Cây Nấm Nhỏ FULL


Dẫu có là nấm thì cũng biết ba từ này không phải từ gì tốt lành.
Song An Chiết ấy thế mà chả tài nào bác bỏ nổi.
Cậu bước qua cổng xoay, bảo vệ ngồi ở trạm gác chứng kiến cảnh này thì lộ vẻ xốn mắt nhưng không dám ý kiến ý cò.
An Chiết hiểu họ, bởi dù chức vị Thẩm phán giả chẳng phải là quân hàm cao nhất, tuy nhiên đứng trước việc sinh sát lại nắm quyền hạn tối cao, không một ai dám đắc tội Lục Phong hết.
…Và cậu cũng vậy.
Cho nên cậu cất tiếng: “Cảm ơn Thượng tá ạ.”
“Chuyện nhỏ.” Lục Phong bảo, “Chiều nay xin nghỉ phép đi.”
An Chiết: “…Hở?”
Lục Phong thờ ơ nâng mí mắt, thản nhiên nói: “Đến Hải đăng với tôi.”
An Chiết: “Đến làm gì cơ?”
Lục Phong: “Tiến sĩ Gheer có việc muốn tìm cậu.”
An Chiết hơi nghi ngại về độ chân thực của câu nói này, vì sao Tiến sĩ Gheer lại muốn tìm cậu chứ?
Có một thoáng cậu nghi rằng đây là cái cớ để Lục Phong tóm cậu tới Hải đăng, nhưng cậu cho rằng màn trình diễn hồi sáng của mình hoàn hảo không tì vết, cả Serran còn chủ động nói đỡ thay cậu mà.
An Chiết: “.”
Cậu bỗng dưng vỡ lẽ, hình như trong mắt Serran mình cũng chả được thông minh cho lắm.
Song dù cậu không phải là một người thông minh, thì vẫn là một cây nấm lí trí đó, đằng nào cậu cũng chờ đợi thời cơ đột nhập Hải đăng lâu rồi.

Bởi vậy cậu đáp: “Được thôi.”
Lục Phong khẽ “Ừ” một tiếng, đoạn xoay người rời đi.
∻∻∻
Sĩ quan quân đội sẽ quản lí lũ nhóc vào giờ huấn luyện, An Chiết ngồi trên dãy ghế dài xem họ, chờ các sĩ quan yêu cầu sự giúp đỡ, ví như họ thường gọi cậu qua để chấm điểm hay tính giờ này, đại loại thế.
Chẳng có việc gì để làm, văn phòng cũng chả có sách báo nào khiến cậu thấy thú vị sất, cậu đành lựa đại một cuốn hướng dẫn sử dụng và giới thiệu các loại vũ khí.
Colin không ngồi chung với cậu mà ngồi xuống dãy ghế dài bên cạnh, cậu ta vừa quen được bạn mới – là giáo viên dạy Ngôn ngữ và Văn học lớp kế bên, một chàng trai chớm độ đôi mươi.
Bấy giờ trên trang sách đương mở toang mà An Chiết cầm in rõ hình ảnh của một chiếc máy bay chiến đấu cỡ lớn tên “PL1109”.

Đây là kiệt tác khoa học kĩ thuật của loài người trong giai đoạn rối loạn từ trường, nó được trang bị lớp giáp chắn tia bức xạ mạnh nhất, động cơ với mô-tơ cao cấp nhất, dùng hệ thống kiểm soát hành trình độc lập có một không hai của cả căn cứ mới định vị nổi hướng bay chính xác – dưới tình huống đánh mất từ trường.
…Nghe có vẻ oách phết nhỉ, nhưng An Chiết thực tình chẳng hứng thú với nó tí tẹo nào, thậm chí còn bắt đầu gật gà gật gù bởi thức trắng nguyên đêm.
Kế bên phải cậu, Colin với thầy giáo Ngữ Văn đã chào hỏi xong, họ trao đổi họ tên đoạn bắt đầu tán gẫu, gió rủ rỉ nội dung tán gẫu vào tai An Chiết.
“Cậu thích chủ thành không?” Colin hỏi.
An Chiết tinh ý nhận ra, Colin lại muốn tiêm nhiễm tư tưởng nữa rồi.
“Sao lại không thích chứ?” Chàng trai kia bảo, “Chủ thành cho chúng ta một cuộc sống ổn định.”
Dường như hắn cũng là người có tài ngoại giao, câu nói đó vừa dứt, thì câu sau bèn xổ ra ngay: “Chúng ta tới chủ thành cũng chừng một tháng rồi, cậu thấy thế nào?”
“Không thích lắm.” Colin đáp.
“Sao vậy?” Chàng trai kia khó hiểu, “Trước đây tôi chưa bao giờ dám mơ đến chuyện mình sẽ chẳng cần làm lính đánh thuê ra ngoài tự tìm đường chết nữa.

Tôi luôn biết ơn mẹ tôi vì đã ép tôi học xong ba môn, bởi mục đích chính của bà là muốn để tôi tốt nghiệp khóa Ngôn ngữ và Kinh tế, tương lai thi vào Trạm Cung cấp thì khỏi cần xông xáo kiếm cái ăn.”
Colin trầm ngâm giây lát, đoạn hỏi: “Thế mẹ anh đâu?”
“Chết ngoài đồng hoang rồi.” Anh đáp, “Hai người họ nhận nuôi tôi chưa đầy mấy năm thì bố tôi đi mãi chẳng về, sau đấy mẹ tôi cũng lặn mất tăm.”
“Xin lỗi.” Colin nói.
“Không sao.” Chàng trai kia mỉm cười, “Nhìn mãi là quen ấy mà, còn cậu thì sao?”
“Mẹ tôi bị Thẩm phán giả bắn chết, bố thì… lúc chúng ta đi chủ thành, ông ấy ở lại khu 6.”
“Xin lỗi cậu.” Chàng trai kia trả lời câu tương tự.
Dường như cái việc trao đổi chuyện quá khứ đã nhanh chóng kéo họ lại gần nhau hơn, sau khi trầm ngâm phút chốc, chàng trai kia ngắm lũ nhóc nơi sân huấn luyện, khoanh tay gối sau ót, cất giọng bùi ngùi: “Ở ngoại thành lâu quá nên quên bẵng mất thuở bé chúng ta cũng xuất phát từ chủ thành nhỉ.”
“Hồi đó tôi còn muốn làm sĩ quan đấy.” Chàng trai bảo, “Cuối cùng lỡ vấp ngã khi thi sát hạch, quân đội loại tôi ra.”
Colin bảo: “Đời mà, ai biết trước được điều gì.”
“Thôi thì nghĩ thoáng chút, chúng ta không đủ tư chất, dẫu ở cũng thấy khó chịu.” Chàng trai tiếp tục thở dài, “Chưa chắc nán lại chủ thành đã là hạnh phúc đâu, tôi nghe bảo có người muốn đi sắp xếp với tìm hiểu về tài liệu loài người, kết quả do có tài năng toán học thiên bẩm, nên đành phải vùi cả đời trong Hải đăng tính toán đường đạn.

Cậu tưởng tượng thử xem, giờ cậu muốn làm nhà Sinh vật học, kết quả căn cứ thấy cậu phù hợp với vị trí nhà Ngôn ngữ học hơn, ép cậu đi dịch tài liệu, khó chịu biết mấy.

Nếu là tôi thì tôi sẽ đột tử mất.”
“Đây chính là lí do tôi ghét căn cứ.” Colin bảo, “Nó như một bộ máy máu lạnh vô cảm vậy.”
“Cậu cứ xem mình như một món linh kiện nhỏ đi, gen của cậu chính là loại hình của cậu, nó sẽ quyết định vị trí mà cậu được lắp ráp.”
Colin hiếm khi phì cười: “Anh vui tính thật đó.”
“Nhưng người đâu phải linh kiện.

Căn cứ mải rêu rao khẩu hiệu tất thảy đều nhằm phục vụ lợi ích con người, song họ đang dần đánh mất chất riêng của con người.”
“Chứ còn cách nào khác à? Chúng ta chẳng thể ăn bám căn cứ mãi được, phải phát huy chút giá trị chứ.” Chàng trai kia đứng bật dậy, hắn quan sát lũ nhóc đằng trước.
“Tôi thích trẻ con lắm.” Hắn bỗng nở nụ cười rất hân hoan, bảo rằng, “Tôi yêu công việc này, nói không chừng một ngày nào đó, trong số lũ học trò tôi dìu dắt sẽ có một đứa là thiên tài tuyệt thế, nó có thể cứu vớt cả hành tinh.”
Đoạn, hắn chuyển sang lẩm bẩm, “Vậy thì tôi nên soạn bài đàng hoàng thôi.”
An Chiết chống cằm tò mò ngó hắn, đoạn ngó sang Colin.
Colin chả nói gì nữa, An Chiết nghĩ bụng, lần này cậu ta vẫn chưa tìm được chiến hữu rồi.
Cái thuở còn ở ngoại thành, Colin giơ áp phích “Đả đảo Thẩm phán giả”.

Song nếu như là ở chủ thành, cậu ta sẽ giơ thứ gì đây? An Chiết đoán hẳn là mấy câu kiểu “Phản đối phân loại người dân” hoặc “Chúng tôi muốn sự tự do”.
Mạch suy nghĩ của An Chiết dần lẫn lộn, càng ngày cậu càng buồn ngủ, cậu gắng tập trung sự chú ý đọc sách tranh quân sự, lướt sơ qua chương giới thiệu máy bay chiến đấu; kế đó đọc chương giới thiệu vũ khí, các loại trái phá, bom hạt nhân, bom khinh khí có đương lượng khác biệt đều nổ tan xác một cây nấm đầy dễ dàng.

Nhưng cậu cũng không sợ, loài người khác quái vật dưới vực thẳm – họ là một sinh vật sống theo quy luật, chỉ cần cậu tuân thủ luật lệ là tồn tại được thôi.
Buổi sáng cứ vậy nhẹ trôi, sang trưa thì lũ nhóc huấn luyện xong xuôi, có vài đứa trẻ dần quen với cường độ nặng, có vài đứa trẻ thấy huấn luyện khó quá, chúng chẳng chịu đi ăn cơm, châu quanh dãy ghế dài than thở với cậu.
An Chiết vừa ngồi dán miếng băng cá nhân cho một thằng nhóc, vừa an ủi một cô bé tóc ngắn đương lao đao vì cường độ huấn luyện: “Cố gắng lên nha em, nếu thông qua huấn luyện thì có thể làm sĩ quan đó.”
Cô bé hỏi: “Bộ hổng loại thẳng em được hở?”
An Chiết: “Không được đâu.”
Cậu nghĩ, dẫu chẳng thể sống tại chủ thành thì vẫn nên tập luyện đàng hoàng.

Bằng không, chờ tới khi chúng nó lớn chút đỉnh – giả sử khi đó ngoại thành hoạt động trở lại, với những đứa trẻ có sức chịu đựng yếu – sẽ chả có ai nhận nuôi chúng, sẽ chả có đoàn lính đánh thuê nào sẵn sàng thu nạp chúng, nếu thi trượt vào Sở Thành vụ hoặc công chức ở Trạm Cung cấp thì chỉ còn cách duy nhất là xuống tầng hầm thứ ba, bất kể là con trai hay con gái.
Cậu sống ở đấy tầm một tháng, hiểu những người sống dưới tầng hầm thứ ba rất cực khổ.
Thế là cậu khuyên: “Các em nhớ phải tập luyện chăm chỉ đấy.”
Cô bé nọ ôm cánh tay cậu líu ríu: “Nhưng sau này làm sĩ quan cũng phải huấn luyện hằng ngày đó.”
An Chiết xoa đầu bé, suy tư giây lát: “Cơ mà quân phục xinh lắm nhé.”
Có một thằng nhóc ngó nghiêng binh lính đứng trên sân huấn luyện, đoạn chê: “Xấu muốn chết luôn.”
“Đấy là do quân hàm của họ chưa đủ cao.” An Chiết nghiêm túc giải thích, “Chờ em lên tới… cấp bậc Thượng tá, thì quân phục sẽ bao đẹp.”
“Thật vậy chăng?” Lũ nhóc reo lên.
“Có người mặc thế kia, thầy xem đẹp hông thầy?” Lại có nhóc con khác cất tiếng.
An Chiết hỏi: “Người nào cơ?”
Nhóc con chỉ trỏ sau lưng cậu.
An Chiết ngoảnh đầu.
…Nơi cột điện cách chỗ cậu ngồi chừng hai, ba mét, có một vị Thượng tá nào đó bận quân phục đen đương tựa lên đấy, khoảng cách rất đỗi gần kề, ấy vậy mà lũ nhóc chẳng hề sợ anh.
Có lẽ là bởi vì, bấy giờ vị Thượng tá này đương nhìn An Chiết, chân mày khẽ nhướng nom rặt vẻ khoái trá.
An Chiết: “.”
Lời cậu vừa nói hẳn là bị nghe sạch cả rồi.
Hết chương 37Hiuhiu có mấy tấm fanart xinh xẻo lắm nhưng bạn artist không cho repost, mọi người vào xem nè.

Ai có Lofter thì nhớ vào like ủng hộ bạn ấy nha, tớ thường để tên artist @nơi đăng đều là vì mục đích này, đăng nhập Lofter bằng Wechat Weibo đều được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui