Chương 43:
Gia Hàn như người mất hồn quay về.
Mấy người Minh Oái chơi vui đổ đầy mồ hôi nên đứng nghỉ ngơi một chút.
Thấy Gia Hàn hồn bay phách lạc trở về, Minh Oái không nhịn được mà châm chọc nàng ta: "Sao vậy? Sao sắc mặt quận chúa kém thế? Bình thường ngươi vẫn nên đi lại nhiều vào, nếu không thân thể sẽ không nổi đâu."
Gia Hàn vốn là người nhạy cảm, nàng ta suy nghĩ nhiều, tâm tư cẩn thận, vì bình thường quá nhạy cảm nên sống cũng rất mệt mỏi.
Thân thể nàng ta không tốt không xấu, khi nãy bị Lý Phúc doạ sợ cộng thêm việc ảo tưởng bị tan thành bong bóng nên tự nhiên là không chịu được, sắc mặt vô cùng kém.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Oái không biết Gia Hàn vừa trải qua chuyện gì nhưng nhìn tình trạng Gia Hàn kém như vậy lại nghĩ đến chuyện mình từng bị Gia Hàn bắt nạt, trong lòng thoải mái hẳn.
Gia Hàn nghiêm mặt, giọng nói hơi run rẩy: "Ta không sao, chỉ là đi hơi lâu nên hơi mệt.
Đều do bình thường ta không thích ra ngoài, thân thể yếu ớt, không so được với Lục cô nương."
Trong lời của nàng ta mang theo sự châm chọc khiến Minh Oái không vui.
Sắc mặt Minh Oái thay đổi, nàng ấy dùng khăn lau mồ hôi trên trán: "Không biết quận chúa bệnh thật hay bệnh giả, những chuyện cần xuất hiện ngày thường vẫn chưa thấy ngươi vắng mặt lần nào nha."
Đầu tiên Gia Hàn bị cảnh thân mật của Minh Trăn và Tần vương k1ch thích, tiếp đó bị Lý Phúc dọa cho một trận, bây giờ lại bị Minh Oái châm chọc, nàng ta tức đến mức muốn thổ huyết.
Nhưng trước mặt nhiều người, nàng ta không nhịn được cũng phải nhịn.
Công chúa Ninh Đức không ở đây, Gia Hàn muốn mượn dao giết người cũng không được.
Dù hận Minh gia thấu xương nhưng Gia Hàn cũng phải nén lại.
Bây giờ nàng ta còn chưa biết Minh Trăn là ai, hiểu biết đối với Minh gia lại có hạn, chỉ có thể đoán được Minh Trăn là một thứ nữ.
Thứ nữ không trèo cao được, cũng không thể gả làm chính phi của vương gia được nhưng dựa vào gương mặt đó thì không thể xem nhẹ được.
Hiện tại Gia Hàn còn muốn dựa vào Minh Oái để tìm hiểu thêm về Minh Trăn cho nên nàng ta cắn răng chịu đựng mấy lời châm chọc của Minh Oái.
Ngón tay Gia Hàn vuốt khăn tay, im lặng lúc lâu rồi nói: "Lúc trước ta có vô lễ với ngươi, ngươi đừng ghi hận, thanh toán ân oán luôn một lần cho xong đi."
Minh Oái hơi nghi ngờ, không biết Gia Hàn lại có ý đồ gì.
Nếu đối phương đối chọi gay gắt với nàng ấy thì nàng ấy có thể quang minh chính đại đáp trả, chỉ khi đối phương bắt đầu lùi bước nhường nhịn Minh Oái sẽ cảm thấy chán, không muốn tiếp tục hùng hổ dọa người nữa.
Vì vậy Minh Oái đưa tay sờ mũi, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì.
Thấy phản ứng của Minh Oái, trong lòng Gia Hàn không nhịn được mà cười mỉa.
Quả nhiên là đúng ý của nàng ta.
Một đoàn người kéo nhau đến sảnh tiếp khách uống trà.
Mặc dù Minh Oái thấy Gia Hàn rất phiền, hơn nữa nàng ta không làm mấy chuyện xấu xa nữa, dẹp bỏ thái độ cao cao tại thượng để bỏ qua mọi chuyện, hạ giọng xin lỗi vì những chuyện mình đã làm ngày trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ấy nghĩ rằng bây giờ đối phương sa sút, sợ nàng ấy nhắm vào nên mới như vậy.
Nhưng Minh Oái sẽ không vì mấy giọt nước mắt của Gia Hàn mà đồng tình có đều ít nhiều gì nàng ấy cũng thu liễm lại một chút, không nói những lời ác độc đâm chọc đối phương nữa.
Gia Hàn lau sạch nước mắt, tiếp tục nói: "Vài ngày trước ta có nhìn thấy vị muội muội đội mũ lụa nhà ngươi, sao hôm nay nàng không ra đây chơi thế?"
Giọng nói của Minh Oái lạnh lùng, hờ hững trả lời: "Đó là tiểu muội của ta, thân thể luôn không khỏe nên không thể chơi đùa trong những trường hợp như thế này."
"Không phải Minh gia chỉ có mình ngươi là đích nữ thôi sao?"
"Đúng vậy, nhưng đều là người một nhà, đích cũng được thứ cũng không sao, ở chung cùng nhau là tốt rồi."
Đột nhiên Minh Oái nhớ đến thứ nữ ở nhà Gia Hàn, nàng ta thông minh, hiểu nhất là cách mượn đao giết người, thứ nữ trong nhà đều bị nàng ta chèn ép đến mức không thể thốt lên câu nào, hoàn toàn phải nghe lời Gia Hàn.
Những người đi trên những con đường khác nhau có cách làm khác nhau.
Dù hiện tại thái độ của Gia Hàn nhẹ nhàng cầu cạnh nhưng Minh Oái vẫn không thích nàng ta như cũ, thậm chí còn có cảm giác vô cùng chán ghét.
Gia Hàn ung dung thản nhiên đi với Minh Oái.
Tất nhiên Minh Oái không biết tâm tư của Gia Hàn, nàng ấy cũng không biết Minh Trăn và Tần vương qua lại với nhau, bây giờ Gia Hàn hỏi nhiều, nàng ấy cũng coi như đối phương đang nói về chuyện trong nhà mà thôi.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn Gia Hàn biết thêm chút tin tức.
Minh Trăn không chỉ là thứ nữ mà còn là một thứ nữ không có mẫu thân, hơn nữa cũng không phải do phu nhân nuôi lớn.
Đứa trẻ có mẫu thân qua đời ở triều Lăng đều sẽ bị ghét bỏ, nếu như phu nhân không nuôi mà để di nương khác nuôi thì càng sẽ bị ghét bỏ hơn, sẽ khiến người ngoài nghi ngờ rằng đứa bé đó có được dạy dỗ tốt hay không, có hiểu quy củ hay không.
Kể từ đó, chỉ dựa vào thân phận địa vị mà nói, dù Minh Trăn có dung mạo đẹp đi chăng nữa cũng không có tư cách vào phủ Tần vương, ngay cả tư cách làm trắc phi cũng không có.
Chỉ cần là vương gia có quyền trong triều, ngay cả trắc phi cũng phải là đích nữ được giáo dưỡng tốt.
Nếu như không gặp Tần vương, Minh Trăn có khả năng sẽ bị gả cho nhà tương đương với phủ An Quốc công.
Trước mắt có rất nhiều chuyện phải làm, có lẽ Tần vương sẽ không bỏ lỡ chuyện khác chỉ vì để giúp đỡ con nha đầu đó, có lẽ cũng không thể độc sủng mình nàng.
Dù sao cũng không thiếu những gia tộc muốn đem đích nữ và thế lực gia tộc nhà mình gửi gắm cho Tần vương.
Nhìn Gia Hàn như có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra bước chân đã hỗn loạn, trong đầu xuất hiện rất nhiều những suy nghĩ hoàn toàn khác với phong cách trầm ổn ngày thường của nàng ta.
Minh Oái ngồi một bên uống trà.
Gia Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Minh Oái mà đổ tức.
Tỷ muội của Minh gia khiến nàng ta khó có thể bình tĩnh được, nàng ta ghen ghét phong thái ung dung thoải mái thích làm gì thì làm của Minh Oái, nàng ta ghen ghét dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Minh Trăn.
Nàng ta không suy nghĩ được quá nhiều, Gia Hàn hiểu nhất là kế mượn đao giết người, bây giờ xử lý đôi tỷ muội nhà họ Minh cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn này mà thôi.
Mặc kệ như thế nào, mặc kệ thủ đoạn ra sao, Gia Hàn muốn đoạt lại thứ thuộc về mình mà thôi.
Minh Oái ngồi bên cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt của Gia Hàn, nàng ấy biết lòng đố kỵ của Gia Hàn rất mạnh, thấy người khác tốt hơn mình Gia Hàn sẽ không chịu được.
Thế là Minh Oái cố tình nói chậm hơn, cố ý k1ch thích đối phương: "Tiểu muội muội kia của ta không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà tính cách còn vô cùng tốt, mềm mại đáng yêu, ta đối xử với nàng tốt thế nào cũng không cảm thấy đủ, bây giờ lúc nào cũng muốn xoa bóp khuôn mặt của tiểu muội, cho nên ta mới nói những người thực sự ngây thơ vô hại được yêu thích hơn nhiều so với những kẻ giả vờ giả vịt."
Gia Hàn nghe nàng ấy khen Minh Trăn rồi châm chọc mình thì trong lòng giống như bị ngàn con kiến gặ.m cắn vậy, khó chịu đến phát điên rồi.
Minh Trăn được Kỳ Sùng ôm trở về, hắn chọn những đường không có người để mang nàng về.
Quan hệ của hắn và Minh Trăn không thể nói ra ngoài, nếu như để Minh Nghĩa Hùng biết được Kỳ Sùng xem phủ nhà ông ấy là phủ nhà mình, ra vào phòng con gái mình như chốn không người thì chỉ sợ đối phương sẽ tìm đủ mọi cách để vạch tội Kỳ Sùng.
Thời gian Minh Oái đi lại hôm nay nhiều hơn mọi ngày, nàng cảm thấy bắp chân đau nhức, sau khi Kỳ Sùng đặt mình lên giường, Minh Trăn uể oải ngáp một cái: "Hôm nay mệt quá."
Kỳ Sùng thấy cánh môi nàng hơi hé ra, đôi mắt ngập nước lóng lánh, ánh mắt hắn tối lại, đưa tay đè lên bả vai Minh Trăn: "Nếu mệt thì nghỉ ngơi sớm đi."
Khuôn mặt tái nhợt của Minh Trăn hiện lên ý cười, cái miệng chúm chím cười: "A Trăn không nỡ xa điện hạ."
Thân thể của nàng nàng hiểu rõ hơn ai hết.
Minh Trăn có thể cảm nhận được mình không khoẻ, lại không biết phải trị tận gốc như thế nào.
Nàng cảm thấy mình giống như chiếc lá cuối cùng trên cây vậy, cứ mỗi lần gió thu thổi thì thời gian nàng rụng xuống đất càng nhanh.
Minh Trăn cũng không biết nên nói ra như thế nào, nếu nói ra chỉ khiến điện hạ thêm phiền lòng và lo lắng mà thôi.
Nhưng những chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua của Minh Trăn.
Điều Minh Trăn lo lắng nhất chính là một ngày nọ nàng chìm vào mộng đẹp không tỉnh lại nữa, trong mộng không có Kỳ Sùng, chỗ nào cũng không có hắn hết.
Nàng trèo lên đùi Kỳ Sùng, ôm lấy cổ đối phương: "Điện hạ kể chuyện xưa cho A Trăn có được không?"
Kỳ Sùng nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Minh Trăn: "Đừng nghịch, A Trăn, ngươi không phải trẻ con nữa."
Minh Trăn không buông tay, nũng nịu trong ngực hắn: "A Trăn vẫn luôn là bé ngoan của điện hạ."
Vì nàng ngồi lên nên áo choàng bằng phẳng của Kỳ Sùng cũng bị nàng vò nhàu.
Nàng đưa tay chơi đùa ngọc bội bên hông Kỳ Sùng, ngón tay gảy gảy ngọc bội của hắn mấy cái, nhàm chán chơi đùa với ngọc bội.
Minh Trăn biết, nếu như nàng không quấn lấy hắn như thế này thì tiếp theo hắn sẽ rời đi, sau đó sẽ hơn mười ngày nàng không gặp được hắn.
Nam nhân rất dung túng cho những tâm tư nhỏ của Minh Trăn, nàng tinh nghịch cũng được, ngoan ngoãn cũng được, có thể thấy rõ, dù có như thế nào hắn vẫn bao dung cho nàng.
Tình cảm này là loại tình cảm như thế nào?
Như phụ thân như huynh trưởng?
Cũng không phải như vậy.
Kỳ Sùng vẫn luôn biết hắn và Minh Trăn không có chút quan hệ máu mủ nào.
Nếu như hai năm trước, khi nàng còn nhỏ một chút, Kỳ Sùng có thể không suy nghĩ gì mà coi nàng là tiểu muội muội.
Nhưng giờ Minh Trăn đã trưởng thành, từ dáng vẻ thương hại trưởng thành thành dáng vẻ khiến người ta nảy sinh h4m muốn chiếm hữu.
Nhưng nàng lại không biết chuyện này, nàng vẫn còn nghĩ hắn là điện hạ tốt nhất trên đời.
Lúc trước nàng ngồi trên đùi Kỳ Sùng chơi cửu liên hoàn, khuôn mặt vẫn còn non nớt ngây thơ, hiện tại ngón tay non mịn đang nhẹ nhàng miêu tả hoa văn trên áo choàng của hắn, thân thể càng mềm mại hơn, hơn nữa còn có đường cong ghẹo người, lúc nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, mặt mày như họa, vô cùng mê người.
Kỳ Sùng cảm thấy mình không thể giữ sự bình tĩnh này quá lâu, vì Minh Trăn ôm cổ hắn rồi liên miệng đặt câu hỏi, hỏi hắn có mơ thấy nàng không.
Từ trước đến nay Kỳ Sùng không thích người khác lại gần mình, hiện giờ Minh Trăn dính sát vào người hắn, không có khoảng cách chi hết, còn dính người hơn là con mèo nhỏ.
Lúc này Kỳ Sùng kiểu chỉ muốn để nàng chơi mệt rồi nhanh chóng đi ngủ.
Một lúc sau Minh Trăn co người yên tĩnh ngủ say trong lòng Kỳ Sùng, lúc này hắn mới đặt nàng xuống giường.
Ngón tay hắn lưu luyến đặt lên cánh môi Minh Trăn, cuối cùng vẫn cúi đầu, kìm lòng không đậu hôn nhẹ lên môi nàng.
Trong đầu hắn hiện lên nụ hôn sâu bá đạo ban nãy, Kỳ Sùng dùng ngón tay lau sạch môi Minh Trăn, không để bản thân mình chìm sâu hơn nữa.
Thứ hắn muốn đâu chỉ là một nụ hôn? Nhưng muốn cũng không thể.
Hắn buông rèm xuống che kín Minh Trăn đang nằm trên giường.
Thực ra Kỳ Sùng không quá thích nơi này, nơi này không dễ chịu như phủ Tần vương, Minh Trăn ở phủ Tần vương đã quen với cơm ngon áo đẹp, lại được tất cả mọi người nuông chiều, bây giờ ở phủ An Quốc công chỉ là một thứ nữ nhỏ, không khóc không nháo, hơn nữa rất nhanh đã thích ứng với hoàn cảnh, đúng là rất khó tin.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy nàng gầy hơn nhiều, vòng eo ngày càng nhỏ, một tay của Kỳ Sùng cũng có thể bẻ gãy dược.
Sau khi ra ngoài, Thiên Cầm và Tân Dạ còn ở bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân của Kỳ Sùng thì nhanh chóng quỳ xuống.
Kỳ Sùng nói: "Thân thể của Minh Trăn gầy hơn trước nhiều."
Thiên Cầm vội vàng giải thích: "Những chuyện cần chú ý ngày thường nô tỳ đều nhớ, cô nương cũng dùng ba bữa đúng giờ, thân thể suy yếu có thể do giao mùa.
Lúc trước đại phu có bắt mạch, cũng không nói gì thêm."
Người không giỏi đương nhiên không nhìn được.
Kỳ Sùng nói: "Ngày khác vương phủ sẽ phái người đến."
Sau khi ra ngoài, Lý Phúc nói: "Người nghe lén ban nãy là cô nương nhà Tráng Vũ Hầu.
Nàng ta ái mộ ngài, đầu óc bất bình thường, nghĩ rằng ngài cũng thích nàng ta."
Kỳ Sùng đã sớm quên dáng vẻ Gia Hàn như thế, nghe lời này xong cảm thấy thật hoang đường, thích? Thứ duy nhất khiến Kỳ Sùng vui vẻ có lẽ là ở bên cạnh Minh Trăn.
Hắn đối với hoàng vị cũng không phải vì thích, mà vì trả thù, vì hoàn cảnh ép buộc.
Lý Phúc cười một tiếng: "Điện hạ là người trong mộng cũng rất nhiều thiếu nữ khuê phòng, chuyện này cũng không lạ."
Tư thái Kỳ Sùng nổi bật, dung mạo xuất chúng, chỉ riêng bề ngoài đã tuấn mỹ rồi, đi ngàn dặm mới tìm được một người, càng không phải nói đến những chiến công mà những năm này hắn đạt được.
Khi còn nhỏ hắn là đứa trẻ mất mẫu thân bị phụ vương chán ghét, ngay cả khả năng sống sót cũng không có, Kỳ Sùng từ hai bàn tay trắng trở thành người có tất cả, người từng chút từng chút một mở rộng quyền lực của mình như hắn càng hiếm thấy, cũng khó trách người bên ngoài lại cảm mến.
Kỳ Sùng không thèm để ý đến người tên Gia Hàn hay Giảm Hàn kia: "Đã giết?"
"Nghe nói nàng ta chuẩn bị đính hôn với Ngũ hoàng tử, hiện tại không nên động thủ.
Đã cảnh cáo, nếu như nàng ta hiểu tình trạng hiện tại của mình thì sẽ không có suy nghĩ gì điên cuồng." Lý Phúc nói: "Không hiểu thì người thân bại danh liệt sau này sẽ là nàng ta."
Kỳ Sùng nói: "Thân thể A Trăn ngày càng gầy, xem ra nàng không thích ứng với sinh hoạt ở phủ Quốc công.
Cô nên đòi A Trăn về từ chỗ Minh Nghĩa Hùng để đón nàng về phủ."
Lý Phúc do dự: "Cô nương lấy danh phận gì để vào phủ đây? Chắc chắn vương phi sẽ không được, Tần vương phi là vị trí quan trọng, việc này lớn, thân phận bây giờ của cô nương tuyệt đối không phù hợp, ngược lại chỉ sợ sẽ bị người khác tính toán và suy đoán."
Thân phận không phải chuyện quan trọng, tương lai bù đắp lại cũng được.
Kỳ Sùng lắc đầu: "Quan trọng không phải chuyện này."
Quan trọng nhất là hắn mở miệng đòi người, An Quốc công sẽ đồng ý sao?