Cây Xương Sườn Thứ Hai

Nửa tháng sau ánh mặt trời đặc biệt tươi đẹp, một ngày sau buổi trưa, có người ngoài cửa ấn
chuông vang lên, Trì Đông Chí mở cửa ra nhìn, là cái người thiếu niên vô duyên vô cớ biến mất một tháng kia, mặt mũi trẻ con, lau mồ hôi, tuôn
ra những nụ cười.

Trì Đông Chí không mời anh ta vào, liền đứng
bên cạnh cửa như thế cười như không cười nhìn anh ta. Đứa nhỏ này thật sự là có tiền đồ, vô thanh vô thức vừa đi là liền
một tháng, ngay cả một chút tin tức cũng không có, đột nhiên tạm biệt,
lại phát hiện ra không có cậu ta và Cốc Tử bên cạnh trêu ghẹo tranh cãi
mỗi ngày, thật có chút vắng vẻ.

“Sư phụ, chị xem em mang cái gì
cho chị nè?” Chu Nhiễm thần bí hề hề di chuyển một bể cá từ phía sau
sang, nhỏ bé mà đẹp đẽ, đủ loại cả cảnh nhiệt đới vẫy cái đuôi to lớn
chào hỏi, đếm một chút, lại có tầm hơn mười con.

Trì Đông Chí
nhìn vui vẻ, hơi hơi dịch người nhường anh ta tiến vào, nhìn anh ta ngồi chồm hổm bận rộn bên cạnh cửa sổ, bộ dạng chăm chỉ trước mắt, làm anh
ta tăng thêm mấy phần nhan sắc.

Thời gian quen biết không ngắn,
hôm nay mới đúng là lần đầu tiên quan sát tỉ mỉ đứa nhỏ này. Chu Nhiễm
lớn lên rất ưa nhìn, nhưng lúc mới nhìn thật sự không khơi lên sự chú ý, lần thứ hai nhìn kỹ mới cảm thấy đẹp trai, nhưng chính anh ta cũng
không phát hiện ra điều đó.

Sau ngày hôm đó, Chu Nhiễm bắt đầu
mỗi ngày tới cục cảnh sát, sáng sớm lúc đi làm cũng không kêu cô cùng
đi, thỉnh thoảng sẽ đưa cho cô phần ăn sáng, không gõ cửa, liền treo
trên tay cầm phía bên ngoài cửa. Sau đó Trì Đông Chí phát hiện, hễ hôm
nào đưa bữa ăn sáng, Chu Nhiễm đều tới cục cảnh sát sớm hơn cô, ngày nào không mang bữa ăn sáng, nhất định anh ta là người tới văn phòng sau
cùng, hơn nữa tóc loạn cào cào, nút thắt cà vạt nghiêng bảy lật tám, làm việc thì không kiên trì bền bỉ, luôn là ‘ba ngày câu cá hai bữa giăng
lưới’, đại khái là mỗi ngày đều muốn đưa bữa sáng cho cô, nhưng lại
không chống cự được hấp dẫn của việc giữa mùa đông lạnh giá nằm trong
chăn ấm áp.

Trì Đông chí thích Chu Nhiễm thỉnh thoảng biểu hiện
ngây ngô như trẻ con, thỉnh thoảng sẽ mang khuôn mặt anh ta và Tô Nhượng khi còn trẻ chồng vào nhau, lại vừa lắc đầu bật cười khi anh ta cẩn
thận chăm sóc nuôi dưỡng những chậu cây cảnh xinh xắn đó. Không giống

nhau, Tô Nhượng khi còn trẻ yếu đuối, không có lúc nào là không dính bên người cô, mà Chu Nhiễm không phải, cho dù chỉ là hai người trong cùng
một không gian, anh ta cũng nói ít đến lợi hại, chỉ chuyên tâm làm việc
của mình, làm cho người ta cảm thấy không có chút nào, liền như thế yên
lặng tự nhiên chấp nhận sự tồn tại của anh ta.

Hôm nay là chủ
nhật, sáng sớm Chu Nhiễm đã gõ cửa phòng Trì Đông Chí, gần đây hầu như
ngày nào anh ta cũng đều đến nhà, nhìn ra được là thật lòng lo lắng
những cây xanh và cá này, thỉnh thoảng Trì Đông Chí sẽ làm cơm gọi anh
ta ăn, thế anh ta lại càng siêng tới hơn. Trì Đông
Chí làm việc của mình, hoặc đọc sách hoặc làm việc nhà, anh ta cũng
không để ý, đùa nghịch máy tính của cô, chăm sóc cây cảnh và cá, hai
người mỗi người làm việc của mình, thật cũng không thấy lúng túng.

Khi ăn cơm tối, Chu Nhiễm hỏi cô ngày mai có sắp xếp việc gì chưa, Trì Đông Chí lật đi lật lại trang ghi chép công việc, ngày mai phải đi đại viện
quân khu một chuyến. Chu Nhiễm không nói thêm gì nữa, cúi đầu há miệng
ăn cơm, hết sức cổ vũ.

Hỏi anh ta hợp khẩu vị không? Anh ta mãnh
liệt gật đầu, nói so với căn tin và quán cơm nhỏ thì tay nghề tốt hơn
nhiều, “Nhiều năm qua em chưa từng một lần an ổn ăn bữa cơm bình thường ở nhà rồi.”

“Vì sao?”

“Sợ có người hạ độc em.”

Thấy cô trợn mắt há mồm, Chu Nhiễm liền cười hì hì, “Sư phụ chị nấu cơm ăn ngon thật, sư phụ em thích chị.”

Trì Đông Chí bừng tĩnh lại trừng mắt nhìn anh ta, “Muốn ăn chực cứ việc nói thẳng, không cần phải bán thân.”

Chu Nhiễm hiếm khi nói khoác không biết ngượng, “Sau này mỗi ngày em đều tới ăn chực.”

Trì Đông Chí đại khái hiểu rõ ý nghĩ của anh ta, bỗng trái tim có chút ấm
áp, “Em không cần mỗi ngày tới trông coi chị, chị không sao, ly hôn là
chị quyết định, không có việc gì mà tự mình làm khó mình, cuộc sống sau
này sẽ càng ngày càng tốt. Em không cần phải xem chị như những cây cảnh

này của em, chị không yếu đuối như vậy.”

Dường như Chu Nhiễm sửng sốt một chút, dần dần cúi đầu, “Sư phụ, chị rất khổ sở, thật ra là
trong lòng chảy máu, vì sao không khóc chứ?”

“Chỉ là khổ sở mà
thôi, cũng sẽ không chết người, sao có thể để toàn bộ thế giới khổ sở
theo chị.” Cho nên, muốn sống sót, nhất định phải coi như mình bị người
hung bạo đập vỡ cái bình, mang tất cả khổ sở, đau đớn, khó chịu… Làm pít – tông nuốt vào trong bụng tiêu hóa hết, cuối cùng nếu muốn khi mất đi
Lương Hạ Mạt còn có thể sống sót, dù cho bị nghẹn hít thở không thông
cũng tuyệt đối không thể thả lỏng mộ giây phút nào.

Cho tới bây
giờ Trì Đông Chí đứng ở hai đầu cực đoan, lúc yêu không để lại tinh lực, lúc thật sự buông tha, cũng không để lại tinh thần và sức lực như thế.

Chu Nhiễm im lặng hồi lâu, mãi đến khi Trì Đông Chí dọn dẹp bát đũa mới nghe anh ta nói, “Bản thân em muốn tới.”

Anh ta là chàng trai dịu dàng cẩn thận như vậy, Trì Đông Chí cảm thấy hốc mắt có chút sóng ngầm bắt đầu tuôn ra.

**********

Đại khái Trì Đông Chí có thể tưởng tượng được Vệ Biên Cương vì sao kêu cô trở về, kết quả, quả nhiên đúng như cô nghĩ, xem mắt.

Lần này cô thật sự không có từ chối, cầm một xấp ảnh chăm chú xem, cẩn thận sàng lọc. Tiết Bình hết sức kinh ngạc, vốn không tin trong khoảng thời
gian ngăn nó liền quên Lương Hạ Mạt. Nhưng mà Trì Đông Chí chỉ im lặng,
cái gì cũng không nói, so với lần trước trạng thái tinh thần không chỉ
tốt hơn một chút.

Cho dù không thể nào quên thì giải quyết được
gì? Chấm dứt đoạn tình cảm này, mang nó chôn đi là được rồi. Thương tổn, buông tay, nghĩ thông suốt … Thì thật sự giải thoát rồi.

Cuối
cùng lựa chọn một người, ngoại trừ nghề nghiệp không phải là quân nhân,
phương diện khác cũng coi như là vừa ý. Không muốn lựa chọn quân nhân vì có vết xe đổ, nhưng trên thực tế Vệ Biên Cương cũng không cho cô lựa

chọn đường sống, toàn bộ những người ông lựa chọn tất cả đều là theo yêu cầu của ông, vốn không có ngoại trừ quân nhân hay là nghề nghiệp không
phải quân nhân.

Vệ Biên Cương thấy vậy, vui mừng vỗ đùi, nói
thẳng về sau thật sự thành người một nhà, mang Trì Đông Chí giao vào tay người đàn ông này, là yên tâm nhất.

Tiết Bình cực kỳ mất hứng,
buổi tối kéo Trì Đông Chí vào trong phòng ngủ, đi thẳng vào vấn đề chính là dạy bảo một trận, nói người nọ không được, người kia đã mất vợ, lại
còn có đứa bé.

Trì Đông Chí nói lời thật lòng anh ta không có đứa bé còn muốn chọn cũng không tới lượt anh ta.

“Cái người Khuông Vĩ này, là cháu ngoại bên nhà chú Vệ, bọn con chưa từng
gặp mặt, mẹ nói cho con biết, người nọ rất khó nắm bắt, vẻ mặt âm u,
ngay cả ở binh chủng nào mẹ cũng không biết, hồ sơ cấp bậc phải bí mật,
chú Vệ của con miệng kín như bưng, đào cũng không đào ra, người như thế
về sau trăm phần trăm chẳng quan tâm gia đình.”

Trì Đông Chí trái lại không nghĩ tới còn có một tầng quan hệ như vậy, trong lòng thật có
chút muốn rút lui có trật tự, nhưng mà nhớ lại tình hình cơ bản những
người trong xấp ảnh kia, có chưa lập gia đình, có từng ly hôn, chỉ có
một người có đứa bé.

“Đông Tử à, con điều trị tĩnh dưỡng tốt, chưa hẳn thật không thể sinh con.”

“Nhưng cũng không hẳn có thể sinh, mẹ, con không nên hại người.”

Tiết Bình nhìn cô mấy lần, mới do dự mở miệng hỏi, “Con thực sự quên được Lương Hạ Mạt? Mẹ không tin.”

“Bởi vì có mẹ, có mẹ chồng, con không thể cả đời không qua lại với anh ấy,
nghĩ lại thật ra cũng không cần thiết, không cố ý gần gũi, càng không cố ý xa lánh. Quên.… Không quên, có gì khác nhau? Con đã chấm dứt tất cả
với anh ấy, con muốn sống, không phải muốn dùng một đoạn tình cảm tới
chữa trị một đoạn tình cảm khác, con muốn chính xác là bắt đầu một cuộc
sống mới.”

Đây thật sự là tâm đã chết, ngay cả Tiết Bình nghe
xong cũng khó chịu, có thể tưởng tượng Lương Hạ Mạt làm gì xúc phạm tới
nó hạ quyết tâm này, miệng vết thương không khép lại được, mà muốn chôn
sâu vết sẹo ở ngực nhất định phải cùng chôn người liên quan là Lương Hạ
Mạt.

Buổi tối ngủ lại đại viện quân khu, ngày hôm sau Vệ Biên

Cương liền gọi người tới đây. Hai bên tuổi tác cũng không còn nhỏ, lại
đều đã từng lỡ một cuộc hôn nhân, gặp mặt thế này mục đích cuối cùng là
kết hôn, ngược lại cũng không có nhiều lúng túng. Người đàn ông gọi là Khuông Vĩ, ít nói, ít cười, ngược lại dáng vẻ con
người không tồi, về sau nhẹ nhàng nói cho cô, cụ thể anh nhậm chức nơi
nào tạm thời vẫn không thể nói, sau này thích hợp tự nhiên sẽ nói cho
biết. Đều là lăn lộn trong vòng hỗn độn này, Trì Đông Chí thật không có
lý do mất hứng, ai cũng không thể vô duyên vô cớ liền tin tưởng ai cả.

“Tôi sẽ hết sức cố gắng bớt ra chút thời gian.” Khuông Vĩ đã nói như vậy.

“Được.” Trì Đông Chí biết, nếu muốn hiểu rõ cần bồi dưỡng. Suy nghĩ một chút,
“Nếu có thể, có cơ hội để con trai anh đi theo gặp tôi, nếu…” Không nói
tiếp thêm gì nữa, nhưng sẽ hiểu rõ, nếu đứa bé của anh ta không chấp
nhận được cô, vậy không bằng đến đây nên dừng lại, không cần thiết phải
lãng phí thời gian.

Người nọ đột nhiên nở nụ cười, cười sự dè dặt cẩn thận của cô, cò kè mặc cả.

“Được.”

Chuyện liền quyết định như vậy, nghe qua như là hai người không quen biết kết
hợp làm phường buôn bán, nhưng đều rất có thành ý, giai đoạn trước mắt
như vậy, có thành ý cũng đã đủ vừa lòng, cũng chưa thể nói chuyện tình
cảm bâng khuâng.

Thỉnh thoảng Khuông Vĩ sẽ gọi điện thoại tới,
bắt đầu vài câu, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, Trì Đông
Chí coi như có thể chấp nhận, ngược lại nếu anh không hề để ý quan tâm
an ủi cô, khẳng định cả người cô không được tự nhiên.

Khi Chu
Nhiễm lại đến nhà, thỉnh thoảng Trì Đông Chí sẽ không dấu vết từ chối,
nói lời nhẹ nhàng, tất nhiên bây giờ trên danh nghĩa cô có đối tượng kết giao, cho nên mặc dù với Chu Nhiễm chỉ là quan hệ thầy trò thuần khiết, nhưng như thế nào cũng coi như là một nam một nữ. Dạo trước bọn họ thường xuyên tiếp xúc, khi đó độc thân còn dễ nói, có
đối tượng kết giao, nhất định phải kéo dài khoảng cách với người bạn bên cạnh mình là đàn ông, đây là sự tôn trọng tối thiểu.

Cô làm
không dấu vết như vậy, nhưng Chu Nhiễm vẫn cảm giác được, gần đây ở đơn
vị đối với cô luôn cẩn thận từng tý. Anh ta khẳng định gần đây Trì Đông
Chí có chuyện xảy ra, nghĩ tới đây, lại vô cùng may mắn là chưa bới ra
tâm tư của bản thân với cô, nếu thổ lộ, có lẽ lúc này cô sẽ đường đường
chính chính đuổi anh ta đi, mà chẳng phải giống như bây giờ nhẹ không
được mà nặng cũng chẳng xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận