Cậy Quân Sủng


Một lúc sau, Minh Trăn bước ra ngoài, nàng ngâm đủ rồi, không muốn ngâm tiếp nữa vì thế nàng đi đến trước mặt Kỳ Sùng, cũng không thèm lau đi nước trên người mình, mà cứ để ẩm ướt như thế chui vào trong ng.ực hắn.

Kỳ Sùng nắm lấy cằm của nàng: “Trên người đều là nước, Cô cũng không có y phục đâu.”
Cánh tay Minh Trăn ôm lấy bờ vai của hắn: “A Trăn muốn ngồi trong lòng của điện hạ.”
Kỳ Sùng nắm lấy cằm nàng, lau nhẹ nước trên mặt nàng, tiểu cô nương quá dính người rồi, cũng chẳng chịu cho hắn nửa khắc để làm chuyện khác.

Nàng muốn ngồi thì ngồi, cũng không phải không ôm.

Đại khái chờ tám chín mươi tuổi, hắn mới ôm lấy nàng.

Kỳ Sùng rất hy vọng nàng có thể chờ được đến lúc đấy.

Bàn tay ẩm ướt của Minh Trăn sờ lấy tấu chương: “Điện hạ đang xem cái gì thế?”
Kỳ Sùng cầm lấy tay nàng: “Đừng nhúc nhích.”
Trên người ướt thế này cũng không tốt, không tốt cho cơ thể lắm.

Chờ sau khi lau khô và thay y phục xong, Thiên Cầm mới lại mang thêm một chén thuốc đến.

Lần này Minh Trăn không thể không ngoan ngoãn uống hết đi.

Tuy Quảng Thiện chân nhân và những người khác không bị đuổi đi nhưng cũng không thấy xuất hiện nữa.

Những người rời đi đều cảm thấy may mắn, dùng đầu để kiếm tiền, đương nhiên trong lòng sợ hãi.

Hạ chú hoặc hạ cổ để cho nàng sớm rời đi, chuyện này cũng không phải không thể.

Nhưng mà, một khi Minh Trăn cứ thế mà ch3t đi, cho dù Kỳ Sùng có thể điều tra ra chân tướng hay không thì có lẽ đầu của Quảng Thiện chân nhân sẽ không được đảm bảo.


Hắn ta muốn Minh Trăn qua đời nhưng không phải bản thân mình trị liệu không tốt nên mới rời đi mà hắn ta muốn bởi vì nguyên nhân khác nên nàng mới rời đi.

Nếu chính bản thân Kỳ Sùng hại ch3t nàng thì quá tốt luôn.

Mấy ngày nay, cuối cùng Quảng Thiện chân nhân cũng cảm thấy bản thân như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Người ngoài không biết nhiều chuyện trong hoàng cung, trước khi vào cung hắn ta cũng không ngờ, hoàng đế đã hôn mê mà hoàng hậu cũng không có nhiều quyền lực lắm.

Chuyện thâm cung bí sử, làm sao một đạo sĩ cả ngày đều ở trong miếu như hắn lại có thể biết được chứ? Đáp ứng chuyện của hoàng hậu, không làm không được, nếu lỡ bị phát hiện, xác xuất hoàng hậu bảo vệ hắn… Chỉ sợ bản thân hoàng hậu còn khó có thể bảo toàn.

Cho nên, Quảng Thiện chân nhân đành phải dùng biện pháp khác để đạt được mục đích của mình.

Chớp mắt một cái là tới lễ trừ tịch, năm nay hoàng đế hôn mê bất tỉnh, thân thể có bệnh nhẹ nên không tổ chức lớn, các nhà cũng không dám làm quá mức khoa trương.

Trong phủ An Quốc Công, Minh Nghĩa Hùng không nhìn thấy Minh Trăn, nhiều lời hỏi thăm mới biết thân thể con bé không tốt nên lại đưa đến điền trang, để nàng dưỡng bệnh ở nơi quen thuộc với nàng.

La thị nói thế cũng có đạo lý thiệt, ông cũng không hỏi thêm nữa, dù sao năm vừa rồi Minh Trăn cũng không ở nhà để ăn Tết.

