Chương 44:
Lúc này Kỳ Sùng mới cảm thấy hối hận vì đã đưa Minh Trăn về phủ An Quốc công.
Nếu như lúc ấy viện lý do Minh Trăn mất rồi, chỉ cần nói nàng vốn yếu ớt, ốm nặng một trận rồi qua đời thì sau đó nàng sẽ có thể sống thoải mái ở phủ Tần vương rồi.
Hối hận cũng vô dụng, vì không thể nào thay đổi quá khứ được.
Ngu Hoài Phong càng ngày càng gần kinh thành, Kỳ Sùng phái ám vệ thăm dò, đối phương nhìn như mang ít người nhưng thực ra đều là những cao thủ ẩn mình.
Li vương rất coi trọng đứa cháu này, ông ấy xem hắn như con đẻ của mình.
Sau mùa săn chính là sinh thần của thế tử Khang vương Kỳ Đình, cũng đúng vào ngày thứ hai Ngu Hoài Phong đến kinh thành.
Kỳ Đình và mấy vị hoàng tử là đường huynh đường đệ, tiệc sinh thần của hắn, dù huynh đệ có quan hệ tốt hay không tốt cũng đều tham gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa vào cửa đã thấy bồn cây cảnh san hô cao ba thước do thuộc hạ của Kỳ Sùng đưa tới, đất phong của Kỳ Sùng vốn không giàu có nhưng dưới sự chỉ đạo của hắn và quan viên bổ nhiệm, đất Tần phát triển càng ngày càng nhanh, dưới phủ Tần vương cũng có nhiều sản nghiệp, trong tất cả huynh đệ, chỉ riêng về quyền thế phú quý cũng không ai so được với Kỳ Sùng.
Cây san hô màu hồng chiếu sáng cả sảnh đường nhưng tất cả cũng không đọ được với phong thái của Tần vương.
Kỳ Sùng vừa vào cửa, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, nhất là các huynh đệ của hắn.
Tứ hoàng tử Kỳ Diên và Ngũ hoàng tử Kỳ Du cũng đến, quan hệ của hai người phai nhạt đi không ít.
Cho dù là quan hệ huynh đệ tốt đến đâu cũng không sánh được với lợi ích trước mặt.
Có mấy việc không phí sức cũng rất được lòng người hoàng đế đều giao phó cho Kỳ Tu, gần đây hoàng hậu cũng triệu kiến Kỳ Tu qua nhiều hơn.
Tính cách Kỳ Diên không được kiên nhẫn cho lắm, vì tâm trạng không tốt nên tất cả bất mãn đều hiện rõ trên mặt.
Kỳ Tu nhìn ôn tồn lễ độ, trên mặt là nụ cười dịu dàng, mặc bạch bào, bên hông đeo một viên ngọc trắng.
Nhìn thấy Kỳ Sùng đến, Kỳ Diên không muốn đi lên chào hỏi, ngược lại Kỳ Tu lại cung kính tiến đến, gọi một tiếng "Tam hoàng huynh".
Kỳ Sùng cười như không cười: "Lần này Ngũ đệ mới tử phía Bắc trở về, không nghỉ ngơi cho tốt đã sao?"
Lần này hoàng đế giao cho Kỳ Tu một công việc béo bở, không mệt mỏi chút nào, chỉ cần đi theo quan viên rồi để cho thuộc hạ bên dưới làm việc là được.
Kỳ Diên đã nóng mắt lâu rồi, vốn cho rằng người cạnh tranh với mình ở công việc này là Kỳ Sùng, không ngờ lại là đệ đệ ruột Kỳ Tu của mình.
Kỳ Tu biết rõ việc này là Kỳ Sùng cố ý nhường, dùng chuyện này để đánh vào tình cảm của hắn ta và Kỳ Diên, hắn ta chỉ cười cười nói: "Sinh thần của thế tử Khang vương tất nhiên đệ không thể vắng mặt được.
Sau khi ra khỏi kinh thành đệ còn bị bệnh một trận, thiếu chút nữa để mạng lại, vẫn là ở kinh thành tốt hơn."
Kỳ Sùng cười lạnh.
