Gần như Kỳ Sùng đều đoán ra hết.
Bởi vì năm đó tất cả mọi người đều giấu diếm chuyện này vô cùng tốt, không có chừa một chút sơ hở nào.
Cho nên mấy năm nay không thể xuống tay với phủ trưởng công chúa được.
Tất cả mọi người đều biết được Nguyên hậu không được sủng ái, một hoàng hậu không được hoàng đế yêu thương, hậm hực quá thì cũng quá bình thường.
Nhưng mà, cuối cùng cũng có người biết, Nguyên hậu không phải ra đi vì bệnh.
Một nữ tử lại còn trẻ tuổi như thế, sống an nhàn sung sướng, còn hạ sinh một con trai trưởng đích tôn, đang êm đẹp như thế thì làm sao lại ra đi được chứ?
Kỳ Sùng tận mắt nhìn thấy mẫu thân qua đời.
Điều này khiến cho hắn chả có cảm tình gì với cái thứ tên phụ thân hay người thân đó cả.
Thật ra lúc hạ sinh, Kỳ Sùng đã biết tình cảm rất khan hiếm.
Hắn đối với nhiều người, nhiều việc đều chỉ một thái độ lạnh nhạt, lãnh đạm.
Trưởng công chúa Cảnh Lan ch3t càng kích động đến các thần tử trên triều đình.
Vốn dĩ kẻ ch3t đều là cái đại thần phổ thông bình thường, bị lưu đày đều là người nhà của các đại thần bình thường, bây giờ đã có hoàng thất bị sát hại tàn nhẫn.
Chuyện như vậy cũng làm cho một số ít nhà hoàng thất thấy bất an.
Từng người trong bọn họ đều dựa vào thân phận hoàng thân quốc thích mà muốn làm gì thì làm, bởi vì thân là hoàng thất, các đại thần đều sẽ cố kỵ không dám buộc tội, hoàng đế cũng sẽ đối xử không công bằng với người trong dòng tộc.
Bây giờ, Kỳ Sùng lại dám xuống tay với trưởng công chúa Cảnh Lan được yêu thích nhất, nghe nói lưỡi của Cảnh Lan còn bị cắt mất, trong khoảng thời gian ngắn trong kinh thành vẫn đang bàn luận chuyện này.
Người trong kinh thành có thái độ hoàn toàn trái ngược với các đại thần trong triều.
Con cháu trong tôn thất làm chút chuyện cường hào ác bá, hay là ức hiếp gì đấy thì phần lớn vẫn là chuyện bình thường trong mắt dân chúng.
Mấy năm trước, trưởng công chúa Cảnh Lan như mặt trời ban trưa, cưỡng chế lấy giá thấp để chiếm không ít ruộng tốt của dân, người oán hận sau lưng vị công chúa này rất nhiều.
Nhưng mà Cảnh Lan là muội muội của thiên tử, thiên tử dung túng cho vị công chúa này làm bao nhiêu chuyện, có hoàng đế che chở thì dân chúng cũng đành ngậm đắng nuốt cay mà thôi
Bây giờ nghe nói trưởng công chúa Cảnh Lan bị cắt lưỡi, gi3t ch3t, dân chúng trong thành trong bóng tối đều rất vui sướng.
Dân chúng cũng hiểu rõ, lúc trước Tần vương cũng chính là thái tử Kỳ Sùng bây giờ, vị này cũng không phải quân vương lương thiện gì, nghe nói người này sát phạt vô cùng quyết đoán, trong tay đã giết vô số mạng người.
Nhưng dân chúng không cần biết thiên tử giết bao nhiêu người, trong mắt bọn họ, hoàng đế vốn là loại người thường xuyên giết người.
Huống hồ cũng không phải giết bọn họ.
Bọn họ không cảm thấy Tần vương giết người là chuyện chi xấu hết, thậm chí bọn họ cũng cảm thấy làm tốt đấy chứ.
Bởi vì những người bị giết này, không phải cũng một loại quan viên mà bọn họ thích.
Nhưng vẫn không tránh được những lời đồn đãi nhảm nhí, trong triều đình luôn có lời đồn đã nói thái tử tàn bạo, luôn muốn giết người, còn lời đồn đãi trong dân gian chỉ là phỏng đoán, xem người tham quan bị giết sau đó là tên nào.
Thật ra Minh Trăn không biết mấy chuyện này, nàng không quan tâm việc trên triều, hơn nữa năm mới ở bên cạnh Kỳ Sùng, đôi khi, các đại thần đến tìm Kỳ Sùng để bàn chuyện, Minh Trăn và Kỳ Sùng đều ở trong bình phong, người thì quỳ ngoài bình phong nói chuyện, Minh Trăn lại ngồi một bên nghe hai người nói rất nhiều chuyện, nghe lâu cũng thấy chán.
Khi Thiên Cầm hầu hạ Minh Trăn thay y phục, cũng thuận tiện mà bôi một lớp thuốc trị thương thật dày, rồi dùng băng gạc quấn chặt lại, nhìn thấy trên người tiểu cô nương bị vuốt v3 thành màu hồng như thế, thật sự cảm thấy rất mập mờ.
Da thịt Minh Trăn mỏng, nhẹ nhàng sờ cũng sẽ để lại dấu.
Minh Trăn ngâm mình trong nước một lúc lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng hồng, Thiên Cầm mới mang thuốc tới đút cho nàng, hai ngày nay có tinh thần hơn so với hai ngày trước, tốt xấu gì cũng có thể uống hết thuốc.
“Gần đây điện hạ có chuyện gì sao?” Minh Trăn nhẹ giọng nói: “Gần đây hắn không ở đây.”
Thiên Cầm trầm mặc một lúc.
Gần đây quả thật Kỳ Sùng có rất nhiều chuyện, liên lạc với rất nhiều quan viên, đôi khi còn nhìn thấy đang ra mệnh lệnh tiếp theo.
Trên thực tế sau lưng lại liên lụy đến rất nhiều người.
Bây giờ ở giữa rối ren, cũng có vài tin tức, đó là vấn đề sắc lập thái tử phi.
Nếu Kỳ Sùng được phong làm thái tử, bây giờ hoàng đế không ổn thì tương lai đăng cơ sẽ không còn lâu.
Trong triều đình vẫn còn đang đánh tiếng, để định hôn sự cho Kỳ Sùng nhanh một chút, lấy thái tử phi vào cửa, làm hôn sự nhanh như thế nói không chừng có thể xung hỉ mang bệnh tình của hoàng đế đuổi đi.
Cho dù mọi người đều hiểu rõ, cho dù hoàng đế tỉnh lại, cũng không thể thay đổi được gì.
Người bên cạnh Kỳ Sùng, cho dù thích Minh Trăn cũng biết rõ, Minh Trăn và Kỳ Sùng không thể lâu dài được.
Hàn Khiêm, thuộc hạ của Kỳ Sùng cũng từng nói qua, Minh Trăn sống không được quá hai năm, thân thể không tốt, bản thân sống được cũng rất khó, làm sao có thể sinh hạ hoàng tử chứ? Quan trọng nhất trong hoàng tộc là con cháu nối dõi.
Nhưng Kỳ Sùng lại từ chối nói về việc này, người phía dưới cho dù thân thiết mấy cũng không có cách gì.
Dù sao chuyện thành hôn cũng là của bản thân, không ai thay thế Kỳ Sùng được.
Về phần tạo áp lực…
Ai có thể tạo áp lực cho Kỳ Sùng chứ? Kỳ Sùng nắm quyền, cho dù sau này hoàng đế có tỉnh lại, cũng không dám tạo áp lực gì với hắn.
Cho dù không nói rõ, một ít cánh tay đắc lực cũng sẽ âm thầm đưa ra lời bàn ra.
Lục hoàng tử Kỳ Thưởng có giao tình rất tốt với Kỳ Sùng, cũng sẽ có đại thần âm thầm tìm Kỳ Thưởng để cho hắn đến khuyên Kỳ Sùng.
Kỳ Thưởng nào dám.
Nhưng mà trưởng công chúa Cảnh Lan đã ch3t, Kỳ Thưởng cũng thấy đáng tiếc, dù sao cũng đã đáp ứng nhưng lại không cho hắn.
Mấy ngày nay, không ít quan viên sung khố nên quốc khố cũng đầy đủ, theo lý mà nói thì chắc tâm tình Kỳ Sùng không tệ, Kỳ Thưởng liền đến hỏi.
Hắn không biết Cảnh Lan đi tới bước nào rồi, nếu có thể đến trước mặt Minh Trăn, Minh Trăn mềm lòng như thế tám phần sẽ giúp đỡ hắn, ngay cả Minh Trăn cũng không ngăn được Kỳ Sùng…
Kỳ Thưởng cảm thấy được, hắn nghĩ không ai có thể ngăn cản được Kỳ Sùng.
Chờ đến khi đến nơi, Kỳ Tu cũng mới đi ra từ thư phòng, sắc mặt Kỳ Tu trông rất không tốt, trong mắt cũng mang đầy tơ máu, mấy ngày nay Kỳ Sùng giết người, toàn là cánh tay của Kỳ Tu, Kỳ Tu cả ngày đêm đều bất an.
Thật ra Kỳ Diên cũng lo lắng, hãi hùng một trận sống ch3t nhưng thấy Kỳ Sùng không hề động tay chân đến hắn ta, nói gì mà “tận hưởng lạc thú trước mắt” nên mỗi ngày đều ăn chơi đàn đúm.
Kỳ Thưởng giúp Kỳ Tu một chút: “Ngũ ca, chú ý thân thể nha.”
Nếu không có đối thủ khác, Kỳ Tu quả thật có thể ngồi lên ngôi hoàng đế, an ổn ở vị trí đấy, có thể khiến cho nhiều người đối với hắn ta đều trung thành, Kỳ Tu cũng có rất nhiều tài cán.
Kỳ Tu cười khổ một tiếng: “Ta muốn nhưng không được.”
Kỳ Thưởng cười cười, cũng không nói nhiều nữa mà trực tiếp vào trong, sườn mặt của người nam tử ngồi phía trên ngôi cao đấy so với trước kia có thêm vài phần uy nghiêm, người thâm sâu không dò được.
Sau khi Tĩnh vương đến mời Kỳ Sùng dùng bữa tối, Kỳ Thưởng nói: “Ta cũng phải đi ăn nhờ cơm.
Trưởng công chúa Cảnh Lan cũng trong tôn thất, cũng có thân phận cao quý, hoàng huynh, tội gì huynh phải giết bà ta chứ?”
Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Thân là hoàng nữ mà bà ta còn làm nhiều việc quá đáng như thế.”
“Tuy Tô gia cũng làm một ít chuyện không ngó nổi, dù sao cũng là người một nhà.” Kỳ Thưởng cẩn thận nói một câu, xong cười: “Cũng được, giết thì giết, hoàng huynh vui vẻ thì tốt rồi.”
Tĩnh vương là hoàng thúc của đương kim hoàng đế, hoàng đế cũng kính trọng, ông một lòng vì nước vì dân, ở trong triều cũng rất có uy danh.
Chuyện thái tử còn chưa lấy phi, ông cũng hơi lo lắng.
Có lẽ người ngoài sẽ nghĩ tuy trong phủ thái tử không có chính phi nhưng cũng có không ít tiểu thiếp tuổi trẻ xinh đẹp nhưng Tĩnh vương có thể nhìn thấy, thực tế không phải như thế.
Trên tiệc rượu thường sẽ có những vũ nữ xinh đẹp ca hát trợ hứng, các nữ tử đó đều hay liếc mắt đưa tình với Kỳ Sùng nhưng Kỳ Sùng đều không thèm để mắt đến, càng đừng nói là để trong lòng.
Nghe nói đầu năm nay Kỳ Sùng mang theo một ít binh đi đánh giặc, cũng có bị thương đôi chỗ, Tĩnh vương cũng lo lắng liệu có phải bị thương chỗ quan trọng rồi hay không, hay thân thể không được.
Ăn tối cũng khiến người ta đau đầu, toàn là các loại cẩu kỷ, thịt dê.
Kỳ Thưởng liếc nhìn một cái thì cười mờ ám, chờ lúc uống rượu, phát hiện rượu cũng là rượu huyết lộc.
Tĩnh vương hoàn toàn không biết lúc trước phủ Vũ Văn đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà ông khác với nhà Vũ Văn, nhà Vũ Văn muốn đưa con gái của mình gả cho Kỳ Sùng cho nên mới dùng kế đó.
Ở phương diện phong hoa tuyết nguyệt đương nhiên Kỳ Sùng không thể sánh với cái tên Kỳ Thưởng ranh ma cái gì cũng biết cho nên qua một canh giờ, vò rượu đều cạn sạch, hắn cũng không ý thức được là có gì không đúng.
Rượu huyết lộc không có hiệu quả nhanh như thuốc, nó chỉ như một chất xúc tác, khi gặp đúng người thì sẽ phát tác.
Tĩnh vương kêu hai nha hoàn có vẻ đẹp tuyệt mỹ đến thu dọn, Kỳ Thưởng uống say nhưng mắt vẫn nhìn trúng được một người, tìm cái cớ để có thể mang người ta về điện của mình nghỉ ngơi.
Kỳ Sùng nói: “Sắc trời cũng đã tối, nếu không có chuyện gì khác thì Cô cũng đi đây.”
Tĩnh vương cũng gọi một nha hoàn khác đứng bên cạnh hắn, hắn cũng hoàn toàn không để mắt đến, Tĩnh vương thấy Kỳ Sùng ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn, bản thân cũng vô cùng kinh ngạc.
Nam nhân của Kỳ gia về phương diện này, đều cơ bản rất lợi hại, mười ba, mười bốn tuổi đã hiểu chuyện.
Bây giờ, Tĩnh vương đã già đến thế này mà vẫn còn để cho thị thiếp hầu hạ, Kỳ Sùng lại hoàn toàn không thèm để mắt tới.
Thật ra Kỳ Sùng cũng nhìn thấy được đêm nay Tĩnh vương không bình thường nhưng hắn không suy nghĩ đến phương diện này, về phần hai nha hoàn yểu điệu đầy đặn kia, hắn càng cảm thấy không đẹp, cuối cùng Kỳ Thưởng vẫn lấy được tiện nghi.
Khi ăn cơm nói không ít chính vụ, sau khi trở về thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trăng trên trời chiếu xuống mặt đất một màu trắng bạc.
Kỳ Sùng tắm rửa thay y phục xong, vén màn che lên thì thấy không có ai, nhìn về Lý Phúc hỏi: “A Trăn đâu?”
Lý Phúc: “…”
Lý Phúc nói: “Minh cô nương ở phòng ngủ của mình.”
Minh cô nương được sắp xếp chỗ ở, sao lại nằm chen chúc cho không thoải mái chứ, hơn nữa ngủ giường của mình không phải là rất bình thường sao?
Nhưng mà, Lý Phúc thấy sắc mặt Kỳ Sùng không tốt, giải thích nói: “Có thể điện hạ thức dậy sớm, buổi sáng khiến Minh cô nương giật mình tỉnh giấc, trong lòng không vui.”
Người đã ngủ rất say, Kỳ Sùng bế nàng trở về.
Tiểu cô nương được đặt vào ổ chăn mềm mại nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, nhắm mắt lại làm nũng, môi nàng hồng hồng, mềm mại hơi chu ra, giống như rất không vui vẻ.
Kỳ Sùng vẫn chưa hiểu vì sao đêm nay mình khô nóng thế này, vừa rồi rõ ràng đã tắm bằng nước lạnh rồi mà, sao lại còn khô nóng thế này.
Dáng vẻ của Minh Trăn thật sự rất đẹp.
Từ trước đến này không nhìn kỹ lắm bởi vì nhìn mãi nên quen mắt, bây giờ nhìn người bên ngoài rồi lại nhìn Minh Trăn, càng cảm thấy nàng chính là một tiểu hồ ly.
Lông mi dài như thế, tuy sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng ngũ quan lại vô cùng xinh đẹp, tóc vừa dài vừa đen nhanh lại còn dày mướt vương trên gối làm khuôn mặt đã nhỏ lại càng nhỏ hơn.
Tính tình của Kỳ Sùng trước sau vẫn luôn lạnh lùng, không có đam mê kỳ quái gì cả nhưng mà, khi thấy khuôn mặt này của Minh Trăn thì ý tưởng gì cũng đều hiện rõ trong đầu.
Có lẽ có thể dịu dàng một chút nhỉ? Dịu dàng một chút sẽ không làm nàng bị thương.
Tối nay ngoại trừ có uống rượu huyết lộc còn uống một đống thuốc bổ khác nữa, Kỳ Sùng cảm thấy máu trong người đều đang sôi lên.
Minh Trăn bị Kỳ Sùng đánh thức, tỉnh lại đã nghe điện hạ nói với nàng: “A Trăn, Cô muốn nàng.”
Minh Trăn miễn cưỡng lên tiếng, cũng không có từ chối nên điện hạ quyết định cởi bỏ y phục của nàng, cuối cùng nàng lại bị đau đến tỉnh.
Cũng không có làm thành công, bởi vì điện hạ hoàn toàn chưa thể đi vào được, ngược lại làm cho Minh Trăn đau đến mức nước mắt chảy đầy mặt.
Cuối cùng Kỳ Sùng cũng hiểu được vì sao tên Kỳ Đình kia phải đọc đốn sách đó rồi.
Hơn nữa hắn cũng “lớn” quá.
Chưa biết gì mà đã lỗ mã.ng như thế, bây giờ không vào được nên hắn cũng không gắng mà vào nữa, lo lắng sẽ làm Minh Trăn bị thương nhưng cách nhẹ nhàng hơn thì hắn chịu không nổi.
Minh Trăn vừa lau nước mắt vừa an ủi hắn: “Không, không có việc gì đâu…”
Kỳ Sùng thấy dáng vẻ đáng thương của Minh Trăn, lòng tự trọng của hắn bị nhục nhã nghiêm trọng.
- -----oOo------.