Nghe Từ Dân Thành nói Thẩm Oánh bắt đầu cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo.
Trước giờ cô chưa từng tin có quỷ thần, nhưng lúc này cô lại thấy sợ hãi.
Cô sợ chuyện Từ Dân Thành chết trong tay cô sẽ trở thành sự thật.
Nói vậy, có lẽ đời này cô không thể ngủ yên.
Thẩm Oánh hít sâu một hơi, cố gắng hết sức điều chỉnh cảm xúc của mình.
Thẩm Oánh nói: “Anh sẽ không chết, em tin là vậy.”
Từ Dân Thành nói: “Em biết cái anh muốn nghe không phải điều này, đổi cái khác.”
Thẩm Oánh hỏi: “Vậy anh muốn em nói gì, có thể nói thẳng được không vì em không đoán được anh nghĩ gì.”
Từ DânThành kề sát mặt cô, chầm chậm cọ chóp mũi vào gò má mềm mại của cô.
Thẩm Oánh lại nổi da gà khắp người, cơ thể cô cũng bắt đầu run nhẹ.
Cô không biết là do sợ hãi hay là do ham muốn.
Từ Dân Thành rất thích cọ vào mặt Thẩm Oánh như thế này.
Làn da cô rất mềm mại, là mềm mại của một cô gái trẻ.
Mềm mại và nhẵn bóng, sờ vào rất dễ chịu.
Từ Dân Thành có chút say mê.
Qua mấy phút sau, anh nói: “Em không đoán được bởi vì em không muốn đoán.”
Thẩm Oánh nói: “Anh không nói làm sao em đoán được, dù có đoán thì cũng phải giải đáp thôi.”
Từ Dân Thành dùng tay quấn tóc cô, cười nói: “Anh cho là em đủ hiểu anh, không ngờ ngay cả cái gì anh muốn em cũng không biết.”
Thẩm Oánh ngẩng đầu nhìn anh.
Trong mắt cô mang theo ánh sáng, là rất sáng.
Cô hỏi: “Vậy cái anh muốn là gì?”
Từ Dân Thành đưa tay lên ngực trái của cô, vỗ nhẹ một cái.
Anh cười rất nhẹ, nhìn kỹ cũng không thấy được.
“Anh muốn nơi này, trái tim.”
Từ Dân Thành không dùng nhiều sức, nhưng Thẩm Oánh lại thấy tâm nhĩ trái của cô vô cùng đau đớn, giống như bị thứ gì đó bắt lấy.
Thẩm Oánh nói: “Trái tim là của em, không cho được.”
Từ Dân Thành cười: “Không cho được thì liền mượn.”
Thẩm Oánh hỏi: “Anh muốn mượn bao lâu?”
Từ Dân Thành nói: “Đến ngày em rời đi.”
Thẩm Oánh gật đầu đồng ý, cô nói: “Được, vậy em cho anh mượn.
Nhưng mà anh phải nhớ trả lại.”
Từ Dân Thành nói: “Anh sẽ trả lại.”
**
Sau đó, Từ Dân Thành cũng không làm bất kỳ hành động quá đáng nào nữa, rồi anh đưa Thẩm Oánh trở về khách sạn.
Lúc Thẩm Oánh trở về, tổ quay phim đang đợi cô về họp.
Anh quay phim và biên kịch đợi rất lâu, thiếu chút nữa đã đi ra ngoài tìm cô.
Thẩm Oánh vừa vào cửa liền bị kéo đến phòng quay phim để họp.
Lần họp này chủ yếu là quyết định chủ đề của bộ phim.
Biên kịch cũng nhận thấy làm theo bố cục lớn rất khó nên chuẩn bị cho việc nhỏ trước.
Thẩm Oánh là phóng viên cũng là một biên kịch, cô thực hiện chương trình cùng với một người nữ lớn hơn cô ba bốn tuổi.
Cô ấy tên là Lâm Thần, là người tiếng nói hơn cô một chút trong đài truyền hình.
Lúc được hỏi ý kiến, Thẩm Oánh nói: “Em nghĩ nên bắt đầu từ một nhân vật trước, em đã tìm được người thích hợp.”
Lâm Thần hỏi: “Người phù hợp à? Là ai vậy?”
Thẩm Oánh nói: “Là người đàn ông đạp đổ máy quay hôm trước.
Anh ấy tên là Từ Dân Thành, năm nay ba mươi lăm tuổi.”
Lâm Thần cười, “Em cho rằng anh ta có gì tốt? Nếu không phải là người bệnh thì với tính cách này anh ta hoàn toàn là tên cặn bã đầy tai hoạ của xã hội.”
Thẩm Oánh rất chán ghét người khác đánh giá Từ Dân Thành như thế.
Tuy rằng cô thầm biết Từ Dân Thành không phải người tốt lành gì, nhưng người khác nhận xét như vậy là không được.
“Chị thì biết cái gì? Chị không hiểu rõ anh ấy, nên đừng vội phán xét.”
Kể từ khi cô vào đài truyền hình đây là lần đầu tiên Thẩm Oánh tranh cãi với Lâm Thần.
Bị một đàn em chất vấn, Lâm Thần bị mất mặt.
Cô ta hỏi Thẩm Oánh, “Còn em thì sao? Em hiểu rõ anh ta à? Tôi thấy em bị vẻ bề ngoài của anh ta mê hoặc.
Giống như những cô gái tầm tuổi này hoàn toàn không thích hợp để phỏng vấn, tôi sẽ gọi cho đài ngay bây giờ để thay người.
“
Thái độ của cô vẫn kiên định như cũ, cô nói: “Không ai trong chúng ta đủ tư cách đứng tại vị trí của Thượng Đế để đánh giá người khác như thế nào, không đến lượt của chúng ta đánh giá họ.
Giống như chị nói, chúng ta không hiểu rõ anh ấy, em cũng không có cách nói anh ấy tốt, mà chị cũng không có tư cách nói anh ấy không tốt.”
Mấy thợ quay phim thấy hai người sắp cãi nhau nên nhanh chóng khuyên can.
“Được rồi, được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.
Chúng ta phải nhanh chóng đưa ra phương án quay chụp, nếu quay không đủ thì không có cách nào làm phần hậu kỳ, thời gian còn lại không nhiều lắm.”
…
Thẩm Oánh không có ý cãi nhau với Lâm Thần, đơn giản là cô không thích cô ta đánh giá Từ Dân Thành như vậy.
Sau đó, cô cũng không ầm ĩ với Lâm Thần nữa, nhờ mấy người quay phim khuyên can nên hai người các cô đã cùng chung ý kiến.
Lâm Thần và Thẩm Oánh đều lùi lại một bước thỏa hiệp với nhau.
Sau cùng quyết định đưa ra chính là bắt đầu từ nhân vật nhỏ.
Lâm Thần và Thẩm Oánh cuối cùng cũng bắt tay làm hòa.
Mọi người ở cùng một tổ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy, cãi nhau ầm ĩ cũng không phải chuyện gì tốt.
**
Ngày hôm sau, Lâm Thần đi theo Thẩm Oánh và các thợ quay phim ra ngoài quay chụp.
Đây là lần đầu tiên sau khi đến huyện S, Lâm Thần dậy sớm đi cùng với bọn họ.
Trước đây về cơ bản cô phải đợi đến trưa mới ra ngoài, đi một chút rồi lại quay về khách sạn.
Bọn họ đi đến trạm phòng dịch, bởi vì đến sớm nên lúc này mọi người đang tập trung ăn sáng.
Từ Dân Thành cũng ở đây, anh đang bưng một bát cháo gạo bên tay phải, còn tay trái thì cầm một cái bánh bao.
Anh cao ráo, cho dù có ngồi xổm cũng nổi bật hơn cả người bên cạnh.
Thẩm Oánh vẫn luôn nhìn anh.
Lâm Thần nhìn thoáng qua Từ Dân Thành, thầm nói: “Gương mặt này thật đúng là tai hoạ.”
Rõ ràng ở một nơi đơn sơ thế này, làm cùng hành động với người khác, ăn như những người khác nhưng anh lại không giống họ.
Cụ thể không giống ở chỗ nào thì không rõ.
Thẩm Oánh đến trước mặt Từ Dân Thành, cúi đầu nhìn anh.
“Ừm…hôm nay chúng em đến phỏng vấn, anh ăn xong có thời gian không?”
Từ Dân Thành không ngẩng đầu mà chỉ tiếp tục uống cháo.
Thẩm Oánh hơi không nhịn được, cô ngồi xổm xuống hỏi lại lần nữa.
“Anh ăn xong có thời gian không? Chúng em đã chuẩn bị phỏng vấn rồi.”
Từ Dân Thành nhìn cô nói: “Có thời gian, nhưng một mình em thì được.”
Thẩm Oánh nói: “Quay phim nhất định phải ở, không có anh ấy thì không được đâu.”
Từ Dân Thành nói: “Mở máy lên rồi người cút đi, anh không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Thẩm Oánh nói: “… Nhưng em không biết dùng máy quay thế nào, nếu không có họ ở đó em không thể không chế hiện trường được, yêu cầu này của anh quá vô lý.”
Từ Dân Thành cắn một miếng bánh bao, nói không rõ: “Được rồi, tùy em.
Em muốn làm sao thì làm.”
Đều đã đồng ý cả rồi, anh sẽ không đổi ý.
Từ Dân Thành đột nhiên đồng ý khiến Thẩm Oánh vui mừng cười đến mang tai.
“Cảm ơn anh nha! Anh thật dễ nói chuyện.”
Thẩm Oánh cười khen ngợi Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành tiếp tục cúi đầu cắn bánh bao, không nói gì thêm.
Thẩm Oánh đi đến chỗ Lâm Thần và thợ quay phim, hào hứng nói: “Anh ấy đồng ý rồi, đợi một lát có thời gian sẽ phỏng vấn.”
Lâm Thần nhìn Từ Dân Thành, ánh mắt có chút lay động.
“Ồ, vậy chờ xem.” Cô ta nói.
**
Từ Dân Thành ăn sáng xong, sau đó đi đến vòi nước rửa chén bát.
Anh thường ở lại đây nên có dụng cụ ăn riêng cho mình.
Rửa sạch xong, Từ Dân Thành cho chén bát vào túi nhựa rồi cất vào ngăn tủ.
Nhóm của Thẩm Oánh vẫn đang đợi Từ Dân Thành ở ngoài sân để phỏng vấn.
Đợi tầm mười phút, cuối cùng Từ Dân Thành cũng đi ra.
Lâm Thần thấy Từ Dân Thân Thành nước ra thì nhanh chóng đi tới tự giới thiệu mình với Từ Dân Thành.
“Xin chào, chúng tôi đến từ đài truyền hình.
Anh ngồi ở đây đi, chúng ta có thể sớm bắt đầu phỏng vấn.”
Lúc nói chuyện, Lâm Thần khẽ nở nụ cười.
Lâm Thần rất xinh đẹp, ở đài truyền hình cũng có tiếng là xinh đẹp.
Bình thường mọi người hay đùa bảo cô ta là nữ thần.
Cô ta cười lên rất đẹp, Thẩm Oánh và cô ta hoàn toàn không là người cùng một đường.
Từ Dân Thành liếc nhìn Lâm Thần rồi sau đó giơ tay chỉ vào Thẩm Oánh.
Anh không hề khách sáo, nói: “Tôi muốn phỏng vấn với cô ấy, không phải phỏng vấn với cô.”
Lâm Thần lập tức xấu hổ.
Cô ta xinh đẹp nên bình thường không ai sẽ từ chối cho cô phỏng vấn.
Trước đây có người đùa rằng cô ta xinh đẹp như vậy, hoàn toàn có thể trở thành một ngôi sao.
Lâm Thần luôn cảm thấy mình có ưu thế về ngoại hình.
Nhưng hôm nay lại bị Từ Dân Thành từ chối trực tiếp như vậy, cô ta cực kỳ mất mặt.
Thẩm Oánh nghe Từ Dân Thành gọi mình thì vội vàng đi đến.
Với tính khí nóng nảy của Từ Dân Thành, nói không chừng một lát nữa anh sẽ ồn ào với Lâm Thần.
Tính cách của Lâm Thần không tốt như Thẩm Oánh, nếu hai người họ cãi nhau nhất định sẽ không thể ngăn cản.
“Chị qua bên kia nghỉ ngơi chút đi, ở đây cứ giao cho em.”
Thẩm Oánh đi đến nói với Lâm Thần.
Lâm Thần phớt lờ cô, trực tiếp quay người rời đi.
Thẩm Oánh lấy ghế gấp bên cạnh sang, mở ra rồi đặt xuống.
Cô ngẩng đầu cười với Từ Dân Thành: “Anh đến đây ngồi đi, ngồi xuống rồi chúng ta tiếp tục phỏng vấn.”
Từ Dân Thành ngồi xuống, mặt không cảm xúc.
…
Thẩm Oánh lại mở một ghế gấp ra, tự mình ngồi xuống rồi bật micro lên.
Cô quay đầu ra dấu ok với anh quay phim, chính thức bắt đầu phỏng vấn.
Thẩm Oánh hỏi anh: “Anh làm chăm sóc cho người hấp hối được bao lâu rồi?”
Từ Dân Thành cười, câu hỏi này vẫn còn tốt.
Cuối cùng vẫn chưa đục khoét vết sẹo của người khác.
Từ Dân Thành nói: “Hơn ba năm, không dài lắm.”
Thẩm Oánh gật đầu, tiếp tục hỏi: “Trong khoảng thời gian này, có chuyện gì khiến anh rất ấn tượng không?”
Từ Dân Thành suy nghĩ một chút rồi nói: “Có một chuyện.”
Thẩm Oánh truy hỏi: “Anh có thể nói rõ một chút được không?”
Từ Dân Thành nói: “Đó là bệnh nhân đầu tiên tôi chăm sóc, là một người phụ nữ ba mươi tuổi.
Khi phát hiện mắc bệnh này, gia đình cô ấy không cần cô ấy nữa.
Chồng ly dị, con cũng không muốn nhận cô ấy.
Cô ấy sống ở trạm phòng dịch một mình, là tôi cùng cô ấy trải qua năm mới.”
“Giao thừa năm đó tôi cũng bị sốt đến 40 độ, tôi sốt, cô ấy cũng sốt.
Ba mươi Tết người khác thì ăn sủi cảo, còn chúng tôi thì cùng nhau uống thuốc.”
“Lúc đó cô ấy hỏi có phải sẽ chết không, tôi nói nhất định sẽ không chết.”
Thẩm Oánh tiếp tục gật đầu, cô biết lúc này cô chỉ nên làm một người lắng nghe.
Từ Dân Thành cười khổ một tiếng rồi nói tiếp: “Uống thuốc xong tôi ngừng sốt, cô ấy vẫn còn sốt.
Sau đó tôi ở trạm phòng dịch gói cho cô ấy mười mấy cái sủi cảo, ăn xong cô liền qua đời.”
“Tôi phủ vải trắng lên cho cô ấy, mồng một năm mới khiêng đi hoả táng.”
Thẩm Oánh nghe xong đều sững người.
Lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc sống quá tàn nhẫn, lúc người khác đang ăn mừng thì lại có người bị Thần Chết mang đi.
Từ Dân Thành nói xong, rất lâu Thẩm Oánh vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cuối cùng, anh quay phim không nhìn được nữa nên lên tiếng nhắc nhở cô.
“Thẩm Oánh, tiếp tục đi, hỏi đến vấn đề tiếp theo.”.