Cậy sủng sinh kiều

Chu Dực Thâm bước xuống xe ngựa. Hôm qua trời đổ tuyết, sau khi tuyết rơi mới là lúc lạnh nhất, gió rét thấu xương. Chu Lan Nhân tiến lên thi lễ, khóe mắt rưng rưng: “Vương gia, ngài đã trở lại! Thiếp đợi ngài đến mòn mỏi!”

Nàng khóc đầy vẻ tủi thân đáng yêu, chờ nam nhân trước mặt ôm nàng vào lồng ngực. Nhưng nam nhân kia vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt lạnh nhạt.

Chu Dực Thâm suy nghĩ một lát, mới nhớ ra nàng tên là Chu Lan Nhân, sau này phong là Lan quý nhân. Nàng là thiếp thất chính thức, lúc ở vương phủ cũng không có sai sót gì lớn, sau khi hắn đăng cơ thì đón nàng vào cung. Nhưng nàng ta nhiều lần bất hòa với Đoan Phi, đắc tội không ít người trong hậu cung. Cuối cùng vì bị tra ra dùng thuật vu cổ, bị biếm vào lãnh cung, sau này không biết tin tức thế nào nữa.

Hắn đã lâu không gặp nàng, cho nên nhất thời không nhớ ra.

Chu Lan Nhân thấy đối phương bất động, vốn định chủ động ôm hắn nhưng thấy khí thế trên người hắn quá lớn, nàng ta lại không dám.


Lúc trước hắn rời kinh cũng chỉ cao xấp xỉ nàng, hiện giờ đã cao hơn nàng ta một cái đầu. Hơn nữa tướng mạo hắn kế thừa ưu điểm của cả cha mẹ, vừa anh tuấn sắc bén lại vừa mang vẻ mỹ lệ đặc sắc của người Giang Nam. Trong lòng nàng ta âm thầm vui mừng, có loại cảm giác cây non do mình chăm sóc nay đã trở thành đại thụ che trời.

Khuôn mặt Chu Dực Thâm không có biểu hiện gì. Ánh mắt nhàn nhạt tuần tra một vòng trong đám người. Cũng giống như đời trước, nha đầu kia không tới!

Lý ma ma khi nhìn thấy Chu Dực Thâm cũng lắp bắp kinh hãi, cảm thấy Vương gia có gì đó kì lạ, nhưng cảm giác này không sao diễn tả rõ được. Thấy Chu Lan Nhân đang si ngốc nhìn chằm chằm hắn như bị bắt mất hồn, bà ta vội vàng giả lả cười: “Vương gia đi đường mệt nhọc, chắc là đói bụng rồi? Phu nhân đã sớm chuẩn bị rượu và thức ăn để làm tiệc tẩy trần mừng ngài trở về đó ạ!”

Chu Lan Nhân lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng tránh sang một bên: “Thiếp vui mừng quá, quên hết cả chính sự! Chúng ta mau vào đi thôi ạ!”

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn vào vương phủ, hướng đến chỗ ở của Chu Dực Thâm — Lưu Viên.

Tấn Vương phủ vốn là phủ đệ của một vị tham quan, một khai quốc công thần, được thiết kế hết sức xa hoa. Sau này vị tham quan bị tống ngục, phủ đệ bị sung công, nhiều lần đổi chủ, cuối cùng được tiên đế thưởng cho Chu Dực Thâm làm vương phủ.

Trong Lưu Viên cây cối quanh năm xanh tốt, đá Thái Hồ làm hòn non bộ, đình đài lầu gác đan xen sơn thủy hữu tình. Lại có suối nước nóng chảy róc rách giữ ấm, cho nên bốn mùa hoa nở, cỏ cây không héo tàn. “Lưu” tức là ý lưu giữ mùa xuân.


Chu Dực Thâm đi vào Lưu Viên, bỗng chần chừ một lát. Tất cả mọi người đi theo ngừng lại, hai mặt nhìn nhau. Chu Lan Nhân đang định dò hỏi, hắn lại thẳng bước phía trước.

Nhà chính đã dọn xong bát đũa bạc trên bàn, Chu Dực Thâm ngồi xuống, Chu Lan Nhân đứng hầu phía sau, sai hạ nhân mang đồ ăn lên. Đồ ăn có hơn ba mươi loại, rau theo mùa có cải trắng vùng duyên hải, măng đen ở Giang Nam, hoa cúc nấm kim châm, ngoài ra còn có canh bát bảo, chim cút hầm, bánh chưng hồ du, cá trích nấu dấm lưu tiên, đều là những món trước kia Chu Dực Thâm thích ăn nhất.

Những năm Đoan Hòa đế trị vì, xa hoa lãng phí trở thành phong trào khắp trong ngoài Tử Cấm Thành. Quang Đoan Hòa Đế mỗi khi dùng ngự thiện, đồ ăn phải có hơn một trăm loại. Các nhà trâm anh thế gia mở tiệc chiêu đãi khách khứa, bình thường là tốn thực phẩm dê bò hải sản hơn một ngàn lượng. Tới khi Vĩnh Minh đế đăng cơ, tuy nhiều lần hạ huấn dụ cấm nhưng không mấy hiệu quả.

Cho đến khi Chu Dực Thâm xưng đế, chủ động giảm mỗi ngày ba bữa cơm xuống còn hai bữa, mỗi lần đồ ăn không vượt quá mười loại, cũng ra lệnh cho hậu phi phải nêu gương tốt, mới dần dần giảm bớt thói đua đòi xa xỉ.

“Sau này đừng chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy!” Chu Dực Thâm mở miệng nói.

Chu Lan Nhân vội vàng vâng dạ, liếc nhìn Lý ma ma âm thầm trách cứ. Đều tại bà ta, nói sống ở hoàng lăng kham khổ, Vương gia nhất định nhớ nhung các món sơn hào hải vị ở kinh thành, khi ngài trở về phải bày bàn tiệc thật thịnh soạn. Chu Lan Nhân vất vả mấy ngày, không được nghe nửa câu khích lệ của Vương gia thì cũng thôi, nhưng nếu khiến Vương gia cảm thấy nàng không biết quản lý chi tiêu thì thật không tốt.

Lúc này Chu Dực Thâm mới nhấc đũa, khi hắn ăn cơm đều im lặng, mỗi món chỉ ăn vài miếng, tuyệt đối không gắp món nào nhiều hơn, nhìn không ra hắn yêu ghét món gì.

Chờ hắn buông đũa, Chu Lan Nhân lại ân cần dâng trà cùng với cam mật la của Giang Nam và mứt hoa quả.


Chu Dực Thâm uống một ngụm trà, không chạm tới hai món tráng miệng kia. Ở Tấn Vương phủ bây giờ chỉ có thể dùng lá trà loại này, tuy rằng so với nhà dân thường thì tốt hơn, nhưng làm sao so được với trà tiến cống trị giá hàng ngàn lượng mà hắn vẫn dùng trong cung Càn Thanh! Hắn không có ham mê gì đặc biệt, chỉ riêng với trà là có chút chú ý hơn.

Uống trà xong, Chu Dực Thâm dựa vào ký ức bước về phía gian phòng ở mé tây, nha hoàn vội vàng đẩy cửa ra. Chu Lan Nhân mặt thẹn thùng bước theo vào, trong lòng như nai con nhảy loạn.

Nàng vào vương phủ khi mới mười sáu tuổi, biết sẽ phải hầu hạ một đứa bé miệng còn hôi sữa, trong lòng không vui chút nào. Nhưng Tấn Vương của ngày hôm nay, thật phù hợp với hình mẫu nam nhân mà nàng ta tưởng tượng và ao ước. Khi đó trong cung cố ý phái hai ma ma chuyên dạy nàng việc nam nữ, đến nay cũng chưa từng sử dụng đến. Nàng đợi nhiều năm như vậy, thân thể đã như đất khô hạn nứt nẻ mong đợi mưa rào tắm mát.


Chu Dực Thâm dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng ta.

Chu Lan Nhân hơi hơi ngạc nhiên, rồi rất nhanh kịp phản ứng: “Vương gia không cần thiếp… hầu hạ sao?”

“Ta mệt mỏi!” Giọng nói trầm thấp không mang theo chút tình cảm nào.
 
Chu Lan Nhân cúi đầu hơi thất vọng, cung kính bước ra.

Từ trước Chu Dực Thâm đã không ham hố việc nam nữ, huống chi hiện tại hắn không có hứng thú.

Hắn nhìn quanh nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này, có cảm giác như đã trải qua mấy đời. Mặt tường phía tây là thư các, nơi hắn đọc sách từ nhỏ. Án thư, ghế dựa, giường ngủ kia đều do mẫu thân tự tay chọn lựa giúp hắn. Án thư bằng gỗ tử đàn, trên án còn có ống đựng bút bạch ngọc, giá gác bút thanh ngọc, đều là quà sinh nhật mẫu thân tặng.

Những thứ này sau khi hắn dọn vào cung Càn Thanh bị thất lạc hết, giờ đây có cảm giác vật trân quý bị mất mà lại tìm thấy.

Nếu có thể trở lại lúc mẫu thân còn sống trên đời, hắn nhất định sẽ không màng tất cả đưa người đi! Chẳng ngại đến sơn thôn hương dã, làm một người bình thường sống qua ngày, cũng không cần thân phận con cháu hoàng gia như hôm nay.

Tình yêu của nhà đế vương là thứ tàn nhẫn xa xỉ nhất. Lúc trao thì oanh oanh liệt liệt, ngươi không muốn cũng không được. Lúc thu lại, ngươi còn phải mang tính mạng ra bồi thường. Mấy năm qua hắn ở hoàng lăng, mỗi ngày đều phải đứng trước bia mộ to lớn đó, đọc những dòng chữ khắc trên bia đá lạnh băng ca ngợi công tích vĩ đại cả đời của phụ hoàng. Phụ hoàng mà hắn sùng kính nhất, dạy hắn cần chính yêu dân, dẫn hắn tung hoành sa trường, lưu lại công lao cái thế, cũng chính là người kết thúc sinh mệnh của mẫu thân.

Hắn ngồi trên trường kỷ, một mình trầm tư. Lý Hoài Ân xách một hộp đồ ăn cầu kỳ quý giá bước vào: “Chủ tử, trên đường mua hộp điểm tâm này, có phải mang sang Tây viện không ạ?”

Tây viện là chỗ ở của Chu Lan Nhân, nàng ta thích nhất ăn đồ ngọt.


Chu Dực Thâm chỉ nhìn lướt qua: “Đưa đến chỗ Thẩm Nhược Trừng đi!”

Lý Hoài Ân kinh ngạc, miệng hơi há ra, thấy Chu Dực Thâm đã vùi đầu tìm kiếm sách vở, cũng không dám hỏi nhiều, khom người lui ra ngoài. Lý Hoài Ân đứng trước cửa phòng suy nghĩ một lát, vẫy tay gọi hai nha hoàn tới, ghé tai dặn dò vài câu.

Nửa canh giờ sau, hắn mang hộp đồ ăn tới chỗ Thẩm Nhược Trừng. Nhược Trừng ở tại nhà phía bắc của Đông viện, tuy cũng là nơi độc lập nhưng rất thiếu ánh sáng, trong viện lạnh lẽo. Hôm nay thời tiết đẹp, Nhược Trừng cùng hai nha hoàn đang ngồi ở góc có ánh nắng mặt trời để phơi sách.

Nhược Trừng đã mười tuổi, vóc dáng không cao, hơn nữa lại béo tròn, ngồi xuống trông giống như tượng đất A Phúc nổi tiếng của Vô Tích.

Tố Vân là người đầu tiên nhìn thấy Lý Hoài Ân, hơi ngạc nhiên: “Sao Lý công công lại đến đây?”

Lý Hoài Ân giơ hộp đồ ăn trong tay lên, cười tủm tỉm nói với Nhược Trừng: “Cô nương, đây là quà của Vương gia!”

Nhược Trừng sửng sốt, nhất thời đứng hình. Lý Hoài Ân chắc là nhầm lẫn, sao Tấn Vương có thể tặng quà cho nàng?

Tố Vân phản ứng nhanh hơn, chìa tay nói: “Lý công công, mời vào nói chuyện!”

Vào phòng, Lý Hoài Ân nhìn đồ đạc bài trí đều quá mức giản dị, không giống như là ở vương phủ. Hắn lẳng lặng đặt hộp đồ ăn trên mặt bàn, mở nắp ra. Hộp thức ăn có hai tầng, mỗi tầng lại chia thành mười hai ô vuông. Tầng trên là các loại hoa cỏ điêu khắc bằng đường, màu sắc tươi sáng. Tầng dưới là mười hai chiếc bánh nhỏ xinh, tạo hình sống động.

Nhược Trừng chưa bao giờ nhìn thấy đồ điểm tâm đẹp như vậy, dù sao vẫn là tâm tính trẻ con, không khỏi nhìn trộm háo hức.

Lý Hoài Ân giải thích: “Trên đường về, Vương gia cố ý vào Thực Cẩm Ký mua, lệnh nô tài thưởng cho cô nương!”

Mấy người Nhược Trừng đều lắp bắp kinh hãi. Thực Cẩm Ký là cửa hàng danh tiếng có lịch sử hơn trăm năm tại kinh thành, tổ tiên là ngự trù (đầu bếp phục vụ nhà vua) của tiền triều. Món điểm tâm nhà bọn họ nổi tiếng vừa ngon, vừa đẹp, vừa đắt tiền, cực kì quý hiếm, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Nghe nói cả nước chỉ có một cửa hàng, mỗi ngày bày ra duy nhất một món, số lượng rất ít, bán xong liền đóng cửa, trước cửa luôn là đoàn người rồng rắn xếp hàng.

Mấy năm trước vào sinh nhật Nhược Trừng, Thần phi từng sai nữ quan bên người đi mua một lần, nhưng xếp hàng cả ngày cũng không mua được.


Nhược Trừng cảm thấy thật kì lạ, điểm tâm quý hiếm khó mua như vậy, sao Tấn Vương không dành cho Chu Lan Nhân?

Tố Vân khẽ vỗ lưng nhắc nhở Nhược Trừng, nàng mới giật mình quay trở lại hiện thực, nói với Lý Hoài Ân: “Đa tạ Vương gia ban thưởng! Xin nhờ Lý công công giúp Nhược Trừng chuyển lời bày tỏ lòng biết ơn đến Vương gia!”

Lý Hoài Ân mỉm cười. Dù sao cũng ở trong cung ra, tuổi còn nhỏ nhưng nói chuyện đâu vào đó.

“Đồ vật là Vương gia thưởng, cô nương nếu thật sự muốn tạ ơn, tốt nhất là tự mình đến Lưu Viên, trực tiếp cảm tạ Vương gia đi! Có điều  Vương gia đang nghỉ ngơi, cô nương chờ một canh giờ sau hãy qua!”

Nghe nói phải đi Lưu Viên gặp Vương gia, cả người Nhược Trừng cứng đờ, không biết trả lời thế nào nữa, Tố Vân đành thay nàng đồng ý.

Lý Hoài Ân rời đi rồi, Nhược Trừng ôm lấy cánh tay Tố Vân, vẻ mặt như đưa đám: “Tố Vân, ta có thể không đi được không? Vương gia không thích ta!”

Tố Vân dịu dàng an ủi: “Vương gia thưởng đồ ăn cho cô nương, về lý về tình cô nương đều nên đi tạ ơn! Chúng ta đưa cô nương đi, tới trước mặt Vương gia, cô nương chỉ cần nói cảm tạ, những cái khác không cần nhiều lời! Bích Vân, nhanh tìm xiêm y đẹp nhất của cô nương ra đây!”

Bích Vân gật gật đầu, lục tung tủ áo, cuối cùng tìm được bộ váy hoa màu hồng phấn mới may tháng giêng năm nay. Khi đó Bình Quốc Công phu nhân sắp tới phủ làm khách, Chu Lan Nhân gọi tú nương may gấp cho Nhược Trừng. Nhược Trừng chỉ có mỗi bộ váy áo này là tử tế, còn lại đều là đồ từ trong cung mang ra, không phải cũ thì cũng chật rồi.

Thừa dịp Nhược Trừng đi vào trong, Tố Vân lại dặn dò Bích Vân: “Gặp Vương gia, tuyệt đối không được nói những điều không hay về Lan phu nhân, nhớ kỹ chưa?”

Bích Vân vốn đang tính toán mách tội, nghe Tố Vân nói liền bĩu môi: “Tố Vân tỷ, nếu Vương gia chủ động hỏi thì sao? Chẳng lẽ chúng ta phải trợn mắt nói dối? Lan phu nhân kia, đến tiên sinh dạy học cũng không mời cho cô nương!”

Tố Vân cũng bất bình thay Nhược Trừng. Lúc các nàng còn ở trong cung, chi phí sinh hoạt dành cho Nhược Trừng đều là tương đương cấp bậc công chúa. Nhưng sau khi dọn vào vương phủ, đừng nói là so với trong cung, so với ngay cả tiểu thư của gia đình khá giả cũng không bằng.

“Bích Vân, trước lúc lâm chung, nương nương đã phó thác cô nương cho chúng ta, chúng ta phải bảo vệ nàng bình an lớn lên! Chúng ta mách chuyện thì hả giận được nhất thời, nhưng lại đắc tội Lan phu nhân, về sau liệu cô nương có được sống an ổn không? Hơn nữa với tình cảnh hiện giờ của Vương gia, muội kể lể những việc vặt này, chỉ thêm gây phiền toái cho ngài ấy!”

Bích Vân nghe xong, trong lòng nhảy dựng. Sau khi Hoàng Thượng kế vị lập tức phái các huynh đệ đi đất phong, duy chỉ có Vương gia nhà mình phải đi canh lăng, chính là vì kiêng kị bản lĩnh và uy danh của ngài, sợ ngài đến đất phong sẽ tạo dựng được thế lực, đe dọa nguy hiểm cho hoàng quyền. Lần này hết tang kì, Hoàng Thượng không thể không triệu hồi Vương gia về kinh, không biết sau đó sẽ có chiêu bài gì nữa.

Có lẽ cũng sẽ phái Vương gia đi đất phong, nhưng đó là ...kết quả tốt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận