Cậy sủng sinh kiều

  
Bích Vân bước đến cạnh Tố Vân hỏi: “Tỷ nói vậy nghĩa là sao?”

Nhược Trừng ngồi nép trong góc tường, cũng dựng hết lỗ tai lên. Tố Vân không phải người nói nhiều, chưa từng nhắc tới những chuyện trong cung với nàng, có lẽ hôm nay nhìn thấy người quen cũ, buông lỏng tâm tình nên mới nói nhiều hơn bình thường.

“Khi đó ta mới chỉ là cung nữ sai vặt, cấp bậc tương đối thấp, Tú Vân là cung nữ bên người nương nương, quen thuộc mọi chuyện trong cung. Ban đầu cô nương nhà chúng ta do một lão thái giám tên là Hồng Phúc chăm sóc. Lão thái giám đó đã ở trong cung nhiều năm, tính tình dễ chịu, cô nương cũng quý ông ta. Nhưng Tú Vân bắt đầu phát hiện, áo lót của cô nương không hiểu sao thỉnh thoảng lại bị mất!”

Bích Vân theo bản năng hỏi: “Chẳng lẽ là bị thái giám kia lấy?”

Tố Vân gật gật đầu: “Tú Vân bẩm báo với nương nương và Vương gia, nhưng không có chứng cứ. Hơn nữa Hồng Phúc vẫn luôn cư xử đúng khuôn phép, không giống người như vậy, việc này tạm thời áp xuống. Rồi đến một đêm nọ, Vương gia bắt quả tang Hồng Phúc đang rình trộm ngoài cửa sổ phòng cô nương, hạ lệnh trói Hồng Phúc lại. Nghiêm hình tra khảo, mới biết được Hồng Phúc đã thèm khát cô nương từ lâu, áo lót cũng đều là lão ta lấy trộm. Vương gia giận dữ, liền sai xử trí Hồng Phúc!”

Nhược Trừng che miệng, cả người cứng đờ, không ngờ Hồng Phúc lại là người như thế! Lại nhớ Hồng Phúc đã từng giúp nàng thay quần áo, bàn tay gân guốc già nua đã từng chạm lên làn da, còn gãi ngứa cho nàng, chỉ cảm thấy sởn hết tóc gáy. Vì sao không ai nói với nàng chuyện này? Để cho nàng tức giận và sợ hãi Chu Dực Thâm lâu như vậy!

“Vì sao lúc muội nhập cung nương nương, cũng chưa từng nghe ai nhắc tới chuyện này?” Bích Vân hỏi tiếp.

Lời này cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng Nhược Trừng. Tố Vân trả lời: “Là Vương gia không cho phép chúng ta nhắc đến nửa chữ! Thứ nhất là sợ truyền ra ảnh hưởng đến thanh danh cô nương, thứ hai là sợ nàng  còn nhỏ tuổi, bị dọa khiếp đảm, chỉ nói là Hồng Phúc cáo lão hồi hương!”

Bích Vân sau khi nghe xong, như suy tư điều gì: “Nói như vậy, rõ ràng Vương gia rất thương cô nương, luôn suy nghĩ cho cô nương!”

Tố Vân thở dài: “Lúc trước nương nương vẫn luôn mong muốn cô nương thân cận Vương gia nhiều hơn. Nương nương nói, thân thế cô nương đáng thương, về sau chỉ có Vương gia mới có thể che chở cho nàng! Nhưng cô nương vẫn luôn rất sợ Vương gia, không chịu thân cận, cũng không biết là tại sao nữa! Hiện giờ Vương gia dạy cô nương học, quan hệ giữa hai người tốt hơn rồi, chắc nương nương ở dưới chín suối cũng có thể yên lòng!”

Bên trong không nói chuyện nữa, Nhược Trừng dựa lưng vào tường, nhìn cây ngô đồng cao cao phía xa, hốc mắt ướt nhòe. Ngày ấy cung nữ mà nàng phát hiện ra chính là Tú Vân rồi! Chu Dực Thâm vì không muốn cho nàng biết, cố ý thả Tú Vân ra khỏi cung. Hắn rõ ràng biết mình bị hiểu lầm chuyện Hồng Phúc chết, nhưng nhiều năm như vậy, một chữ cũng không nhắc đến. Không sợ nàng trách hắn oán hắn, chỉ sợ xúc phạm tới nàng sao?

Nàng lau nước mắt, làm bộ như không có việc gì mà quay về.

***
Chu Dực Thâm ngồi xe ngựa tới Hạc Minh Lâu. Hạc Minh Lâu có lịch sử lâu đời. Thời kỳ Thái Tổ lập nghiệp ở Ứng Thiên Phủ, tửu lâu này đã nổi tiếng trong vùng. Sau đó dời đô, Hạc Minh Lâu cũng theo triều đình di dời đến kinh thành hiện tại. Hiện giờ, đây vẫn là một đại tửu lâu tiếng tăm lừng lẫy trong kinh. Quan to hiển quý đều thích mở tiệc tiếp khách ở đây.

Từ ngoài cửa đã có mấy thiếu niên mặc áo tím phụ trách đón tiễn khách.

Bọn họ nhìn thấy Chu Dực Thâm từ trên xe ngựa xuống, anh tuấn bất phàm, khí chất xuất chúng. Biết là khách quý, mấy thiếu niên tranh nhau vây quanh hắn nhiệt tình xin dẫn đường, mong được tiền thưởng hậu hĩnh. Lý Hoài Ân sợ những người này va chạm vào Chu Dực Thâm, che ở trước mặt hắn.

Chu Dực Thâm tiện tay chỉ một thiếu niên có khuôn mặt hơi béo tròn , bảo cậu ta dẫn đường. Thiếu niên kia có dung mạo bình thường trong cả nhóm, không ngờ lại được chọn, sau đó vô cùng phấn khởi dẫn đường cho Chu Dực Thâm.

Ôn Gia bao cả phòng Thiên Tự Hào Nhã, ở chính giữa hành lang lầu hai, bên trong có tiếng đàn sáo ngâm xướng réo rắt. Ngoài cửa có mấy người áo xám, chắc là tùy tùng của Ôn Gia. Người này ra cửa mang theo tùy tùng còn nhiều hơn một Vương gia như hắn, có thể thấy địa vị hiện giờ như mặt trời ban trưa.

Chu Dực Thâm bảo Lý Hoài Ân thưởng cho thiếu niên dẫn đường kia rồi gõ cửa.

“Ha, chắc là Tấn Vương khoan thai tới muộn đây!” Bên trong vang lên một giọng nói sang sảng, “ Xin mời Vương gia vào đi!”

Trong phòng an tĩnh một lát, Chu Dực Thâm đẩy cửa bước vào, thấy Ôn Gia ngồi trên trường kỷ, trái ôm phải ấp mỹ nhân. Mặt hắn to vuông vức, râu rậm, mặc thường phục màu xanh tím than, vai rộng thân hình cường tráng. Hắn nhìn thấy Chu Dực Thâm tiến vào, đẩy mỹ nhân ra bước tới hành lễ: “Vương gia, ngài tới muộn nhé!”

“Ra cửa lại vướng một số việc trì hoãn, Ôn tổng binh thứ lỗi!”

Ôn Gia mời Chu Dực Thâm ngồi ghế trên, hắn cũng không chối từ, bước qua ngồi xuống nói: “Hôm nay nếu đã kết bạn, ngươi không cần câu nệ tiểu tiết, cùng ngồi đi!”

Ôn Gia dạ một tiếng, thấy Chu Dực Thâm không nhận mỹ tì kính rượu, bảo các nàng lui xuống, bèn ngồi cạnh Chu Dực Thâm, tự tay rót rượu cho hắn.

“Nhớ mấy năm trước, ta từng có vinh hạnh cùng Vương gia theo tiên đế xuất chinh Mông Cổ. Hôm nay mời Vương gia tới, chính là để uống rượu ôn chuyện cũ, nhân tiện tâm sự việc xuất binh lần này!”

Ôn Gia là võ tướng, nói chuyện thẳng thắn bộc trực, không vòng vo giữ lễ như quan văn. Đời trước Chu Dực Thâm cùng Ôn Gia xuất binh, tuy rằng quá trình không thuận lợi nhưng cuối cùng vẫn thắng trận. Không biết thay đổi sang Lý Thanh Sơn và con trai Từ Quảng thì có gì khác hay không?

Triều đình lần này phái binh chủ yếu là vì đề phòng bộ tộc Ngoã Lạt, cũng không quá e ngại chuyện phản loạn nho nhỏ ở Nô Nhi Càn Đô Tư. Kỵ binh Mông Cổ rất thiện chiến nhưng đã bị chia rẽ thành hai bộ phận, lại bị tiên hoàng đánh đến cúi đầu xưng thần, thực lực không còn bằng lúc san bằng Trung Nguyên năm đó.

Vài chén rượu xuống bụng, Ôn Gia càng lúc càng nói chuyện cởi mở hơn. Hắn lại tự mình rót tiếp một chén cho Chu Dực Thâm: “Ta nghe nói sau khi Hoàng trưởng tử chọn phi, Hoàng Thượng sẽ lập hắn làm Thái Tử, cho nên mới cố ý tặng công lao cho Từ gia. Hoàng Hậu đề cử hai cháu gái, cô chị thì lớn hơn Hoàng trưởng tử hai tuổi, cô em lại mới mười ba. Ta vừa vặn cũng có một cháu gái, phụ thân làm ở Đô Sát Viện, bằng tuổi Hoàng trưởng tử. Vương gia ngài nói xem, có phải cháu ta còn thích hợp hơn không?”

Chu Dực Thâm không biết Ôn Gia nói với hắn chuyện này làm gì. Đời trước, Chu Chính Hi cưới cháu gái Tô Liêm là Tô Phụng Anh, hai người có vẻ khá hòa hợp. Sau này Tô Phụng Anh vì khó sinh mà chết, thai nhi cũng không giữ được. Đến lúc đăng cơ Chu Chính Hi cũng không sắc lập hoàng hậu khác.

Ôn Gia thấy Chu Dực Thâm không nói gì, cho rằng hắn còn chưa hiểu ý mình, bèn bổ sung: “Lúc trước Hoàng trưởng tử từng xin Vương gia làm thầy dạy, có điều Hoàng Thượng không đồng ý, có thể thấy được hắn có tình cảm đặc biệt với Vương gia. Nếu Vương gia có thể tiến cử cháu gái ta với Hoàng trưởng tử, phần ân tình này, ta và nương nương đều ghi tạc trong lòng!”

Ôn Chiêu phi giống Hoàng Hậu, dưới gối không con, đều hi vọng thông qua việc kết thân với Hoàng trưởng tử củng cố địa vị của chính mình. Nhưng Chu Chính Hi tính tình thật sự quật cường, ngay cả hoàng đế cũng chịu thua. Ôn Gia đã dùng nhiều biện pháp tiến cử cháu gái cho hắn nhưng Chu Chính Hi thế nào cũng không chịu để vào mắt, lúc này mới muốn mượn tay Chu Dực Thâm.

“Nếu Ôn tổng binh đã có lời, chắc chắn ta sẽ cố gắng hết sức! Nhưng tính tình Hoàng trưởng tử chúng ta đều biết, không chịu nghe theo sắp đặt. Không bằng thế này…” Chu Dực Thâm ghé vào tai Ôn Gia, nói nhỏ vài tiếng, Ôn Gia liên tiếp gật đầu.

Tiệc rượu đến tận buổi chiều, Ôn Gia uống đến say mèm, Chu Dực Thâm gọi người đưa hắn về. Bản thân Chu Dực Thâm cũng uống không ít, hơi hơi đau đầu, nhưng vẫn có thể đứng lên đi lại được. Có điều lúc hắn xuống cầu thang, suýt chút nữa bước hụt, khiến Lý Hoài Ân phải vội vàng đỡ, miệng thì thầm kêu lên: “Ngài và Ôn tổng binh coi uống rượu như uống nước lã sao?”

Chu Dực Thâm cũng chưa bao giờ uống nhiều như vậy, nhưng võ tướng muốn nói chuyện gì phải uống rượu trước đã. Nếu không phải vì Ôn Chiêu phi hiện giờ được sủng ái, sau này còn có lúc cần bọn họ, hắn cũng không phải nể mặt tiếp rượu như thế!

Trở lại Lưu Viên, Lý Hoài Ân ra ngoài lệnh cho phòng bếp nấu canh giải rượu. Chu Dực Thâm ngồi một mình trên trường kỷ, tay day day trán. Rượu nhiều khiến hắn chóng mặt, hai mắt hơi sung huyết khó chịu.

Bỗng nhiên, nhận thấy phía sau bình phong có tiếng động, hắn lập tức bước qua xem xét.

Sau bình phong, Thẩm Nhược Trừng đang ngồi bó gối, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Gương mặt nàng ửng đỏ, đôi mắt ướt át mê ly, có vẻ hơi khác thường.

“Ngươi…” Chu Dực Thâm còn chưa kịp nói gì thêm, Thẩm Nhược Trừng đột nhiên đứng bật dậy, ôm chầm lấy hắn. Hắn hơi đờ ra, lúc này mới ngửi được, trên người nàng cũng có mùi rượu nhàn nhạt.

“Ngươi uống rượu?” Chu Dực Thâm lập tức nghiêm giọng.

Nhược Trừng ngây ngốc cười: “Ta uống trộm một chút! Trên sách nói uống rượu có thể thêm can đảm, ta liền thử!”

Nàng luôn luôn cẩn thận trước mặt hắn, chưa từng tươi cười rực rỡ như vậy.

Chu Dực Thâm nhíu mày, mấy lời răn dạy định nói mà bỗng nhiên không sao thốt ra được, lại nghe nàng nói năng lộn xộn: “Chuyện Hồng Phúc ta đã nghe Tố Vân nói. Ngài đừng trách nàng ấy, là ta nghe trộm được! Trước kia ta vẫn luôn hiểu lầm ngài. Thật ra trong lòng ta luôn coi ngài như ca ca, muốn thân thiết với ngài hơn, nhưng lại sợ ngài không thích ta. Sau này sẽ không, chỉ cần ngài không chán ghét, ta sẽ luôn ở bên ngài! Nương nương nói, trên đời này chỉ còn hai chúng ta sống nương tựa vào nhau, ta sẽ đối xử với ngài thật tốt!”

Nàng ôm eo hắn, thân mình nhỏ mũm mĩm thực mềm mại, nháy mắt Chu Dực Thâm đã quên kéo nàng ra. Đời trước hắn đã từng nghe rất nhiều người con gái thổ lộ với mình, mượn cả thi ca nhạc họa, đều là lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại chưa từng có lời nào chân thành tha thiết như thế. Sẽ luôn ở bên hắn? Về sau nàng không định gả chồng chắc? Ngu ngốc!

Cũng không biết vì sao, trái tim vốn đóng băng lạnh lẽo, bởi vì mấy lời vụng về ngốc nghếch này, bỗng nhiên có chút ấm áp.

Nhược Trừng nói xong, cả người bắt đầu gục xuống. Chu Dực Thâm vội giữ chặt lấy nàng, lúc này mới phát hiện nàng đã nghiêng đầu ngủ khò khò rồi.

Hắn không nhịn được cong khóe miệng, cũng không biết nàng tỉnh rượu có còn nhớ những gì mình nói hay không. Hắn vốn định ôm nàng lên nhưng tay phải lại không thể dùng lực.

Vừa lúc này, Lý Hoài Ân bê canh giải rượu bước vào. Hắn nhìn thấy tình cảnh trong phòng, sợ tới mức suýt chút nữa làm rơi chén trong tay. Vương gia ngồi dưới đất, tay trái ôm Thẩm cô nương. Cũng không biết cô nương tiến vào lúc nào? Vừa rồi không hề phát hiện ra!

“Còn không mau lại đây hỗ trợ?” Chu Dực Thâm ngẩng đầu lên cất tiếng. Lý Hoài Ân vội vàng vâng dạ, tiến lên giúp đỡ dìu Nhược Trừng lên trường kỉ. Chu Dực Thâm lấy áo lông chồn của mình choàng lên người nàng, nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng, nói với Lý Hoài Ân: “Nha đầu này say rượu, gọi Tố Vân và Bích Vân tới trông chừng! Chờ nàng tỉnh lại, cho uống một chén canh giải rượu rồi đưa về. Ta vào nội thất nghỉ một lát, không có việc gì đừng gọi ta!” Nói xong, hắn liền xoay người bước ra ngoài.

Lý Hoài Ân trong lòng kinh ngạc, sao nhìn Vương gia giống như đang chạy trốn vậy? Còn có, vừa rồi trên mặt Vương gia là ý cười? Từ hoàng lăng trở về đã nhiều ngày như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy ngài ấy cười nha! Lý Hoài Ân lại nhìn sang Thẩm Nhược Trừng đang ngủ ngon lành trên trường kỉ, vuốt cằm, như suy tư điều gì.
  
  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui