hân và thằng Lập cố ý tỏ ra mờ ám hay là do đầu óc tụi bay đen tối nhìn đâu cũng thấy điều khuất tất? Cứ giả như mợ Hân trêu tụi bay đi, nếu như mày là một thằng đầy tớ tốt, mợ Phượng là một người chị dâu tốt thì khi thấy mợ Hân mắc sai lầm, tụi bay phải nhỏ nhẹ khuyên nhủ mợ chứ ai lại la làng bêu riếu danh dự của mợ? Người một nhà mà đối xử với nhau thế à? Tụi bay tốt thật sự hay tất cả những gì tụi bay làm cũng chỉ vì lợi ích cá nhân? Vì quyền quản lý xưởng gỗ của mợ Phượng?
Thầy Tài cáu quá nên mợ Phượng không dám đổ thêm dầu vào lửa. Tính thầy là vậy, khi thương ai thì bênh người đó hết mực, u mê mù quáng theo họ. Và rất nhọ cho mợ là con quỷ Hân vô cùng được lòng thầy. Mợ nháy mắt ra lệnh cho thằng Tiến im miệng. Khi mọi người giải tán hết, mợ cố ý giữ mợ Hân ở lại. Mợ ghé tai nó chửi rủa:
- Khốn nạn! Mợ dám tính kế tôi! Tôi đối xử với mợ tốt như vậy mà mợ lại ác độc với tôi, đồ vô lương tâm!
Hân nói nhỏ chỉ đủ cho mợ Phượng nghe thấy:
- Mợ đã từng đối xử với em tốt đến nhường nào, mợ tự biết. Chỗ chị em dâu với nhau, mắc chi phải làm màu?
Mợ Phượng điên hết cả tiết. Điên nhất là con chó chỉ lập lờ chứ không nói cụ thể việc gì khiến mợ không rõ nó biết được bao nhiêu chuyện rồi. Mợ u uất dằn mặt:
- Mợ đừng vội đắc ý quá! Cứ đợi đấy, nỗi nhục của ngày hôm nay, sẽ có ngày tôi trả mợ gấp mười!
Hân khẽ mỉm cười. Nếu ba Hậu nghe thấy mợ Phượng doạ nạt Hân như này, chắc ba sẽ tức xì khói mất. Ba nhất định sẽ càm ràm Hân hư không nghe lời ba nên giờ sống với chị dâu mà Hân cũng phải đề phòng, nếu như Hân lấy anh Khải thì có phải giờ Hân chắc chắn sướng rồi không. Hân không nghĩ như ba. Cuộc đời này không có gì là chắc chắn cả. Có rất nhiều con đường để đi tới đích, cho dù chúng ta chọn bất cứ con đường nào thì cũng sẽ có chuyện này, chuyện kia, có niềm vui, có nỗi buồn, có người thương, có kẻ ghét. Không có con đường nào hứa hẹn hạnh phúc vĩnh viễn cả, hạnh phúc là do chính bản thân chúng ta cố gắng từng ngày, nỗ lực từng giờ để giành lấy. Thế nên khi đã chọn con đường mình đi rồi thì dẫu đường có nhiều chông gai cũng phải tìm cách dẹp bỏ, dẹp không được thì rẽ sang hướng khác ít chướng ngại hơn, tự mình phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn và hạnh phúc của chính bản thân mình, thế thôi!