Editor: Chúc Ý
Chu Chính Hi quay đầu lại, gương mặt diễm lệ của Đồ Lan Nhã ánh lên dưới ngọn đèn dầu đẹp như hoa, nam nhân bình thường khó mà cưỡng lại được. Chu Chính Hi nói: “Đồ Lan Nhã, trẫm biết tâm tình của ngươi. Nhưng xuất binh không phải là trò đùa, ngươi cũng không phải là vật phẩm giao dịch, không cần lại nói những lời đó. Trẫm phái người đưa ngươi trở về Tứ Phương Quán.”
“Nhưng mà ……” Đồ Lan Nhã cắn cắn môi. Nàng là người thảo nguyên, tính tình rất thẳng thắn. Nàng biết nếu muốn có được, trước tiên phải trả giá. Nàng cho rằng nàng liều chết chạy đến Kinh Thành, nhất định có thể làm cho người Hán xuất binh. Nhưng mấy ngày nay, triều đình vẫn luôn không có động tĩnh gì, nàng không thể cứ như vậy mà chờ đợi được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hoàng Thượng đừng phái người đưa ta trở về Tứ Phương Quán. Nếu các ngươi không muốn xuất binh, ta sẽ đi cầu người khác. Cùng làm thì ta quay trở về vương đình, cùng phụ hãn bọn họ ở bên nhau.” Đồ Lan Nhã lui về sau hai bước, muốn đi ra khỏi đại điện. Chu Chính Hi giữ chặt cánh tay nàng “Ngươi muốn đi đâu? Ngươi cảm thấy lấy bản thân ngươi, có thể đổi được binh mã của một quốc gia, cùng chống lại mười vạn kỵ binh sao?”
Đồ Lan Nhã ngơ ngẩn, nàng không nghĩ tới vấn đề này, cũng không có xem xét qua giá trị của chính mình. Nàng chỉ biết, nếu đối phương chịu xuất binh, muốn nàng làm gì nàng cũng nguyện ý.
Chu Chính Hi biết đây là cô nương ngốc không có tâm nhãn gì, nhớ tới tình nghĩa lúc trước còn là thiếu niên cùng nàng dạo chơi ở ngoại thành, buông tiếng thở dài: “Trở về Tứ Phương Quán. Chuyện xuất binh trẫm sẽ cân nhắc.”
Đồ Lan Nhã còn chưa nói xong, ngoài điện liền truyền đến giọng của Lưu Trung “Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương ngài không thể đi vào!”
Tô Kiến Vi đẩy Lưu Trung bước vào trong điện, nhìn thấy Chu Chính Hi nắm lấy cánh tay của Đồ Lan Nhã. Đồ Lan Nhã mặc xiêm y của người Hán, dáng người cao thẳng, phập phồng quyến rũ, hai người thoạt nhìn rất thân mật. Tô Kiến Vi đi đến trước mặt Chu Chính Hi hành lễ, Chu Chính Hi buông tay ra nói: “Hoàng Hậu sao lại đến đây?” Ngữ khí hắn lạnh nhạt, còn có vẻ không vui.
Sau khi Phương Ngọc Châu tiến cung, số lần Chu Chính Hi đi Khôn Ninh Cung ngày càng ít. Tô Kiến Vi cũng đã mấy ngày chưa gặp hắn, nhưng nàng thân là Hoàng Hậu, không thể ghen tuông, còn phải giả vờ rộng lượng thưởng nhiều đồ vật cho Phương Ngọc Châu. Tối nay nghe được nữ quan nói Hoàng Thượng không chỉ đêm khuya triệu kiến Tấn Vương phi, còn có công chúa Ngoã Lạt vẫn luôn ở trong Càn Thanh Cung không rời đi. Nàng thân là quốc mẫu, không thể trơ mắt mà nhìn Hoàng Đế sắc lệnh trí hôn* như vậy được.
Sắc lệnh trí hôn*: không thể giữ vững lý trí trước dục vọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lưu Trung, ngươi cho người đưa công chúa trở về Tứ Phương Quán.” Tô Kiến Vi phân phó. Lưu Trung liếc mắt nhìn Chu Chính Hi một cái, cúi người hiểu rõ, lúc này mới thỉnh Đồ Nhã Lan đi ra ngoài.
Đồ Lan Nhã không còn cách nào, chỉ có thể rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Chính Hi, Chu Chính Hi gật gật đầu tựa như là đang an ủi nàng.
Tô Kiến Vi nhìn Đồ Lan Nhã rời đi, hạ lệnh cho cung nhân ở trong điện đều lui ra ngoài, mới tiến lên nói: “Hoàng Thượng, vốn dĩ chuyện ngài thích ai, thần thiếp không nên hỏi đến, nhưng Đồ Lan Nhã là công chúa của Ngoã Lạt, lần này nàng ta vào Kinh là có mục đích. Chẳng lẽ ngài tính vì một nữ nhân như vậy mà không màng đến lợi ích quốc gia sao?”
“Hoàng Hậu lo lắng nhiều rồi.” Chu Chính Hi trở lại bảo toạ, “Giữa trẫm và Đồ Lan Nhã không có gì cả. Chỉ là có chút cảm tình vì quen biết lúc niên thiếu thôi.”
“Nói như vậy thì, Hoàng Thượng và Tấn Vương phi cũng là quen biết lúc niên thiếu sao? Ngài cũng biết mình là vua của một nước, sao lại có thể nửa đêm tuyên triệu mệnh phụ tiến cung, đơn độc triệu kiến như vậy? Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, Tấn Vương phi và Hoàng Thượng sẽ tự giải quyết như thế nào?” Ngữ khí của Tô Kiến Vi không khỏi có chút nóng nảy. Lần trước nữ quan nói cho nàng đã nhìn thấy Hoàng Thượng và Tấn Vương phi nói chuyện trên đường đi, lúc ấy có rất nhiều đại thần đều ở đó. Tô Kiến Vi nghĩ đó chỉ là ngẫu nhiên, không nghĩ tới vậy mà tối nay thế mà lại ngang nhiên đem nữ nhân kia triệu vào cung.
Chẳng lẽ nữ nhân kia đã chiếm được nam nhân nàng từng thích, bây giờ ngay cả tâm của trượng phu nàng nàng ta cũng muốn cướp đi? Nàng tuyệt đối không cho phép.
Chu Chính Hi nhíu mày, thời điểm Tô Kiến Vi xông tới hắn đã có vài phần không vui rồi, không nghĩ tới nàng nói Đồ Lan Nhã xong, còn muốn xen vào chuyện của Nhược Trừng, giọng điệu của hắn liền không tốt “Hoàng Hậu, trẫm tìm Tấn Vương phi là có chuyện quan trọng, ngươi đừng suy đoán này nọ. Sắc trời không còn sớm nữa, mau trở về Khôn Ninh Cung nghỉ ngơi đi.”
“Là thần thiếp nói nhảm, hay là do Hoàng Thượng chột dạ? Lần trước không phải là ngài đã ban cho Tấn Vương phủ một lệnh bài có thể tuỳ ý xuất nhập Tử Cấm Thành hay sao?” Tô Kiến Vi có chút hung hăng, đột nhiên Chu Chính Hi vỗ mạnh long án “Đủ rồi! Chuyện của Trẫm khi nào thì đến phiên ngươi tới khoa chân múa tay!”
Tô Kiến Vi kinh sợ với cơn tức giận này, tự cảm thấy mình đã nói lỡ lời, cúi đầu nói: “Hoàng Thượng thứ tội, là thần thiếp thất thố.”
Chu Chính Hi mở ra một bản tấu chương, mặt không cảm xúc nói: “Lui ra đi.”
Tô Kiến Vi không dám lại làm hắn tức giận, ủ rũ mà rời khỏi đại điện, đến khi trở lại Khôn Ninh Cung nàng hạ lệnh cho cung nhân đều lui xuống, dưới sự giận dữ đẩy ngã một cái Đa Bảo Các không cao lắm ở bên cạnh, đồ quý trên Đa Bảo Các rơi xuống đầy đất, đồ sứ rơi bể nát.
Thanh Hồi hoảng sợ vội vàng bước đến hỏi: “Nương Nương có bị thương không?”
Tô Kiến Vi thở dốc, ngồi ở trên ghế nhìn Thanh Hồi thu dọn, nhỏ giọng nói: “Thôi, lát nữa gọi cung nhân tiến vào thu dọn.”
Thanh Hồi hiểu, liền đi đến bên cạnh Tô Kiến Vi “Nương nương cũng không cần tức giận như thế. Chuyện này, rõ ràng là có người cố ý truyền tin tức cho chúng ta, để cho nương nương đi chất vấn Hoàng Thượng. Theo nô tỳ thấy, có phải là Như phi bên kia cho người làm hay không?”
Giờ phút này Tô Kiến Vi bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ cuời lạnh nói: “Xem ra là ta đã đánh giá thấp Phương Ngọc Châu này, vậy mà dám tính kế lên đầu ta. Ngày thiết yến trong cung, cũng mời Đồ Lan Nhã đến.”
……
Kể từ đêm đó sau khi tiến cung, Nhược Trừng đã suy nghĩ đến chuyện lá thư đó liên tiếp nhiều ngày. Hoàng Thượng sẽ không đánh mất nghi kỵ đối với Bình Quốc Công chỉ vì vài câu nói, nếu lá thư kia không phải do Bình Quốc Công truyền lại tin tức, rốt cuộc là ai muốn hãm hại Bình Quốc Công chứ?
Nhưng không đợi nàng suy nghĩ ra được nguyên nhân, thì Tố Vân liền chạy tới nói cho nàng biết, Bình Quốc Công phủ bị Cẩm Y Vệ bao vây, Thẩm Như Cẩm khó khăn lắm mới nhờ được người đưa giấy ra ngoài.
Nhược Trừng đem giấy mở ra, bên trên có viết bốn chữ “Công công oan uổng”.
Nhược Trừng vội vàng hỏi Tố Vân: “Chuyện rốt cuộc là như thế nào?”
“Hôm nay đột nhiên có một đội Cẩm Y Vệ trong cung vây quanh Bình Quốc Công phủ, hình như là từ trong ám cách ở thư phòng của Bình Quốc Công, lục soát được thư tín hắn cùng Ngoã Lạt thông đồng. Hoàng Thượng vô cùng tức giận, đem mấy trăm người trong Bình Quốc Công phủ bắt đến thiên lao. Thế tử phu nhân chỉ sợ là cũng lành ít dữ nhiều.” Sắc mặt Tố Vân nghiêm túc nói.
Nhược Trừng theo bản năng đứng lên, muốn đi ra ngoài, nhưng nang phải làm như thế nào? Chỉ bằng bốn chữ này, căn bản là không cứu được đường tỷ. Nàng buộc mình phải bình tỉnh lại, Chu Dực Thâm đến quân doanh ở Kinh giao (Ngoại ô), mấy ngày sau mới trở về, trước mắt thì một người để nàng thương lượng cũng không có.
Mấy ngày trước, rõ ràng là Hoàng Thượng đã đáp ứng rồi, trước tiên triệu Bình Quốc Công trở về, hôm nay đột nhiên sao lại làm khó dễ với Bình Quốc Công phủ?
“Tố Vân, ngươi đi tìm Nhị ca, hỏi thử hắn có thể tới gặp ta được hay không?” Nhược Trừng nói. Nàng nhớ rõ Chu Dực Thâm từng nói, án của Bình Quốc Công là do Nhị ca điều tra, hắn nhất định là biết rõ ràng hơn nàng.
Sau khi một nhà Thẩm Ung rời Kinh, Thẩm An Tự cũng dọn ra khỏi nhà cũ Thẩm gia, tự mình thuê một cái viện nhưng thật ra lại cách Tấn Vương phủ không xa. Khi Tố Vân chạy tới Thẩm trạch, lại được thông báo là Thẩm An Tự tiến cung, vẫn chưa trở về. Tố Vân lại chạy đến cửa cung đợi người.
Những đại nhân mặc triều phục lục tục từ trong cung đi ra, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy được nam nhân bị mấy vị quan viên vây quanh như chúng tinh củng nguyệt*. Dường như bọn họ hướng hắn chúc mừng, mặt mày hắn thật ôn hoà, trong sáng như gió thu, hơi hơi chắp tay hướng mọi người đáp lễ.
Chúng tinh củng nguyệt*: các vì sao vây quanh mặt trăng, ví một người được một đám người tập trung chú ý đến.
“Diệp đại nhân thật là tuổi trẻ tài cao a. Chúng ta lăn lộn mười năm, cũng không bằng Diệp đại nhân làm chính sự một năm. Thế mà đã là Lại Bộ Thị Lang.”
“Ngày khác nhất định phải đến phủ của Diệp thị lang lãnh giáo con đường làm quan một phen a.”
“Làm gì có, Diệp mỗ thâm niên còn thấp, vẫn cần phải theo một vài vị đại nhân lãnh giáo. Xe ngựa đã ở phía trước, Diệp mỗ đi trước một bước.”
Tố Vân vội vàng bước đến một góc, tận lực không để người bên ngoài phát hiện được.
Sau khi Diệp Minh Tu đi rồi, mấy người vừa rồi còn nói lời khen tặng, lập tức thay đổi hướng gió: “Các ngươi biết vì sao Hoàng Hoàng Thượng bỗng nhiên thăng chức cho hắn không? Nghe nói Bình Quốc Công phủ xảy ra chuyện, chính là bởi vì hắn phát hiện ra chứng cứ Bình Quốc Công thông đồng với địch.”
“Haiz, ai có thể nghĩ ra được Bình Quốc Công phủ sẽ có kết cục này?”
“Chuyện này có cái gì mà không thể nghĩ được? Năm đó Phần Dương Vương phủ, Thuận An Vương phủ, có cái nào kém so với Bình Quốc Công phủ không? Cũng không phải là liền xong đời chỉ trong một đêm sao.”
Vài người thở dài, dần dần rời đi.
Lúc này Tố Vân mới từ trong góc đi ra, nhìn bóng dáng đám người kia, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần. Thư sinh nghèo túng năm đó nàng nhìn thấy ở tộc học của Tô gia kia, giờ đã là vầng trăng sáng trên cao không thể với tới, nhân sinh đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây (ý là thay đổi không biết trước được). Chẳng qua là Diệp đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn này làm nàng cảm thấy thật xa lạ.
Hơn nữa nghe được ý tứ trong lời nói của mấy người kia, Bình Quốc Công phủ xảy ra chuyện là bởi vì hắn?
Một lát sau, Thẩm An Tự rốt cuộc cũng từ trong cung đi ra, chẳng qua là được một thái giám đỡ, đi đường khập khiễng.
“Nhị cửu gia!” Tố Vân vội vàng chạy tới, Thẩm An Tự giật mình: “Tố Vân, sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ngài bị làm sao vậy?” Tố Vân đỡ hắn, quan tâm hỏi. Thẩm An Tự nói lời cảm tạ với thái giám đưa hắn ra ngoài, vuốt đầu gối nói: “Không có việc gì, quỳ hơn nửa ngày, đầu gối có chút tê rần thôi. Là Nhược Trừng kêu ngươi tới đây sao?”
“Ân, sự tình phủ Bình Quốc Công, Vương phi đã biết muốn thỉnh Nhị cửu gia đi Tấn Vương phủ một chuyến.”
Thẩm An Tự gật đầu: “Vừa hay, nếu ngươi không tới tìm ta, ta cũng muốn đi gặp muội ấy.”
Tố Vân đỡ Thẩm An Tự lên xe ngựa, đánh xe đến Vương phủ. Mặc dù những ngày này Kinh Thành im ắng, nhưng rõ ràng là binh vệ tuần tra lại nhiều hơn trước. Còn có binh lính chặn người đi đường lại hỏi chuyện, xe ngựa của Tố Vân cũng bị chặn lại hỏi.
Nhược Trừng đang ở trong phủ đứng ngồi không yên, nhìn thấy Thẩm An Tự được Tố Vân đỡ đi vào, hỏi: “Nhị ca, ngươi bị sao vậy?”
Thẩm An Tự ngồi xuống, thản nhiên cười: “Chủ tớ hai người các ngươi sao lại có biểu tình giống nhau vậy, không có việc gì, ta chỉ là quỳ nửa ngày, chân cẳng không thoải mái thôi.”
Nhược Trừng để Tố Vân đi lấy hòm thuốc, ngồi bên cạnh hắn hỏi: “Huynh là vì sự tình của Bình Quốc Công phủ cầu tình với Hoàng Thượng sao?”
Thẩm An Tự thu hồi tươi cười: “Ừ, ta cảm thấy Bình Quốc Công sẽ không cấu kết cùng người Ngoã Lạt. Nhưng Thiểm Tây Bố Chính Sử Tư dâng lên một đạo mật tấu, nói Lâm Chỉ Huy Sứ của Ninh Hạ Trung Vệ có vấn đề. Thời điểm bọn họ đang muốn bắt người, người một nhà của Lâm Chỉ Huy Sứ đều mất tích một cách kỳ lạ, từ chỗ ở của hắn lục soát ra được đồ vật có liên quan đến Ngoã Lạt.”
“Lâm Chỉ Huy Sứ….. chính là phụ thân của Lâm Văn Di đó sao?” Nhược Trừng hỏi.
Thẩm An Tự trịnh trọng gật đầu: “Diệp Minh Tu nói Bình Quốc Công có quan hệ cá nhân rất tốt với Lâm Chỉ Huy Sứ, hai nhà còn có quan hệ thông gia, Lâm Chỉ Huy Sứ xảy ra vấn đề, Bình Quốc Công cũng không thoát được can hệ. Hoàng Thượng liền phái Cẩm Y Vệ điều tra phủ của Bình Quốc Công, quả nhiên là ở trong thư phòng lục soát ra được một vách ngăn bí mật có chứng cứ quan trọng. Nhưng muội nói có trùng hợp hay không, phái Cẩm Y Vệ đi Nô Nhi Càn Đô Tư tuyên triệu hắn trở về, bỗng nhiên cũng không có tin tức. Ta cũng không phải tin tưởng cách làm người của Bình Quốc Công, ta không có hiểu biết gì đối với hắn, ta chỉ cảm thấy toàn bộ sự việc đều có điểm cổ quái, muốn thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ cẩn thận. Nhưng Hoàng Thượng trong cơn thịnh nộ, cũng không nghe vào lời ta nói.”
“Nhị ca nhìn cái này xem.” Nhược Trừng đưa thư Thẩm Như Cẩm truyền tới đưa cho Thẩm An Tự, “Tỷ tỷ nói Bình Quốc Công bị oan. Nàng dường như biết được chút gì đó, ta phải tìm cách gặp tỷ ấy một lần, hỏi cho rõ ràng.”
Thanh âm Thẩm An Tự rất thấp “Ta hiểu tính tình của Tiểu Cẩm. Nếu muội ấy không có vài phần nắm chắc, cũng sẽ không truyền tin tức này ra ngoài. Nhưng hiện tại người của Bình Quốc Công phủ đều bị nhốt ở Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Tư, quyền hạn của ta không tới được đến đó. Vương gia lại không có ở đây, cũng không biết phải làm sao?”
Tô Vân và Bích Vân cùng bưng trà tiến vào, Bích Vân thuận miệng nói: “Tiêu thống lĩnh trước kia không phải là ở Cẩm Y Vệ sao? Lần trước nghe hắn nói có một vị đồng liêu ở Cẩm Y Vệ được thăng làm Bách Hộ, còn mời hắn đến uống rượu, có lẽ hắn có thể giúp được?”
Chu Dực Thâm đi đại doanh ở Kinh Giao, Tiêu Hữu được lưu lại trong phủ. Nghe được Bích Vân nói như vậy, Nhược Trừng và Thẩm An Tự liếc nhau, cũng cảm thấy có thể.