Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen


Trần Kỳ bị lời nói của Hiểu Thanh làm cho cụt hứng, đến nỗi cái tay đang lấy khối Rubik từ hộp bàn ra cũng ngừng lại.

Cậu nhìn Hiểu Thanh, cô cũng đang nhìn cậu: “Sao cậu không phản bác?”
“Tớ mà phản bác, cậu sẽ luôn tìm cách chứng minh mình đúng.”
“Lẽ nào tớ nói không đúng sao? Cái người mơ hồ như cậu, chẳng có chút cảm giác gấp gáp nào.”
“Đúng đúng đúng, cái gì tớ cũng không có.” Hiếm khi Trần Kỳ không tranh luận với cô: “Cậu dạy đúng lắm.”
Nghe vậy, Từ Vĩ Kiệt ngồi bàn trước quay lại nhìn cậu một cái.
Trần Kỳ phớt lờ ánh mắt tò mò của Từ Vĩ Kiệt, cậu buồn chán khôi phục khối Rubik.
Cậu là một người không thích những công việc lặp đi lặp lại nên sau một thời gian hứng thú và mò mẫm, cậu đã chán ngấy việc chơi Rubik.

Cậu muốn tìm việc gì đó mới mẻ, thú vị để làm, nhưng vào đầu học kỳ, những học sinh không thi vào cấp ba dần dần tự đi theo con đường riêng của mình, những người muốn thi cấp ba nhưng vẫn còn mơ hồ trở thành những con thú bị vây hãm trong chiến trường, trong khi những người sẵn sàng tiến về phía trước lại đang nỗ lực hết mình.

Trần Kỳ nhìn Hiểu Thanh, cô đã không còn dáng vẻ cô đơn như ở sân vận động nữa.
Hiểu Thanh cảm nhận được ánh nhìn của cậu: “Cậu nhìn thấy cái lỗ trên mặt tớ à?”
Trần Kỳ đặt khối Rubik xuống: “Tớ hỏi cậu chuyện này.”
“Hỏi đi.”
“Lỡ như cậu không thi đậu Trung học số một thì sao?”
“Tớ sẽ không thi rớt.”
“Tớ nói là lỡ như, lỡ thôi.”
“Khép cái miệng quạ đen của cậu lại đi, không có lỡ như gì hết.

Hiểu Thanh trừng cậu ta, không khỏi nghi hoặc: “Hôm nay cậu làm sao vậy?”
“Tớ thì làm sao?”
“Có chút kỳ lạ.” Cô nhận ra gì đó từ khi cậu hỏi về tỷ lệ trúng tuyển: “Không phải cậu không quan tâm cái gì hết sao? Cậu ỷ vào sự thông minh của mình rồi trưng ra cái vẻ lạnh lùng thờ ơ, sao giờ lại lo việc lên lớp rồi?”
“Tớ nhìn bộ dạng liều mạng của cậu nên đâm ra lo lắng đó, vừa rồi cậu còn mắng tớ không đáng tin, xem như là tớ bị cậu mắng nên tỉnh ngộ đi.”
Triệu Hiểu Thanh không tin: “Nếu mà có thể dễ dàng mắng cho một người tỉnh ngộ như vậy, tớ đã có thể kiếm tiền từ công việc này.”
“Cậu xem cậu, còn trẻ mà thực dụng thế, đọc sách là để có thêm hiểu biết và giác ngộ, không nên đọc tới đọc lui rồi khiến mình bốc mùi.”
“Vậy sao cậu không dùng thời gian trổ tài mồm mép này để chép nhiều từ vựng nâng cao hơn, dùng chúng viết bài luận tiếng Anh khiến giáo viên sáng mắt?”
Trần Kỳ ngẫm nghĩ, càng là nạn nhân của nền giáo dục coi trọng thi cử thì càng tình nguyện trở thành người ủng hộ trung thành: “Khó trách cậu lại là học sinh giỏi, giáo viên bảo cậu làm gì thì cậu làm nấy.

Học thuộc nhiều như vậy có ích không? Một bài văn đạt 18 điểm với một bài đạt 20 điểm có khác gì nhau không?”

“Đừng viện cớ cho sự lười biếng của mình, cậu không học thuộc cũng không cho tớ học, tớ còn lâu mới bị lừa bởi lời bịp của cậu.” Hiểu Thanh chép xong, tay phải cũng đeo xong cái găng tay lông, cô bịt tai lại bắt đầu học thuộc cách viết từ vựng.
Trần Kỳ nhìn cô đá chân về phía trước như một con thỏ, đành phải chịu thua, dù sao thì con rùa là cậu đây cũng không có cách nào có thể vượt qua con thỏ siêng năng kia được.
“Tớ nằm một lát, giáo viên đến thì gọi tớ.”
“Không đấy, giáo viên tới thì tớ sẽ hét lên Trần Kỳ đang ngủ gục.”
“Tùy cậu.” Trần Kỳ lấy sách toán úp lên đầu, quả quyết nhắm mắt lại.

Một lúc sau, Diêu Chương Long đến kiểm tra lớp, Hiểu Thanh thật sự muốn giơ tay tố cáo, nhưng khi nhìn thấy thầy ấy đến gần, cô vẫn véo Trần Kỳ một cái.

“Sao gần đây cậu luôn ủ rũ thế?” Vài ngày sau, Vương Tư Tề cũng nhận thấy Trần Kỳ có điều gì đó bất thường.
“Đừng phiền tớ, tớ rất mệt.” Trần Kỳ đẩy cậu ta ra chuẩn bị lên giường.
“Sao lại nói vậy, em gái Lâm* cũng không yếu ớt như cậu.

Vương Tư Tề nhớ tới tiết thể dục tuần này, Trần Kỳ chỉ tham gia cho có: “Môn thể dục mà không đạt điểm tuyệt đối giáo viên sẽ phê bình đó.

Như vậy đi, từ ngày mai tớ định sẽ tập chạy 1000m, cậu muốn chạy cùng không?”
*Nhân vật Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
“Thôi đi, tốt nhất là để tớ nghĩ xem bữa sáng sẽ ăn gì.” Trần Kỳ đá dép ra, leo lên giường trên.
Giáo viên tuần tra chắc đang nôn nóng muốn về nghỉ ngơi, đèn vừa tắt đã ở bên ngoài gõ cửa giục học sinh.

Mọi người trở về giường của mình như chuột đồng chui vào hang, một lúc sau, Vương Tư Tề gõ lên tấm ván giường của Trần Kỳ.
Trần Kỳ lấy điện thoại từ dưới gối ra.
Điện thoại được cậu mua từ sớm nhưng chỉ mới bắt đầu mang theo nó trong học kỳ này.

Cậu không thích mấy trò chơi nổi tiếng mà Vương Tư Tề giới thiệu cho mình, bây giờ cậu ta lại gửi cho cậu một cuốn tiểu thuyết mới, cậu nhìn lướt qua rồi thoát khỏi ứng dụng.

Lần đầu xem cuốn tiểu thuyết này sẽ khiến con người ta nhiệt huyết dâng tràn, nhưng xem quá nhiều lại trở nên nhàm chán, nhân vật chính có tiền, có quyền, có võ, còn thú vị hơn nằm mơ, có thể không? Không biết nếu cho Triệu Hiểu Thanh xem cái này, cô sẽ có phản ứng gì? Cậu ấy sẽ nhận xét về phong cách viết, cốt truyện, hay sẽ ghét bỏ tác giả không phân biệt được “đích địa đắc”*, hay sẽ cười nhạo khả năng đọc hạn chế của cậu?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*的地得: Trong Tiếng Trung Phổ thông ba trợ từ “的 、 地 、 得 ” đều đọc thanh nhẹ là “de” , nhưng trong văn viết bắt buộc phải viết phân biệt ba chữ đó
Nghĩ đến khuôn mặt mây đen giăng đầy của cô, Trần Kỳ bất giác bật cười, nhưng rất nhanh sau đó cậu không cười nổi, có lẽ cô nói đúng, càng đến thời điểm then chốt cậu càng không đáng tin, càng mất tập trung, càng buông thả, một lát nông nổi thì trò gì cũng chơi.
Vương Tư Tề lại gửi cho cậu vài bức hình hài hước, nhưng Trần Kỳ lại lười phản hồi.

Sáng sớm hôm sau, Vương Tư Tề tức giận đến mức cố tình quấy rầy giấc mơ của cậu: “Thức dậy chạy bộ, cậu không thể kéo chân tớ được.”

Trần Kỳ cạn lời: “Tớ buồn ngủ chết mất.”
“Chỉ cần cậu còn sống thì phải dậy chạy với tớ.

Tớ ngược gió gây chuyện thay cậu biết bao nhiêu lần rồi.” Cậu ta dùng mọi thủ đoạn để quấy rầy, âm lượng rất to, bị bạn cùng phòng nói vài câu, cuối cùng cũng lôi được Trần Kỳ ra khỏi giường.
Mùa đông trời sáng muộn, Trần Kỳ đánh răng rửa mặt xong, bước ra khỏi khu ký túc xá, hận không thể đá cho Vương Tư Tề một cái.

Đợi khi cậu chậm chạp lết đến sân vận động thì nhìn thấy Diệp Ngọc Linh đang đợi ở điểm xuất phát, lúc này mới nhận ra trong hồ lô của Vương Tư Tề bán thuốc gì*.
*Cố làm ra vẻ thần bí, không để người ta đoán được suy nghĩ của mình.
Điểm số môn thể dục của Diệp Ngọc Linh cũng bình thường, cô ấy còn cách điểm tuyệt đối mười mấy giây, bản thân tự luyện tập không có hiệu quả nên mới nghĩ đến việc để Vương Tư Tề hướng dẫn cho mình.

Vương Tư Tề tuy không đạt hạng nhất nhưng thành tích của cậu ta vẫn ổn hơn so với các bạn nữ, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội thể hiện này.
“Tớ hướng dẫn cậu ấy chạy, cậu muốn làm gì thì làm, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua tớ.” Vương Tư Tề bày ra vẻ đắc ý nói.
“Cậu nịnh bợ như vậy, để cậu ấy chạy với Triệu Hiểu Thanh không phải được rồi sao?”
“Vậy mới nói lắm lúc cậu thông minh nhưng cũng có khi ngu ngốc lắm, bọn họ là đối thủ cạnh tranh, quan hệ có thể tốt đến mức giúp đỡ lẫn nhau sao? Hơn nữa Triệu Hiểu Thanh hẹp hòi đó sao có thể chịu đựng được việc hoa khôi giỏi hơn cậu ta.” Vương Tư Tề nói xong thì kéo cậu đến chỗ hoa khôi, ba người nhanh chóng gia nhập đội huấn luyện buổi sáng.
Những ánh đèn xung quanh sân vận động chiếu sáng đường đua, các học sinh tụ tập lại ở trên đường đua giống như đàn cá, chen chúc đến sống dở chết dở, lao về phía trước.
Trần Kỳ bắt đầu thở hổn hển sau khi chạy được nửa vòng.

Cậu cho phép Vương Tư Tề bỏ mình lại, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước mặt, cậu tăng tốc một chút: “Cậu cũng đến sớm vậy à?”
Hà Phán nhìn thấy là Trần Kỳ, vui vẻ cùng cậu nói chuyện: “Ừm, tớ chạy ba vòng rồi.”
“Trâu bò đấy.”
“Tớ làm gì trâu bò, Vương Dĩnh chạy trước tớ, Hiểu Thanh chạy phía trước Vương Dĩnh.”
Trần Kỳ cười: “Phòng các cậu nên có tên trong bảng danh dự.”
Hà Phán không biết có vinh dự hay không, dù sao tuần này cô ấy cũng đã bị Vương Dĩnh thuyết phục, cảm nhận được lợi ích của việc dậy sớm cùng Hiểu Thanh.

Không phải tranh nhau chỗ để tắm rửa, không phải đợi để đi vệ sinh, chạy xong vòng này là đến căng tin nên không cần xếp hàng để mua bữa sáng.
Đáng tiếc thể lực của cô ấy không được tốt lắm, khi kết thúc, Hiểu Thanh và Vương Dĩnh đã đang đợi ở vạch đích.
“Chậm hơn ngày hôm qua.” Hiểu Thanh bấm giờ, giọng điệu công tư phân minh.
Hà Phán thất vọng thở dài, Trần Kỳ cũng dừng lại.
Vương Dĩnh là người đầu tiên gọi cậu: “Ầy, sư phụ à, hiếm lắm mới gặp cậu ở đây, hóa ra cậu cũng có thể đứng trên đường đua.”
“Làm sao, chân tớ với đường đua cùng cực nên đẩy nhau, không đứng được nên chỉ có thể lơ lửng à?”

Vương Dĩnh bị cậu chọc cười, Trần Kỳ cũng tiến lại gần, nhìn thấy Hiểu Thanh không mặc áo khoác bông mà chỉ mặc đồng phục, bên ngoài là áo len cổ lọ màu đen.
“Cậu không lạnh à?”
Triệu Hiểu Thanh liếc cậu một cái: “Không lạnh, cậu chạy được mấy vòng rồi, sao còn chậm hơn Hà Phán vậy?”
“Tớ chỉ chạy vui thôi, tiện thể trò chuyện với cậu ấy.”
“Cậu đừng có nói nhảm, làm cậu ấy mất tập trung.”
“...” Trần Kỳ thở đều: “Tớ đang nói chuyện tử tế với cậu, cậu không thể nói chuyện tử tế với tớ sao?”
Hiểu Thanh không bị lay động: “Cậu muốn chạy thì chạy nghiêm túc, chạy cho vui thì có ích gì? Trong lúc thi ai lại rảnh nói chuyện với cậu?”
“Hiểu Thanh.” Vương Dĩnh cảm thấy giọng điệu của cô quá hung dữ rồi: “Cậu sao thế?”
“Chúng ta đi nhà ăn.” Hiểu Thanh quay người trước, Vương Dĩnh và Hà Phán tự nhiên theo sau.

Vương Dĩnh quay người lại, nhìn Trần Kỳ một cách thông cảm, Trần Kỳ mím môi, tức giận chạy thêm lần nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dù sao Triệu Hiểu Thanh cũng không vừa mắt cậu ở chỗ nào hết.

Những mánh khóe giúp cậu chiếm hời từ người khác, đến chỗ cô thì sẽ từ từ sụp đổ từng cái một.
Cậu chạy thêm hai vòng nữa, Diệp Ngọc Linh và Vương Tư Tề cũng đang đợi ở vạch đích.

Thấy sắc mặt cậu không tốt, Diệp Ngọc Linh tưởng rằng cậu khó chịu vì bị gọi dậy sớm nên hỏi: “Cậu khó chịu à?”
“Vẫn ổn.”
Vương Tư tề: “Ngày mai tiếp tục?”
Trần Kỳ: “Tiếp tục.”
Ba người đi đến nhà ăn dùng bữa xong, khi quay lại lớp học, Diêu Chương Long đã ở đó.

Thầy ấy ở đây cho đến khi giờ đọc sách buổi sáng bắt đầu thì mới đổi thành Hồ Lê đến kiểm tra tình hình buổi đọc sách.
Trong nửa giờ đọc sách buổi sáng, một số người giả vờ lảm nhảm, một số người thì ra dáng cần cù trung thực.

Trần Kỳ chuyên tâm học thuộc lòng bài thơ cổ, học xong liền nghe thấy tiếng chuông vang lên, cậu có chút khô miệng.
Cùng lúc đó, Triệu Hiểu Thanh đóng sách Ngữ văn lại, đồng thời với tay lấy bình nước, cậu lại ngáp dài.
Hiểu Thanh nói: “Tớ có túi trà ở đây, cậu có muốn không?”
Có người còn chưa nguôi giận nói: “Không, muốn.”
Tiểu Thanh đụng ghế của Từ Vĩ Kiệt: “Cậu muốn uống trà không?”
“Uống.” Từ Vĩ Kiệt chìa tay ra nhận lấy: “Cảm ơn, cậu có mệt không?”
“Không mệt lắm.”
Từ Vĩ Kiệt mượn cơ hội hỏi Hiểu Thanh một đề bài: Đồ thị hàm số bậc nhất y=ax+b tỷ lệ nghịch với hàm số y=k/x.

Cho hai điểm A và B, khi nào y=ax+b>y=k/x?
Hiểu Thanh nghĩ rằng câu hỏi này rất đơn giản: "Dùng tọa độ đã biết của điểm A tìm ra hàm số tỷ lệ nghịch, lại thay tọa độ tung độ của B để tìm hoành độ, sau đó sẽ tìm ra được hàm số bậc nhất.”

Nghe vậy, Trần Kỳ cười một cái.
“Cậu cười cái gì?”
Trần Kỳ nói: “Cậu đã có hoành độ của điểm A là 2 và điểm B là -3 rồi, C chọn giữa -3<x<0 hoặc x>2 là ra đáp án, sao phải phí thời gian đi tìm hàm số bậc nhất làm gì?”
“...” Hiểu Thanh dừng một chút, đúng rồi.
“Ngoài ra, hàm số bậc nhất còn có đuôi.

Cậu nhìn vào đồ thị kế bên đề bài sẽ biết b lớn hơn 0 nên hai giao điểm của hoành độ và tung độ tuyệt đối không thể bằng nhau.

Ta trực tiếp loại trừ đáp án A và B, đáp án C với D ngược nhau, đề bài hỏi lớn hơn, nhìn đồ thị, dựa vào x>2 là có thể ra được đáp án C.” Trần Kỳ nhanh nhẹn xoay bút: “Tớ nói với cậu vài câu, thực tế chỉ cần hai giây là xong.”
“...”
Trần Kỳ thấy cô cau mày, cậu tưởng cô sẽ cuộn đề thi lại rồi nói: “Đúng, thì ra là như vậy, cậu giải nhanh thế, thật là vĩ đại.” Nhưng cô chỉ dùng bút vẽ một đường nét đứt giữa hai điểm và trục X rồi nói với Từ Vĩ Kiệt: “Của tôi phải thêm một bước nữa, lãng phí thời gian, phương pháp của Trần Kỳ nhanh hơn.”
Từ Vĩ Kiệt nhìn Trần Kỳ
Bị nhìn như thế, Trần Kỳ không hề có cảm giác thích thú khoe khoang mà ngược lại cảm thấy hơi buồn bực vì lời nói nhẹ nhàng của Hiểu Thanh.
Mà lúc Từ Vĩ Kiệt muốn tiếp tục hỏi Hiểu Thanh, Hiểu Thanh bắt đầu bồn chồn trong lòng: “Hay là cậu hỏi Trần Kỳ đi?”
“Thôi bỏ đi.”
“Sao lại thôi?” Cô cầm tờ đề, chỉ vào những câu hỏi điền vào chỗ trống được khoanh bằng bút đỏ.
Trần Kỳ liếc sơ mắt một cái: “Tớ không biết làm.”
“Sao cậu lại không biết làm, rõ ràng làm đúng hết.”
“Liên quan gì cậu.” Trần Kỳ cầm bình nước đứng lên.
“...” Hiểu Thanh không biết có chuyện gì với cậu, sau khi nói các bước giải đề cho Từ Vĩ Kiệt, cô cũng cầm bình nước đi ra.
Trên tầng này của bọn họ có bốn lớp, hàng trăm học sinh, lại chỉ có hai cái máy lọc nước để giải khát trong giờ học, dù họ có cố gắng làm nóng thế nào trong giờ giải lao cũng không thể đáp ứng được hết, vì vậy trên hành lang thường xuyên có một hàng dài người đứng xếp hàng.
Hiểu Thanh vừa hay đứng ngay khe gió.
“Tớ đoán lại sắp hết nước rồi.” Trong khu vực lấy nước, Diệp Ngọc Linh đang đứng trước Trần Kỳ.
Trần Kỳ “ừ” một tiếng, đợi cô ấy đi rồi mới tiến lên.

Bình nước của cậu là bình nước thể thao bằng nhựa, quanh năm cậu đều dùng, dung tích lớn nhưng không thể giữ nhiệt.
Cậu chỉ lấy một phần ba rồi nhường chỗ, lúc cùng Diệp Ngọc Linh đi ra ngoài thì nhìn thấy Triệu Hiểu Thanh đang xếp hàng.
Dù có mặc áo cổ cao nhưng cô vẫn bị gió thổi cho co rúm.
Trần Kỳ bước tới giật lấy bình của cô.
Hiểu Thanh theo bản năng đi tới lấy lại nhưng không lấy được: “Cậu làm gì thế?”
“Để tớ lấy giùm cậu.”
Hiểu Thanh thấy cậu đã lấy xong, còn tưởng rằng cậu sẽ quay lại lần nữa: “Không được, việc này chẳng khác nào chen hàng.”
“Tớ xếp hàng giúp cậu.” Trần Kỳ đẩy cô ra khỏi hàng, thay bản thân vào: “Tớ giúp cậu mang về.”
Hiểu Thanh cảm thấy cậu đang phát điên: “Cậu ăn no không có việc gì làm à?”
“...” Trần Kỳ không còn mơ tưởng, cậu tuyệt đối không thể nghe được điều gì tốt đẹp từ miệng cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận