Ba Thẩm mẹ Thẩm ăn ý không trả lời câu hỏi của cô.
Bọn họ chỉ có một đứa con gái là Thẩm Oánh, nói không quan tâm đến cảm thụ của cô là giả.
Nhưng bây giờ cô đã không còn nhỏ nữa, nếu không kết hôn liền sẽ thành gái ế chồng.
Ba Thẩm suy nghĩ một chút rồi nói với Thẩm Oánh: “Nếu con có người thích thì hãy đưa về để ba mẹ gặp mặt, ba mẹ cũng không ép buộc con phải xem mắt.”
Nghe ông nói vậy, Thẩm Oánh mỉm cười.
Đầu tiên là mỉm cười, sau đó cô cười lớn rồi cuối cùng là cười đến chảy nước mắt.
Vẻ mặt của cô rất lạ, không thể phân biệt được cô là đang vui hay đang buồn.
Ba Thẩm mẹ Thẩm đang ngồi bên cạnh, nhìn nhau không hiểu gì.
Thẩm Oánh đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, cười nói: “Anh ấy sẽ không bao giờ trở về nữa.”
“Con sẽ không lại thích ai nữa.”
Thẩm Oánh nói: “Cho nên con nghe lời ba mẹ, ba mẹ để con lấy chồng, sinh con cũng không thành vấn đề.”
Mẹ Thẩm hỏi cô: “Con…con có ý gì?”
Thẩm Oánh nói: “Không có gì ạ, không có gì.
Chuyện kết hôn, ba mẹ cứ quyết định đi.”
Thái độ nghe theo tất cả sự sắp xếp này của Thẩm Oánh khiến ba Thẩm mẹ Thẩm luống cuống không thôi.
Nếu cô phản kháng một chút, nói ra suy nghĩ trong lòng mình thì không chừng họ có thể thuận theo yêu cầu của cô.
Nhưng Thẩm Oánh lại không nói gì nên bọn họ thật sự không biết làm sao cả.
**
Cuối cùng, Thẩm Oánh vẫn không phát triển mối quan hệ với người nam kia.
Kết thúc kỳ nghỉ, Thẩm Oánh vẫn tiếp tục làm việc.
Thời gian làm việc của cô cũng không khác gì trước đây.
Ngày đầu tiên đi làm, Thẩm Oánh mới biết được tin tức mình nhận được giải thưởng.
Giải nhất thể loại phóng sự thuộc thể loại tin tức truyền hình của China News Award.
Nhìn tấm giấy chứng nhận thành tích đặt trên bàn làm việc, Thẩm Oánh không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Cô đã mất đi người quan trọng nhất, cho dù có trao cả thế giới cho cô, cô cũng sẽ không vui vẻ được.
Chuyên đề Thẩm Oánh phỏng vấn ở huyện S đã được phát sóng vào ngày 1 tháng 12 năm ngoái và cũng được đài truyền hình cử đi tham gia giải China News Award.
Chuyên đề được đặt tên là “Anh ấy muốn là một thân cây”, cảnh phim đầu tiên chính là mọi người đang hát và cầu nguyện ở nhà thờ.
Bộ phim này được coi là một đề tài nhạy cảm, đài truyền hình đề cử đi thi cũng là quá liều mạng.
Không ngờ nó lại thành công như vậy.
China News Awards là giải thưởng cao quý nhất của ngành báo chí trong nước, rất nhiều người làm phóng viên cả đời cũng chưa bao giờ nhận được vinh dự như vậy.
——
Thẩm Oánh còn trẻ nhưng đã nhận được vinh hạnh này nên lãnh đạo trong đài càng xem trọng cô hơn.
Sau khi thảo luận, đài truyền hình chuẩn bị một chuyên mục riêng để Thẩm Oánh xử lý, chủ yếu là thực hiện các chuyên đề chuyên sâu về những người bị gạt ra ngoài lề xã hội.
Thẩm Oánh làm phóng viên và nhà sản xuất.
Nhà đài đã sắp xếp cho cô vài quay phim và phóng viên có kinh nghiệm thực hiện với cô, bao gồm Lâm Thần và Thiệu Ứng Hi.
Ít nhất, trong một chuyên mục phải có một nam phóng viên.
Mặc dù kết quả nghiên cứu tâm lý học cho thấy các phóng viên nam có xu hướng tạo cho người được phỏng vấn cảm giác bị áp bức, nhưng một chuyên mục luôn phải có cả nam và nữ.
Thiệu Ứng Hi được xem là một nam phóng viên có phản ứng nhanh nhạy và có triển vọng trong đài.
Lãnh đạo nghĩ mối quan hệ giữa anh và Thẩm Dĩnh không tồi nên sắp xếp hai người cùng nhau.
Thẩm Oánh và Lâm Thần mới thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Dù có thay đổi thế nào, Thẩm Oánh vẫn luôn làm việc với Lâm Thần.
Từ ngày đầu tiên đến đài truyền hình đã là như vậy.
**
Chuyên mục mới được thành lập, chủ đề đầu tiên là chăm sóc trẻ tự kỷ.
Chủ đề này là do Thiệu Ứng Hi đề xuất, Thẩm Oánh và Lâm Thần cảm thấy ý tưởng này rất hay nên bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị.
Sau khi tổ chuyên mục ngồi lại với nhau thảo luận dàn ý quay chụp xong, mọi người lần lượt ra về.
Nhưng Lâm Thần lại không đi, cô ta vẫn ngồi tại chỗ, đợi đến khi mọi người đi hết rồi mới bắt đầu nói chuyện với Thẩm Oánh.
Lâm Thần nói với Thẩm Oánh: “Nghĩ thoáng một chút.”
Thẩm Oánh cũng không ngẩng đầu lên, cô nói: “Tôi không có việc gì phải suy nghĩ.”
Lâm Thần nói: “Chị đã biết chuyện của Từ Dân Thành.”
Thẩm Oánh ngừng tay, không lên tiếng.
Lâm Thần nói: “Thực ra lúc ở bên anh ấy em nên chuẩn bị tâm lý cho việc này thật tốt.
Anh ấy không thể cho em một cuộc sống bình thường.
Đừng vì điều này mà mất niềm tin vào cuộc sống.
Em chỉ mới hai mươi lăm, cuộc sống của em chỉ mới bắt đầu.”
Lâm Thần bước đến bên cạnh Thẩm Oánh rồi vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Tương lai em sẽ gặp được người tốt hơn.”
Có một chuyện Lâm Thần không hề nói với ai.
Vào đêm quan hệ với Từ Dân Thành, lúc Từ Dân Thành tiến vào cơ thể cô ta thì ghé bên tai cô ta nói một câu.
Anh nói: “Tôi muốn cầu xin cô một việc.”
Lâm Thần cười hỏi anh: “Anh cầu xin em chuyện gì thế? Lúc này chắc là em phải cầu xin anh chứ…”
Từ Dân Thành nói: “Đến lúc tôi chết đi, nếu cô ấy vẫn luẩn quẩn trong lòng, cô hãy an ủi cô ấy vài câu.”
Lâm Thần hỏi anh: “Loại chuyện này anh cũng phải cầu xin sao?”
Từ Dân Thành nói: “Luôn an ủi cô ấy, cho đến lúc cô ấy nghĩ thông suốt.”
Cho đến bây giờ, Lâm Thần vẫn không thể nghĩ ra một từ nào thích hợp để diễn tả cảm xúc của mình lúc đó.
Cô ta thậm chí không thể tưởng tượng Từ Dân Thành yêu Thẩm Oánh đến bao nhiêu.
Anh biết người khác an ủi cũng vô ích, nhưng còn muốn cô ta làm thế.
Anh đã yêu đến mất lý trí rồi.
——
Thẩm Oánh không ngờ Lâm Thần lại quan tâm khuyên nhủ cô như vậy.
Cô nhìn Lâm Thần, không cảm xúc nói: “Cảm ơn chị đã quan tâm.”
Lâm Thần nói: “Thẩm Oánh, em không cần phải sống mệt mỏi như vậy, muốn khóc có thể khóc, muốn cười liền cười, diễn không tốt thì đừng giả vờ nữa.”
Thẩm Oánh nắm chặt tay, hơi tức giận nói: “Nếu không có chuyện gì thì chị đi được rồi.”
Lâm Thần cầm tài liệu trên bàn hội nghị lên, xoay người.
Trước khi đi, cô ta nói với Thẩm Oánh: “Từ Dân Thành sẽ không muốn nhìn thấy em như thế này.
Đừng vì anh ấy mà làm dở dang bản thân mình, muốn tìm liền tìm.”
Cuối cùng Thẩm Oánh không nhịn được nữa, rống to lên: “Chuyện của tôi không cần chị lo! Đi ra ngoài!”
Đây là lần đầu tiên cô rống lên với Lâm Thần.
Đến đài truyền hình chưa được bao lâu, Lâm Thần đã làm nhiều chuyện quá đáng với cô, cô sẽ đối đầu với cô ta nhưng cô sẽ không bao giờ không tôn trọng cô ta như thế.
Ngay cả khi Lâm Thần phát sinh quan hệ với Từ Dân Thành, cô cũng chưa bao giờ quát mắng cô ta.
Lâm Thần nghe Thẩm Oánh rống lên, đi thẳng ra phòng họp không quay đầu lại.
Thẩm Oánh ở trong phòng họp một mình, khóc nức nở.
Thiệu Ứng Hi đang định quay lại phòng họp lấy đồ để quên, vừa đến gần liền nghe thấy Thẩm Oánh rống lên.
Anh tăng tốc đi tới cửa phòng họp, vừa lúc nhìn thấy Lâm Thần đang cầm tài liệu đi ra.
Chuyện Thẩm Oánh và Lâm Thần không hợp nhau, Thiệu Ứng Hi cũng biết.
Thiệu Ứng Hi ngăn Lâm Thần lại hỏi: “Chị ức hiếp cô ấy?”
Lâm Thần cười một tiếng, gạt tay Thiệu Ứng Hi ra.
“Tự mình đi hỏi đi.”
…
Lúc Thiệu Ứng Hi đi vào phòng họp, Thẩm Oánh đang ngồi trong góc ôm gối khóc to.
Tóc tai cô bù xù, cả người cực kỳ suy sụp.
Thiệu Ứng Hi bước đến mạnh mẽ kéo Thẩm Oánh lên.
Thẩm Oánh hét vào mặt Thiệu Ứng Hi: “Cậu để tớ yên! Tôi cần các người quan tâm!”
Thiệu Ứng Hi nói: “Thẩm Oánh, cậu tỉnh táo một chút.
Cậu thế này… sao anh ta có thể yên lòng rời đi?”
Những lời này của Thiệu Ứng Hi thực sự khiến Thẩm Oánh bình tĩnh lại.
Cô ôm đầu, nhỏ giọng nói: “Anh ấy không yên lòng, có phải sẽ quay lại gặp tớ không?”
Thiệu Ứng Hi không nói nên lời.
Khi một phần tình cảm trở thành chấp niệm, nó sẽ huỷ diệt năng lực tín ngưỡng của một người.
Thẩm Oánh trước kia cho dù chuyện riêng tư có phiền phức đến đâu nhưng cũng sẽ không tác động đến tinh thần làm việc.
Tựa như trước kia cô nói như vậy: Làm tin tức là toàn bộ cuộc sống của cô.
Giờ đây, người đàn ông kia chính là toàn bộ cuộc sống của cô.
**
Thiệu Ứng Hi xin cho Thẩm Oánh nghỉ rồi đưa cô đến công viên mới xây của thành phố chơi.
Thẩm Oánh không muốn đi, nhưng là Thiệu Ứng Hi cưỡng ép kéo cô đi.
Hai người bọn họ đã cùng chơi những trò chơi nguy hiểm và đầy kích thích như tàu lượn siêu tốc, nhảy bungee, đu quay dây văng.
Bản thân Thẩm Oánh mắc chứng sợ độ cao, chơi những trò chơi này tương đương với việc giết chết một nửa mạng của cô.
Lúc chơi nhảy bungee, Thẩm Oánh hét rất lớn, nhưng cô không gọi tên ba hay mẹ.
Mà cô gọi tên Từ Dân Thành.
Nhắm mắt lại, Thẩm Oánh có thể nhìn thấy đôi mắt của anh.
Sau khi nhảy bungee, Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi tiếp tục chơi đu quay dây văng.
Lúc Thẩm Oánh đi ra liền nôn, nôn ra cả mật vàng, đi đường cũng không vững.
Thiệu Ứng Hi đã đỡ Thẩm Oánh đi từ nơi chơi trò chơi đến cửa ra vào KFC, anh gọi một ly nước chanh cho Thẩm Oánh để làm giảm sự khó chịu trong bụng cô.
Đưa nước chanh cho cô, Thiệu Ứng Hi hỏi: “Bây giờ tâm trạng của cậu có tốt hơn chưa?”
Thẩm Oánh gật đầu, cô nói: “Cảm ơn cậu.”
Sau khi la hét, khóc lóc và trút giận xong, Thẩm Oánh thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ khi Từ Dân Thành rời đi, cô chưa bao giờ nhẹ nhõm như bây giờ.
Cô rất cảm ơn Thiệu Ứng Hi chuyện này.
Anh là một người rất tốt, Thẩm Oánh nghĩ vậy.
Thiệu Ứng Hi nói: “Cậu không cần khách sáo với tớ, về sau tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”
Thẩm Oánh cúi đầu, hung hăng cắn vào đầu ống hút.
Thẩm Oánh hiểu ý Thiệu Ứng Hi đang nói.
Nhưng… cô không biết phải đáp lại anh như thế nào.
Bởi vì cô biết, đời này cô sẽ không bao giờ thích được ai nữa.
Dưới một điều kiện tiên quyết lớn như vậy, nếu cô và Thiệu Ứng Hi ở bên nhau thì sẽ không công bằng cho anh.
Thấy Thẩm Oánh im lặng, Thiệu Ứng Hi nói tiếp: “Tớ nghiêm túc.”
Thẩm Oánh nói: “Tớ biết.”
Thiệu Ứng Hi nói: “Cậu không cần phải trả lời ngay, suy nghĩ kỹ một chút, tớ sẽ đợi cậu.”
Nói xong, anh lại bổ sung thêm: “Bất cứ lúc nào cũng chờ.”
Thẩm Oánh nói: “Nhưng tớ sẽ không thích được ai nữa.”
Thiệu Ứng Hi nói: “Tớ biết.”
Thẩm Oánh hỏi: “Cậu không để ý sao?”
Thiệu Ứng Hi nói: “Có.”
Thẩm Oánh cau mày: “Vậy cậu —”
Thiệu Ứng Hi ngắt lời cô, nhẹ nhàng nói: “Cô không thể vì anh ta mà cả đời không kết hôn.
Nhìn cậu gả cho người khác, không bằng tớ lấy cậu làm vợ.”
Thẩm Oánh nói: “Chuyện này đối với cậu không quá công bằng.”
Thiệu Ứng Hi cười: “Ngay từ đầu cậu đã không công bằng với tớ.
Xem như anh ta mắc bệnh AIDS nhưng cậu vẫn thích anh ta mà không thích tớ.
Nhận được sự công bằng của cậu là quá xa xỉ, cho nên tớ không cần.”
Thẩm Oánh cắn chặt ống hút, không nói gì.
Thiệu Ứng Hi hỏi có: “Sao cậu không nói nữa? Chẳng lẽ anh ta yêu cầu cậu vĩnh viễn không kết hôn sao?”
Thẩm Oánh lắc đầu: “Không có! Anh ấy không phải là người ích kỷ như vậy!”
Thiệu Ứng Hi nói: “Anh ta không ích kỷ mà lại khiến cho cậu thích anh ta, rồi sau đó bỏ cậu lại mà đi à?”
Thẩm Oánh nhìn Thiệu Ứng Hi, run giọng nói: “Cậu không có tư cách đánh giá anh ấy, là tớ cam tâm tình nguyện thích anh ấy.”
Thiệu Ứng Hi vẫn đang cười, anh nói với Thẩm Oánh: “Nghe này, cậu luôn vì anh ta khồn chút do dự phản bác tớ, tớ đã quen rồi, cho nên tớ không cần cậu đối xử công bằng với tớ.”
“Thẩm Oánh, chẳng qua là tớ cảm thấy, chung quy cậu cũng sẽ lấy chồng.
Tựa như cậu thích anh ta thì tớ cũng thích cậu.
Cậu tình nguyện làm nhiều chuyện vì anh ta, tớ cũng đều nguyện ý vì cậu.
Cậu không cần phải mang bất cứ gánh nặng gì trong lòng.”.