Trên phố đồn đãi Thái tử điện hạ bên cạnh có vị mỹ nhân tuyệt thế vô song, hàng đêm sênh ca, sủng ái đến cực điểm, kim phấn ngọc khí, xa xỉ vô độ, hoạ thủy chi danh, từ đây thịnh hành.
"Không biết Nguyệt Hoa điện của ta, ngươi ở có quen thuộc" Mặc Lăng Trần cười nhạt hỏi.
"Có điện hạ ở, nơi nào cũng tốt.
" Phượng Giáng duỗi tay nâng ly trà Tây Sơn mới vừa pha.
"Ta là sợ ngươi phiền muộn, Tuyên Lộ nói ngươi chưa từng ra sân ngoài, thời điểm ta không có ở đây ngươi có thể tự do ra vào, nếu muốn ra ngoài cũng không sao.
" Ôn nhu nhìn người trước mắt, tuy rằng hắn còn không thể cho y toàn bộ tín nhiệm, lại vẫn cho y đầy đủ sủng ái.
"Mỗi ngày xem Điện hạ đưa đồ vật thì tốt rồi.
" Mặc Lăng Trần từ trong giọng nói y nghe ra chút ai oán, lúc hắn công vụ bận rộn vẫn là mỗi ngày nhờ Tuyên Lộ truyền tin, cơ bản chính là Phượng công tử ngồi một ngày, vẫn chưa cùng bất luận kẻ nào nói chuyện qua, đưa đồ vật chỉ nhìn thoáng qua, mặt vô biểu tình như cũ, nhìn không ra vui buồn.
"Ngươi thích cái gì, ta sai người thay ngươi tìm đến," ngược lại giải thích nói, "Ta không phải cho rằng ngươi là kẻ ham hư vinh, chỉ là cảm thấy đồ tốt nhất mới xứng với ngươi, nếu không thích, ta sẽ đưa qua thứ tốt hơn.
" Vì hống mỹ nhân cười, vung tiền như rác đều là việc nhỏ.
Xin hãy đọc truyện tại ++ ТRUMtru yeЛ.
V Л ++
"Không cần, tâm ý của Điện hạ ta đều minh bạch.
" Minh bạch ngươi thích ta, chỉ là loại thuần túy sủng ái giống như đối với phi tử, minh bạch ngươi đối với ta chưa bao giờ buông bỏ cảnh giác, hàng đêm cùng giường chung gối, cũng không chạm vào ta mảy may.
Đêm đó thân mật ở bữa tiệc sinh thần cũng là đặc biệt làm cho người khác nhìn đi, muốn lâu ngày sinh tình, y phải càng nỗ lực một chút mới có thể.
"Hôm nay Điện hạ xử lý công vụ mệt mỏi, bằng không liền sớm một chút nghỉ ngơi đi.
" Trên triều chính thông thường đều là minh đao ám tiễn, y đau lòng hắn, vì nước vì dân cúc cung tận tụy, còn phải khắp nơi đề phòng tiểu nhân.
Đêm khuya tĩnh lặng, Mặc Lăng Trần nhẹ nhàng ôm Phượng Giáng, trên người y có loại mùi hương thanh nhã, giống như không cốc u lan, thấm vào ruột gan, nhiệt độ ấm áp từ bên cạnh truyền đến, an ủi nhiều năm cô tịch của hắn, cảm giác có người bồi bên cạnh, thật tốt.
Hắn thích đôi mắt thông thấu trong sáng của y, ôn nhu như nước, không cao ngạo không nóng nảy, làm người khác như tắm mình trong gió xuân, ở bên người y không tự giác nhẹ nhàng tự tại.
Mỗi lần vào triều sớm, Phượng Giáng đều khăng khăng hầu hạ hắn rửa mặt thay y phục chải đầu, "Ngươi có thể không cần cùng ta dậy sớm.
" Mặc Lăng Trần nhẹ nhàng đẩy người đến mép giường "Trời còn sớm, ngươi có thể ngủ tiếp.
"
"Để mấy nô tỳ giúp ngươi mặc y phục, ta sẽ ghen.
" Lý do thập phần đứng đắn, cùng người thương ở bên nhau, mỗi giờ mỗi giây đều quý giá.
"Sợ ngươi.
" Mặc Lăng Trần nhịn không được ở trên đôi môi kiều nộn rơi xuống nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, khiến Phượng Giáng sửng sốt hồi lâu, không phải là hắn không muốn, mà là sợ mỹ nhân có độc, sợ chính mình thua trắng tay, ít nhất là trước mắt hắn đánh cược không nổi.
Có chút đồ vật một khi có được, liền dứt bỏ không được.
Thải Nhu mới vừa múc nước tiến vào ngượng ngùng cúi thấp đầu, hai vị chủ tử đẹp mắt vô cùng.
Phượng Giáng nhàm chán chờ đến giữa trưa, Thái tử lại bị Hoàng Hậu lưu lại trong cung, chân chính mỏi mắt mong chờ, mạc danh nhớ tới nụ hôn lúc đi, hắn đối với y không phải hoàn toàn không có cảm giác đi, chỉ là cần một cơ hội thích hợp, một cái lý do làm hắn tin tưởng y.
Chỉ trách y là người đối với vị trí Thái tử như hổ rình mồi Tứ điện hạ đưa đến, giống như người đi trên băng mỏng, đối với y phòng bị cũng thật bình thường, chính là cơ hội duy nhất y quang minh chính đại tiếp cận hắn, cái gọi là phúc hoạ liền kề, đại khái chính là như thế.
.