Cho tới bây giờ, Kỳ Thưởng vẫn cho rằng kế hoạch của mình không chê vào đâu được, căn bản không biết được mình sai ở đâu.
Trong hoàn cảnh bình thường, những quý tộc tôn thất như bọn họ khi bị tống vào đại lao vẫn được bố trí phòng ốc sạch sẽ ngăn nắp, thậm chí còn tốt hơn cả căn phòng hạng nhất trong tửu quán.
Tuy nhiên, căn phòng này không được xây dựng dưới tay Kỳ Sùng.
Kỳ Thưởng và Kỳ Tu bị ngăn cách trong hai phòng giam, trước mặt họ đặt đủ loại hình cụ tra tấn, điều này khiến cho hai vị hoàng tử sống trong nhung lụa hơi sợ hãi.
Bộ cẩm y trên người Kỳ Thưởng đã bị cởi bỏ thay vào đó là chiếc áo tù bẩn thỉu, hắn ta bơ phờ ngồi trong một góc phòng giam, mùi ẩm ướt và âm u lạnh lẽo của nơi này khiến hắn ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng chỉ trong tích tắc, hắn ta đã thay đổi từ hoàng tử hào hoa phong nhã trở thành tù nhân.
Tuy nhiên, nếu kế hoạch của hắn ta thành công, sau khi Kỳ Sùng bị sát thủ đang phục kích ở Thiều Sơn gi3t ch3t, Kỳ Thưởng thân là là con trai của tiên đế, mẫu thân là hoàng thái phi Thận Đức, sau lưng còn có nhà họ Đường chống đỡ, chắc chắn sẽ được ngồi vào vị trí của Kỳ Sùng, đoạt lấy từ Kỳ Sùng.
Chỉ là không có nếu.
Trải qua bao thăng trầm, Kỳ Thưởng thấy khó chấp nhận, bên tai vang lên từng tiếng gầm thét, xuất hiện ảo giác.
Lúc này, xa xa cũng truyền tới tiếng bước chân.
Khi người bước đến chỗ Kỳ Thưởng, hắn ta không có phản ứng gì, chẳng những không có phản ứng lại, thậm chí còn cho rằng đó là ảo giác.
Mãi cho đến khi người tiến lại gần, Kỳ Thưởng mới ngẩng đầu nhìn.
Nam nhân đứng trước mặt hắn mặc một bộ long bào màu mực, con rồng vàng uy phong lẫm liệt giương nanh múa vuốt bay lượn trên chiếc áo.
Mái tóc đen như màu mực của nam nhân được cố định bằng Cửu Long quan, gương mặt tuấn mỹ đặc biệt lạnh lùng khiến cho lòng người phải khiếp sợ.
Kỳ Thưởng nhắm mắt lại: “Hoàng huynh.”
Đôi mắt lạnh sâu thẳm của Kỳ Sùng quét qua đối phương.
Kế hoạch không thành, chẳng qua khi bị bắt lập tức mang dáng vẻ sa sút, chán ngán không gì sánh nổi, quả thật khiến người ta thất vọng.
Kỳ Thưởng thậm chí còn không bằng Kỳ Tu, ít nhất Kỳ Tu đã nhận ra sự thật thất bại, gương mặt vô cảm chờ đợi cái ch3t sắp tới.
Kỳ Thưởng cười khổ một tiếng: "Ta nên sớm nghĩ tới mới đúng, đối nghịch với ngươi thì chẳng có kết quả tốt đẹp gì, những năm này, hết kẻ địch này đến kẻ địch khác bị ngươi trừ khử, bọn họ bị giết thẳng tay, nói không chừng còn không biết là ngươi đã tính kế sau lưng.
Ta thì có tài cán gì mà có thể đưa ngươi vào chỗ ch3t kia chứ?"
Tuy rằng biết khó xảy ra nhưng Kỳ Thưởng vẫn mong gặp may một lần.
Không thể rửa tay trong chậu vàng, cũng không từ bỏ một số hành vi của lúc trước, cũng không thể để nhà họ Đường từ bỏ những hoạt động tại Vinh Châu, nếu phải chờ Kỳ Sùng sau khi cải cách chính trị xong thì ra tay với chính mình, còn không bằng hắn ta ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Lần này Kỳ Sùng đến đây, cũng không phải còn một chút cảm xúc nào đối với người đệ đệ này, đơn giản chỉ muốn xem Kỳ Thưởng có bao nhiêu hèn mọn mà thôi.
Vì vậy, khi nghe Kỳ Thưởng nói những lời đó, Kỳ Sùng chỉ lạnh lùng nhướng mày lên.
Kỳ Thưởng ít nhiều gì vẫn còn chút ít không cam tâm: "Ngươi vẫn luôn xem ta như huynh đệ, tại sao lại đề phòng ta? Có kẻ tiết lộ tin tức cho ngươi?"
Kỳ Sùng nói với vẻ thờ ơ: "Trẫm chưa từng tin tưởng ngươi tuyệt đối."
Kể từ lúc ban đầu, Kỳ Thưởng đã không biết thực lực của Kỳ Sùng, hắn ta luôn chỉ nhìn thấy một mặt của sự việc, bị lá cây che mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, không biết Kỳ Sùng có bao nhiêu tai mắt, cũng không biết bản thân trong mắt Kỳ Sùng, chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng mà thôi.
“Ngươi chỉ có ta là người đối xử thật lòng với ngươi." Kỳ Thưởng không tin sự thật này: “Ngươi không tin tưởng ta?”
“Ngây thơ.” Giọng nói của nam nhân lạnh như băng, vang vọng trong không gian chật hẹp: "Trẫm không tin tưởng sự thật lòng thật dạ của các ngươi, có bất kỳ tin đồn gì lan truyền trong kinh thành, trẫm đều cho người đi điều tra xem nó xuất phát từ đâu, nhất cử nhất động, từng câu từng chữ của mọi người đều nằm trong tầm kiểm soát của ta.
”
Kể cả Kỳ Thưởng bí mật chứa chấp Kỳ Tu, cũng nằm trong tầm tay của Kỳ Sùng.
“Âm mưu phản nghịch của ngươi thất bại, chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng đến thái phi và nhà họ Đường, Kỳ Thưởng, ngươi phản bội trẫm, có lẽ ngươi đã nghĩ tới kết quả xấu nhất." Giọng nói của nam nhân không hề chứa một tia ấm áp, khiến người ta sợ hãi không gì sánh nổi: "Vì ngươi mà bà ta cũng sẽ bị xử ch3t."
Rốt cuộc vẻ mặt của Kỳ Thưởng cũng thay đổi:“ Mẫu phi của ta không làm chuyện gì cả, bà ấy vô tội!"
“Nhưng dù gì thì cũng trả giả vì ngươi.” Kỳ Sùng tàn nhẫn kíc.h thích Kỳ Thưởng, đối với kẻ phản bội hắn, hắn không thể có một chút nhân từ nào, hắn sẽ khiến cho người ta trước khi ch3t, đón nhận cả hai sự giày vò về thể chất và tinh thần, khiến người ta lòng như tro nguội: “Tất cả những người có chung dòng máu với ngươi, vì sự phản bội của ngươi mà sẽ không nhận được cái ch3t tử tế.”
Kỳ Thưởng hét lên một cách cuồng loạn.
Ánh mắt Kỳ Sùng lạnh lùng, ánh mắt không chút cảm xúc rơi vào trên người thanh niên điên cuồng.
Kỳ Thưởng từng là mỹ nam tử khôi ngô hiếm có ở kinh thành, hoa khôi thanh lâu khuynh đảo vì hắn ta, tiểu thư nhà nhà vì hắn ta ganh ghét nhau, một hoàng tử hào hoa phong nhã không gì sánh nổi, bây giờ giống như kẻ điên đi đập vào song sắt: “Kỳ Sùng, ngươi thật độc ác, giết hết tất cả người thân, sớm muộn gì cũng sẽ bị quả báo!
Quả báo? Kỳ Sùng không bao giờ tin điều này.
Kỳ Sùng chỉ nhìn thấy trước mắt, giờ đây Kỳ Thưởng là tù nhân, không ai có thể lay chuyển địa vị của hắn.
Kỳ Thưởng vừa đập vào song sắt vừa nói trong đau khổ: “Dựa vào đâu mà vận mệnh lại cho đối đãi tốt với ngươi như vậy chứ? Hoàng vị là của ngươi, cái gì cũng là của ngươi, Kỳ Sùng, loại người như ngươi đáng phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại, không một ai tin tưởng ngươi!”
Kỳ Sùng cười tàn nhẫn: “Trẫm đổi ý rồi, vốn cho thái phi thắt cổ tự vẫn là được, bây giờ trẫm muốn bà ta uống uống thuốc khiên cơ, chịu đựng cơn dằn vặt tới ch3t, còn phần ngươi… thi thể không được vào hoàng lăng mà sẽ ném vào bãi tha ma.”
Hốc mắt Kỳ Thưởng muốn nứt toác, gần như muốn xông lên giết Kỳ Sùng: “Tội ác ngươi chồng chất, bi thảm nhất trần gian, ác giả ác báo, trời xanh có mắt sẽ báo thù người!”
Hai người từng nâng ly cạn chén xưng huynh gọi đệ nhưng khi liên quan đến lợi ích thật sự, bọn họ đã trở thành kẻ địch của nhau.
Đối với lời nói của Kỳ Thưởng, Kỳ Sùng chỉ thấy thật nực cười.
Chỉ với một kẻ bất tài như vậy, không có cách nào trở mình, không có cách nào chiến thắng bản thân mới đưa một hy vọng nhỏ nhoi dựa vào ông trời, ý đồ muốn ông trời có thể giữ gìn lẽ phải.
Tuy nhiên suy cho cùng cũng là người có thể kiểm soát được cục diện, một quân cờ như Kỳ Thưởng tự nhiên không biết cảm giác khống chế cả thiên hạ là như thế nào.
Đêm lạnh như nước, cho dù là cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè, nhưng bên trong hành cung sâu thẳm trong núi, ban đêm vẫn mát mẻ.
Lý Phúc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Kỳ Sùng, thận trọng đi theo cạnh bên.
Sau nhiều năm ở bên Kỳ Sùng, y cũng có thể xem như hiểu Kỳ Sùng hơn những người khác một chút.
Kỳ Sùng không phải hoàn toàn không có cảm tình huynh đệ với Kỳ Thưởng, ít nhất hắn cũng có hai ba phần tình cảm.
Bằng không, Kỳ Thưởng đã bị xử lý từ lâu rồi, sau khi lên ngôi, Kỳ Sùng cũng không làm gì, vì muốn cho hắn ta có cơ hội thay đổi.
Kết quả là tên ngốc này hiểu sai ý, cho rằng Kỳ Sùng không có thời gian giải quyết mình, không những không muốn thay đổi mà còn muốn tiếp tục âm mưu soán ngôi.
Bị xử tử cũng không oan.
Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều được phong vương, cùng là huynh đệ của Kỳ Sùng, quan hệ của họ với Kỳ Sùng không thân thiết như với Kỳ Thưởng, sau khi phong vương có của cải và quyền lực, càng không nảy lòng tham, cũng không ức hiếp dân chúng, không mua quan bán tước, không ỷ mạnh hiếp yếu giở mọi thủ đoạn, sống những ngày tháng còn vui vẻ hơn triều thần nhiều.
Vốn dĩ Kỳ Thưởng có an phận giữ mình một chút thì có thể càng tốt hơn, tham lam muốn chiếm đoạt những thứ quá tay, luyến tiếc quyền lợi của bên nhà ngoại và không nỡ buông bỏ sắc đẹp và tiền tài, cuối cùng tự nuốt chửng chính bản thân mình.
Thân là hoàng đế, ai ai cũng sợ hãi, ai cũng cũng muốn mượn quyền uy của hoàng đế mưu cầu quyền lợi, đám người náo nhiệt đều đi nhờ vả để được đến trước mặt và quỳ trước mặt hắn, nhìn thì thấy trung thành tận tâm, nhưng thật ra bọn họ đều phục vụ cho thân phận hoàng đế này.
Cái gọi là cô đơn, cao xử bất thắng hàn (*) chính là loại cảm giác này.
(*) Ở nơi cao không tránh khỏi gió lạnh.
Kỳ Sùng vốn có một chút thói quen sạch sẽ, không chỉ thể hiện ở những thứ hắn sử dụng hàng ngày, mà còn biểu hiện trong lòng hắn.
Hắn chỉ cần một tình cảm thanh thuần, sạch sẽ, không chút tì vết.
Nếu như có mười điểm thì sẽ muốn có cả mười, thiếu một điểm cũng không được, không thể trộn lẫn một chút lợi ích vào trong được.
Nếu không làm được, đối với Kỳ Sùng mà nói thì đó không phải là người nhà, mà đó chỉ là một quân cờ thể lợi dụng được, dù xa hay gần, đều là quân cờ mà thôi.
Hắn thao túng ván cờ, điều khiển thiên hạ, đặt từng quân cờ một, đặt vào đúng nơi bọn họ nên ở, để thiên hạ thái bình, thế giới thịnh vượng sẽ xuất hiện trở lại.
Lúc trở về đã là đêm muộn, Kỳ Sùng cho rằng Minh Trăn đã ngủ rồi nên hắn đi tắm rửa thay y phục.
Lý Phúc cười nói: "Bệ hạ, lễ phục của hoàng hậu đã may xong, hôm khác có thể sai người đưa đến cho người xem ạ, cô nương khá là kén chọn, yêu thích cái đẹp, y phục được làm ba bộ, triều quan trang sức cũng làm hai bộ.
Ngoài ra, nô tài cũng cho người làm hai bộ giá y đãi tiệc mừng."
Y ở trong cung nhiều năm như vậy, sau này lại đi theo hầu hạ Kỳ Sùng, khéo léo linh hoạt, sớm đã biết làm chuyện gì khiến cho Kỳ Sùng thấy vui vẻ.
Kỳ Sùng gật đầu.
Lý Phúc đem bộ áo lót màu mực cho Kỳ Sùng mặc vào, cơ bụng cường tráng của nam nhân nổi rõ, đường nét gọn gàng, bả vai và lồng ng.ực rộng rãi, thon gầy nhưng có sức mạnh.
Hắn bước vào bên trong, màn trướng được treo thấp, bên trong thoang thoảng chút Long Tiên hương.
Minh Trăn cũng có phòng riêng của mình, khi không chống đỡ nổi Kỳ Sùng, nàng sẽ quay về giường mình ngủ.
Kỳ Sùng tưởng rằng Minh Trăn đã ngủ rồi, kết quả, hắn vén tấm màn trướng lên, nhìn thấy tiểu cô nương đang nhìn hắn với đôi mắt ngấn nước, hai má trắng nõn hơi phồng lên, hình như rất tủi thân.
Kỳ Sùng xoa xoa tóc của nàng: “Tại sao nàng còn chưa ngủ?”
Bàn tay nhỏ của Minh Trăn cầm chăn bông, chăn bông kéo đến cổ nàng, nàng thì thào nói: “A Trăn chờ bệ hạ trở về mới đi ngủ..
"
Kỳ Sùng hôn lên trán nàng: "Lại gặp ác mộng sao?"
Mái tóc của tiểu cô nương vừa dày vừa dài, bung xõa trên gối với vẻ mờ ám.
Nàng lắc đầu: “Ta không có nằm mơ.”
Kỳ Sùng chui vào chăn bông, ôm lấy thân thể của Minh Trăn, ngủ chung với nàng.
Cảm giác mềm mại trên tay, mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, lúc ôm nàng vào lòng mới thấy bất thường.
Nàng vậy mà không mặc y phục.
Kỳ Sùng nhất thời không biết để tay ở đâu, cảnh tượng này thật sự là vội vàng không kịp chuẩn bị cho nên Kỳ Sùng rất sững sờ, điều đầu tiên hắn nghĩ tới không phải là bổ nhào tiểu mỹ nhân yêu thương nhung nhớ: "Tại sao nàng lại không mặc y phục? Cảm lạnh rồi thì biết phải làm sao hả?"
Thùy tai Minh Trăn đỏ rực, hai ngón tay chọc chọc vào vào: "A Trăn...!A Trăn..."
Nàng cũng không biết phải nói như nào.
Trong nháy mắt Kỳ Sùng lập tức hiểu ra ý muốn của tiểu cô nương.
Tâm trạng tồi tệ lúc đầu đã bị xóa sạch, thậm chí còn rất vui mừng ngạc nhiên.
Hắn hôn Minh Trăn một cái: "A Trăn đã học được cách yêu thương nhung nhớ rồi hửm?"
Minh Trăn đỏ mặt, ngượng ngùng chui vào vòng tay của Kỳ Sùng, hai má nóng bừng áp vào ng.ực hắn, không nói một câu nào.
Kỳ Sùng đưa áo của mình khoác lên người nàng, không mặc y phục, chờ chút nữa đổ mồ hôi thì sẽ bị cảm lạnh, nàng mang lên người có hơi rộng, không phải hơi rộng mà là quá rộng.
Minh Trăn ngồi ở trên ng.ực và bụng rắn chắc của Kỳ Sùng, cúi đầu dùng đôi tay nhỏ nhắn mặc y phục vào xong xuôi, tay áo quả thật quá dài, lỏng lẻo, trên y phục là mùi hương thanh mát và quen thuộc của bệ hạ, nàng lộ ra một đoạn chân ngắn trắng trẻo tựa như ngọc.
Ngày thường Minh Trăn chưa từng mặc y phục màu mực, ở triều Lăng xưa nay chỉ có nam nhân mới mặc y phục màu mực, bộ y phục mỏng manh màu mực giúp làn da của nàng trở nên đặc biệt trắng, vừa trắng vừa mịn.
Sau khi Minh Trăn mặc vào, lại lặng lẽ chui vào trong chăn bông, ôm lấy vòng eo bệ hạ, ngượng ngùng cắn vài cái lên vai bệ hạ, để lại mấy dấu răng nho nhỏ.
- -----oOo------.