Cậy Quân Sủng


Sắp đến hôn kỳ của Minh Oái và Kỳ Đình.
Hai người là thanh mai trúc mã, quen biết nhau từ bé, những năm gần đây cũng thường xuyên lui tới.

Hai bên hiểu tận gốc rễ, Minh Oái cũng hiểu rõ, Kỳ Đình là một nam nhân rất đáng tin.
Mấy năm nay có không ít quý nữ thích Kỳ Đình.
Bốn nam nhân nổi bật nhất kinh thành đều mang họ Kỳ, là con cháu quý tộc.

Người thứ nhất là Tần vương Kỳ Sùng, nhưng Tần vương quá cô độc lạnh lùng, tiếng ác lan xa, thân phận lại tôn quý, người như vậy khiến nữ tử không dám thèm muốn lộ liễu.

Người thứ hai là Kỳ Thưởng phong lưu phóng khoáng, người thứ ba là Kỳ Tu nho nhã dịu dàng.

Người thứ tư chính là Kỳ Đình anh tuấn lại có phong thái của quân tử.
Có thể có vị hôn phu như vậy, Minh Oái có thể nói là cảm thấy mỹ mãn.
Giữa trưa hôm nay, Minh Oái nghe nói Kỳ Đình tới phủ An Quốc công làm khách, chỗ có Kỳ Đình, chắc chắn Minh Oái phải đi qua xem náo nhiệt.
Trên đường đi lại bị một tiểu nha hoàn ngăn lại, nha hoàn này ấp úng: “Lục tiểu thư, hình như vừa nãy Lý ma ma đang tìm người, hình như có chuyện gì ấy.”
Lý ma ma là người bên cạnh mẫu thân La thị của mình.

Đứa nha hoàn này là kẻ hầu hạ Minh Phương, đều là tỷ muội, dĩ nhiên Minh Oái không nghĩ nhiều, thật sự cho rằng Lý ma ma đang tìm mình.

Nàng gật đầu: “Được, ta đi qua nhìn xem.”
Nha hoàn thấy kéo được Minh Oái đi rồi, nàng ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vừa nãy nàng ta đi tới đây nhưng lại không nhìn thấy Lý ma ma.

Chắc bây giờ mụ già đó đang đánh bạc với người ta, một ít việc nhỏ, Minh Oái không tìm thấy thì chắc cũng quên luôn thôi.

Lý ma ma đã lớn tuổi nên cũng hay quên, có khi chính bà ta cũng chẳng biết đã đi tìm Minh Oái hay chưa.
Minh Oái đi vài bước, lại gặp một nha hoàn khác ở bên cạnh La thị, nha hoàn nói với nàng: “Lục tiểu thư, đang giữa buổi chiều, ngài đi thỉnh an phu nhân ạ? Phu nhân vẫn đang ngủ.”

Minh Oái lắc đầu: “Lý ma ma tìm ta mà, ta hỏi xem bà ấy tìm ta làm gì.”
“Lý ma ma tìm người ư?” Nha hoàn cảm thấy kì lạ: “Hôm qua ma ma đã xin nghỉ về nhà, nói là con trai bị bệnh, phải về quê chăm cho nó.”
“Cái gì?!”
Minh Oái ngẫm nghĩ cẩn thận lại, quả thật trông nha hoàn vừa nãy cứ lấm la lấm lét, giống như là đang gạt mình chuyện gì đó vậy.
Càng nghĩ trong lòng nàng càng thấy khó chịu, xua tay cho nha hoàn đó lui xuống.
Minh Oái là người có tính tình nóng nảy, ghét nhất là người khác lừa gạt mình, vì thế nàng xoay người quay trở lại.

Nàng có thể lực tốt bước chân to, ngày thường đã không phải tiểu thư khuê các đi đường kiểu ngượng ngùng xoắn khăn.

Nàng đi vài bước đuổi theo nha hoàn vừa mới nói chuyện lúc nãy.

Đứa nha hoàn kia tên là Liễu Nhi, Liễu Nhi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lục tiểu thư nổi giận đùng đùng đi tới đây, lập tức bị dọa sợ đến nỗi suýt bay mất hồn.
Minh Oái cười lạnh nói: “Lén lút định làm gì? Ồ? Lừa trên gạt dưới, còn dám nói dối lừa bản tiểu thư hả?!”
Nàng giơ tay vả miệng Liễu Nhi một cái vì tội nhiều chuyện.
Mặt Liễu Nhi lập tức sưng vù lên trong nháy mắt.
Minh Oái hừ lạnh nói: “Nói đi, vì sao vừa nãy lại gạt ta?”
Liễu Nhi mạnh miệng nói: “Nô tỳ không hề lừa ngài.”
Minh Oái túm tóc Liễu Nhi, nàng đã từng tập võ, lực tay rất khỏe, tính cách lại cực kỳ đanh đá, ngày thường gã sai vặt trong nhà cũng sợ gặp phải nàng.

Tiểu nha hoàn vẫn còn trẻ tuổi bị nhấc lên trong nháy mắt, lại ăn thêm một cái bạt tai: “Mạnh miệng đúng không? Có nói không hả?”
Liễu Nhi nhịn không được mà bật khóc: “Thất tiểu thư bảo nô tỳ canh chừng ngài, nàng ấy nói nàng ấy có chuyện muốn nói với thế tử gia.”
Lúc này, Minh Oái mới thả nàng ta ra: “Nói sớm thì sao phải chịu nhiều đau khổ như vậy? Đứng ở đây cho ta, không cho phép đi mật báo, nếu không, ta sẽ lột da của ngươi.

Hai người bọn họ đang ở đâu?”
Liễu Nhi vừa khóc vừa chỉ hướng cho Minh Oái.
Trong đôi đồng tử đen trắng rõ ràng của Minh Oái lóe lên tia sáng, đi về phía trước theo hướng mà Liễu Nhi chỉ.

Đằng trước chính là một khu núi giả, thật ra cũng là một chỗ ẩn núp bí mật.
Thật ra nàng không tin Kỳ Đình và Minh Phương có dan díu.

Vị hôn phu của mình và muội muội của mình cặp với nhau, đổi thành nữ nhân nào thì loại chuyện này cũng không thể chấp nhận được.
Huống hồ từ xưa đến nay Kỳ Đình dịu dàng hiểu lễ nghĩa, không phải nam nhân chỉ trực chờ làm ra chuyện đồi phong bại tục.
Trước khi chưa nhìn thấy chân tướng, Minh Oái vẫn lựa chọn tin tưởng Kỳ Đình.
Nhưng… nếu như hắn thật sự phản bội mình, chắc chắn Minh Oái phải cho hai người bọn họ ăn một trận đau khổ.
Nàng lén lút đi qua.
Giọng nói của nữ tử càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, đối với Minh Oái mà nói, giọng nói này vô cùng quen thuộc.
Minh Oái không tính là nhiệt tình với tỷ muội trong nhà nhưng so sánh với đích nữ nhà khác mà nói, bình thường cách làm của nàng cũng không tính là khắc nghiệt.

Nàng tự nhận là mình không làm người muội muội Minh Phương này thất vọng.
Trong giọng nói của Minh Phương mang theo tiếng khóc nức nở: “Thế tử, ta thật sự không thích nam nhân họ Đào kia, phu nhân chỉ muốn tùy tiện gả ta ra ngoài, chọn bừa một nam nhân đã muốn đuổi ta đi.

Ta… Ta biết mình không cao quý bằng tỷ tỷ nhưng tính tình tỷ tỷ nóng nảy, có lẽ sẽ không dịu dàng chăm sóc người.

Ta bằng lòng làm lẽ, cùng vào phủ Khang vương với tỷ tỷ.

Nếu như ngài bị ấm ức ở chỗ tỷ tỷ thì cũng có thể tới nơi của ta để được an ủi.”
Nghe xong những lời này, Minh Oái cũng tức muốn bể phổi.
Nàng chỉ ước gì có thể xông lên ngay bây giờ, hung ác xé toạch miệng của Minh Phương ra.
Nhưng nàng hết sức kiềm chế, móng tay cũng đâm vào lòng bàn tay, thậm chí lòng bàn tay còn rỉ máu.
Minh Oái muốn nghe xem Kỳ Đình sẽ nói như thế nào.

Nếu như hai người đều có lỗi thì nàng cũng không thể chỉ xông lên đánh một mình Minh Phương.
Nam nhân lại dùng giọng nói lạnh như băng nói: “Thất tiểu thư, ta đã cảnh cáo ngươi rất nhiều lần, đừng nghĩ linh tinh nữa.

Nể mặt ngươi là muội muội ruột của Lục tiểu thư, ta mới cho ngươi vài phần mặt mũi.

Nếu ngươi lại dây dưa không rõ, thì đừng trách ta làm việc vô tình.”
Sở dĩ không làm rùm beng lên là lo lắng hai nhà sẽ mất mặt.


Làm hỏng thanh danh của người muội muội Minh Phương này, thì cũng chẳng hay ho gì đối với Minh Oái.

Ai ngờ, Minh Phương lại cứ dây dưa mãi, thật sự coi hắn trở thành quân tử dịu dàng như ngọc, ăn vạ xong thì không chịu buông tay.
Minh Phương nói: “Nhưng mà… tỷ tỷ hoàn toàn không xứng với ngài.

Thế tử, ngài đồng thời lấy cả hai người chúng ta vào cửa, người ngoài nhìn vào cũng coi như là một câu chuyện đẹp.”
Thân phận của Minh Phương không bằng Minh Oái, dĩ nhiên phải làm lẽ, đồng thời lấy một đôi hoa tỷ muội, chắc chắn Kỳ Đình cũng sẽ được người ngoài hâm mộ.
Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh nhạt của nữ tử: “Câu chuyện đẹp à? Nhưng trái lại ta lại cảm thấy ngươi chính là một trò cười.”
Sắc mặt của Minh Phương biến đổi, quay đầu lại thì nhìn thấy Minh Oái: “Lục tỷ.”
Đáy mắt của Minh Oái có một ít tơ máu đỏ hoe, nàng cắn chặt răng, đi từng bước một ép tới gần Minh Phương: “Ta hỏi ngươi, nương của ta thực sự khắt khe với ngươi à? Vị Đào công tử kia thực sự quá quắt như thế sao?”
Vẻ ngoài của Minh Phương tầm thường, tính tình cũng bình thường, chẳng có điểm gì xuất sắc.

Mặc dù mấy người tỷ tỷ trước cũng là thứ nữ nhưng các tỷ ấy có tính tình tốt, am hiểu thêu thùa và đủ các loại tay nghề, đều có điểm cộng.

Nhưng Minh Phương, nói nhiều khiến người chán ghét, không biết lấy lòng trưởng bối, mẹ đẻ Ngô thị còn là một bà già nhiều chuyện.
Bởi vậy, lúc sắp xếp hôn sự cho nàng ta, trái lại còn khiến La thị mất rất nhiều tâm sức mới tìm được một nhà là người đọc sách trong sạch.
Tuy rằng không phải vương công quý tộc… nhưng cho dù Minh Phương có làm thiếp cho vương công quý tộc thì người ta cũng chẳng thèm.

Chính thê của người ta phải có xuất thân cao quý, thiếp thất phải dịu dàng hiểu ý xinh đẹp như hoa, Nhưng Minh Phương chẳng có điểm nào.
Nàng ta ấp úng, nói không nên lời ngay trước mặt Minh Oái.
Minh Oái nói: “Ban đầu có phải là ngươi chính miệng đồng ý hôn sự này không?”
Minh Phương ngụy biện nói: “Là ta chính miệng đồng ý nhưng lúc ấy ta cũng không tình nguyện.”
“Ngươi không tình nguyện thì vì sao không nói ra? Chẳng lẽ chúng ta là con giun trong bụng ngươi à, biết tất cả suy nghĩ của ngươi chắc?” Minh Oái bị tức đến mức đau cả ng.ực: “Hơn nữa, ngươi nói rõ ràng xem nào, nương của ta có lỗi với ngươi như thế nào hả?”
Minh Phương nói: “Bà ta đối xử với con ma ốm A Trăn kia còn tốt hơn ta.

Mùa đông, chỉ dùng than mà một tháng A Trăn cũng tiêu tốn mười mấy lượng bạc.”
“Nếu như ngươi cũng bệnh tật ốm yếu giống như A Trăn, không thể không sưởi ấm để duy trì tính mạng, nương của ta có thể trơ mắt nhìn ngươi lạnh ch3t sao?” Minh Oái giơ tay tát nàng ta một cái: “Sao nhà ta có thể có một tiểu thư không biết tốt xấu như ngươi chứ? Tầm mắt nông cạn đến nỗi còn chẳng bằng nha hoàn phía dưới, cũng xứng để mơ tưởng tới người của ta sao?”
Minh Phương vừa xấu hổ lại vừa bực: “Nhưng ta cũng chẳng lay chuyển được địa vị của ngươi, ta bằng lòng làm lẽ, không tranh cướp với tỷ tỷ, vậy mà tỷ tỷ cũng không bao dung được ư? Phu nhân còn có thể chịu đựng được việc có mười mấy di nương trong nhà mà.”
“Hừ! Ngươi muốn làm lẽ, cũng phải được Kỳ Đình đồng ý.” Minh Oái nhìn về phía Kỳ Đình: “Chàng có đồng ý không?”
Kỳ Đình vốn không muốn để Minh Oái biết, bỗng dưng làm tổn thương trái tim của Minh Oái, hơn nữa tính tình nàng nóng nảy, cũng dễ tức giận.
Bây giờ Minh Oái đã biết, hắn lại càng muốn vạch rõ giới hạn với Minh Phương: “Lục tiểu thư, ta sẽ không nạp thiếp, bất kể là ai.”
“Nghe thấy chưa?” Minh Oái cười lạnh: “Ngươi muốn dụ dỗ, cũng chẳng dụ dỗ được.”

Minh Phương xấu hổ và giận dữ đan xen, chỉ có thể giận dữ rời đi.
Sau khi đám đông rời đi, Minh Oái mới dụi hai mắt: “Sao nhà ta lại có con sói mắt trắng như vậy chứ, cũng coi như được mở rộng tầm mắt.

Chàng với nàng ta bao lâu rồi? Tại sao không nói cho ta biết?”
Kỳ Đình nói: “Lúc trước ta đã nói với nàng rồi, nhưng lúc ấy, nàng lại không để trong lòng.”
Đối phương là tỷ muội, hắn và Minh Oái còn chưa thành hôn, người lạ sao bằng người thân, cũng không tiện nói thẳng nên chỉ nhắc nhở kiểu ám chỉ, kết quả là Minh Oái hoàn toàn không để ý.
Trông Minh Oái không tim không phổi nhưng lần này, nàng cũng bị tổn thương rồi.

Nàng không nhịn được muốn khóc nhưng lại ngượng ngùng ở trước mặt Kỳ Đình.

Nàng xoay người lại, nói: “Ta đi bàn bạc với nương của ta một chút, Minh Phương như vậy, chắc chắn không thể dễ dàng tha thứ cho nàng ta.”
Đột nhiên Kỳ Đình nắm lấy cổ tay của nàng: “Lục tiểu thư ghen à?”
Minh Oái đá hắn một cái: “Không thèm, chàng đừng lôi lôi kéo kéo với ta.”
Bình thường nàng luôn có dáng vẻ rất kiên cường, Kỳ Đình cũng thích tính cách tùy hứng kiêu ngạo của Minh Oái.

Bây giờ thấy hai mắt nàng đỏ hoe, trái lại hắn có hơi đau lòng, hắn giơ tay ôm Minh Oái vào trong ngực mình: “Là ta không tốt, bỗng dưng lại khiến Lục tiểu thư ăn giấm.”
Minh Oái cũng sắp tức điên rôi: “Ta không ăn…”
Nàng tự nhiên mở to hai mắt, bởi vì Kỳ Đình đã chặn môi nàng lại.
Một lát sau, hắn mới tách ra, ánh mắt rơi xuống trên mặt nàng: “Xin lỗi như vậy có được không?”
Mặt Minh Oái lập tức đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Kỳ Đình, đồ háo sắc này, lại dám đùa giỡn nàng.

Nàng dùng sức đẩy Kỳ Đình một cái nhưng lại không đẩy được.
Minh Oái cũng biết được đây không phải là vấn đề của Kỳ Đình, vấn đề duy nhất của Kỳ Đình có lẽ là trông quá bắt mắt.

Nàng nguôi ngoai: “Chờ chút nữa ta sẽ xử lí chuyện này, chàng yên tâm, sau này sẽ không khiến chàng phải khó xử nữa.”
Kỳ Đình nghiêm túc nói: “Lục tiểu thư, nàng tin tưởng ta, ta không phải là người lăng nhăng hai lòng.

Nếu như đã lựa chọn nàng, sau này, ta cũng sẽ chỉ có một mình nàng mà thôi.”
Hai người đã quen nhau rất nhiều năm, từ năm lên sáu tuổi đã quen biết nhau, cũng coi như thanh mai trúc mã, Kỳ Đình vẫn luôn thâm tình, từ nhỏ hắn đã để ý tới nàng.
Minh Oái nhìn xung quanh, thấy quả thật là không có ai, nàng cũng hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước lên môi Kỳ Đình sau đó quay đầu bỏ chạy.
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận