Kỳ Sùng ôm Minh Trăn tới khuê phòng.
Tối qua Kỳ Sùng đã có tắm rửa rồi, qua một ngày, hắn lại mặc áo giáp nặng nề, đương nhiên trên người sẽ ra chút mồ hôi.
Nhưng mà cũng không hôi, Kỳ Sùng vẫn luôn rất sạch sẽ, trên người nam nhân có hơi thở vô cùng thành thục, rất bá đạo lại còn có hương vị mạnh mẽ, đầy tính xâm lược.
Trên đường phong trần, mỏi mệt, Kỳ Sùng cũng biết trên người mình không sạch sẽ.
Ở phủ An Quốc công, chỗ của Minh Trăn lại không tiện tắm rửa, cho dù sau khi lau người cũng không thay y phục, cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Kỳ Sùng cũng có thể đủ nhẫn nại này, lúc trước khi hành quân đánh giặc, một thân đầy máu tươi nhưng mấy ngày không tắm rửa vẫn không có chuyện gì.
Đây chỉ mới là một ngày thôi.
Ôm Minh Trăn ngồi xuống, Kỳ Sùng nói: “Có phải rất mệt không? Bây giờ ngủ một giấc đi nhé.”
Minh Trăn đúng thật là đang ngủ ở chỗ Minh Oái, lúc trước còn rất mệt, nhưng mà sau khi nhìn thấy điện hạ thì hết mệt rồi.
Nàng ôm cổ Kỳ Sùng, bản thân đối mặt với hắn, ngồi trên đùi Kỳ Sùng, cổ chân thì tự nhiên buông thõng xuống dưới.
Minh Trăn mặc rất mỏng, y phục ngày hè vốn dĩ rất mỏng, yếu ớt dán vào thân thể.
Y phục Kỳ Sùng hơi ma sát vào người, Minh Trăn thấy không thoải mái, nâng tay cởi đi áo giáp giúp Kỳ Sùng: “Y phục này trông rất nặng, bệ hạ có mệt hay không?”
Với hắn mà nói đương nhiên không rồi nhưng mà, đối với tiểu cô nương Minh Trăn mềm yếu này mà nói, mặc trên người nàng chắc chắn không chịu nổi, da thịt có thể bị ma sát đến hư hết.
Kỳ Sùng nói: “Không sao, A Trăn đi ngủ sớm đi.”
Minh Trăn gật đầu: “Được.”
Tuy miệng đã đồng ý rồi nhưng trên thực tế thì vẫn ngồi trên đùi Kỳ Sùng không chịu rời đi, cứ nghiêng nghiêng vẹo vẹo trên người hắn.
Kỳ Sùng đành phải tự mình ôm nàng đến bên giường, nhét nàng vào trong chăn: “Trẫm nhìn A Trăn ngủ, A Trăn ngủ đi.”
Minh Trăn cảm thấy rất kỳ lạ, đoạn thời gian trước bệ hạ còn ôm nàng hôn môi, đặc biệt thích nàng, vì sao bây giờ trở về lại không ôm nàng? Lại cứ thúc giục nàng đi ngủ miết.
Nàng nhẹ cắn vào đầu ngón tay, đưa ánh mắt long lanh như sóng nước nhìn Kỳ Sùng chăm chú, trong con mắt là tình nồng mật ý, đương nhiên còn mang theo vài phần h4m muốn dụ dỗ.
Người vô tội lại mang theo vẻ đẹp đơn thuần, rồi đơn thuần lại hiện ra biểu hiện câu dẫn.
Nam nhân vẫn cứ lạnh lùng, tự phụ như cũ, giống như không đặt nặng sắc đẹp, từ chối tiểu cô nương dính người này, hắn dịu dàng vuốt v3 mái tóc đen dày của Minh Trăn: “Nhắm mắt lại đi.”
Minh Trăn cứ cảm thấy lạ lạ, nàng cầm lấy ngón tay Kỳ Sùng, nhẹ nhàng véo nhẹ, sau đó lại cắn vào đầu ngón tay bệ hạ.
Răng nanh nho nhỏ, trăng trắng cắn rất đau nhưng lần này giống như luyến tiếc hắn, không có dùng chút sức nào cắn hắn cả.
Nói là cắn, không bằng nói là dùng cánh môi mềm mại cọ cọ tay hắn.
Quá mức mê người.
Kỳ Sùng dung túng cho tiểu cô nương cắn ngón tay mình, chỉ cần nàng nguyện ý thì cái gì hắn cũng có thể làm cho nàng.
Hôm nay ngón tay nàng sơn hồng, màu da trắng điểm thêm chút hồng hồng, nhìn nàng có vẻ vô cùng kiều diễm, nhìn đôi bàn tay là biết rất được chiều chuộng.
So với nam tử bình thường thì Kỳ Sùng trắng hơn một chút, cũng là nam tử tuấn mỹ vô song trong kinh thành nhưng bàn tay hắn to hơn bàn tay nhỏ bé trong suốt của Minh Trăn nhiều, nên có vài phần thô t.ục.
Giọng hắn khàn khàn: “Sao hôm nay lại dính người thế?”
Minh Trăn nói: “Chỉ là A Trăn tò mò, có phải bệ hạ không thích A Trăn nữa không? Vì sao lại không để ý đến A Trăn.”
Cũng không hôn nhẹ nàng một cái.
Thế thì nàng đành phải chủ động, thật cẩn thận vòng lên bả vai bệ hạ, thân thể mềm mại không xương dựa vào lòng ng.ực rắn chắc của bệ hạ, chủ động hôn lên môi mỏng của bệ hạ.
Ánh đèn chợt sáng lên một chút, thân ảnh ở đây cũng rối loạn.
Lưỡi đinh hương cũng cẩn thận thăm dò một chút, tay chân vụng về bắt chước cách Kỳ Sùng đối đãi với mình.
Nhưng mà, trước đấy Kỳ Sùng bá đạo càn quét, hắn sẽ lướt qua mọi thứ một lần, đoạt lấy từng chút, từng chút một, tính tình của Minh Trăn thì mềm mại nhẹ nhàng.
Rất dịu dàng chủ động hôn môi bệ hạ.
Kỳ Sùng bị con mèo nhỏ này hôn nên trong lòng cũng run lên, con ngươi cũng càng ngày càng sẫm lại.
Chờ Minh Trăn ngọt ngào hôn xong, nàng mới ngửa đầu nhìn Kỳ Sùng: “Bệ hạ, chúng ta ngủ đi.”
Trong giọng nói, ám chỉ ý tứ vô cùng rõ ràng.
Mặc dù nàng rất sợ Kỳ Sùng trên giường ôm chặt lấy nàng trên giường, nhưng mà hai ngày không gặp, Minh Trăn vẫn rất thích Kỳ Sùng ôm ngủ.
Được Kỳ Sùng ôm vô cùng an toàn, ấm áp.
Kỳ Sùng nói: “Trẫm chưa có tắm, trên người có mồ hôi, sẽ làm dơ giường nhỏ của A Trăn.”
Đến bây giờ Minh Trăn cũng không ghét bỏ Kỳ Sùng, nàng dựa vào hắn, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, nghe thấy mùi hương trên người Kỳ Sùng, quả thật có một chút nhưng mà cũng không quá nồng.
Hơi thở trên người nam nhân khiến nàng cảm thấy rất an toàn.
Ngón tay Minh Trăn nhéo bên hông hắn một cái: “A Trăn không ngại đâu.”
Kỳ Sùng ôm lấy nàng, đè lên trên.
Hôn tiểu cô nương mê người dưới thân đến choáng váng, lời nói vô cùng êm tai, cái cổ non mềm, đều bị hôn một lần, hôn đến khi nước mắt nàng chảy ra, ở trong lòng hắn nhẹ nhàng hít thở.
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Sùng thật sự rất nhớ Minh Trăn.
Thân thể Minh Trăn làm hắn vô cùng yêu thích, trên đời này tất cả đều kém xa mùi hương dịu dàng của nàng.
Nhưng một đường vất vả mệt mỏi, lại đến nơi toàn một đám nam nhân tham gia tòng quân, mang một thân áo giáp vô cùng chói mắt, trước đó cũng dính không ít máu đen thui, Kỳ Sùng lo lắng bản thân chưa tắm mà cứ ôm lấy nàng sẽ làm dơ tiểu cô nương, dù có làm sao, Kỳ Sùng vẫn tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến ôm Minh Trăn.
Đến bây giờ Minh Trăn vẫn rất sạch sẽ, thuần khiết như ngọc, Kỳ Sùng không thể một thân bám bẩn ôm lấy nàng được.
Sau khi tháo giáp xuống, không còn áo giáp lạnh như băng nữa, Minh Trăn lại lần nữa tiến vào trong lòng Kỳ Sùng, ngón tay phát họa trong lòng ng.ực hắn.
Kỳ Sùng bị nàng ầm ĩ nóng cả người.
Cuối cùng còn dịu dàng hôn trên trán Tiểu A Trăn: “A Trăn ngốc, ngủ đi.”
Thân thể nàng mềm mại dính vào Kỳ Sùng, lúc nào bệ hạ cũng phải thời thời khắc khắc ôm lấy nàng, nếu không Minh Trăn sẽ cảm thấy không an toàn.
Kỳ Sùng ôm lấy thân thể mềm mại, thơm thơm vào ng.ực, kéo chăn đắp lên người Minh Trăn, cầm tay nàng ôm lấy eo mình.
Tay nàng được chăm sóc vô cùng tốt, non non mềm mềm không dính nước xuân, lòng bàn tay hơi ẩm ướt, bởi vì trên người ra ít mồ hôi.
Vội vàng giải quyết một lần, Minh Trăn đỏ mặt rút tay ra, ngón tay ửng đỏ chọc người khác suy nghĩ xa xôi, lòng bàn tay bị ma sát cũng đau đau.
Một hương vị nồng đậm trên người nam nhân, Minh Trăn không thấy khăn nên lau tạm trên quần áo mình.
Nhất cử nhất động của nàng đều khiến người khác mất hồn.
Kỳ Sùng ấn người dựa sát vòng lòng ng.ực mình hôn một lát: “Ngủ đi, bằng không sáng mai không xuống được giường.”
Cánh môi Minh Trăn cong lên, dán vào lòng ng.ực Kỳ Sùng, nhẹ nhàng khép mắt lại.
Sáng ngày hôm sau khi nàng tỉnh lại, Minh Trăn cảm thấy có một bàn tay ôm lấy mình, hơi hơi không thoải mái, nàng mò vào trong vạt áo đẩy tay nam nhân ra.
Nhưng lại bị ôm thêm chút.
Trên làn da trắng như tuyết có rất nhiều dấu vết của ngón tay để lại, Minh Trăn rầm rì làm nũng với người kia.
Thoạt nhìn Kỳ Sùng vẫn xem như là chính nhân quân tử, không nhìn ra chút xíu nào là đang khi dễ tiểu cô nương: “Thời gian không còn sớm, A Trăn, trẫm đưa nàng hồi cung.”
Thiên Cầm và Tân Dạ tiến vào rửa mặt, chải đầu cho Minh Trăn.
Minh Trăn vẫn mang dáng vẻ ngái ngủ, lười biếng ngáp một cái.
Đêm qua Minh Nghĩa Hùng chỉ biết Kỳ Sùng từ doanh trại về, thật ra ông cũng lo lắng bệ hạ tự nhiên hỏa khí trở về, ở trong phủ của ông mà sủng hạnh A Tră, khiến con bé không thể xuống giường.
Nếu ôm A Trăn hồi cung, thì…
Ở ngoài Minh Nghĩa Hùng cũng xem như là người cổ hủ, thật sự không ra thể thống gì.
Chẳng sợ Minh Trăn là con gái mình, là một đại thần ngay thẳng, Minh Nghĩa Hùng cũng phải khuyên Kỳ Sùng tiết chế, bảo trọng thân thể.
Cho dù bản thân ông cũng có rất nhiều tiểu thiếp, Kỳ Sùng chỉ có một, Minh Nghĩa Hùng cũng có thể già mồm cưỡng từ đoạt lý để Kỳ Sùng vì giang sơn xã tắc mà lo nghĩ.
Không ngờ đến Minh Trăn lại cùng Kỳ Sùng đến đây, tiểu cô nương trong dịu dàng dị thường, y phục hoa nhài trắng, tóc dài dùng trâm bằng gỗ tùng vấn lên một nửa, đứng bên cạnh Kỳ Sùng.
Cùng thiên tử dùng bữa trên bàn, Minh Nghĩa Hùng ít nhiều có chút khẩn trương, bên cạnh vốn phải là La thị đứng chia thức ăn, hầu hạ mọi người, Kỳ Sùng cũng để bà ta ngồi xuống.
Minh Trăn ăn uống không tồi, còn uống hết hai chén cháo, Kỳ Sùng dùng đũa gắp miếng trứng muối vào dĩa của nàng: “Ăn xong.”
Nàng dùng đũa của mình gắp trở về: “Không muốn ăn.”
Minh Nghĩa Hùng nhìn thấy đứa con con gái này cũng không bớt lo chút nào, thiên tử gắp đồ ăn cho nó mà nó lại không ăn chứ? Cho dù gắp hạc đỉnh hồng thì cũng phải ăn hết.
Nhất là tính tình Kỳ Sùng lại lạnh lùng như thế, người bình thường dám từ chối sao? Không phải là muốn bị chém đầu chứ?
Nhưng mà nhìn thấy bệ hạ không tức giận, lại còn ăn luôn đồ Minh Trăn gắp trả về sau đó lại gắp cho Minh Trăn mấy thứ.
Sau khi phải rời đi, Minh Nghĩa Hùng tự mình đưa người ra cửa, ông nói: “Tiểu nữ bất tài, về sau mong bệ hạ chăm sóc.
A Trăn, về sau tính tình con không được tùy ý như thế, phải nghe lời bệ hạ nói.”
Minh Trăn nhẹ nhàng gật đầu.
Kỳ Sùng nói: “Minh ái khanh yên tâm, trẫm sẽ đối tốt với A Trăn.”
Bản thân Minh Nghĩa Hùng là nam nhân, biết được lời của nam nhân không đáng tin, vẫn nên dặn dò Minh Trăn đừng bướng bỉnh, đừng rước lấy họa sát thân.
Xe ngựa dừng lại, Kỳ Sùng ôm Minh Trăn đưa lên, dùng một bàn tay bế nàng đưa vào trong.
Minh Oái cũng khó có khi thức dậy sớm nhưng mà nàng ấy không dám lại đây, thấy hoàng đế đã sợ hãi, từ xa phất tay với Minh Trăn.
Minh Trăn cũng vẫy tay với tỷ tỷ.
Chờ sau khi đi vào, Kỳ Sùng nói: “Có phải A Trăn chơi không đã hả?”
Minh Trăn lắc đầu.
Kỳ Sùng nói: “Trời dần ấm lên rồi, trẫm mang nàng đi hành cung Cảnh Sơn.
Người ta nói có một con nai có cặp sừng tinh xảo xuất hiện ở Thiều Sơn, không xa cung điện.”
Cặp sừng lung linh tinh xảo, quý báu cũng là chuyện thường, ở triều Lăng, sừng nai tinh xảo là lời nguyện cầu tốt đẹp nhất, nguyện cầu cho người mình yêu bình an.
Minh Trăn có trái tim mềm yếu, nàng lắc đầu nói: “Hay là thôi đi, để nó trong núi đợi cho tốt, bệ hạ ngài đừng bắt nó.”
Kỳ Sùng biết Minh Trăn có rất nhiều thiện tâm, lương thiện một chút cũng tốt nhưng mà hắn quá tàn nhẫn, chỉ đối xử dịu dàng với Minh Trăn thôi, còn lại thì kẻ nàocó tâm địa đen tối thì hắn giết, không từ bi gì hết.
Ngàn dặm núi sông đều là của hắn, tất cả đều vì hắn, núi sông tất cả mọi thứ, hắn là chúa tể, muốn san bằng Bình Sơn để lấp đầy Trường Giang, Hoàng Hà, chỉ cần một lệnh.
Kỳ Sùng nhéo mặt Minh Trăn: “Trái tim lại yếu đuối thế?”
Minh Trăn rũ mắt không nói.
Kỳ Sùng nói: “Sau khi trở về cầu xin trẫm cho tốt, trẫm mới đồng ý với nàng.”
Minh Trăn giẫm lên chân hắn: “Bệ hạ cầu xin A Trăn cho tốt, A Trăn mới không giận ngài.
Bây giờ A Trăn tức giận, không muốn để ý bệ hạ.”
- -----oOo------.