Đến nửa đêm, Kỳ Sùng mới phát hiện không thích hợp.
Hình như Minh Trăn lại lên cơn sốt vào lúc nửa đêm, rõ ràng anh đã đút cho cô uống thuốc trước khi đi ngủ rồi mà.
Anh tận mắt nhìn thấy thiếu nữ cau mày nhỏ giọng kêu nóng.
Bả vai cô mỏng manh yếu đuối, vẫn như rất say như cũ, tất cả đều xảy ra trong vô thức lúc đang ngủ mớ.
Minh Trăn tựa vào Kỳ Sùng để ngủ nhưng anh cũng không hề chạm vào cô, bởi vì anh lo lắng mình sẽ làm ra chuyện quá đáng nào đó.
Đương nhiên anh có thể đánh dấu Minh Trăn để cô trở thành người phụ nữ của mình nhưng không phải đêm nay.
Kỳ Sùng không phải tay lõi đời trong chuyện này, anh lo sẽ làm tổn thương Minh Trăn.
Nhưng mà cô lại chủ động hôn anh, đầu óc Kỳ Sùng trống rỗng, chỉ có thể để mặc cho Minh Trăn hôn nhẹ lên.
Giọng của Minh Trăn rất nhỏ nhẹ: “Anh Kỳ ơi, em…”
Cơ thể mềm mại như bông của cô đang dán sát vào trong lồng ngực Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng hoàn toàn không ngủ nổi.
Đúng là chịu tội.
Sau khi gói kĩ cô người yêu xinh đẹp của mình lại, Kỳ Sùng rời đi, anh lo lắng nếu như còn ở lại nữa thì sẽ xảy ra chuyện.
Kỳ Sùng mở máy tính ra, hiệu trưởng của trường đại học dành cho nữ của Đế quốc đã gửi cho anh một e-mail.
Những chuyện có liên quan tới Minh Trăn ở trong trường học, bà ấy đều báo cáo toàn bộ với Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng xem xong, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến Minh Trăn sẽ bị người bắt nạt ở trong một trường học như vậy.
Năm đó, khi Kỳ Sùng ở trường quân đội, hoàn toàn chỉ nói chuyện bằng nắm đấm, anh chưa bao giờ bị người ta bắt nạt, cũng khinh thường chuyện bắt nạt kẻ yếu.
Anh vốn tưởng rằng trường học chỉ có nữ sinh thì sẽ không có loại chuyện này nhưng cho dù cẩn thận đến mấy cũng vẫn có sai sót, lại vẫn để có kẻ bắt nạt Minh Trăn.
Mà từ trước đến nay cô lại không nói ra.
Có lẽ là bởi vì đã hơn một năm nay, anh không về thăm cô, cho dù muốn nói thì cô cũng không tìm được cơ hội.
Sáng hôm sau, khi Minh Trăn tỉnh dậy, sốt cao đã hạ.
Kỳ Sùng cảm thấy chắc chắn là cơ thể của cô có vấn đề, vì thế anh gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của Minh Trăn.
Nhưng ngày mai bác sĩ riêng mới về thành phố Lăng.
Cô đã tỉnh ngủ, dùng móng vuốt nhỏ ôm chăn, hai mắt ngây thơ mờ mịt, tựa hồ còn chưa tỉnh hẳn.
Kỳ Sùng qua đi hôn cô một cái: “Tỉnh rồi à?”
Má của Minh Trăn bị hôn một cái, cô hơi ngượng ngùng, đương nhiên cô vẫn còn nhớ kĩ những lời mà Kỳ Sùng đã nói vào hôm qua.
Kỳ Sùng đã trở thành người yêu của cô rồi.
Minh Trăn ôm cổ Kỳ Sùng, ngồi ở trong lồng ngực của anh: “Buổi sáng tốt lành nha.”
Cô vẫn luôn rất thích làm nũng.
Kỳ Sùng hôn lên cần cổ mịn màng của Minh Trăn.
Rõ ràng anh đã tiêm thuốc ức chế, nhưng chắc là do mùi thơm trên người cô quá nồng, vì thế thuốc ức chế đã hoàn toàn mất tác dụng.
Giờ phút này, bản năng đã hoàn toàn đè bẹp lý trí, khi Minh Trăn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người đàn ông dúi vào trong chăn.
Thậm chí cô còn không phát ra được bất kì một âm thanh nào.
Đối phương dùng cơ thể cường tráng để giam giữ Minh Trăn, nhéo cằm cô: “Gọi chồng đi.”
Minh Trăn không nhịn được muốn khóc, trong vành mắt tràn ngập nước mắt long lanh.
Mùi của Kỳ Sùng khiến cô hoa mắt váng đầu, hai chân cũng mềm nhũn.
Cô chỉ có thể uể oải gọi một tiếng “Chồng”.
Kỳ Sùng hôn người yêu của mình một lượt, ngay cả ngón tay cũng không được tha, đầu ngón tay bị cắn đến ửng hồng, hơi hơi sưng lên.
Bởi vì cả người toàn là dấu hôn nên sau khi tắm rửa lúc sáng sớm xong, anh bọc người vào trong cái chăn mềm mại, ôm cô ăn sáng.
Minh Trăn ngồi ở trong lồng ngực của Kỳ Sùng, bưng sữa chua lên rồi từ từ ăn: “Bây giờ là mấy giờ rồi? Em còn phải tới trường nữa.”
Nhớ tới trường học, sắc mặt của Kỳ Sùng trở lên âm u.
“Hôm nay không đi.” Kỳ Sùng nói: “Bảo chúng nó tới đây.”
···
Có thể nói là nhà họ Đường đang loạn cào cào, quận trưởng Đường thật sự không ngờ nổi, thế mà hai đứa con gái này nhà mình lại dám bắt nạt người phụ nữ của Nguyên soái.
Đó chính là người yêu của nguyên soái đấy!
Quận trưởng Đường nhìn thấy vệ sĩ ở bên cạnh Nguyên soái mà còn phải khép nép, chứ đừng nói là bản thân Nguyên soái.
Nguyên soái sắp sửa lên ngôi đến nơi rồi, trở thành hoàng đế của Đế quốc, chắc chắn nhà họ Đường đã chẳng còn tương lai gì nữa rồi.
Ông ta chỉ ước gì có thể bóp chết hai đứa kéo chân sau này.
Đường Hinh và Đường Nhu khóc sướt mướt, cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Cùng lúc đó, bộ trưởng Thẩm cũng gọi Thẩm Gia Gia từ lớp học tới, Thẩm Gia Gia còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy bố mình đi tới, giơ tay lên tát mình một cái.
Có mấy bạn học nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy nửa bên mặt của Thẩm Gia Gia sưng vù lên.
Bộ trưởng Thẩm run rẩy nói: “Mày gây ra họa chết người cho nhà mình rồi! Mau đi tìm Nguyên soái đại nhân với bố đi!”
Vốn dĩ nhà họ Thẩm chính là một nhà sẽ bị Kỳ Sùng xử lí, lại xảy ra chuyện như này, chỉ sợ họ sẽ là kẻ bị giết chết sớm nhất.
Thẩm Gia Gia nghẹn ngào lên xe với bộ trưởng Thẩm.
Cô ta thật sự không biết Minh Trăn là người phụ nữ của Kỳ Sùng.
Thẩm Gia Gia đã yêu thầm Kỳ Sùng rất lâu rồi nhưng cô ta vốn không dám tưởng tượng sẽ có liên quan gì với Kỳ Sùng, chỉ mơ mộng ở trong đầu một chút mà thôi, cô ta cũng cảm thấy hài lòng rồi.
Không ngờ Minh Trăn lại là người của Kỳ Sùng.
Thẩm Gia Gia đỏ hoe hai mắt: “Cũng không biết nó dùng mánh khóe gì để dụ dỗ Nguyên soái, chắc chắn Nguyên soái chỉ coi nó là tình nhân mà thôi, thậm chí còn chẳng bằng người hầu.”
Mặt bộ trưởng Thẩm xám như tro tàn, hoàn toàn không muốn để ý tới Thẩm Gia Gia.
Tình nhân cũng được, có quan hệ khác cũng thế, chuyện này chính là một kíp nổ, Kỳ Sùng cứ khăng khăng bám lấy chuyện này để xử lí nhà họ Thẩm, ông ta cũng bất lực.
Nhưng cũng chỉ có thể hi vọng Kỳ Sùng không quá thích người phụ nữ này, chỉ coi là tình nhân dùng để giải quyết vấn đề sinh lí.
Nếu như vậy, nói không chừng ông ta tỏ lòng trung thành, thề sau này sẽ đi theo Kỳ Sùng thì Kỳ Sùng có thể sẽ tha cho ông ta một mạng.
Thành phố Lăng tấc đất tấc vàng, là nơi giàu có nhất của Đế quốc, nhưng biệt thự ở đây của Kỳ Sùng lại dựa núi gần sông, chiếm diện tích rất lớn, tựa như một viên đá quý chói mắt vậy.
Đi vào khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt này, đi xe mười mấy dặm đường, từ xa đã nhìn thấy khu nhà xa hoa trên không trung.
Đi qua hết trạm kiểm soát này đến trạm kiểm soát khác, đàn ông mặc mặc quân trang đều súng vác vai đạn lên nòng, nghiêm ngặt lục soát toàn bộ đồ đạc trên xe của bộ trưởng Thẩm và Thẩm Gia Gia, sau khi qua tầng tầng lớp lớp lục soát, cuối cùng mới để cho hai người vào cổng.
Thẩm Gia Gia đã xem đến hoa cả mắt.
Nhà cô ta đã là tầng cao trong Đế quốc, thế mà còn có nơi còn xa hoa có quyền có thế hơn cả nhà cô ta…
Thế mà đứa vẫn luôn bị cô ta bắt nạt như Minh Trăn lại ở nơi này.
Thái độ của hầu gái và quản gia đều kiêu ngạo vênh váo, chẳng thèm để Bộ trưởng Bộ Tư pháp như Thẩm Tráng vào trong mắt.
Bọn họ lạnh lùng nói: “Nguyên soái đang ở bên trong.”
Hoa hồng leo kín một mặt tường, thậm chí còn có nai con sống sờ sờ đang chạy ở trên mặt cỏ, cả người con nai trắng như bạc, ngoan ngoãn xinh đẹp, là chủng loại chưa từng thấy bao giờ, chúng nó ngẩng đầu lên gặm ăn hoa hồng.
Hầu gái đuổi chúng nó đi: “Minh tiểu thư thích động vật nhỏ, vì thế Nguyên soái mang mấy con nai từ tinh vực khác về.”
Toàn bộ căn biệt thư xa hoa giống như cung điện, vào phòng khách, Thẩm Gia Gia đã thấy căng thẳng.
Cô ta vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy Minh Trăn đang ngồi trên ghế sofa, ôm một con mèo Ragdoll mắt màu xanh thẳm ở trong lồng ngực.
Con mèo dùng mặt đen cọ cọ vào tay Minh Trăn, còn Minh Trăn thì đang đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân, cô tưởng là hầu gái tới nên thản nhiên nói: “Trà hoa hồng.”
Hầu gái vội vàng chạy đi pha trà rồi đưa tới.
Cô uống một hớp trà, mái tóc đen như mực xõa xuống vai, sườn mặt của thiếu nữ tinh xảo, một đoạn cổ trắng mịn như tuyết đẹp đến kinh hồn bạt vía, đẹp đến không gì sánh được.
Bộ trưởng Thẩm đã đoán được đây là người của Kỳ Sùng, ông ta đẩy Thẩm Gia Gia một cái: “Mau đi xin lỗi Minh tiểu thư đi!”
Thẩm Gia Gia vừa xấu hố lại vừa bực: “Con không đi! Nó là tình nhân của Nguyên soái, thân phận hèn hạ, vì sao con phải xin lỗi nó chứ!”
“Cô nói cái gì?”
Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, Kỳ Sùng đi xuống từ trên cầu thang.
Pheromone của Alpha tràn ngập toàn bộ phòng khách, anh cực kỳ mạnh mẽ, pheromone của kẻ mạnh sẽ bắt kẻ yếu phải cúi đầu.
Bộ trưởng Thẩm bị đè ép đến không thở nổi, đầu gối mềm nhũn lập tức quỳ xuống đất.
Thẩm Gia Gia cũng choáng váng một trận, cũng bị Bộ trưởng Thẩm đè xuống đất.
Mặt Minh Trăn có hơi tái nhợt, cô đang ở trong kỳ động dục, Kỳ Sùng tùy ý phóng pheromone sẽ chỉ khiến sức nóng vì động dục của cô trở nên càng nghiêm trọng hơn.
Kỳ Sùng phát hiện vẻ mặt của Minh Trăn không đúng lắm, anh nói: “A Trăn, em làm sao vậy?”
Minh Trăn uống một hớp trà, khẽ lắc đầu: “Em không sao.”
Kỳ Sùng nói: “A Trăn, hôm qua nó làm gì với em, hôm nay em đánh trả gấp mười lần đi.”
Minh Trăn dễ mềm lòng nhưng cô chỉ mềm lòng với người đáng được mềm lòng, sự cảm thông cũng rất quý giá, không phải ai cũng thương xót được.
Đứa con gái đã bắt nạt vô số bạn học như Thẩm Gia Gia, Minh Trăn không hề thương xót chút nào, cảm thông cho Thẩm Gia Gia chính là làm tổn thương những người bị hại kia.
Nhưng hiện tại cô thật sự không có sức đi đánh Thẩm Gia Gia, ngay cả cái cốc còn chẳng cẩm nổi.
Minh Trăn lắc đầu: “Anh Kỳ ơi, hôm nay em hơi mệt.”
Thẩm Gia Gia thấy Minh Trăn có dáng vẻ trà xanh đáng thương giả vờ yếu đuối, hai mắt cô ta sắp bốc cháy rồi.
Minh Trăn không có sức ra tay, nếu là Kỳ Sùng ra tay thì sẽ xảy ra án mạng, nhưng anh lại không muốn giết người ở ngay trước mặt Minh Trăn.
Kỳ Sùng nhìn lướt qua bộ trưởng Thẩm: “Giam bọn chúng vào tù, bảo quản giáo phải thẩm vấn thật tốt vào.”
Chứng cứ phạm tội của Thẩm Tráng đã đầy đủ nhưng đồng lõa còn rất nhiều, cần phải nghiêm hình bức cung mới ra.
Về phần Thẩm Gia Gia, cũng nên chịu phạt chung với bố cô ta.
- -----oOo------.