Sinh thần thế tử Khang vương vô cùng náo nhiệt, Khang vương phi cùng quận chúa đang tiếp đãi nữ quyến của một số nhà.
Tất nhiên người của phủ An Quốc công cũng đến.
Buổi sáng khi Minh Trăn vừa tỉnh lại đã bị Minh Oái kéo đi.
Sinh thần vị hôn thê của mình, đương nhiên Minh Oái muốn tự tay chuẩn bị quà rồi tự tay tặng.
Minh Oái muốn thử mấy bộ y phục đẹp, cố ý mang hết y phục đến để Minh Trăn coi coi bộ nào đẹp nhất.
Minh Trăn mơ màng buồn ngủ, nàng ngồi trên giường, tóc đen như mực xõa xuống chăn đệm, ngón tay trắng nõn vuốt mắt, dáng vẻ ngái ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Oái thử một bộ màu hồng: "Bộ này đẹp không?"
Minh Trăn gật gật đầu: "Đẹp!"
Nàng ấy thử thêm một bộ màu tím khói: "Bộ này thì sao?"
Đôi mắt Minh Trăn như có ngàn ngôi sao nhỏ: "Càng đẹp hơn!"
Minh Oái bị thổi phồng đến mức vừa lòng thỏa ý, cuối cùng mặc bộ y phục đỏ Minh Trăn thích nhất.
Y phục nữ tử quý tộc ở triều Lăng vừa tinh xảo vừa lộng lẫy, từ cổ đến ngực sẽ lộ ra.
Mặc dù bây giờ thời tiết chuyển lạnh nhưng Minh Oái lại không sợ, nàng ấy vẫn để lộ xương quai xanh của mình như bình thường đồng thời siết chặt eo thon nhỏ tinh tế lại, phần đầy đặn phía trước càng lộ rõ.
Minh Oái thay y phục trang điểm, dùng phấn trân châu đánh lên cổ và phần ngực của mình, da thịt lập tức trở nên trắng nõn.
Xong thì quay đầu nhìn Minh Trăn, Minh Trăn vẫn như cũ, hai bàn chân nhỏ thả xuống, không tự chủ mà ngủ gà ngủ gật.
Minh Oái nhéo nhéo gương mặt nàng: "Ta mang muội ra ngoài đi chơi, tham gia náo nhiệt một chút."
Thiên Cầm lắc đầu: "Lục tiểu thư, chuyện này không ổn lắm đâu? Thể chất cô nương vốn yếu, hơn nữa lại xinh đẹp, lỡ như bị người khác ngấp nghé hoặc bị vị tiểu thư nào k1ch thích..."
"Có ta ở đây.
Huống hồ ta cũng không mang A Trăn đi gặp người khác, hai chúng ta tùy tiện đi xem một chút thôi, A Trăn, muội có muốn ra ngoài chơi không?"
Minh Trăn suy nghĩ một chút: "Có!"
Minh Oái hài lòng: "Thay y phục đi."
Lúc ở phủ Tần vương, kiểu dáng y phục của Minh Trăn có hơi bảo thủ, hạ nhân không dám cho nàng mặc những bộ y phục lộ xương quai xanh như Minh Oái.
Minh Trăn muốn mặc giống tỷ tỷ cho nên cũng mặc y phục có kiểu dáng tương tự, hai người đều mặc y phục đỏ, màu đỏ làm nổi lên làn da trắng hơn tuyết của Minh Trăn, nhìn nàng giống như búp bê làm bằng tuyết vậy, điều này càng làm nổi bật tinh thần phấn chấn, khí khái anh hùng của Minh Oái.
Minh Oái đưa tay cởi y phục cho Minh Trăn, là con gái thì đều sẽ để ý đến dáng người của đối phương, nàng ấy cũng nhìn dáng người của Minh Trăn.
Mặc dù không quá đầy đặn, không đến mức nhìn đâu cũng là thịt nhưng cũng có khe rãnh, trắng nõn như tuyết, vô cùng hấp dẫn.
Xinh đẹp như vậy mà những nha hoàn này bình thường không biết cách trang điểm cho A Trăn.
Thiên Cầm và Tân Dạ liếc nhìn nhau, các nàng không thay đổi được suy nghĩ của Minh Oái.
Quý nữ trong kinh thành mặc như thế này cũng không ít, mùa hè gần như ai ai cũng mặc như thế này.
Hai người chỉ hi vọng Minh Trăn sẽ không gặp Kỳ Sùng.
Minh Oái để A Trăn ngồi xuống, càng nhìn khuôn mặt của nàng càng muốn tức giận, tại sao lại có người xinh đẹp như vậy chứ? Lông mày lá liễu nhỏ nhắn, da thịt không có chút tì vết, non mềm đến mức khiến người ta tưởng bóp thôi cũng có thể ra nước được.
Công chúa Ninh Đức quận chúa Gia Hàn là cái gì chứ, bỏ trang điểm ra cũng chỉ có thế mà thôi nhưng Minh Trăn chưa trang điểm đã xinh đẹp đến kinh động lòng người.
Minh Oái véo véo khuôn mặt Minh Trăn: "Ta cũng hoài nghi muội không phải do phụ thân sinh ra."
Dứt lời lại cảm thấy vớ vẩn vì sắc mặt của Minh Trăn vô cùng kém, sắc mặt quá nhợt nhạt, đôi môi cũng là màu hồng phấn nhàn nhạt, Minh Oái cầm son phấn đánh một chút lên gò má và cánh môi Minh Trăn để nàng nhìn có khí sắc hơn một chút.
Hai người cùng nhau lên xe ngựa, huynh trưởng Minh Hào cũng muốn đi, hắn cưỡi ngựa đi phía trước.
Buổi sáng Minh Trăn chưa ăn gì, nàng ngồi trên xe ngựa ăn hai miếng bánh hoa hồng xốp giòn lót dạ.
Người thành tinh như Ngu Hoài Phong đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ yến hội nào của triều Lăng, có người là có tin, dù chỉ là chút tin tức cũng vô cùng quý trọng.
Hiện tại là sinh thần thế tử Khang vương, Ngu Hoài Phong biết tiểu thư phủ An Quốc công có đính hôn với thế tử Khang vương, không chừng còn có thể gặp An Quốc công.
Kết quả mới đến trạm dịch gặp một xe ngựa cao to, không ngờ đối phương lại nhờ hắn đi trước.
Phần lớn công tử thế gia quý tộc trẻ tuổi của triều Lăng đều kiêu ngạo, hôm nay xe ngựa của Ngu Hoài Phong rất đơn giản, không hề cao sang như những thế gia kia, không ngờ đối phương lại nhường đường cho mình, hắn cảm thấy thú vị: "Tráng sĩ cưỡi ngựa kia là ai?"
Thuộc hạ ngoài xe cửa đi hỏi thăm một chút, sau đó chạy lên trước nói: "Là công tử phủ An Quốc công, nghe nói xưa nay hào sảng, không câu nệ tiểu tiết."
Vì tính cách thoải mái hào sảng enen không quan tâm đến chuyện ai đi trước ai đi sau.
Ngu Hoài Phong cười một tiếng: "Không tệ."
Hắn mơ hồ đoán được rằng chỗ mình và đối phương muốn đi là cùng một nơi.
Quả nhiên đúng là vậy, sau khi đến cửa phủ Khang vương, Ngu Hoài Phong dùng quạt đẩy rèm ra, nhanh nhẹn xuống xe ngựa.
Hôm nay hắn mặc hoa phục màu xanh, trên hoa phục còn thêu hình rồng.
Ở triều Lăng, ngoài hoàng đế ra, không ai được mặc y phục có thêu hình rồng.
Ngu Hoài Phong là người triều Tễ, thân phận quý giá nên đương nhiên có thể mặc.
Minh Hào phía sau cũng tung người xuống ngựa, Ngu Hoài Phong mỉm cười: "Minh đại nhân."
Minh Hào chưa gặp Ngu Hoài Phong bao giờ nhưng hắn cũng có nghe những người khác nói về Ngu Hoài Phong.
Nam tử trước mặt y phục lộng lẫy, dáng người cao ráo, trên y phục còn thêu hình rồng chìm, nửa khuôn mặt không được mặt nạ che tinh xảo tuấn mỹ, môi mỏng mang theo ý cười, sự phong lưu trên người hắn không phải chỉ dùng lời là có thể miêu tả được, Minh Hào thầm đoán đây chính là Li vương, chỉ là không ngờ vị Li vương này lại biết thân phận của mình.
Minh Hào chắp tay: "Giang vương điện hạ."
Ngu Hoài Phong gõ quạt vào lòng bàn tay, tiếng cười như ngọc vỡ: "Ban nãy Minh đại nhân nhường đường khiến bản vương rất thưởng thức."
Mặc dù mị lực của Giang vương rất lớn, Minh Hào cũng rất thưởng thức nhưng thân là thần tử triều Lăng, hắn không dám qua lại nhiều.
Minh Hào nói: "Giang vương điện hạ là khách, vốn nên nhường."
Hắn không nói nhiều lời, chỉ cúi đầu một cái rồi đi về phía xe ngựa sau lưng.
Rèm cửa xe ngựa bị đẩy ra, Minh Oái nhảy xuống dưới.
Vừa nâng mắt đã thấy một nam tử xa lạ cách đó không xa đang nhìn mình, Minh Oái nhanh chóng kéo y phục, làm ra tư thái đoan trang khéo léo ngày thường.
Nàng ấy đưa tay ra cho Minh Trăn: "A Trăn cũng xuống đi."
Minh Trăn nắm lấy tay Minh Oái, từ từ xuống xe ngựa.
Dù là mùa thu thì buổi trưa vẫn rất nắng, ánh nắng chói chang chiếu xuống, Minh Oái nheo mắt: "Hôm nay trời thật nắng nha."
Minh Oái đã phải bôi phấn trân châu để dưỡng trắng da, không thể để đen đi được.
Nha hoàn hiểu ý Minh Trăn, nhanh chóng lấy mũ lụa xuống cho hai người đội lên.
Ngu Hoài Phong đứng cách đó không xa, hắn nhìn tiểu cô nương mặc y phục đỏ từ từ lộ ra dung nhan ngây thơ vô tội, mặt mũi tinh xảo giống với người trong trí nhớ của hắn.
Lúc còn bé, đế vương cô đơn uống say, Ngu Hoài Phong yên lặng ngồi cạnh ông ta.
Người ngoài có thể nói phụ vương hắn tàn bạo không tình người, là một bạo quân, Ngu Hoài Phong biết phụ thân mình có lỗi, bách tính quan viên có thể oán trách căm hận nhưng còn hắn thì không thể.
Dung mạo nam nhân diễm lệ giống như mẫu đơn khoe sắc, dường như bước ra từ tranh vẽ, sau này Ngu Hoài Phong chưa từng gặp qua người nào có dung mạo như vậy.
Mãi đến khi gặp được Minh Trăn.
Tìm kiếm thăm dò, quanh đi quẩn lại không ngờ hóa ra lại ở ngay trong kinh thành.
Cảm xúc bây giờ của Ngu Hoài Phong không phải là mừng rỡ như điên mà là tay chân lạnh buốt, hoài nghi không biết hiện tại là mơ hay thực.
Lúc Minh Hào mang hai người đi qua, cây quạt trong tay Ngu Hoài Phong rơi xuống mặt đất.
Minh Trăn nhớ Ngu Hoài Phong là ai, lần trước nàng đã gặp đối phương ở ven hồ Ngọc, nàng còn nói với Kỳ Sùng hắn rất đẹp mắt nữa nha.
Lần này lại gặp Ngu Hoài Phong, Minh Trăn nâng lụa trắng lên, đôi mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm mặt nạ của Ngu Hoài Phong.
Ngu Hoài Phong đè tay lên mặt nạ: "Tiểu thư thích mặt nạ của bản vương sao?"
Minh Trăn cười khẽ một tiếng, lắc đầu.
Minh Oái lo lắng nam nhân nhìn có vẻ rất phong lưu này câu hồn Minh Trăn đi mất, nàng ấy nắm chặt lấy tay Minh Trăn, buông lụa xuống che mặt Minh Trăn lại.
Minh Hào mang Minh Trăn và Minh Oái tiến vào.
Ngu Hoài Phong đứng im một lúc lâu, Phù Thanh Hạo mới nói: "Vương gia, ngài cũng nên vào rồi."