Về phần Ngu Hoài Phong, hắn cũng đã về nước Li rồi.

Ngu Du chạy đến ôm lấy thắt lưng Ngu Hoài Phong, Ngu Hoài Phong xoa nhẹ đầu đứa nhỏ: “Xương cốt trong người cứng lên không ít đấy, cũng cao hơn chút rồi.”
Li vương Ngu Thành Ngâm nhìn về phía Ngu Hoài Phong: “Đi đường mệt nhọc, con về nghỉ ngơi trước đi.

Bây giờ đứa nhỏ kia đang ở đâu? Sao con không đưa đến?”
Ngu Hoài Phong xoa mi tâm: “A Trăn muội ấy không muốn trở về, con có thử vài lần nhưng không muốn cưỡng ép con bé trở về.”
Mấy ngày nay, hắn cũng gửi thư về triều Tễ, Li vương cũng biết bây giờ Minh Trăn còn sống.


Ngu Thành Ngâm cảm thấy rất kinh ngạc: “Vì sao vương nữ không muốn trở về?”
Ngu Hoài Phong nói: “A Trăn thích Tần vương của triều Lăng, hắn ta không cho phép A Trăn trở về, cương quyết giữ ấy người, lấy lòng dạ Tần vương mà nói chỉ sợ hai quốc sẽ có xung đột.”
Ngu Thành Ngâm sờ sờ râu: “Vương nữ của nước chúng ta, sao có thể để hắn muốn giữ thì giữ chứ? Sao cốt nhục của nhà họ Ngu lại lưu lạc bên ngoài được.”
Vẻ mặt Ngu Hoài Phong rất cô đơn: “Diện mạo hắn không tệ, A Trăn cũng có tình cảm với hắn.

Huống hồ thân thể A Trăn không tốt, con cũng đã từng bắt mạch cho muội ấy, con bé có thể có cổ độc còn sót lại, linh mạch lại bị kim châm khóa lại, thời gian không lâu, con cũng không muốn khiến A Trăn khó khăn.”
Ngu Thành Ngâm lắc đầu nói: “Con thật sự hồ đồ.

Nếu thân thể không tốt, càng phải dẫn về nơi này của chúng ta để điều trị chứ.

Đường đường là vương nữ, không thể dễ dàng lưu lạc bên ngoài được.”
Ngu Du cầm lấy cánh tay Ngu Hoài Phong, ngửa đầu nhìn Ngu Hoài Phong nói: “Vương tỷ có dáng vẻ thế nào ạ? Thân thể cũng không tốt giống A Du sao?”
Trong lòng Ngu Hoài Phong chua xót, nâng tay xoa nhẹ đầu đứa nhỏ này nói: “Dáng vẻ của vương tỷ rất giống ca ca, cũng giống với dáng vẻ của A Du.”
Hắn phát hiện vẻ mặt Ngu Du hồng hào lên rất nhiều: “Gần đây thân thể A Du chuyển biến rất tốt sao?”
Ngu Thành Ngâm nói: “Đoạn thời gian trước có một cao nhân từ Đô thành đến đây, hắn am hiểu châm cứu, A Du đưa cho hắn xem, cũng tốt hơn rất nhiều.”
Mắt Ngu Hoài Phong sáng lên: “Người cao nhân này hiện đang ở nơi nào?”
“Hắn là người trong giang hồ, là nhà tu luyện, quan to lộc hậu cũng không nhận, ở Đô thành đợi nửa tháng đã đi rồi.” Ngu Thành Ngâm lắc đầu: “Nghe nói hắn muốn tìm người, cũng không biết muốn tìm ai.”

Năm mới đến rất nhanh, sau mấy ngày dưỡng bệnh, Minh Trăn cũng từ từ có thêm sinh khí, thời tiết cũng ấm dần lên.

Hôm nay Kỳ Sùng trở về từ nhưng không thấy ai trong phòng, Lý Phúc nói: “Chắc cô nương đang ở bên ngoài ngắm hoa mai.

Từ lần hôn mê trước đấy cộng thêm thời tiết rất lạnh nên không ai cho Minh Trăn ra ngoài hết, thừa dịp Kỳ Sùng không ở đây, nàng lén ra ngoài hít thở không khí.

Hoa mai trong vườn đã nở rộ cả rồi, Minh Trăn một thân một mình đi giữa con đường mòn, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một con thỏ nhỏ đang từ từ chạy đến, con thỏ trắng này trông rất giống con thỏ trước kia Minh Trăn từng nuôi, nàng nhất thời tò mò nên tiến lên phía trước đi theo con thỏ này.


Bởi vì thân thể suy yếu, Minh Trăn cũng không thể đi nhanh được, con thỏ trắng đi một đoạn lại dừng một đoạn giống như cố ý đợi Minh Trăn theo cùng.

Minh Trăn vô cùng tò mò.

Lúc sắp sửa ra khỏi vườn mai, con thỏ nhỏ đang vô cùng lanh lợi bỗng dừng lại, đột nhiên phía trước có một người trung niên mặc áo đạo sĩ màu vàng xuất hiện.

Người này trông thì thân thể gầy yếu, quang minh chính đại, râu tóc thì đen nhánh, trong tay cầm một cây phất trần, Minh Trăn nhớ lại một chút, đoạn thời gian trước nàng đã gặp rồi, là người đạo sĩ có thể hô phong hoán vũ, biến ra sấm sét.

Giọng nói của đối phương có mười phần đè nén: “Đến đây!”
Chờ khi con thỏ đi qua, hắn ta khom người xuống rồi vươn tay ra, con thỏ trắng nhảy lên tay hắn, trong chớp mắt con thỏ trên tay hắn rơi xuống lại có thể hóa thành một túi nhỏ màu trắng, túi nhỏ có hình dáng một con thỏ, nhìn trông rất tinh xảo đáng yêu.

Minh Trăn bị màn ảo thuật này dọa cho sợ, hơi mở to miệng.

“Ha ha…” Quảng Thiện chân nhân cười cười, vuốt râu nói: “Lại gặp được cô nương rồi, bần đạo là Quảng Thiện chân nhân.”
Minh Trăn gật gật đầu, vẻ mặt còn mang theo chút xa cách, lùi về sau hai bước.

Quảng Thiện chân nhân lại nhìn tướng mạo của Minh Trăn, nàng thật sự không tầm thường, là một cáo trắng chuyển kiếp đầu thai, là kẻ gây tai họa khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng chỉ có thế, Kỳ Sùng có được tuyệt sắc thế này, trách không được trông coi kỹ hơn những người khác, hắn có thể khắc chế bản thân không chìm đắm trên giường cũng rất hiếm thấy.

“Cô nương thích thỏ sao? Đây chính là ảo thuật đấy, con thỏ này chính là bao túi nhỏ này biến thành.” Quảng Thiện chân nhân hai ngày nay đã hỏi qua, hắn ta hỏi thăm Minh Trăn thích gì nhất, tất cả mọi người đều biết rõ chuyện Minh Trăn thích nuôi thỏ, thích nhất là thỏ trắng, khi biết được điểm này, hắn ta mới có thể dùng phép thuật: “Nếu cô nương thích thì bần đạo tặng cái túi này cho cô nương nhé.”
Minh Trăn sẽ không tùy tiện nhận lấy đồ của người ngoài nhưng cái túi nhỏ hình con thỏ này thật sự rất đẹp, nàng rất thích, đầu óc nàng không giống như bình thường nữa, không tự chủ mà đưa tay nhận lấy, trong chớp mắt khi đưa tay, túi nhỏ lại đột ngột biến thành con thỏ, con thỏ nhỏ từ từ mò đến tay Minh Trăn, răng thỏ còn cắn lấy tay Minh Trăn.

Minh Trăn nhất thời bị đau, xoa xoa máu trên ngón tay nhưng mà con thỏ rất đáng yêu, nàng vẫn bế nó đứng dậy.

Quả thật lông mềm mềm ấm ấm, đụng vào giống hệt với thỏ con thật sự.

Ảo thuật như thế, đạo sĩ trong kinh thành có bản lĩnh đều có thể làm, ngày lễ ngày tết, còn có thể có trình diễn trước mặt các quý nhân, Quảng Thiện chân nhân còn sợ Minh Trăn có kiến thức sâu rộng không muốn để ý đến hắn ta, không ngờ đến tiểu cô nương này là người chưa hiểu việc đời, đưa gì nhận nấy.

Quảng Thiện chân nhân cười ha hả nói: “Cô nương trở về đi, túi nhỏ này chủ yếu là con thỏ nhỏ, nhìn thấy người ngoài sẽ biến thành túi nhỏ.

Ảo thuật kiêng kị nhất là nói ra chân tướng, cô nương ngàn lần đừng nói với người bên ngoài, nếu không sẽ hại ch3t nó.”
Minh Trăn ôm lấy con thỏ nhỏ “Ừm” một tiếng.


Tuy con thỏ nhỏ này sờ lên cứ như thật, cũng không thật sự linh hoạt như thế, cho dù có nhào nặn hay sờ nó, nó cũng không động đậy gì.

Quảng Thiện chân nhân nhanh chóng biến mất trong vườn mai, Minh Trăn cũng trở về.

Đi được vài bước, Minh Trăn thấy Thiên Cầm và Tân Dạ kêu mình, đại khái đứng cách đó không xa, trên cánh tay đột nhiên nhẹ nhàng hẳn, con thỏ đã biến mất rồi, chỉ còn lại dáng vẻ của cái túi nhỏ hình con thỏ.

Trong túi nhỏ không biết bỏ cái gì vào, mùi thơm lạ lùng cứ phả vào mũi, Minh Trăn ngửi vài lần, mùi hương yếu ớt bay vào khoang mũi của nàng, nàng cảm thấy rất dễ ngửi nên trộm đặt túi nhỏ trong ống tay áo.

Thiên Cầm cũng đã đến nơi: “Cô nương cảm thấy lạnh sao? Nô tỳ cầm áo choàng cho ngài.”
Minh Trăn lắc đầu: “Ta không lạnh.”
“Chúng ta trở về đi, chắc là điện hạ đã trở về rồi.” Thiên Cầm nói: “Điện hạ đã dặn, mùa đông ít để ngài ra ngoài.”
Minh Trăn “Ừm” một tiếng, sau khi trở về, nàng ngồi trên giường, màn che trên giường bị kéo lên, Minh Trăn đặt túi nhỏ ở trên gối đầu, ngón tay đâm đâm hai cái, xem nó có thể biến thành thỏ không.

Kết quả cái túi vẫn là cái túi, không có thay đổi gì.

Minh Trăn cảm thấy thất vọng nhưng cái túi này rất thơm, nàng lại đưa đến gần mũi ngửi ngửi.

Sau khi chơi một lúc thì nàng lại tiện tay để một bên, trước kia thường có người dâng đồ này đồ nọ lên khiến nàng vui vẻ, cũng có một số đồ kì quái, Minh Trăn chơi rồi cũng bỏ chỗ nào đó quên rồi, chơi đùa một lúc thì nàng cảm thấy tóc mình hơi rối nên ngồi trang điểm sơ sơ trước gương.

Kỳ Sùng từ bên ngoài tiến vào, Minh Trăn cầm cây lược ngà voi, quay đầu liếc nhìn hắn một cái: “Điện hạ.”
Kỳ Sùng cầm cây lược trên tay nàng, chải mấy sợi tóc rơi rụng phía sau nàng: “Vừa mới ra ngoài hả?”
Minh Trăn “Ừm” một tiếng.

Kỳ Sùng nói: “Uống bát thuốc đuổi hàn khí.”
Lý Phúc biết Minh Trăn không uống thuốc, đầu cũng không dám ngẩng lên, trực tiếp để thuốc sang một bên.

Kỳ Sùng ở bên cạnh nhìn thấy, thật cũng không nhịn được, Minh Trăn đành phải từng ngụm từng ngụm uống hết.

Nàng đắng đến nhíu mày, Kỳ Sùng đưa cho nàng một viên mứt hoa quả, ngón tay nhẹ nhàng chạm cái lưỡi của nàng.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận