Hai ngày nay Minh Trăn không ngủ cùng với Kỳ Sùng.
Mới đầu Minh Trăn cảm thấy cả người đều khô nóng, sau đó lại mơ một chút giấc mơ mông lung không rõ ràng.
Mấy tháng trước, Thiên Cầm và Tân Dạ thấy quan hệ của Kỳ Sùng và Minh Trăn càng ngày càng thân, lo ở phương diện đấy Minh Trăn sẽ bị thương hoặc có bóng ma tâm lý với chuyện đó, cho nên nàng ấy cảm thấy cần nói chuyện này.
Tuy Minh Trăn không để trong lòng nhưng đương nhiên nàng hiểu.
Sau khi tỉnh lại thì bản thân đầy mồ hôi, Minh Trăn miệng đắng lưỡi khô, rung chuông cạnh giường.
Thiên Cầm từ ngoài đi vào: “Cô nương, làm sao thế?”
Minh Trăn ôm chặt ng.ực, sắc mặt ửng hồng: “Ta cứ thấy rầu rĩ mãi, ngươi mang cho ta một ít nước đi, phải thật lạnh.”
Thiên Cầm không dám cho nàng uống nước lạnh nên lấy một chén nước ấm.
Sau khi Minh Trăn uống xong, Thiên Cầm cảm thấy y phục của nàng đều bị ướt, mới tiến lên sờ sờ trán Minh Trăn: “Có phải cô nương thấy ác mộng gì không? Thấy ác mộng gì thế?”
Minh Trăn lắc đầu: “Không sao, ta đi lau người một chút, ngươi thay đồ trên giường đ.”
Bởi vì hơi lạnh nên bớt một chút hơi ẩm.
Thiên Cầm nhìn qua, mũi giật giật: “Trên người cô nương thơm quá, đây là mùi hương gì thế?”
Trên người Minh Trăn có là mùi hương nhưng mùi hương đó là mùi gì, Thiên Cầm và Tân Dạ đều nghĩ một chút, vô duyên xuất hiện một thứ mùi hương rất đặc biệt, hai nàng chưa ngửi thấy bao giờ nên cũng không biết đây mùi hương gì.
Bản thân Minh Trăn lại không cảm giác được.
Thiên Cầm lấy khăn tay lau lau mồ hôi đang chảy trên cổ của Minh Trăn, sau đó ngửi khăn thử: “Là mùi trên người cô nương, đây là mùi gì thế, sao lại thơm đến như thế?”
Mùi này với mùi mẫu đơn trên người Minh Trăn rất khác nhau, hương thơm này có hơi dụ người, cũng khiến người khác nghiện.
Minh Trăn lại vô cùng mệt mỏi: “Có thể là mùi hương gì chứ, ta đi tắm một cái, tắm xong sẽ hết.”
Ầm ĩ đến nửa đêm, chờ sau khi trở về, Minh Trăn lại ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau.
Kỳ Sùng nghe Lý Phúc nói dường như thân thể Minh Trăn không tốt lắm, hôm nay ngủ mãi đến tận trưa cũng không chịu rời giường nên buổi chiều hắn trở về cung rồi ở trong thư phòng xử lý sự vụ.
Minh Trăn cứ ở mãi trên giường cũng không phải chuyện tốt, hắn để cho Minh Trăn ngồi dậy, để nàng ngồi mài mực bên cạnh mình.
Từ trước đến nay, khi Kỳ Sùng viết chữ Minh Trăn đều sẽ ngồi bên cạnh giúp hắn mài mực, chuyện này rất quen thuộc đối với nàng, nàng mặc y phục màu trắng, ngày thường sẽ rất sạch sẽ, không biết hôm nay làm sao mà để mực bắn tung toé lên y phục.
Kỳ Sùng liếc mắt nhìn nàng một cái: “Mệt mỏi lắm hả?”
Kỳ Sùng rũ mắt xuống, im lặng không nói.
Kỳ Sùng cũng cảm giác giống như trên người Minh Trăn giống như có mùi hương không rõ, mà mùi hương này rất khác với mùi hương trên người của nàng.
Hắn đưa tay kéo nàng lại gần: “Dùng phấn son gì thế?”
Mặt và cổ đều vô cùng trắng, nhìn thật kỹ thì thấy nàng không dùng son phấn, da thịt nàng rất trắng, mùi hương trên người giống như từ toả ra từ trong da thịt vậy.
Kỳ Sùng thất thần một lát, kìm lòng không được ôm lấy Minh Trăn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn lại cảm thấy ý thức mình trống rỗng giống như đã quên mất chuyện gì đấy, chờ lúc hắn tỉnh táo lại thì trên người Minh Trăn chỉ còn mỗi áo khoác, trên bả vai còn có vết cắn.
Vết cắn rất sâu, còn bị chảy máu.
Sau khi Kỳ Sùng nhìn thấy máu chảy ra thì cảm thấy hối hận, hắn cũng không biết hôm nay mình bị gì.
Minh Trăn vẫn luôn rất sợ đau, bình thường đều sẽ từ chối tiếp xúc thô bạo hay những thứ mang tính chiếm hữu của hắn nhưng hôm nay nàng không có đẩy hắn ra, hắn lại thô bạo thêm một chút.
Nhưng da thịt nàng thật sự rất thơm.
Mùi hương nhè nhẹ thổi từng đợt giống như toả ra từ trong xương cốt khiến người ta kìm lòng không được mà muốn trầm luân với nàng.
Còn về phần Minh Trăn, chính nàng cũng không rõ tình cảnh trước mắt của bản thân nàng, chỉ cảm thấy mình khát nước.
Mặt nàng ửng hồng, cảm thấy hơi nóng mà điện hạ lại lạnh như băng, Minh Trăn cầm lấy tay hắn để xoa nhẹ hai má của nàng.
Đầu óc của Kỳ Sùng bỗng nổ vang, đột nhiên toàn bộ đều trống rỗng.
Đương nhiên lúc này không còn lý trí nữa, chỉ còn bản năng của cơ thể.
Bản năng của hắn là muốn yêu thương Minh Trăn, thương tiếc Minh Trăn, lại muốn bắt nạt Minh Trăn.
Xung quanh yên lặng.
Vào mùa đông, ban ngày rất ngắn ngủi, buổi chiều thì tương đối sáng, trong thư phòng không đốt đèn, cũng hơi u ám, chỉ có thể nghe thấy tiếng nam nhân thở dố.c và tiếng nữ tử vô cùng yếu ớt, vô cùng uể oải, giống như không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Gió lạnh thổi qua những cây trúc đốm (1) trong sân, thổi loạn một chùm hoa mai, cánh hoa mai màu đỏ tươi, nhiều cánh rơi trên mặt đất, vừa đẹp vừa cô quạnh.
(1) Trúc đốm: Tương truyền vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai vợ của vua Thuấn thương chồng nên than khóc ở giữa Trường Giang và Tương Giang, nước mắt vẩy lên trúng thân câu trúc, từ đó làm da trúc có đốm.
Đối với Kỳ Sùng mà nói, thời gian thật sự quá nhanh.
Có một số việc lần đầu được nếm thử không thành nhưng tình huống quả thật rất khẩn cấp nên có thể mạnh mẽ làm được.
Một chút thủ đoạn ép buộc.
Mọi ngày hắn sẽ không đối xử như thế với Minh Trăn, bởi vì thường ngày ý thức hắn rất tỉnh táo, lúc ở đấy đều rất thanh tỉnh, Kỳ Sùng biết chuyện gì nên và chuyện gì không nên làm.
Hôm nay lại hoàn toàn không khống chế được.
Mới đầu hắn chỉ muốn hôn môi nhưng sau này càng hôn lại càng thấy không đủ, hắn càng muốn nhiều hơn.
Y phục thì lộn xộn trên mặt đất, không có vải vóc ngăn cách quấn lấy nhau.
Đợi khi Kỳ Sùng tỉnh lại đã là một canh giờ sau, lúc này trời đã chạng vạng tối, bởi vì không có đèn nên trong phòng là một mảnh u ám.
Minh Trăn ngồi trên đùi hắn, lúc này không có chút sức lực nào, bây giờ áo lót mỏng manh đã đầy nếp nhăn, hơi thở vô cùng lạnh lẽo.
Hắn có rất nhiều h4m muốn với Minh Trăn, nếu thân thể nàng cho phép thì hắn đều tới mỗi tối.
Nhưng mà, tình hình trước mắt này không cho phép Kỳ Sùng làm như thế.
Hắn không thể tiếp tục làm thế nữa.
Minh Trăn vô cùng yếu ớt ghé sát vào bờ vai hắn, hô hấp thật sự rất mỏng manh, hai người mặt đối mặt nhau, sắc mặt của nàng trắng như tuyết.
Hơi thở mập mờ khuếch đại trong không gian nhỏ hẹp, tất cả mọi thứ đều đầy sắ.c tình.
Theo bản năng, Kỳ Sùng dò xét thử hô hấp của Minh Trăn.
Tuy hô hấp còn mỏng manh nhưng mà trái tim yếu ớt vẫn còn đang đập.
Tuy vừa mới kịch liệt như thế nhưng cũng không khiến nàng mất mạng.
Hắn ôm Minh Trăn bế xuống giường, lúc hắn “rời đi”, Kỳ Sùng nghe thấy đối phương nhẹ nhàng, đau đớn “Ưm” một tiếng.
Giống như không thích ứng với việc hắn rời đi.
Kỳ Sùng luyến tiếc nhìn Minh Trăn, không biết có phải nàng cũng giống như hắn luyến tiếc muốn lưu giữ mãi.
Vết bẩn chảy xuống cẳng chân nàng.
Vốn dĩ váy màu trắng rất dễ bị bẩn, sau khi bị máu vấy lên thì càng cảm thấy bừa bộn không chịu nổi, bây giờ trên người Minh Trăn đều là hơi thở của Kỳ Sùng.
Đây là lần đầu của Kỳ Sùng, vốn dĩ hắn không có kinh nghiệm gì, vừa nãy không biết làm sao mà hồn bị ma quỷ mê hoặc, lại có thể mạnh mẽ quấn lấy nàng mà dây dưa.
Nghĩ lại một màn hỗn loạn vừa rồi, trái tim Kỳ Sùng đau đớn co rút lại, lời tự trách nói không nên lời.
Hắn ôm Minh Trăn trở về, Lý Phúc nhìn thấy sắc mặt Kỳ Sùng không bình thường, nhìn Minh Trăn bị bọc lại trong áo choàng, y không nhìn thấy sắc mặt của Minh Trăn, cúi đầu nhìn lại thì thấy áo choàng màu tối của Kỳ Sùng có nhiều điểm loang lỗ, vết mực màu đen trên vải màu trắng vô cùng rõ ràng.
Y ở trong cung nhiều năm như thế, cũng đã thấy không ít chuyện, cũng đã nhìn thấy qua hoàng đế vui vẻ với cung nữ, đưa mắt nhìn cũng hiểu được Kỳ Sùng đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù Kỳ Sùng làm việc tàn nhẫn nhưng dù sao cũng là con cháu của thiên hoàng, được danh sĩ dạy học, ở phương diện nào đó cũng được coi là quân tử đoan chính.
Loại chuyện tuyên dâm ban ngày như thế này không phải là tác phong của Kỳ Sùng.
Lý Phúc không dám hỏi nhiều, chỉ gọi một tiếng “Điện hạ”.
Giọng nói của Kỳ Sùng hơi khàn khàn: “Chuẩn bị nước, truyền thái y.”
“Vâng.”
Dùng khăn nóng lau cho Minh Trăn, sau khi lau sạch sẽ, thay y phục mới cho nàng xong.
Thân thể Minh Trăn bị xé rách vô cùng nghiêm trọng, vừa nãy Kỳ Sùng quá thô lỗ.
Hơn nữa là do hắn cưỡng ép Minh Trăn ngồi trên.
Như vậy càng khiến nàng khó chịu hơn.
Thái y chạy tới rất nhanh, nhìn thấy sắc mặt của Kỳ Sùng, Cao Liên Tâm hơi sợ hãi: “Minh cô nương lại té xỉu sao?”
Kỳ Sùng nói: “Cô vừa mới gần gũi với nàng xong, không cẩn thận làm nàng bị thương, thân thể nàng bị tổn thương.”
Cao Liên Tâm: “Vi thần… Vi thần bắt mạch cho cô nương trước.”
Thật ra y cũng chẳng biết nói gì cho tốt.
Bên cạnh thái tử cũng chỉ sủng ái có một người, thái tử lại trẻ tuổi khí thịnh như thế, thân cận với sủng cơ cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là… Cũng phải nhìn thử xem người đang trong tình trạng thế nào, đều bệnh đến mức không thể đi lại, sao thái tử lại có thể cầu hoan được chứ?
Cao Liên Tâm nhanh chóng đến bắt mạch cho Minh Trăn, sau đó thì châm cứu, lại đưa chút thuốc trị thương cho Kỳ Sùng.
Sau đó, Cao thái y lại cẩn thận khuyên bảo: “Về sau điện hạ nên tiết chế một chút, vạn lần đừng để thô lỗ như hôm nay nữa, may mà cô nương không có chuyện gì lớn, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian sẽ khoẻ lại thôi ạ.”
Kỳ Sùng gật đầu: “Đi xuống lĩnh thưởng đi.”
Sau khi thoa thuốc cho Minh Trăn, Kỳ Sùng mới gọi Lý Phúc lại.
Hôm nay chuyện xảy ra vô cùng kỳ lạ.
Đương nhiên Kỳ Sùng hiểu rõ, định lực của hắn cũng không thể kém đến mức như thế, lúc trước thuốc trong phủ Vũ Văn mà hắn cũng dễ dàng có thể bỏ qua mà không chạm vào Minh Trăn, đoạn thời gian trước mỗi tối thì trong người hắn đều dâng trào cảm giác h4m muốn nhưng bởi vì lo lắng cho thân thể Minh Trăn sẽ bị thương nên hắn vẫn chịu đựng không đi vào.
Hôm nay là ban ngày, còn là trong thư phòng, sao nàng đang quy củ ngồi bên cạnh mài mực cho hắn, mà hắn lại vô duyên vô cớ mất khống chế chứ?
Mấu chốt chính là, lúc này sau khi kết thúc, nhìn thấy Minh Trăn suy yếu như thế, hắn vẫn còn muốn tiếp tục.
May mà lý trí cứng rắn nên mới không làm ra chuyện gì tiếp theo.
Kỳ Sùng nói: “Điều tra một chút, trong hành cung có kẻ nào dùng mùi hương đặc biệt hay không?”
Hương thơm trên người Minh Trăn là dịu dàng đáng yêu, thật sự rất bất bình thường.
Sau nửa canh giờ nàng đã tỉnh, trong nháy mắt nhìn thấy Kỳ Sùng, thân thể của nàng trong phút chốc cứng lại.
Kỳ Sùng nắm lấy tay nàng: “Thân thể còn rất đau sao?”
Không phải chỉ là rất đau, Minh Trăn chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn như thế, thậm chí nàng còn cảm thấy bụng mình rất đau, đau đớn đến mức không miêu tả bằng lời, nếu nói cụ thế thì giống như bị người ta đánh đập đạp ngã vậy.
Dù gì thật ra hai người cũng sẽ có một ngày như thế.
Thời gian trước nếu Kỳ Sùng thông thạo chuyện này thì cũng đã chiếm lấy nàng rồi.
Chuyện tiếp xúc thân thể này đối với hai người yêu nhau thì là chuyện vô cùng bình thường.
Chỉ là lần này, trong lúc mơ mơ hồ hồ, lại không có chuẩn bị, lại bởi vì bị nhân tố bên ngoài kết hợp mà xảy ra chuyện này, làm hai người không kịp đề phòng.
Thật ra Kỳ Sùng biết bản thân mình thất bại, nếu hắn không mạnh mẽ như thế thì có lẽ Minh Trăn sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.
Nhưng nàng lại đau khổ như thế, lòng tự trọng của Kỳ Sùng cũng bị tổn thương.
Hắn luôn theo đuổi sự hoàn mỹ ở mọi nơi, đương nhiên hy vọng có thể thỏa mãn các phương diện với Minh Trăn, thân thể của Minh Trăn và tình cảm đều không thể rời khỏi hắn, lúc nào cũng có thể kề cận bên cạnh hắn, ngày đêm đều ở cạnh người hắn, đó là hy vọng duy nhất của hắn.
Bây giờ nhìn lại, hắn cũng không thể làm đối phương cảm thấy sung sướng được.
Những cái vui vẻ tràn trề, như thuốc phiện bình thường làm người khác vui thích, chỉ chắc hắn cảm nhận được.
Minh Trăn nhắm mắt lại vẫn là ánh mắt bá đạo lại tràn đầy d.ục vọ.ng khi vui sướng của Kỳ Sùng, như binh khí dữ tợn khiến nàng muốn ch3t đi sống lại.
Hơi thở trầm thấp của nam nhân bên tai nàng, gọi tên của nàng lại khiến nàng đau như thế.
Nàng nhắm mắt lại, thân thể vẫn không nhúc nhích, giả vờ như mình đã ngủ rồi.
Kỳ Sùng nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo nhưng nhợt nhạt của thiếu nữ, cúi đầu hôn lấy khóe môi của nàng: “A Trăn ngốc, nàng có trách Cô không?”
- -----oOo------.