Editor: Chúc Ý
Đoan Hoà Đế triệu kiến Chu Dực Thâm ở Nhân Thọ Cung, khi Chu Dực Thâm đến hắn mới vừa thay đổi long bào, buộc lại tóc. Lưu Đức Hỉ nhìn Đoan Hoà Đế nói: “Đã lâu rồi không thấy được có tinh thần như vậy.”
Đoan Hoà Đế nhìn hắn, Lưu Đức Hỉ lập tức cúi đầu không dám nói nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gần đây Hoàng Đế ăn đan dược ăn đến mức tính tình cũng có thay đổi lớn, vui buồn không đoán được. Những đạo sĩ đó thay đổi đủ loại thủ đoạn mà muốn Thái Ý Viện đưa đến được liệu trân quý, làm cho trong trên dưới trong cung lên tiếng phàn nàn. Hôm qua Hoàng Hậu cùng Từ Ninh phi lại tới Nhân Thọ Cung để khuyên nhủ Hoàng Đế, lại bị Hoàng Đế nổi giận một trận rồi đuổi đi, không chỉ như thế, Hoàng Đế còn muốn Hoàng Hậu tiếp tục tuyển tú nữ làm đầy hậu cung cho hắn.
Tô Hoàng Hậu không nghe theo lời hắn, hắn liền tìm nữ nhân ở trong đám cung nữ.
Lưu Đức Hỉ nhìn thấy phía dưới đôi mắt của Hoàng Đế có hai luồng xanh đen, cũng không biết là vì túng dục quá độ hay là vì dùng đan dược mà gây ra. Gần đây hắn lâm hạnh nữ tử so với trước kia cần mẫn hơn rất nhiều, hơn nữa hắn chỉ cần xử nữ.
Sau khi các nàng được hắn lâm hạnh một lần, liền bị mang đi thưởng cho những đạo sĩ đó, có những người không chịu nổi vì sự sỉ nhục này liền tự sát. Đoan Hoà Đế sợ sự việc này trở nên tồi tệ, kinh động đến ngôn quan, liền đem tất cả nữ nhân đó giam lỏng ở Nhân Thọ Cung. Ban ngày ban mặt, đều nghe được tiếng kêu thê thảm của các nàng.
Chu Dực Thâm vào chính điện của Nhân Thọ Cung, nhìn đến Đoan Hoà Đế đang ngồi trên long ỷ, kinh sợ. Chỉ là nửa năm không gặp, vậy mà tinh thần vẻ mặt của Hoàng Đế so với lúc hắn mới vừa hồi Kinh từ Hoàng Lăng khắc nhau rất lớn, cả người như bị vây bủa bởi một mảnh tối tăm, ngay cả ánh mắt cũng ảm đạm không có tinh thần.
Nhưng cho dù như thế nào, Hoàng Đế cũng không mất đi sự phòng bị đối với hắn. Hắn mới vừa hồi Kinh, liền cho triệu hắn vào cung hỏi chuyện.
Chu Dực Thâm quỳ trên đất, Đoan Hoà Đế nói: “Cửu đệ lần này ở Khai Bình Vệ ngươi đã lập công lớn, theo lý mà nói là phải thưởng. Nhưng ta lại nghe nói có mấy người Ngõa Lạt suốt ngày xen lẫn bên trong quân doanh ở bên cạnh ngươi, bày mưu tính kế cho ngươi, việc này ngươi định giải thích thế nào? Nếu như bị bọn họ đánh cắp quân tình quan trọng, ngươi có thể gánh nổi trách nhiệm này không?
Chu Dực Thâm đã sớm có chuẩn bị, liền nói: “Vương tử và công chúa của Ngoã Lạt là đến để giúp đỡ thần đệ. Nếu không nhờ có bọn họ, Khả Hãn Thát Đát cũng sẽ không đổi chủ tướng mới, Thát Đát cũng sẽ không bị đánh bại. Tuy rằng bọn họ ở trong quân doanh, nhưng những đồ vật quan trọng đều do thần đệ tự mình bảo quản, bọn họ không thể tiếp xúc được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này khi trên đường trở về hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi. Hắn có thể không cần đám người Hô Hoà Lỗ giúp đỡ, nhưng nếu Ngoã Lạt không tham dự trận chiến này, thì hậu phương cũng sẽ không an phận. So với việc đuổi bọn họ trở về, chi bằng để cho bọn họ tham dự vào một chút, A Cổ Lạp biết được tình hình chiến đấu, cũng sẽ không tuỳ tiện hành động.
Ý tưởng này của hắn đã được Chu Chính Hi đồng ý. Chắc chắn là thám tử ẩn nấp ở trong quân doanh, đem việc này báo cho Đoan Hoà Đế.
Đoan Hoà Đế nhìn Chu Dực Thâm trẻ trung khỏe mạnh, sắc mặt hắn càng thêm u ám. Gần đây hắn đam mê việc luyện đan trường sinh bất lão, mỗi lần dùng xong đan dược, hắn lập tức có được cảm giác xuân về, nhưng chỉ cần không dùng đến, tinh thần hắn liền uể oải, làm chuyện gì cũng không có hứng thú. Hiện tại hắn không muốn quản những chuyện khác, điều duy nhất hắn muốn làm là diệt trừ Chu Dực Thâm.
Hắn là Hoàng Đế, muốn giết một người lại khó như vậy sao? Chờ đến khi đôi cánh của Chu Dực Thâm cứng cáp rồi, căn bản muốn đụng vào hắn là điều không được.
Trong mắt Hoàng Đế lộ ra sát khí, Chu Dực Thâm cũng có thể cảm giác được. Tay hắn ở trong áo nắm chặt, kiếp trước hắn không có được đáp án, đời này đã có được. Nếu hắn cùng Đoan Hoà Đế đối đầu, không tránh khỏi chuyện ngươi sống ta chết, mà hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Lúc này, Lưu Đức Hỉ bước nhanh từ bên ngoài đi vào, cố tình bỏ qua không khí dương cung bạc kiếm bên trong điện, nói nhỏ bên tai Đoan Hoà Đế hai câu.
“Thực sự có việc này sao?” Đoan Hòa Đế nhíu mày hỏi.
“Vô cùng chính xác, Chiêu phi nương nương đang chờ ngày ở trong cung. Nghe nói vị đạo trưởng đó rất khó để mời, nếu đến trễ, sợ là hắn muốn xuất cung.” Lưu Đức Hỉ nhỏ giọng nói.
Đoan Hoà Đế liếc nhìn Chu Dực Thâm, phất tay nói: “Được rồi, ngày khác Trẫm lại ôn chuyện cùng cửu đệ, ngươi xuất cung đi.”
Chu Dực Thâm nhẹ nhàng thở ra, trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi, dập đầu cáo lui.
Hắn đi nhanh như bay ra khỏi cung. Khi lên xe ngựa, có một cung nữ nhanh chóng đi tới, nhìn trái nhìn phải, lén lút nhét vào trong tay Chu Dực Thâm một thứ gì đó, sau đó vội vàng rời đi. Trên xe ngựa Chu Dực Thâm làm như không có việc gì, lúc này mới mở tờ giấy ra, trên đó viết một địa danh.
“Hồi phủ.” Hắn dựa vào vách xe ngựa, ra lệnh. Nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Đoan Hoà Đế, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nếu Lưu Đức Hỉ không kịp thời chạy tới, chỉ sợ hôm nay hắn cũng không có cách nào toàn vẹn mà rút lui. Tuy rằng hắn cảm thấy có chút có lỗi với Chu Chính Hi, nhưng hắn cùng Đoan Hoà Đế đối đầu, thì tất cả phải có kết thúc. Gia đình Đế Vương vĩnh viễn không có cái gì gọi là tình cảm. Chỉ có quyền thế.
Xe ngựa trở lại Vương phủ, Chu Dực Thâm trở về thay đổi xiêm y. Lý Hoài Ân nói, người trong vương phủ đều bị mùi hương của dê nướng hấp dẫn, lúc này đều đang ở trong phòng bếp nhìn nữ đầu bếp xử lý thịt dê. Lúc giữa trưa, hiếm khi thấy Vương phi ăn hai chén cơm.
Tâm trạng Chu Dực Thâm đang rất phức tạp nhưng khi nghe được những lời này, hắn có chút thả lỏng, khoanh tay đi đến phòng bếp.
Còn chưa đến gần phòng bếp, đã ngửi được hương vị của mùi thì là rải trên thịt.
Trước cửa phòng bếp vây quanh không ít người, nữ đầu bếp đang đem thịt dê cắt thành từng khối, đặt trên lò than để nướng. Nhược Trừng kéo tay áo, ở bên cạnh rải hương liệu. Dầu từ miếng thịt chảy xuống, thịt được nướng đến khi chuyển thành màu vàng toả ra mùi hương thơm lừng, mọi người đứng ở ngoài cửa nước dãi chảy dài ba thước.
Nhược Trừng giữa trưa chỉ ăn thịt khô, cảm thấy mùi vị cũng không tính là xuất sắc. Nàng đã từng đọc qua một cuốn sách, có người đem thịt dê xiên vào cây, đặt trên lửa mà nướng, lại rải lên những hương liệu đặc biệt, vô cùng ngon miệng. Nàng bảo nữ đầu bếp làm thử, không nghĩ đến mùi thịt nướng quá mức mê người, hấp dẫn tất cả hạ nhân trong phủ đều đến đây.
Nàng chỉ chuẩn bị mười mấy xiên, nhiều người như vậy cũng không đủ chia, lại bảo nữ đầu bếp làm một phần khác cho mọi người.
“Đây là thịt dê Vương gia mang về, một người chỉ được ăn một xiên thôi, không thể ăn thêm. Còn phải để dành một ít Vương gia.” Đây là món ngon khó có được, nàng cũng không nghĩ chỉ hưởng thụ một mình. Với sức ăn của nàng và Chu Dực Thâm chỉ sợ không thể ăn hết một con dê. Nàng đem thịt dê nướng trên lửa phân phát cho hạ nhân, đến khi nhìn thấy Chu Dực Thâm đứng sau đám hạ nhân, nàng có chút ngây ngẩn cả người, tay liền theo bản năng mà dấu ra sau.
Chu Dực Thâm đã sớm nhìn thấy hết tất cả.
Mọi người đang chờ nàng chia thịt, thấy nàng bỗng nhiên dừng lại, nghi hoặc khó hiểu. Chờ đến khi Lý Hoài Ân nói: “Vương gia tới!” Mọi người lúc này mới sôi nổi tránh ra một lối đi nhỏ.
Bình thường hắn sẽ không đến phòng bếp. Chu Dực Thâm nhìn thấy dầu mỡ trên tạp dề, hơi hơi nheo mắt. Đường đường là một Vương phi, thế mà lại cùng hạ nhân chen chúc trong phòng bếp chia thịt. Lúc hắn trở về, thấy nàng cao hơn một chút, không nghĩ đến tính tình vẫn trẻ con như thế.
“Đem đồ trong tay bỏ xuống, trở về cùng ta.” Chu Dực Thâm nói.
Nhược Trừng ngoan ngoãn đem số thịt dê chưa chia xong bỏ xuống, bị Chu Dực Thâm lôi ra khỏi phòng bếp.
Mọi người thấy Vương phi bị Vương gia mang đi, sắc mặt Vương gia không tốt lắm, cũng không lo ăn thịt dê, lập tức giải tán như chim vỡ tổ.
Chu Dực Thâm đưa Nhược Trừng trở lại Bắc viện, nói Bích Vân Tố Vân giúp nàng rửa tay thay quần áo. Tố Vân cùng Bích Vân cho rằng nàng đi ra ngoài đọc sách, không nghĩ tới nàng lại quay trở về cùng dầu mỡ đầy trên váy áo, còn văn bị Vương gia bắt được. Chờ đến khi Nhược Trừng tắm rửa sạch sẽ, nàng đứng trước mặt Chu Dực Thâm bộ dáng giống như hài tử phạm sai lỗi lầm “Chàng không tức giận chứ? Ta chỉ cảm thấy rất khó có được thịt dê ngon như vậy, liền nói với nữ đầu bếp một cách chế biến ta đã từng đọc được ở trong sách, bọn họ cũng chưa từng chế biến như vậy. Làm ra được hương vị thật sự không tồi, chàng cũng nên nếm thử.”
Chu Dực Thâm ngồi ở trên giường kháng ấm áp, nhìn khuôn mặt nhỏ sáng sủa sạch sẽ của nàng, dù thế nào cũng không tức giận nổi, chỉ kéo nàng đến ngồi bên cạnh hắn: “Trước kia sao ta không phát hiện ra, nàng còn có thiên phú làm đầu bếp nhỉ?”
“Thiếp Chỉ học được một ít cách làm cơm nhà khi đi theo nương nương, đã lâu lắm rồi không làm cũng quên mất. Gần đây đang xem sách học một ít món khác." Nhược Trừng thành thật nói, “Chàng tiến cung có thuận lợi không?”
Đương nhiên Chu Dực Thâm sẽ không đem chính sự nói cho nàng biết, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nói sơ qua, sau đó nói: “Cho nên đại khái là sẽ không có ban thưởng gì. Ta nghe Tiêu Hữu nói, hôm nay nàng đi Bình Quốc Công phủ thăm cháu của nàng, rất nhanh liền rời đi, ở Bình Quốc Công phủ gặp phải chuyện gì sao?”
Theo như lời Tiêu Hữu nói, lúc ấy Nhược Trừng cùng với hai huynh đệ Thẩm An Đình giống như là bị người ta mời ra ngoài. Cho dù Tấn Vương như hắn không được ai nể trọng, nhưng vẫn có thể bảo vệ được thê tử.
Nhược Trừng liền đem chuyện hôm nay xảy ra ở Bình Quốc Công phủ nói cho hắn nghe, còn bất bình dùm Thẩm Như Cẩm “Tỷ tỷ mới vừa sinh con, Từ Mạnh Chu liền sủng ái một nữ tử điêu ngoa, nàng ta thiếu chút nữa làm Hồng Nhi bị thương. Cũng không biết sau khi chúng ta đi rồi, tỷ tỷ có thể ứng phó được không. Mấy ngày sau, ta muốn đi Bình Quốc Công phủ một chuyến. Nếu Từ Mạnh Chu khinh người quá đáng, vẫn nên tìm cách để tỷ tỷ quay về Thẩm gia là tốt nhất, đỡ phải không được vui vẻ.”
Chu Dực Thâm theo bản năng mà nói: “Yên tâm, tỷ tỷ nàng không có yếu đuối như vậy đâu.”
Nhược Trừng khó hiểu nhìn hắn, hắn ý thức được mình nói lỡ miệng, ho một tiếng: “Ý của ta là, tỷ tỷ nàng vô cùng thông minh. Nếu nàng ấy lựa chọn Từ Mạnh Chu, lại sinh được con vợ cả, địa vị ở Bình Quốc Công phủ rất vững chắc, nàng không cần lo lắng.” Thẩm Như Cẩm không phải là con mèo chỉ biết kêu, kiếp trước lúc nàng ở hậu cung hô mưa gọi gió, dường như không ai có thể làm giảm đi phong thái của nàng ấy. Một nơi nhỏ như Bình Quốc Công phủ, không giam được nàng đâu.
Nhưng thật ra mấy năm nay Từ Quảng đúng là không bằng trước đó, Đoan Hoà Đế dường như rất bất mãn với nhiều hành vi của hắn, ngược lại càng nể trọng Ôn gia. Từ Quãng muốn chứng tỏ uy tín của mình trong quân doanh không giảm liền liên lạc với các nơi có thế lực, nhưng hắn làm như vậy cũng là chỉ để an ủi tâm lý mà thôi. Cho nên vị thiếp thất đó cũng không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.
Nhược Trừng cùng Chu Dực Thâm nói rất nhiều chuyện xảy ra lúc hắn không có mặt ở Kinh Thành, lúc nói đến chuyện di chiếu, nội tâm nàng rất là do dự. Đó chỉ là lời nói mình nàng nghe được, trong tay nàng còn không có chứng cứ, không nên làm hắn rồi loạn tinh thần. Nàng cũng có chút ích kỷ, nàng không muốn hắn có liên quan đến ngôi vị Hoàng Đế. Nàng không thích Tử Cấm Thành, càng không thích nữ nhân bên trong Tử Cấm Thành.
Lúc nàng tiếng cung dự tiệc hôm trung thu, nhìn thấy những nữ nhân trong cung, cảm thấy các nàng cũng không được tốt. Bức tường Tử Cấm Thành quá cao, muốn nhìn phong cảnh bên ngoài còn phải đi tìm chỗ cao mới nhìn được. Nhưng cho dù như vậy cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, giống như Chu Chính Hi vậy. Nàng cảm thấy Chu Chính Hi ở vị trí Thái Tử cũng không được vui vẻ, cho nên nàng không muốn để Chu Dực Thâm cũng ở trong toà thành đó.
Chu Dực Thâm nhìn thấy ánh mắt nàng lộ ra vài phần nghiêm trọng. Hắn tưởng chuyện Từ Mạnh Chu nạp thiếp ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, liền nói với nàng: “Ta đã đồng ý với nàng chuyện gì, sẽ luôn giữ lời.”
Nhược Trừng phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác nhìn hắn.
“Không phải nàng vì chuyện Từ Mạnh Chu nạp mấy phòng thiếp thất nên khó chịu hả? Ta với hắn không giống nhau, kiếp này chỉ cần một mình nàng. Cho nên không cần vì những chuyện không thể xảy ra trong tương lai mà lo lắng.” Chu Dực Thâm nhỏ giọng nói.
Nhược Trừng cười, nàng mới không phải vì những chuyện như thế mà hao tổn tinh thần đâu, nhưng khi nghe được hắn nói như vậy, vẫn cảm thấy rất cao hứng. Nàng dựa vào trong lòng ngực của Chu Dực Thâm nói: “Trước kia ta cảm thấy, chỉ cần ngốc ở bên cạnh chàng là được. Nhưng lần trước khi nhìn thấy chàng cứu Tô Kiến Vi, ta mới hiểu được tâm ý của mình. Có lẽ ta có chút keo kiệt, không cách nào có thể chia sẻ ngươi cùng với nữ nhân khác. Đúng rồi, Tô Kiến Vi đã là Thái Tử Phi, chàng có biết không?”
Chu Dực Thâm giơ tay vuốt đầu nàng, không thèm để ý mà nói: “Mỗi người đều phải tự lựa chọn con đường cho mình, lần trước ta cứu Tô Kiến Vi chỉ là thuận tiện đi ngang qua mà thôi, không giống như nàng nghĩ. Ta đồng ý với nàng, giữa chúng ta sẽ không có người khác.” Hắn nhớ rõ lúc hắn cưới Tô Kiến Vi, Tô Kiến vi nói với hắn về sau sẽ hầu hạ tốt cho hắn, cùng các tỷ muội hoà thuận ở chung.
Hắn không thể đưa ra giả thiết hắn sẽ trả lời như thế nào, nếu lúc ấy Tô Kiến Vi cũng nói những lời giống với Nhược Trừng, không muốn chia sẻ hắn cùng với nữ nhân khác. Lúc ấy hắn đối với chuyện tình cảm vô cùng lãnh đạm, cũng sẽ không để ý đến suy nghĩ của một nữ nhân. Nếu hắn có thể rõ ràng suy nghĩ của một nữ nhân, có lẽ cũng sẽ không để cho nha đầu này kiếp trước gả cho Diệp Tu Minh.
Nhược Trừng biết được hắn là một người trọng lời hứa. Năm đó hắn bởi vì đáp ứng với Tiên Hoàng bảo vệ giang sơn, cho nên khi biết quốc gia gặp nạn, liền không do dự xuất chinh. Cho dù ở chiến trường vào sinh ra tử, cuối cùng không được gì, hắn cũng không quan tâm.
Dùng xong cơm tối, hai người lên giường sớm. Có lẽ là vì tiểu biệt thắng tân hôn, trong lòng Nhược Trừng cũng rất là muốn hắn, cho nên vô cùng phối hợp. Sau khi thành thân, thời gian bọn họ ở bên nhau còn không được một tháng, Chu Dực Thâm liền đi Khai Bình Vệ. Ở trong quân doanh, để giải toả nỗi cô đơn ở sa trường, có đôi lúc cũng gọi quân kỹ hoặc là đi đến các thôn phụ cận tìm các cô nương ở đó, nhưng Chu Dực Thâm đều không có chạm vào những nữ nhân đó cho dù chỉ là một lần.
Chỉ đến khi hắn ở trên người Nhược Trừng, hắn liền có lại cảm giác rốt cuộc cũng có thể hưởng thụ
Nhược Trừng không nhớ rõ lắm hắn muốn bao nhiêu lòng, lúc ở lần cuối cùng nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã có chút tờ mờ sáng. Hình như nàng nghe được tiếng gà gáy, thân thể thật sự quá mệt mỏi, cũng không rảnh lo hắn còn ra vào trên người nàng, liền ngủ gục trên gối. Chu Dực Thâm biết thể lực của nàng đã đến cực hạn rồi, liền ra khỏi thân thể nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, yên lặng bình tĩnh lại.
Lúc hắn ở trong quân doanh, có đôi khi nằm mơ cũng sẽ mơ thấy cảnh tượng hắn đang ôm nàng. Mỗi lần từ trong mộng tỉnh lại, liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhất định phải đi tắm nước lạnh. Cho nên rốt cuộc tối nay cũng được như mong ước, nên hắn có chút mất khống chế. Thật ra hắn cũng cố ý làm cho nàng mệt mỏi, sau đó ngủ không biết gì, nhân lúc thời gian này không có người để đi ra ngoài một chuyến.
Ban ngày người đi lại quá nhiều, ban đêm lại có Cẩm Y Vệ nhìn hắn chằm chằm. Mà lúc rạng sáng như thế này, vừa hay không ai chú ý đến.