Thẩm Oánh vào đài truyền hình không bao lâu, nhưng cô đã thực hiện rất nhiều cuộc phỏng vấn.
Lúc phỏng vấn, cô cũng từng gặp phải những người cực kỳ bài xích với giới truyền thông, nhiều nhất là họ không nhận lời phỏng vấn chứ sẽ không trực tiếp đạp đổ máy quay như Từ Dân Thành.
Ai làm truyền thông cũng biết máy quay phim rất đắt.
Có người nói đùa rằng, thợ quay phim phải sống chết cùng máy quay, câu nói này không hề cường điệu chút nào.
Cho nên lúc Từ Dân Thành đá ngã máy quay thì Thẩm Oánh liền ngẩn người.
Cô tức giận nhìn Từ Dân Thành: “Anh không nhận lời phỏng vấn của chúng tôi cũng được, nhưng anh không thể không tôn trọng thành quả lao động của chúng tôi như thế.”
Từ Dân Thành cười khẩy, hỏi cô: “Cô cũng biết hai chữ tôn trọng viết thế nào sao?”
“Tất nhiên là tôi biết.
Ít nhất, tôi sẽ tôn trọng thành quả lao động, tôn trọng nghề nghiệp của người khác.” Thẩm Oánh nói.
Từ Dân Thành giơ tay chỉ vào Thẩm Oánh, “Vậy cô có tôn trọng bọn họ chưa? Không phải chỉ là vấn đề bán máu thôi sao, hỏi đi hỏi lại mấy lần như vậy có gì hay không?”
Thẩm Oánh bị Từ Dân Thành làm cho nghẹn họng.
Một lúc sau cô mới trả lời: “Chúng tôi chỉ muốn làm cho xã hội chú ý đến vấn đề này, sau khi chương trình được phát sóng –“
“Cút!”
Không đợi Thẩm Oánh nói xong, Từ Dân Thành đã ngắt lời cô.
Dù sao Thẩm Oánh cũng chỉ là cô bé mới lớn, bị bắt chẹt lâu như vậy nên nước mắt lập tức trào ra.
Cô thấy mình thật ấm ức, rõ ràng là muốn giúp những người này nhưng ai biết anh lại không cảm kích chút nào.
Người trong phòng bệnh thấy Thẩm Oánh khóc, họ đều thấy thương cho cô bé này.
Anh Trương nháy mắt với Từ Dân Thành, ra hiệu cho anh đừng mắng cô gái nhỏ nữa.
Từ Dân Thành trực tiếp phớt lờ anh Trương rồi đi đến mấy máy quay phim trước mặt Thẩm Oánh.
“Các người mau cút khỏi đây đi!”
Trong số ít những người đi phỏng vấn cùng Thẩm Oánh, có một người khá thân thiết với cô.
Anh ấy đi lên phía trước, vỗ vai Thẩm Oánh trấn an cô.
“Chúng ta ra ngoài trước, chuyện phỏng vấn để sau đi.”
Thẩm Oánh đỏ mắt gật đầu, rồi sau đó ra ngoài với thợ quay phim.
…
Thẩm Oánh vừa đi ra ngoài, người trong phòng bệnh liền bắt đầu quở trách Từ Dân Thành.
“Cậu nhìn lại cậu xem, cần gì phải làm vậy chứ, cô gái nhỏ làm việc cũng không dễ dàng gì.”
“Đúng đó, cô bé rất dễ thương, cũng trạc tuổi con gái tôi.”
“Người ta cũng có ý tốt, nếu hỏi vấn đề không dễ nghe thì chúng ta đã không trả lời rồi.”
Mọi người tôi một câu anh một câu khiến Từ Dân Thành buồn bực.
Anh không nói gì, cứ thế đi ra khỏi phòng.
Lúc đi ra khỏi trạm phòng dịch, Từ Dân Thành tình cờ gặp Thẩm Oánh đang ngồi khóc ở bên đường.
Anh ngừng trước mặt Thẩm Oánh, “Khả năng chịu đựng của cô chỉ có thế thôi sao?”
Nghe thấy Từ Dân Thành, Thẩm Oánh lập tức đứng dậy.
Cô gạt nước mắt đi rồi nhìn anh chằm chằm không chút sợ hãi.
“Đúng vậy, khả năng chịu đựng của tôi không tốt.
Bởi vì người tôi từng phỏng vấn trước đây rất đàng hoàng chứ không như anh.”
“Chú Trương khi nãy cô phỏng vấn, nhiều nhất chỉ còn có hai mươi ngày.”
Từ Dân Thành nói: “Cô tự ngẫm lại cô đã hỏi chú ấy cái gì.
Cô nghĩ nó thích hợp sao?”
Thẩm Oánh: “… Tôi chỉ hỏi theo thông lệ thôi.”
Từ Dân Thành: “Cô tin vào đạo không?”
Thẩm Oánh lắc đầu: “Tôi không tin, người làm truyền thông như chúng tôi đều theo thuyết duy vật.”
Từ Dân Thành: “Cốt lõi của vũ trụ là tình yêu.”
Thẩm Oánh: “Tôi chỉ biết lấy người làm gốc.”
Từ Dân Thành: “Biết lấy người làm gốc, vậy lúc đặt câu hỏi cô lại không làm thế? Dm, là cô đang hỏi hay là đang rạch vết sẹo ra?!”
Thẩm Oánh bị Từ Dân Thành hỏi đến mức không trả lời được, nước mắt lại trào ra.
Cô mới tốt nghiệp không bao lâu, nhưng bây giờ lại bị một người ngoài ngành chất vấn, đương nhiên trong lòng cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Đã lâu rồi Từ Dân Thành không còn có ham muốn tình dục.
Sau khi mắc bệnh, về cơ bản anh không bao giờ nghĩ tới phương diện đó nữa.
Nhưng mà, lúc anh nhìn Thẩm Oánh lau nước mắt, đột nhiên lại có cảm giác.
Từ Dân Thành đưa tay lên lau nước mắt cho Thẩm Oánh.
Sau đó anh vươn đầu lưỡi ra liếm vào ngón tay bị ướt kia.
Thật ra, hành động lau nước mắt đáng lẽ phải rất thân thiện, nhưng Từ Dân Thành làm như thế, Thẩm Oánh lại không thấy một chút thân thiện nào.
Không những vậy, cô còn nổi da gà.
Đặc biệt là lúc Từ Dân Thành liếm ngón tay, Thẩm Oánh thấy mình như đang gặp biến thái.
Thẩm Oánh vô thức lùi lại rồi nhìn Từ Dân Thành một cách đề phòng.
Cô không biết liệu Từ Dân Thành có bị AIDS hay không, nhưng dù có hay không thì cô cũng phải tránh xa anh một chút.
Thẩm Oánh vẫn thấy mình thật nhân ái khi đến phỏng vấn các bệnh nhân AIDS, bởi vì cho đến bây giờ cô chưa từng lo lắng loại bệnh này có truyền nhiễm hay không.
Nhưng từ lúc Từ Dân Thành chạm vào mặt cô, cô đã thực sự sợ hãi.
Từ Dân Thành nhiễm bệnh nhiều năm như vậy nên anh đã quen với ánh nhìn phòng bị và sợ hãi của người khác.
Anh nhìn ra được Thẩm Oánh đang sợ hãi.
Chẳng lẽ là vì sợ truyền nhiễm sao?
“Cô có can đảm đến đây phỏng vấn, mà không có can đảm tiếp xúc với người mắc bệnh AIDS sao?” Từ Dân Thành cười hỏi cô.
“Tôi có thể tiếp xúc với bất cứ ai, ngoại trừ anh.” Thẩm Oánh nói, “Tôi ghét anh”.
Từ Dân Thành gật đầu xem thường, anh nhìn Thẩm Oánh bằng ánh mắt vô cùng trần trụi rồi một lúc lâu sau, anh mới cười với cô.
“À, là vì chỉ có tôi mới có thể lây bệnh AIDS cho cô.”
Thẩm Oánh kinh tởm mắng anh: “Đồ biến thái.”
Từ Dân Thành mỉm cười rồi rời đi.
**
Bởi vì xảy ra sự cố nhỏ ở trạm phòng dịch nên buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc.
Thẩm Oánh cùng nhóm mình trở về khách sạn rồi làm ổ trong phòng tìm các tư liệu liên quan đến AIDS.
Lần này chủ đề nhà đài muốn làm là về bệnh AIDS, và cô sẽ phải ở lại đây hơn mấy tháng.
Nếu lần này quay phim thành công thì danh tiếng của Thẩm Oánh trong giới truyền hình có thể như diều gặp gió.
Cũng chính vì điều này mà Thẩm Oánh đã phải nỗ lực rất nhiều.
Nhưng tất cả đều bị Từ Dân Thành phá huỷ.
Ở khách sạn đọc sách cả một buổi trưa nên Thẩm Oánh có hơi đau mắt.
Thẩm Oánh đặt sách xuống, đi ra đường dạo phố một vòng cho mắt thư giãn.
Cứ đi và đi thì Thẩm Oánh đã đi đến nhà thờ Công giáo.
Lúc Thẩm Oánh đi ngang qua, là lúc trong nhà thờ đang làm lễ.
Thẩm Oánh tìm một góc ngồi xuống rồi quan sát những người trong nhà thờ.
Giáo sư đại học đã từng nói, người làm truyền thông phải giỏi quan sát các chi tiết mới tạo ra các tác phẩm chi tiết được.
Rồi Thẩm Oánh từ từ nhắm mắt lại.
…
Ba phút sau, có người đến bên cạnh cô.
Lúc người kia ngồi xuống, đùi anh chạm vào đùi cô.
Thẩm Oánh vô thức mở to mắt, đập vào mắt cô chính là mặt của Từ Dân Thành.
Thẩm Oánh hơi chán ghét dịch người sang một bên, vì cô không muốn ngồi cạnh Từ Dân Thành.
Ở một nơi như thế này, Thẩm Oánh chỉ có thể yên lặng né tránh.
Từ Dân Thành không nhìn Thẩm Oánh nhưng lại đưa tay bắt lấy đùi cô.
Lúc này, cô bị doạ đến muốn hét lên.
Thẩm Oánh trừng mắt nhìn anh, “Đồ không biết xấu hổ, ở đây là giáo hội, không phải anh cũng là tín đồ à?”
Từ Dân Thành: “Ai nói với cô tôi là tín đồ?”
Thẩm Oánh: “Anh không phải là tín đồ, sao mới sáng sớm đã ở đây ca hát? Rảnh quá không có gì làm à?”
Từ Dân Thành: “Tôi đúng là rảnh rỗi không có gì làm.”
Thẩm Oánh cảm thấy cô không cần thiết phải nói chuyện với anh ta.
Cô cau mày nhìn anh: “Anh buông chân tôi ra.”
Từ Dân Thành nói: “Em khiến tôi rất hưng phấn.”
Lúc đó Thẩm Oánh lập tức bị Từ Dân Thành hù doạ, cô động thủ, hung hăng cào lên mu bàn tay anh một cái.
Móng tay Thẩm Oánh khá dài nên lần này Từ Dân Thành đã bị cào xước.
Thẩm Oánh nói: “Anh thật buồn nôn, lại càng không biết xấu hổ.”
Từ Dân Thành cười nhưng không nói gì.
Cho dù bị cào xước, anh cũng không buông chân cô ra.
Vì anh muốn làm điều đó.
Đã rất lâu rồi anh cũng chưa làm lại.
Lúc còn trẻ, Từ Dân Thành không phải là người tốt lành gì.
Vì dáng dấp anh cũng tạm, nên lúc ấy quen không dưới mười cô bạn gái.
Khi đó anh chưa phát hiện mình bị bệnh, lại còn trẻ nên đương nhiên có vốn liếng làm những chuyện như vậy.
Nhưng lúc ấy, anh không biết hưởng thụ.
Người thời còn trẻ đấu đá lung tung, chỉ cần đến kết quả mà không chú trọng hưởng thụ quá trình.
Bây giờ, anh muốn có một quá trình.
Từ Dân Thành còn chưa nói, Thẩm Oánh lại nói: “Anh buông ra, nếu anh không buông tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Từ Dân Thành: “Em báo đi, dù sao tôi cũng không sống được bao lâu.
Cuối cùng em vẫn là người bị phá hỏng.”
Thẩm Oánh: “Anh đúng là không biết xấu hổ, tôi còn tưởng anh là người tốt.”
Từ Dân Thành bấm lên đùi Thẩm Oánh một cái.
“Cũng hiếm có người nghĩ người bị AIDS là người tốt.”
Giọng nói của Từ Dân Thành có phần bi thương.
Ừ, chính là bi thương.
Bao nhiêu năm trôi qua, mỗi khi người khác biết anh mắc bệnh AIDS, chắc chắn họ sẽ nhìn anh với ánh mắt đó, cứ như thể anh đã làm ra tội ác tày trời nào vậy.
Kỳ thật anh chưa làm bất kỳ chuyện xấu nào, chẳng qua lúc trẻ vì mấy trăm tệ đó đi bán máu mà thôi.
Anh giống như bọn họ, đều là người vô tội.
Vô duyên vô cớ bị nhiễm loại bệnh này.
Cuối cùng, họ còn phải chịu đựng sự kỳ thị của xã hội này đối với bọn họ.
Thẩm Oánh nói với Từ Dân Thành: “Tôi là một phóng viên, cho nên tôi không nhìn các anh như cách mà người khác nhìn.”
Từ Dân Thành cầm tay Thẩm Oánh, ánh mắt nóng như lửa ấy nhìn chằm chằm vào cô.
“Vậy em nhìn tôi như thế nào?”
Anh nói “tôi”, không phải “chúng tôi”, Thẩm Oánh hiểu được.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Anh là một người kỳ quặc, tôi nghĩ anh có bệnh về tâm lý.”
Từ Dân Thành lại nở nụ cười: “Em là bác sĩ tâm lý à?”
Thẩm Oánh lắc đầu: “Không phải, bởi vì tâm lý của anh quá vặn vẹo.”
Từ Dân Thành: “Thế nào?”
Thẩm Oánh gật đầu: “Đúng vậy, quá vặn vẹo.
Bởi vì ông trời không công bằng với anh nên anh muốn báo thù những người vô tội.
Nếu không, vừa nãy anh đã không đối xử với tôi như vậy rồi.”
“Thế thì em sai rồi.” Từ Dân Thành nói, “Vừa rồi tôi đối với em như vậy, hoàn toàn là vì tôi có tình ý với em.”
Thẩm Oánh: “…”
Từ Dân Thành nhìn cô: “Đã lâu tôi không có hưng phấn mạnh mẽ như vậy, kể khi tôi mắc bệnh này.”.