Kiệu nhỏ nhấc Minh Trăn đưa nàng ra khỏi cung sau đó đưa nàng trở về phủ An Quốc công.
Có hơi khác là lần này đi vào bằng cửa chính, sau khi tin tức được truyền ra, phu nhân An Quốc công và các di nương đều chờ trong phòng.
La thị nắm chặt khăn tay, trong lòng lo sợ bất an.
Tuy rằng trước kia bà ta không cố ý gây khó dễ cho Minh Trăn, cũng không có cố ý làm chuyện gì độc ác với con bé.
Nhưng dù sao nó cũng không phải do bà ta sinh ra, bà ta thật sự không thể nào nhân hậu như mẫu thân ruột thịt được.
Bây giờ La thị chỉ hy vọng trong lòng Minh Trăn không có khúc mắt, vạn lần đừng có thâm thù đại hận gì với bà ta.
Suy cho cùng, người mẹ nào cũng mong đương gia chủ mẫu có thể đối xử tốt với con mình, nếu kém hơn đích nữ một tí, cũng cảm thấy bị lạnh nhạt.
Bên kia Ngô di nương cũng lo lắng, bất an, trước kia Ngô di nương và Minh Phương từng có châm chọc, khiêu khích nàng nhưng mà lúc ấy Minh Trăn cũng không phản ứng gì với bà ta.
Thấy người còn chưa về, Ngô di nương nắm chặt khăn tay, cười gượng nói: “Sao Cửu tiểu thư còn chưa về nữa? Bây giờ thân phận của Cửu tiểu thư khác với lúc trước, trong lòng ta cũng hơi khẩn trương.”
Tân đế đăng cơ, hắn luôn xử những bè phái, cá nhân ác độc, tham ô và những kẻ ở phe đối lập đồng thời nâng đỡ, trọng dụng những cánh tay đắc lực của mình.
Đáng tiếc, Minh Nghĩa Hùng lại ngang ngược, cũng không chịu vào hàng ngũ nên việc thăng quan, phát tài thật sự rất khó đến lượt ông.
Bây giờ trong cung có một đứa con gái của nhà họ Minh, tương lai nhà họ Minh cũng dựa hết vào tiểu tổ tông này.
Minh Trăn chưa có phân vị, cũng chưa nghe người ta nói sẽ phân vị cho nàng.
Nhưng mọi người đều thấy dung mạo của Minh Trăn, biết được khuôn mặt này rất hiếm thấy, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này của nàng, đã có một phi vị rồi.
Đưa con gái vào hậu cung, nếu có thể phong phi đã là chuyện rất khó, đáng để cả gia tộc lến hao hết tâm tư lấy lòng.
Lại có di nương nói: “Dáng vẻ A Trăn không tầm thường, theo ta thấy, không chừng bệ hạ chỉ nhất thời cao hứng, phong A Trăn làm tần, nếu có thể ban thưởng thêm một phong hào thì tốt qua, không đến ba năm, nói không chừng A Trăn có thể từ tần vị tấn lên phi vị.”
Các di nương không hỏi thăm được gì hết nên cũng mù tịt.
Nếu La thị là phu nhân An Quốc công, trong vòng luẩn quẩn này cũng có một vị trí nhất định.
Hai ngày nay bà ta cố ý đến nhà của các hoàng thất làm khách, uống trà ngắm hoa với vương phi nương nương và thế tử phi nương nương, các nương nương đó cũng đối đãi với La thị vô cùng khách khí.
Nói là trong cung gấp gáp chuẩn bị mũ nón, y phục, Minh Trăn tám phần là chuẩn bị phong làm phi, tiến cung làm một trong tứ phi, vinh quang như thế thật hiếm thấy, còn nói có thể là hoàng quý phi, đều liên tục chúc mừng La thị.
Sau khi Kỳ Sùng đăng cơ, La thị bị lạnh nhạt, ngày cả thông gia là Khang vương phi cũng không mặn mà với bà ta.
Vốn dĩ hai nhà môn đăng hộ đối, bây giờ thế tử Khang vương từng bước tiến chức, là huynh đệ tốt với hoàng đế, còn người trong phủ An Quốc công vẫn thế, thậm chí không bằng lúc trước, đương nhiên Khang vương phi luôn hòa ái, ghi điểm, bây giờ còn nói tính cách Minh Oái có phần lỗ mã.ng.
Lần này tin tức Minh Trăn tiến cung bị lan ra, Khang vương phi còn nhanh chóng vui mừng mời bà ta đi uống trà, còn nói chọn ngày lành tháng tốt để Kỳ Đình lấy Minh Oái, khích lệ Minh Oái là cô nương tốt.
Minh Oái tốt hay không tốt không quan trọng.
Nhà mẹ đẻ nắm chắc khí thế, phu quân yêu thương, đầu óc của bản thân cũng đủ dùng, cho dù kiêu ngạo, bướng bỉnh, nàng ấy cũng biết cách làm thê tử tốt, không dám nói nửa câu không tốt.
Nhưng nếu nhà mẹ đẻ không gia thế, phu quân cũng hèn nhát, ngu dốt, bản thân là mềm như cái bánh bao, cho dù canh năm rời giường hầu hạ cha mẹ chồng, đối phương cũng chỉ là nàng ấy là con mụ lười nhác rất chướng mắt mà thôi.
Cũng may Kỳ Đình là người có thể gánh vác, tuy hiếu kính nhưng ngày thường cũng không nghe mẫu thân hắn sắp xếp.
Nếu nghe Khang vương phi an bài thì Kỳ Đình cũng trở thành vong hồn dưới đao như nhà họ Sở rồi.
Nhân tình thế gian ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, Kỳ Sùng đăng cơ mấy tháng nay, La thị cũng từng trải qua tất.
Lên voi xuống chó, xuống chó lại lên voi.
Dưới gối La thị không có con trai, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào một mình con gái của mình.
Nha hoàn truyền tin đến: “Phu nhân, người đã đến đây, trở về với Minh cô nương còn có Điền công công.”
Lý Phúc là tùy tùng đi theo hoàng đế, người này là Điền công công, là con nuôi đắc lực của Lý Phúc, người bên ngoài muốn nịnh bợ đều không thể nịnh bợ.
La thị và mọi người nhanh chóng đứng lên.
Tuy Minh Trăn tạm thời chưa có thân phận gì nhưng cũng có thể được hoàng đế quý trọng, nếu không quý trọng, thuận miệng có thể phong bảy tám mỹ nhân cũng không thành vấn đề.
Đúng là thích, cho nên phải châm chước, cân nhắc địa vị, cung điện, danh phận, phẩm chất cho xứng với nàng.
Đang nói thì đám người của Minh Trăn tiến vào, một gã tiểu thái giám mập mạp nhưng linh hoạt mặc y phục màu xanh lam đang cẩn thận đỡ cánh tay Minh Trăn tiến vào, y nhắc nhở nói: “Cô nương cẩn thận cánh cửa.”
Minh Trăn chỉ mặc một chiếc áo lót ngọc trai mỏng, khoác tấm lụa màu tường vi, y phục màu trắng ẩn ẩn hiện ra ánh sáng kim tuyến màu vàng nhạt, đẹp đẽ quý giá, ngọc trai trắng trắng trên cổ, một khóa trường mệnh màu vàng rực rỡ, tóc đen được vấn lên một nửa, cây trâm nhỏ ở giữa màu ngà, vẫn là cách ăn mặc của cô nương như cũ.
Vào hoàng thất thì đã là nữ nhân của hoàng đế, dù chưa phân vị, hoàng đế cũng không có ý tứ cụ thể, đám người La thị đã đến phúc thân: “Cô nương đã trở lại.”
Minh Trăn thấy các vị trưởng bối hành lễ với mình, chỉ cảm thấy không được ổn, nhanh chóng ngăn cản La thị: “Phu nhân làm gì thế ạ? Không cần như thế.”
La thị cầm lấy cánh tay Minh Trăn, còn chăm chú nhìn, thần sắc Minh Trăn hai ngày nay thật sự tốt lên không ít, sóng mắt di chuyển, tăng thêm chút phong tình.
Bà ta nhanh chóng tiếp đãi thái giám bên cạnh, cung nhân trong cung đến cũng không thể đắc tội: “Điền công công, ngài ngồi xuống đi, Liễu Nhi, mau châm trà cho công công.”
Điền công công nhanh chóng chạy đến: “Phu nhân, ngài đừng phiền nô tài, nô tài chỉ hầu hạ cho cô nương, đứng bên cạnh là được rồi.
Tính tình phu nhân hiền lành, có câu lo quản việc nhà, thật sự làm gương cho mọi người, thánh thượng còn để nô tài truyền đến một câu.”
La thị và tất cả mọi người quỳ xuống tiếp chỉ.
Vốn dĩ ban đầu La thị chỉ là Tam phẩm Cáo mệnh Thục nhân*, bây giờ được phong Nhất phẩm Cáo mệnh Phu nhân, ban thưởng một đôi ngọc như ý, còn hơn mười tấm lụa quý.
*Giống như phong hiệu á.
La thị mừng rỡ.
Điền công công đưa thánh chỉ cho La thị, La thị hít sâu một hơi, hai tay tiếp nhận.
Bất luận có thế nào, hoàng đế chịu truyền đạt ý chỉ như thế, đại biểu cho Minh Trăn không có nói năng bậy bạ về bà ta trước mặt hoàng đế, ngược lại còn nói ngọt.
Bằng không La thị và hoàng đế mười gậy đánh không đến, vì sao hoàng đế lại sắc phong bà ta? Thân phận của La thị có thể đề cao, cũng là chuyện vô cùng thể diện, đồng thời cũng đại diện cho địa vị của Minh Trăn về sau chắc chắn không tầm thường.
Nếu sắc phong bình thường, tuyệt đối sẽ không ban ơn cho người nhà.
La thị hổ thẹn, đứa nhỏ này quả thật vô cùng nhân hậu, ngày thường không hay nói chuyện, cũng không gây chuyện thị phi, bay lên trời cũng không kiêu ngạo, bây giờ trở về, cũng dịu dàng lễ phép như ngày thường, cũng không vênh váo hung hăng.
Phẩm hạnh như thế, thật xứng với bốn chữ “tiểu thư khuê các.”
Minh Trăn trở về chỗ nghỉ ngơi, Thiên Cầm và Tân Dạ không biết Minh Trăn trở về, hai người còn đang trong viện sửa hoa cắt cỏ, liếc mắt thấy Minh Trăn, Tân Dạ dụi dụi mắt: “Ối dồi ôi, cô nương chúng ta trở lại rồi!”
Thiên Cầm tiến lên nói: “Gần đây cô nương trong cung sao?”
Minh Trăn gật đầu: “Mọi chuyện đều rất tốt.”
Thiên Cầm cười nói: “Chúng ta chỉ là ngày ngày đều nhớ đến cô nương, khi nào cũng mong không biết bao giờ coi nương mới về.”
Minh Trăn mím môi cười, đi vào với các nàng ấy.
Nghỉ ngơi một lát, Minh Trăn mới đến tìm Minh Oái.
Tối đó vội vội vàng vàng bị Kỳ Sùng mang đi, còn chưa giải thích với Minh Oái nữa, chắc là nàng ấy lo lắng lắm.
Bây giờ là giờ Ngọ*, Minh Oái vẫn còn đang ngủ.
Nha hoàn của Minh Oái không ngờ Minh Trăn trở về: “Cửu tiểu thư, ngài về rồi hả?”
*11h-13h trưa
Minh Trăn gật đầu: “Ta đến thăm tỷ tỷ.”
Nha hoàn cười nói: “Lục tiểu thư còn đang ngủ, ngủ gần hai canh giờ rồi, qua giờ Ngọ một chút, ngài trực tiếp vào đánh thức nàng ấy là được.”
Sau giờ Ngọ vô cùng yên tĩnh, bên ngoài còn loáng thoáng tiếng ve kêu, khoảng cách không xa mà vắng vẻ, trong khuê phòng Minh Oái có mùi huân hương nhàn nhạt, nàng nằm nghiêng ngủ say trên giường.
Minh Trăn đi qua thấy Minh Oái còn đang ngủ, trên trán ra không ít mồ hôi, nàng dùng khăn tay lau sơ mồ hôi cho nàng ấy, cầm lấy quạt nhẹ nhàng phe phẩy.
Minh Oái cảm thấy mát mẻ, lúc này mới từ từ mở mắt ra, vừa mở mắt thì nhìn thấy Minh Trăn, nhanh chóng đưa tay ôm lấy bả vai Minh Trăn: “A Trăn, sao muội lại trở lại rồi?”
Minh Trăn nhẹ giọng nói: “Hai ngày nay bệ hạ không có trong cung, sợ muội thấy chán nên để muội ra ngoài chơi với tỷ.”
Minh Oái nói: “Muội và bệ hạ quen biết lúc nào? Trong khoảng thời gian này hắn có bắt nạt muội không?”
Minh Trăn nhẹ nhàng lắc đầu.
Minh Oái mới không thèm tin Kỳ Sùng chỉ đơn thuần ôm Minh Trăn đi vì thưởng thức mỹ nhân đâu.
Nàng ấy biết rất nhiều chuyện, chắc chắn tin rằng Minh Trăn bị Kỳ Sùng ôm đi bắt nạt mất rồi.
Nhưng mà tuy nàng ấy cảm thấy tính tình Minh Trăn dịu dàng, mềm mại như cọng bún, tâm tính Kỳ Sùng lại vô cùng ngoan độc, giết người không ngơi tay, quá mức vô tình.
Nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần này, Minh Trăn rất xứng với Kỳ Sùng.
Hơn nữa tuy Kỳ Sùng vô tình nhưng cũng là vị hoàng đế rất anh minh và quyết đoán.
Trước kia, Minh Trăn giống như có ấn tượng rất tốt với Kỳ Sùng.
Cho nên Minh Oái cũng hy vọng hai người thật sự người tình ta nguyện, nàng ấy cũng cảm thấy Minh Trăn và Kỳ Sùng ở chung một chỗ là chuyện tốt: “Không có khả năng… Bình thường nam nhân sao có thể không bắt nạt muội chứ, ít nhất phải lén trộm hương đi, mau nói với ta một chút!”
Hai bên tai Minh Trăn chớp mắt đỏ lên: “Cũng không có gì hay cả.”
Minh Oái thấy nàng như thế, mắt sáng rực lên: “Có phải bệ hạ sủng hạnh muội rồi không?”
Hai má Minh Trăn lại càng đỏ thêm.
Minh Oái ôm chầm lấy bả vai Minh Trăn: “Bệ hạ đối với muội tốt không? Hắn có lợi hại không? Sủng hạnh muội nhiều hay ít?”
Minh Oái chơi thân với con gái tể tướng, tính cách mạnh mẽ, cái gì cũng đều dám nói, còn dám trêu chọc thư sinh văn nhã nữa mà.
Cho nên nàng ấy biết rất nhiều: “Đừng ngại mà, nói với tỷ tỷ một chút thôi.”
Minh Trăn hoàn toàn đỏ lên thành hoa lựu, còn gật đầu nói: “Bệ hạ tốt lắm, đối xử với A Trăn rất tốt, A Trăn rất thích bệ hạ.”
Minh Oái thấy muội muội cứ mãi cúi đầu, hai má vẫn hồng hồng lan tới cổ, vành tai cũng đỏ đến nổi bóp ra máu, cũng không đùa tiểu muội muội nữa, nàng ấy xoa bóp tay của Minh Trăn: “Bệ hạ đối với muội rất tốt, muội cũng thích hắn là được.
Hai ngày nay ta còn lo lắng, muội không thích hắn, lo lắng muội bị bệ hạ dọa khóc.”
Quả thật hai ngày qua Minh Trăn rơi không ít nước mắt, cũng bị dọa.
Minh Oái cũng sắp xuất giá, nàng ấy đang chuẩn bị y phục nhưng mà Minh Oái không thích thêu thùa may vá, y phục cũng không phải tự tay nàng ấy làm, bây giờ đã đưa đến, đây là làm cho nàng ấy mặc thử một chút.
- -----oOo------.